Edit by Mặc Hàm
Tiếng bước chân bên ngoài càng ngày càng gần, ma tu từ thạch thất nơi Tạ Phùng Thù và Giáng Trần đi ngang qua, chậm rãi lại đi xa.
Thẳng đến khi không nghe thấy tiếng bước chân, Giáng Trần lúc này mới buông Tạ Phùng Thù ra.
Tạ Phùng Thù không lui lại, y liền xoay người tại chỗ, ngẩng đầu nhìn Giáng Trần.
Bọn họ cách rất gần, cơ hồ dán cùng một chỗ, phía sau Giáng Trần là tường, lui không thể lui, chỉ có thể bất đắc dĩ rũ mắt nhìn người trên người, thấp giọng hỏi: “Làm cái gì?”
“Ta còn muốn hỏi ngươi làm cái gì đây?” Tạ Phùng Thù tựa hồ không cảm thấy tư thế quái dị này chút nào, chất vấn, “Lén lút, chạy cái gì? Có biết ta thiếu chút nữa bị Võ Thần Thiên giới bắt trở về không?”
Giáng Trần trầm mặc trong chớp mắt, hỏi: “Bùi Ngọc? ”
Tạ Phùng Thù sửng sốt: “Ngươi biết Bùi Ngọc? ”
Trong đầu y sinh ra một ý niệm hoang đường: “Không phải là ngươi để Bùi Ngọc đến bắt ta chứ?”
May mà hòa thượng trước mắt chỉ nhẹ nhàng nhíu mày, lắc đầu nói: “Ta không nghĩ hắn sẽ đến, ta chỉ muốn… Chờ loại bỏ các lối vào chuyển tiếp Độ Ách Cảnh, ngươi tự mình trở về đi.”
Tạ Phùng Thù vốn còn giận chưa tiêu, nghe vậy túm lấy vạt áo Giáng Trần, lại kề sát mấy tấc, tức giận mở miệng: “Ngươi không biết hắn hung ác thế nào, nếu không phải ta chạy nhanh, liền thật sự không đuổi kịp ngươi.”
Ngữ khí này của y tuy rằng hung dữ, nhưng nếu nói là hoàn toàn tức giận cũng không đúng, càng giống như là bị ủy khuất oán giận.
Giáng Trần nhìn y nói: “Phù Quang Quân Bùi Ngọc là võ thần thiên giới, gặp chuyện rất ít khi đi làm sai.”
“Hắn cũng không phải thật lòng muốn ngăn cản ngươi.”
Không biết vì sao, lời này của hắn lộ ra một cỗ lãnh ý, khóe môi cũng mím thành một đường, dường như có rất nhiều bất mãn đối với phương thức xử lý của Bùi Ngọc.
Tạ Phùng Thù ngẩn người, rốt cục chính trực nói thẳng: “Ta vốn không biết vì sao đoạn đường này ngươi muốn ném ta xuống, đều đến gần Độ Ách Cảnh còn không tiếc nói dối, nếu lý do chỉ là sợ ta chậm chân cũng quá miễn cưỡng.”
Tạ Phùng Thù lộ ra một chút ý cười, nghiêng đầu hạ thấp thanh âm hỏi: “Ngươi lo lắng cho ta, trong lòng có lo lắng, không muốn ta mạo hiểm có phải không?”
Hô hấp ấm áp của y, mang theo một chút ẩm ướt rơi xuống cổ Giáng Trần, yết hầu Giáng Trần nhẹ nhàng lăn một chút, nghiêng đầu không nói gì.
Tâm tình Tạ Phùng Thù rất tốt, rốt cục lui về phía sau một bước, làm bộ lòng dạ rộng rãi: “Quên đi, không so đo với ngươi, đi thôi.
”
Ra khỏi thạch thất, Tạ Phùng Thù một bên lưu ý xu hướng bốn phía một bên đi theo phía sau Giáng Trần, đợi đi qua mấy góc đường, trước mắt đột nhiên xuất hiện một thông đạo hướng xuống phía dưới.
Yêu Ma Tông quả nhiên là bị trấn áp ở dưới tháp.
Giáng Trần dừng ở lối vào, từ trong tay áo lấy ra một cái chuông nhỏ màu đen đưa cho Tạ Phùng Thù.
Chuông rất nhỏ, bất quá toàn thân đen kịt, phía trên điêu khắc một ít hoa văn, phía dưới không có chuông lưỡi, chỉ treo một đồng tiền sơn quỷ, Tạ Phùng Thù lắc lắc, không có thanh âm.
“Buộc ở bên hông.”
Tạ Phùng Thù nhìn thoáng qua bên hông Giáng Trần, quả nhiên cũng buộc một quả giống vậy.
“Độ Ách Cảnh khác với nhân gian, chỉ là ẩn nấp tiên khí vẫn sẽ có người phát hiện.” Giáng Trần thấy Tạ Phùng Thù buộc xong, cất bước đi xuống tháp, lại quay đầu lại liếc mắt nhìn Tạ Phùng Thù một cái, dặn dò, “Đi sát ta.”
Con đường đi xuống vừa vặn đủ để hai người sóng vai mà đi, thông đạo lòng vòng không thấy điểm cuối, trên vách tháp màu xanh bắt đầu hiện ra một ít đồ văn cùng bích họa.
Tạ Phùng Thù vốn cảm thấy con đường này dài dằng dặc nhàm chán, liền vừa đi vừa quay đầu nhìn đồ án trên tường.
Tranh trên tường thô ráp, đại khái là bởi vì niên đại đã lâu, lúc đó có khi đã hao tổn, lại thiên địa hải lục, thần phật yêu ma đều có.
Bức thứ nhất là hai quân giao chiến, chư thần ở trên trời, giữa không trung còn có vô số thần thú long hổ; bức thứ hai, thứ ba đều là một con rồng cùng một người nam triền đấu, cuối cùng người nam chết, Bạch Long bay lên không, chính là con y nhìn thấy trên tháp.
Tạ Phùng Thù chậm lại, nhíu mày cẩn thận nhìn một lát, chỉ vào người đàn ông trong bức thứ hai nói: “Đây là… Xi Vưu.
”
Y ở tây nam gặp tượng Thần Xi Vưu, giống hệt người trong bức họa này.
Giáng Trần nhìn thoáng qua, ngắn gọn trả lời một tiếng “Ừm.
”
Tạ Phùng Thù chỉ chỉ bức thứ ba: “Vậy đây là ai? ”
Giáng Trần trả lời: “Khoa Phụ.
”
Tạ Phùng Thù chỉ nghe đến Khoa Phụ ngày qua ngày, mệt chết ở đầm lớn, bức họa này lại hoàn toàn khác với ghi chép trong sách, trong lòng y có nghi ngờ, nhưng không nói ra miệng, chỉ tiếp tục đi xem bức tiếp theo.
Phía sau vẫn là con rồng xanh kia, giương cánh bay giữa không trung, trước mặt nó là vô số yêu tà ác quỷ mặt xanh răng nanh, khắp núi rừng rậm rạp chằng chịt, có người đang phân xác mà ăn, chia xương nuốt thịt, thoạt nhìn vạn phần đáng sợ.
Tạ Phùng Thù rốt cục nhịn không được hỏi: “Bức tranh này là cái gì?”
Không nghe được Giáng Trần trả lời, Tạ Phùng Thù nhìn qua người bên cạnh, đã thấy ánh mắt đối phương rơi vào bức tranh cuối cùng.
Tạ Phùng Thù cũng theo đó chuyển ánh mắt lại.
Bức cuối cùng khác với hình ảnh phía trước hoặc hoành tráng hoặc đáng kinh ngạc, chỉ cần vẽ những ngọn núi vô tận, trên vách núi có hai người đối diện nhau từ xa, áo dài bay tán loạn.
Bởi vì hình ảnh mơ hồ, Tạ Phùng Thù không thấy rõ dung mạo hai người, chỉ nhìn thấy Giáng Trần đứng trước bức tranh, ngẩng đầu cẩn thận quan sát.
Thần sắc hắn như sương, quanh người hiện lên lãnh ý, qua hồi lâu mới mở miệng.
“Trên bức tranh con rồng kia tên là Ứng Long, không thần không ma, không tiên không ta, là thần thú đồng sinh với trời đất.
“Thời thượng cổ, Bàn Cổ khai thiên sau đó kiệt lực mà chết, Thần Phật Tà Ma mới xuất hiện, khí Tam Thanh trong cơ thể Bàn Cổ hóa thành ba ngày, cung dưỡng chúng thần trên không; khí âm tà hóa thành hồ lớn, tên là Phong Uyên, áp chư ma ở đáy hồ, lại lệnh Ứng Long trấn thủ.”
Tạ Phùng Thù sửng sốt, cúi đầu nhìn con dao bên hông mình.
“Sau này Nữ Oa tạo người, nhân giới dần dần chia làm năm đại bộ tộc, Viêm Hoàng cùng Xi Vưu tranh lợi đánh nhau, chiến hỏa tàn sát bừa bãi, dân chúng lầm than.
Nữ Oa đau lòng vì nhân giới đau khổ, lại ưu ái Viêm Hoàng, vì thế triệu Ứng Long tương trợ.
Ứng Long trước tiên tranh giành giết Xi Vưu, sau đó ở đầm lớn trảm Khoa Phụ, trợ lực Viêm Hoàng thống nhất nhân giới.”
Trong chiến hỏa bay tán loạn liên tục giết hai thống lĩnh giới nhân giới, cho dù Giáng Trần nói ngắn gọn, Tạ Phùng Thù cũng có thể nghe ra máu tanh thảm thiết trong đó, y nhịn không được cắt ngang nói: “Ứng Long đi rồi, Phong Uyên kia làm sao bây giờ? ”
Giáng Trần cười cười, đáp: “Đúng vậy.”
“Ứng Long vừa đi, Phong Uyên thất thủ.
Yêu ma phá vỡ kết giới Phong Uyên vào nhân gian, khi đó mới là kiếp nạn chân chính, sinh linh đồ thán.”
“Sau đó thì sao?”
“Về sau Ứng Long giết ma giết yêu, trấn áp Yêu Ma Tông ở Độ Ách Cảnh.”
Tạ Phùng Thù nghĩ đến khắc đá Ứng Long trên tháp đáy hồ, không biết vì sao, trong lòng cư nhiên có chút cảm xúc khó có thể nói rõ, Giáng Trần dường như không phát hiện, nói tiếp: “Ứng Long bởi vì liên tục giết hai gian thần ở nhân gian, lại trấn áp chư ma, tâm tính bất ổn, liên tiếp giết sát làm cho hắn nhiễm tà khí, nhập ma.”
Trong lòng Tạ Phùng Thù cả kinh, đột nhiên quay đầu nhìn về phía Giáng Trần, Giáng Trần không nhìn y, dừng lại hồi lâu mới cụp mắt nói: “Ứng Long xông vào thiên cảnh, giết thần giết tiên, tàn sát nửa thiên giới, máu nhiễm chín tầng.
Cuối cùng, Nữ Oa với Đại Phạm Thiên thỉnh Nhiên Đăng Cổ Phật… Tru sát Ứng Long ở núi Tu Di.
”
Câu cuối cùng của hắn nói rất chậm, ngữ điệu trầm thấp, trong lòngTạ Phùng Thù giật mình, vẫn chưa phát hiện, y chỉ ngẩng đầu liếc mắt nhìn bóng người trong tranh, xích bào tóc đen, mặt mày không rõ.
Tạ Phùng Thù có lòng muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng cái gì cũng không nói ra miệng.
Nữ Oa thương hại chúng sinh chịu khổ chiến hỏa, bắt đầu triệu Ứng Long, lại bởi vì người này đem nhân giới đẩy vào luyện ngục, đây coi như là từ bi sao?
Ứng Long tàn sát Tiên giới, máu nhiễm chín tầng, cũng là bởi vì muôn dân nhập ma, liền tội không thể tha thứ sao?
Tạ Phùng Thù nghĩ, lại đột nhiên hoàn hồn —— Nữ Oa là mẹ của đại địa, sáng thế chi thần, trong lòng Tạ Phùng Thù nghĩ mặc dù không có ý khinh mạn, nhưng cũng không tính là tôn kính.
Y hồi phục suy nghĩ, nhớ tới lời đối phương nói khi mới gặp Giáng Trần, chậm rãi mở miệng nói: “Lúc mới gặp, ngươi nói mình tu đạo vô từ tâm, vừa không độ mình, cũng không độ được chúng sinh.
“Lúc ấy ta cảm thấy ngươi lòng dạ lạnh lùng, không giống Phật tu, muốn suy nghĩ, cũng không có gì sai.
Độ mình đã khó, huống chi độ người?”
Quán bản tâm bất tịnh, người sinh ra đều khổ, trên đời này trăm ngàn loại nhân quả, ai có thể cam đoan nhất định độ được ai đây.
Giáng Trần nhìn Tạ Phùng Thù, bỗng nhiên nhẹ giọng nói một câu “Thực xin lỗi”.
Tạ Phùng Thù ngây ngẩn cả người: “Cái gì? ”
Hai tròng mắt Giáng Trần trong suốt như lưu ly, nhìn Tạ Phùng Thù nói: “Lúc ấy ta là vì để cho ngươi đi, mới nói như vậy.”
Tạ Phùng Thù: “…” Hòa thượng này đôi khi thật sự khiến người ta chán ghét.
Trong mắt Giáng Trần mang theo một chút ý cười, nói: “Ta ngày xưa muốn độ chúng sinh, vì thế làm chuyện mọi người đều cho là chính xác, điều này lại trở thành tâm ma của ta.
Sau đó ta mạo hiểm xem trời bằng vung, phạm tội nghiệp, nhưng đến nay vẫn chưa cảm thấy hối hận.”
Thanh tuyến của hắn trong vắt lạnh lùng, quanh quẩn ở trong đường đá trống trải.
“Độ người cũng tốt, độ ta cũng được, cửu tử bất hối, chính là đại tự tại.”
Tạ Phùng Thù nhìn hắn, trong lòng buồn bực đột nhiên tiêu tán không ít, cười nói: “Cũng đúng.”
Y vừa có cơ hội liền phải bán manh, mặt dày nói: “Ta lúc ấy nói muốn độ ngươi phi thăng, tuy rằng hiện giờ còn không biết có thể thực hiện lời hứa hay không, nhưng đối với chuyện gặp phải ngươi, ta coi như là cửu tử bất hối.
”
Trước bức bích họa, Giáng Trần lẳng lặng nhìn y một lúc lâu, ôn nhu nói: “Đi thôi.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...