Thế giới 3: Tổng tài và thế thân
《Buổi xã giao, say rượu loạn tính, bỏ thuốc》
*Truyện chỉ được đăng tải tại Wattpad @camanvan, không đọc ở các web reup kiếm tiền bất hợp pháp.
Tú Chiêu được chăm sóc nghỉ ngơi một ngày, khi cậu mang tâm trạng cực kì phấn khởi đến công ty, vừa đến nơi đã bị không khí nặng nề dập tắt. Trưởng phòng và các đồng nghiệp không những lơ đi lời chào hỏi của cậu, mà còn giao cho cậu rất nhiều việc nặng nhọc vặt vãnh. Tú Chiêu vừa khó hiểu vừa tủi thân, chạy đi chạy lại làm hết những việc đã giao, vừa xong việc này đã bị gọi đi làm việc khác, nháy mắt từ một nhân viên siêng năng được mọi người yêu mến trở thành một tay chạy vặt, vô cùng thảm hại. Dù có tủi thân và buồn đến đâu, cậu vẫn cố gắng hoàn thành những việc này, trong lòng vẫn còn sợ bị sa thải bất cứ lúc nào, vì vậy mà cả một ngày chưa được ngồi hẳn lên ghế một lần nào.
"Nhìn cậu ta kìa, mấy hôm trước còn rạng rỡ lắm, bây giờ chạy đôn chạy đáo cứ như con cún công ty nuôi ấy. Trưởng phòng cũng thật thâm, sai vặt cậu ta đến mức không ngồi nổi xuống ghế luôn. Tôi đoán kì này cậu ta sắp bị sa thải rồi, chủ tịch Trịnh cũng sẽ sớm đá cậu ta đi thôi. Người trong lòng đã tới trước mặt, một thế thân như cậu ta còn mặt dày ở lại đây làm gì?"
Lời nói nặng nề đâm thẳng vào Tú Chiêu, âm thanh lớn đến mức cả phòng đều nghe thấy. Cậu đang đứng một bên pha cà phê, nghe thấy những lời này hai mắt đã không tự chủ được đỏ lên. Cậu không hiểu mình đã làm gì đắc tội với người đó, rõ ràng trước đây cô ấy nhờ việc gì cậu cũng sẵn sàng làm, nhưng chỉ vì cậu là thế thân của Trịnh Lâm Phong, cô ta liền trở mặt mắng chửi châm biếm cậu thậm tệ.
Tú Chiêu luôn luôn sống trong lạc quan, cậu rất thích kết bạn với mọi người, rất thích được bạn bè quan tâm, cũng rất thích được bạn bè nhờ vả làm việc gì đó, bởi vì những lúc đó Tú Chiêu mới cảm thấy cuộc sống của mình có ý nghĩa, ai cũng sẽ cần cậu, nhớ đến cậu. Sự yếu ớt trong tâm hồn được cha mẹ ông bà ở nhà cưng chiều nuôi dưỡng, từ nhỏ cậu đã biết mình không thể sống quá lâu, vì vậy luôn phải tìm cách sống hạnh phúc nhất có thể. Có ai lại chấp nhận được mình sẽ chết vào ngày nào đó trong tuổi trẻ, rời xa cha mẹ ông bà yêu quý, rời xa những thú vui yêu thích, còn ước mơ đang dang dở chưa thực hiện được. Cho dù Tú Chiêu có ngây thơ với cuộc đời bao nhiêu đi nữa, những lời nói tiêu cực từ người khác vẫn có thể tác động rất mạnh đến cậu. Cảm giác bị cô lập rất đáng sợ, rất giống với những ngày phải nằm một mình trong bệnh viện, phải nói chuyện một mình, tự tìm thú vui trong truyện tranh và sách vở. Có lúc cậu sẽ gọi điện ngay cho mẹ đến, có lúc sẽ im lặng chờ đợi họ đến yêu thương mình. Cậu không biết những thế giới trước mình đã trải qua như thế nào, nhưng đến giờ này, đây là lần đầu tiên cậu nhớ ông bà cha mẹ đến như vậy sau khi chết. Càng nghĩ về thế giới cũ, trong lòng càng tổn thương, nước mắt tủi thân đã lăn dài trên má, từng hạt từng hạt nặng nề rơi xuống. Cậu không thể gặp cha mẹ ông bà và bạn bè thân yêu nữa rồi, ở đây không còn ai thương cậu nữa, ngay cả Trịnh Lâm Phong cũng không.
Có lẽ vì cảm xúc quá tiêu cực đột ngột ập đến, Tú Chiêu nức nở một lúc lâu. Những người lúc nãy nói xấu cậu thấy một màn này, tự biết bản thân đã lỡ lời, làm lơ Tú Chiêu đang tủi thân khóc qua một bên rồi đi làm việc của mình. Cậu khóc đến mức nấc cục mới dừng lại, tự thu dọn đồ rồi về lại văn phòng của mình, Tú Chiêu vẫn không dám từ bỏ công việc, nếu chỉ chịu một chút uất ức này mà từ bỏ, lỡ như sau này Trịnh Lâm Phong thật sự đá cậu, cậu vẫn có thể dựa vào công việc này nuôi thân một chút để không bị đói, lên kế hoạch hoàn thành nốt nhiệm vụ rồi đi nơi khác.
Đúng lúc này, trưởng phòng lại thông báo tối nay toàn bộ nhân viên đều sẽ được mời vào buổi xã giao giữa hai công ty. Vừa nghe nói chính là do Châu Bối tổ chức, ai nấy cũng tự động dồn ánh mắt về phía Tú Chiêu, trong lòng ngầm hiểu. Chủ tịch Trịnh vì giám đốc Châu Bối mà có thể đồng ý tổ chức buổi xã giao quy mô lớn như vậy, đúng là không có tình thì cũng có cảm mà.
Tú Chiêu cắn môi, đôi mắt vì mới khóc xong mà có chút sưng đỏ, trông cực kì tội nghiệp. Cậu không muốn đi chút nào, bây giờ cậu chỉ muốn nhanh chóng tan ca đi về, nhanh chóng nằm vào ổ chăn mềm mại chữa lành tâm hồn đã bị giày vò cả ngày hôm nay. Nhưng trưởng phòng dường như cố ý nhắm vào cậu, nhấn mạnh nhất định không được thiếu ai. Tú Chiêu hiểu rõ những lời này dành cho mình, thở dài một hơi, xem ra lần này cậu không trốn nổi rồi.
Nháy mắt đã đến buổi tối, Trịnh Lâm Phong về nhà, vừa mở cửa đã thấy người tình nhỏ đang cuộn một ổ trên sô pha, trông rất mệt mỏi. Hắn bật cười, dáng vẻ như sâu gạo lười biếng này rất đáng yêu.
"Em mệt sao? Hôm nay công ty có một buổi xã giao. Mau thay đồ đi, tôi đưa em đến đó."
Tú Chiêu ngước mặt lên nhìn hắn, người này vừa đẹp trai vừa thông minh. Tại sao lại ngu muội bám lấy một ánh trăng sáng không thuộc về mình? Có cậu bên cạnh mà vẫn quan tâm người khác... đúng là đồ đàn ông tồi.
Tuy Trịnh Lâm Phong thấy rất phiền phức, nhưng hắn đã tự hứa với lòng đây là lần cuối mình giúp Châu Bối. Qua buổi xã giao này, hắn sẽ nói rõ ràng mối quan hệ của cả hai một cách công khai, cũng như thu lại quyền lợi lấy bản thân hắn ra thu hút cổ đông của Châu Bối. Hắn nghĩ đây cũng là dịp Tú Chiêu xuất hiện, muốn cùng cậu tham gia vào tối hôm nay. Vì vậy hắn lựa chọn cho Tú Chiêu một bộ Suit đen cùng cặp với mình, tự tay chải tóc cho cậu, sau đó cùng nhau đến buổi xã giao.
Dưới sự góp mặt của Trịnh Lâm Phong cùng các nhân viên Trịnh thị, buổi gặp mặt này thu hút rất nhiều đối tác làm ăn, trở thành một buổi tiệc xã giao quy mô lớn, thu hút không ít báo đài đến ghi hình. Bên trong đại sảng trang trọng được bố trí ánh đèn vàng với những tháp rượu Champagne đỏ rực, thức ăn cũng được tủ mỉ lựa chọn phong phú, lúc này đã sắp đủ số người tham gia. Lúc Tú Chiêu và Trịnh Lâm Phong đến nơi, bên trong đã sớm chuẩn bị bắt đầu. Châu Bối đứng ở trung tâm, tuyên bố lí do tại sao lại tổ chức buổi tiệc này, đồng thời còn nhắc đến Trịnh Lâm Phong không ít lần trước nhà báo, khiến cho buổi tiệc trở nên đặc sắc vô cùng.
Trịnh Lâm Phong vừa vào đã bị kéo đi, ánh đèn flash liên tục chớp vào mặt hắn, Châu Bối vừa thấy người đã quấn lấy, cố ý không biết phép tắt ôm lấy một cánh tay của hắn, thân mật giới thiệu với các đối tác làm ăn của mình. Dưới sự tấn công dồn dập của cậu ta, Trịnh Lâm Phong vừa tránh né từ chối, vừa đảo mắt tìm kiếm bóng dáng người tình nhỏ của mình.
Tú Chiêu bị bỏ rơi một bên, cậu nhún nhún vai. Lần này gặp phải một ánh trăng sáng lắm chiêu lắm trò, mỗi ngày đều quấn lấy nam chủ của cậu, cho dù có được hắn cưng chiều bao nhiêu vẫn không thể thấy an toàn được. Nhìn thấy thức ăn ngon được đặt đầy trên bàn, bụng đói cồn cào đòi ăn, Tú Chiêu nhanh chóng chạy đi lấp đầy cái bụng nhỏ của mình, yên tĩnh tìm kiếm một góc tiêu thụ đồ ăn mình lấy được.
Cuối cùng buổi tiệc cũng gần đến hồi kết, Trịnh Lâm Phong bị mời không ít rượu mạnh, hắn từ chối mười thì đã uống mất hai, cho nên vẫn bị men trong rượu làm nóng người. Châu Bối thấy thời cơ đã đến, nhanh chóng ôm lấy cánh tay của Trịnh Lâm Phong lần nữa, nhẹ nhàng nói với hắn:
"Anh muốn về rồi sao? Vậy uống cùng em một ly nữa, sau ly rượu này anh có thể về, được không?"
Trịnh Lâm Phong đương nhiên muốn về, hắn nhìn thấy Tú Chiêu ngồi một góc ăn đồ ăn, trong lòng vô cùng thương tình nhân nhỏ này, nhìn giống hệt như mèo con ăn vụng, đáng yêu muốn chết. Vì để nhanh chóng được về nhà với Tú Chiêu, hắn không đề phòng gì uống cạn ly rượu kia.
Châu Bối mỉm cười, trong lòng đắc ý. Cậu ta đã sớm chuẩn bị kế hoạch này, trong ly rượu có thuốc kích dục rất mạnh, có thể khiến lý trí người ta mất sạch sẽ. Có điều người vui vẻ đêm nay không phải cậu ta, mà chính là Tú Chiêu. Để hai người bên nhau, làm một chút chuyện sung sướng, cậu ta sẽ nhân cơ hội này đánh tráo sự thật. Cho dù ham muốn Trịnh Lâm Phong làm của riêng mình, nhưng cậu ta chỉ thật sự chú ý đến tài sản của hắn và Trịnh thị, không có hứng thú với chuyện cùng đàn ông vui vẻ với nhau, hắn có chút bài xích với chuyện này, ngày xưa khi nghe lời tỏ tình của Trịnh Lâm Phong, cho dù hắn chỉ nói muốn quen biết thêm về mình, cậu ta vẫn thấy buồn nôn cả ngày hôm đó. Sau này khi Châu Bối đủ lông đủ cánh, cảm thấy đồng tiền mới là tất cả, chút bài xích này có là gì? Gần gũi người đàn ông này một chút, lợi lộc mình có được nhất định không thể ít.
Trịnh Lâm Phong bị thuốc kích dục làm cho cả người khô nóng. Hắn nới lỏng cà vạt, muốn giảm bớt khí nóng trong người. Nhanh chân đi tìm Tú Chiêu, nhưng tác dụng của thuốc và rượu quá mạnh, trong đại sảnh to lớn, cơn choáng váng ập tới, hắn không xác định được Tú Chiêu vừa mới đi nơi nào. Trước lúc sắp mất đi lí trí, Châu Bối đỡ hắn về khách sạn gần nhất.
Tú Chiêu vẫn luôn theo dõi bóng dáng của nam chủ, thấy hắn đã gục, nhanh chóng muốn đến đỡ lấy người. Nhưng Châu Bối đã nhanh tay dắt người đi trước, lại còn ôm eo hắn ra ngoài. Cậu nhanh chóng đi theo, đến tận khách sạn mới dừng lại. Châu Bối dìu Trịnh Lâm Phong lên số phòng đã đặt sẵn, cố ý đi ra ngoài trong âm thầm, còn cho Tú Chiêu dễ dàng biết số phòng. Chờ đợi cá cắn câu.
Quả nhiên Tú Chiêu rất sợ Trịnh Lâm Phong nảy sinh quan hệ gì khác với Châu Bối, sau khi biết số phòng liền chạy lên, lịch sự gõ cửa ba cái.
"Trịnh Lâm Phong, anh có bên trong không? Mau theo em về nhà !"
Không nghe thấy bên trong có tiếng trả lời, Tú Chiêu lại gõ thêm vài lần nữa, lần này lại gọi tên Châu Bối. Nhưng bên trong vẫn không có động tĩnh gì, vừa nóng lòng vừa sốt ruột, cậu đập cửa mạnh hơn, nhưng vừa dùng lực một chút cửa đã tự mở ra. Trịnh Lâm Phong mắt đỏ ngầu đang đứng ở cửa.
Tú Chiêu giật mình, cậu muốn hỏi Châu Bối đâu, Trịnh Lâm Phong không những không trả lời, còn kéo mạnh người vào trong, đóng sầm cửa lại. Bây giờ trong đầu hắn đã bị tình dục xâm và men rượu xâm chiếm phân nửa, mơ màng nhìn thấy Tú Chiêu đã kéo cậu vào, nóng lòng muốn được giải tỏa dục vọng.
Lúc này Tú Chiêu mới biết hắn đã mất đi ý thức, biết được Trịnh Lâm Phong muốn thân mật với mình, cậu vừa ngoan ngoãn để cho hắn cởi đồ mình, vừa hỏi hắn có còn biết cậu là ai hay không.
"Anh ơi? Anh có nhớ em là ai không? Mau nhìn em đi...Có biết em là ai không?"
Trịnh Lâm Phong ngẩng đầu nhìn cậu, dù lí trí đã bay đi, nhưng hình dáng này hắn vẫn biết, đó chẳng phải là người tình nhỏ của mình sao? Vì vậy hắn càng hăng hái biểu đạt ham muốn của mình, vừa lột sạch người đã vội đã đẩy cậu xuống giường, liếm mút cần cổ trắng nõn của Tú Chiêu, mang theo hơi thở nóng rực chạm lên da thịt của cậu.
Tú Chiêu run lên, trên làn da non nổi một tầng da gà, nhanh chóng bị cuốn theo dục vọng của hắn. Đôi vú mềm nhấp nhô theo nhịp thở của cậu, khiến cho Trịnh Lâm Phong chú ý, hắn thèm thuồng ngậm lấy núm vú, nút đến mức tạo ra âm thanh chụt chụt đầy sắc tình.
"Ưmmm~ đừng cắn...aaa...sướng quá...mau trả lời cho em biết đi...người anh đang mút vú là ai?"
Trịnh Lâm Phong bị tiếng rên của cậu làm cho nứng thêm. Cặc lớn điên cuồng co giật rỉ nước nhờn, muốn nhanh chóng giải tỏa toàn bộ tinh ứ bên trong. Bên trong đã sớm có đáp án, Trịnh Lâm Phong mê muội dụi vào đôi vú mềm của Tú Chiêu, mút liếm nốt ruồi đen bên vú của cậu thay cho câu trả lời. Đây chính là người tình nhỏ của hắn, hắn có thể yên tâm đặt dục vọng lên người cậu.
Mảng thịt vú xung quanh nốt ruồi bị mút đỏ lên, tạo ra những đám dâu đỏ trên nền da trắng sữa vô cùng quyến rũ, Tú Chiêu bị Trịnh Lâm Phong trêu chọc vặn vẹo, dần dần buông tha cho câu hỏi chưa được hắn trả lời kia. Tác dụng của thuốc đã ngấm sâu vào người của hắn, cơn nóng bức rức khó chịu trong người khiến Trịnh Lâm Phong phát điên. Hắn thô bạo lột bỏ đồ của mình, gấp gáp tì cặc lớn vào lồn non, bất ngờ địt toàn bộ vào trong.
"Ưmmm...đau quá...từ từ thôi mà... đâm sâu quá...aaa.. anh đừng gấp, đau em mà~ huhu...."
Lồn non ngoan ngoãn hút liếm cặc bự, tuy đã chảy nước dâm lúc hắn nghịch vú mềm, nhưng không có màn dạo đầu mà đã đút vào lút cán, lồn non vừa đau vừa căng, khiến cho Tú Chiêu khó chịu muốn khóc. Căn cặc thô to vô cùng, ngày thường địt cậu đã muốn nát, bây giờ còn thêm tác dụng của thuốc, cặc bự vừa thô lại vừa dài, gân thịt cùng với dầu nấm to tròn rỉ nước, vì nứng mà sưng to, cả cây cứng đến mức đâm chọc lồn non thốn đến mức không chịu được.
Trịnh Lâm Phong được cảm giác non mềm chặt khít của lồn non hút cặc sung sướng, lỗ chân lông trên người toàn bộ đều nở ra, thoải mái đến mức thở dài. Hắn không đợi được lồn non thích ứng với cặc bự, nhanh chóng đụ địt tàn bạo. Mỗi cú thúc đều đỉnh vào cổ tử cung, chọc ngoáy sâu vào bên trong. Gân cặc nổi lên ma sát với thịt lồn, mỗi một điểm dâm bên trong đều được cặc bự địt qua, khiến cho lồn non chảy nước dâm, giảm bớt đi đau đớn ban đầu.
"Aaa...nhanh quá...cặc bự địt nhanh quá~ ưmmm....sướng...cặc cọ vào tử cung...huhu...sướng quá~"
Tú Chiêu rên rỉ nỉ non, hôm nay Trịnh Lâm Phong rất lạ, không những rất thô bạo mà còn mạnh mẽ lạ thường, hại lồn non của cậu chứa cặc đến mức tê rần. Mỗi cú thúc đều mạnh đến mức muốn xé rách lồn non của cậu, ép tử cung phải mở ra. Cảm giác vừa đau vừa sướng này hành hạ tâm trí của cậu, khiến cho cậu không biết nên dừng lại hay tiếp tục, dục vọng của Trịnh Lâm Phong quá lớn, cậu đã có chút chịu không nổi.
Cặc bự tàn nhẫn đụ địt lỗ lồn, tử cung non mềm hé chặt cũng bị ép cho mở ra, đầu cặc căng bóng chui vào, hoàn toàn chiếm lấy lồn non. Hung ác tàn phá toàn bộ mảnh đất bên trong, mỗi một tấc thịt lồn đều bị cặc nghiền qua, nước dâm bị những cú đâm chọc mạnh bạo trào ra ngoài, khiến cho cặc bự địt càng lúc càng thuận lợi. Trịnh Lâm Phong chỉ còn biết đến dục vọng, chuyên tâm thỏa mãn cơn nứng trong người, đôi mắt nhìn chằm chằm vào lỗ lồn đang nuốt lấy cặc bự của mình. Nghe thấy tiếng nức nở rên rỉ của Tú Chiêu, sự chú ý của hắn mới rời đi, nhìn thấy môi mọng hồng hào liền cúi xuống ngậm lấy, mút cánh môi mềm của cậu vào trong miệng nếm thử. Cuối cùng bị sự mềm mại ngọt ngào từ cánh môi thỏa mãn, mới chịu xâm ngập vào khoang miệng của cậu hôn sâu, nụ hôn mang đậm mùi tình dục, Trịnh Lâm Phong hoàn toàn kiểm soát mọi thứ, hai đầu lưỡi quấn lấy nhau, truyền cho nhau mọi ham muốn của đối phương.
Tú Chiêu bị những hành động này của hắn làm cho buông thả bản thân, cậu chiều theo dục vọng, nhanh chóng ngoan ngoãn mở thân ra cho hắn hưởng dụng. Đôi chân thon dài quấn lên eo hắn, cánh tay cũng vòng qua cổ ôm người tới gần hôn môi. Cả cơ thể nhanh chóng gia nhập cuộc vui, lồn non nhả nước hút lấy cặc bự, tử cung siết lại đầu cặc bên trong, hút đến mức cặc bự sắp phun hết tinh đặc ra mới thôi.
Trịnh Lâm Phong đang vui vẻ hôn môi, bị lồn non hút đến mức tê rần sóng lưng, hắn tức giận đánh vào mông thịt hai cái, ý muốn lồn non mau nới lỏng cặc mình ra, nhưng lỗ lồn cứ như trêu đùa hắn, càng siết càng chặt, siết đến mức cặc bự muốn bắn tinh. Hắn rên lên một tiếng, trừng phạt lồn non không nghe lời bằng cách địt cặc vào thật mạnh, nghiền ép lỗ lồn thật sâu, tử cung cũng bị hắn chọc ngoáy tàn bạo, mỗi cú thúc đều khiến cho người bên dưới rên rỉ thất thanh mới thôi.
Tú Chiêu bị hắn địt quá mạnh, vừa sướng vừa đau, liên tục vùng vẫy tránh né. Lồn non trốn tới đâu cặc bự địt theo tới đó, tử cung bị đầu cặc hiếp đến mức không đóng lại được, nước dâm không ngừng rỉ ra, không còn sức hút chặt trêu đùa cặc bự nữa.
"Aaaa~ mạnh quá...cặc bự địt nát lồn rồi...đừng mà...chậm..châm lại ưmmm~ sướng quá...aaa"
Trịnh Lâm Phong địt không biết chán, cặc nứng được lồn non ôm ấp hút liếm, lửa dục trong người được nước dâm xoa dịu, hắn không buông tha cho lồn non một giây nào, ép buộc lồn non bao lấy cặc mình, địt nhừ lỗ lồn, hắn muốn xả toàn bộ tinh đặc vào tử cung, muốn lồn nhỏ mê người này chứa toàn tinh trùng của hắn.
Người tình nhỏ bị cặc địt không còn sức rên rỉ, môi mọng bị cắn chặt, cổ họng phát ra tiếng nỉ non đáng thương. Trịnh Lâm Phong nhíu mày, hắn liếm đôi môi đang bị cắn chặt của cậu, ép buộc Tú Chiêu thả lỏng miệng. Hàm răng vừa nhả môi xinh ra, hắn đã vội vàng ngậm lấy an ủi, thương yêu cánh môi bị hàm răng cắn đến mức sưng đỏ. Đôi môi này của hắn ngọt ngào non mềm biết bao, cắn mạnh như vậy lỡ như bị rách ra, hắn sẽ đau lòng chết mất. Trịnh Lâm Phong an ủi môi xinh, dịu dàng liếm cánh môi bị sưng đỏ, sau đó mới hôn lên gương mặt cậu, từ mắt, mũi, môi và tai đều được hắn hôn qua. Nụ hôn vô cùng trân trọng và nhẹ nhàng, thể hiện tình yêu đối với Tú Chiêu.
Chỉ là bên trên dịu dàng, bên dưới lại vô cùng nồng nhiệt. Cặc bự đã muốn bắn tinh, tốc độ địt lồn vẫn không hề giảm, nước dâm thấm ướt đệm giường, lồn non đã bị cặc bự nong đến mức tê dại mỏi nhừ. Trịnh Lâm Phong an ủi Tú Chiêu xong, đưa đẩy cặc bự nhanh hơn nữa, gấp rúc chuẩn bị bắn tinh. Tú Chiêu đã sớm chịu không nổi, sức lực rên rỉ đã bị bay sạch, lồn non bị tốc độ của cặc đưa lên cao trào, khi lồn non đạt cực khoái phun nước dâm, Trịnh Lâm Phong cũng rên một tiếng, xả toàn bộ tinh đặc ứ đọng bên trong vào tử cung.
"Aaaaa...nóng quá~ bắn...bắn cho em...ưmm...cặc bự bắn nhiều quá...huhu...tê lồn quá..."
Trịnh Lâm Phong được bắn một lần, tác dụng của thuốc đã giảm đi phần nào, nhưng cơn nứng vẫn còn rất mạnh, cặc bự vừa bắn tinh xong lại tiếp tục cứng lên. Hắn cọ cặc vào miệng tử cung, đưa đẩy nhẹ nhàng, chuẩn bị qua một cuộc làm tình mới.
Tú Chiêu sợ hãi không thôi, lồn non ê ẩm ngậm tinh, cặc bự vừa bắn xong lại tiếp tục nứng lên, cậu thầm than không ổn, nhanh chóng muốn đẩy người ra, cầu xin hắn đừng địt nữa. Nhưng Trịnh Lâm Phong hoàn toàn không nghe thấy, cặc bự nhanh chóng tiếp tục địt vào lồn non, mạnh mẽ tàn phá thịt lồn. Tú Chiêu chỉ còn biết rên rỉ, không thể cản nổi hắn, lồn non bị địt đến đỏ rực. Môi lồn bị ma sát sưng lên. Dù ê ẩm nhưng vẫn phân bố nước dâm hút lấy cặc bự. Căn cặc này vừa dai sức vừa tàn nhẫn, hành hạ lồn non của cậu vừa sướng vừa đau. Khiến cho nó chỉ có thể nghe lời mở ra, ngoan ngoãn hút liếm ngậm tinh.
Trịnh Lâm Phong hăng hái làm tình đến mức trời gần sáng hẳn mới thôi, lúc này tác dụng của thuốc mới hoàn toàn tan hết, sau khi bắn vào tử cung lần cuối cùng, hắn đã gục xuống ôm Tú Chiêu ngủ say, trước khi ngủ vẫn không chịu rút cặc ra. Tú Chiêu bị cặc bự dày vò một đêm, đương nhiên cả người đau nhức ê ẩm, lồn non ngậm tinh đầy ứ, lại còn ngậm thêm một cây cặc thô to, thốn đến mức không thể nào ngủ được. Cậu muốn chợp mắt một chút, lại bị tiếng chuông điện thoại làm phiền. Tú Chiêu nhìn thử, đó chính là điện thoại của mình, nhưng Trịnh Lâm Phong lúc kéo cậu vào gấp gáp cởi đồ, điện thoại bị quăng dưới đất, cậu không thể với tới được. Vốn muốn bỏ qua không để ý, nhưng tiếng chuông cứ vang lên không ngừng, muốn nhắm mắt ngủ cũng không được. Tú Chiêu khó khăn đẩy Trịnh Lâm Phong qua một bên, rên rỉ rút cặc bự bên trong lồn mình ra, thoát khỏi vòng ôm của hắn mà chạy đi nhặt điện thoại.
Rất nhiều cuộc điện thoại từ số lạ, trong đó có một số là của trưởng phòng. Bởi vì cậu không nghe máy, anh ta đã nhắn tin cho cậu, bên trong chính là nội dung Tú Chiêu đã bị sa thải, kèm với lời giải thích rõ tràng trong email được gửi đến cậu. Tú Chiêu hoảng hốt bất an, nhanh chóng gọi lại cho trưởng phòng, nhưng anh ta tắt máy không nghe, khiến cho cậu càng sốt ruột. Rõ ràng hôm qua vẫn còn tốt đẹp, chỉ là những lời nói xấu của đồng nghiệp, sao có thể vì lí do đó mà sa thải cậu được? Nhưng mà mình vẫn còn là người yêu của Trịnh Lâm Phong, chẳng lẽ hắn cho phép sa thải cậu sao? Tú Chiêu năng lực làm việc rất tốt, khả năng hấp thu cũng khá cao, việc gì cậu cũng có thể làm hết mình, không biết thì nhiệt tình học hỏi từ đồng nghiệp, một nhân viên như vậy, sao tự nhiên nói sa thải là sa thải. Cậu bị tin tức này làm cho choáng váng, cơn buồn ngủ bay sạch, chờ đợi Trịnh Lâm Phong tỉnh dậy cậu sẽ hỏi hắn rõ ràng chuyện này.
Tú Chiêu gọi Trịnh Lâm Phong vài tiếng, thấy hắn không chịu tỉnh, bây giờ đã là 9 giờ 30 phút sáng. Có lẽ vì tác dụng của thuốc quá mạnh, Trịnh Lâm Phong giống như bị hôn mê, Tú Chiêu có lay động hay kêu lớn tên hắn thì hắn cũng không nhúc nhích. Tú Chiêu vẫn chưa biết chuyện của ly rượu kia, thầm nghĩ chắc là hôm qua hắn chỉ say rượu loạn tính, địt cậu quá hăng cho nên mới không dậy nổi, vì vậy cậu quyết định thay đồ một chút. Ra ngoài tìm đồ ăn sáng, khi hắn tỉnh dậy có thể không bị đói. Cậu tìm một tờ giấy, lấy bút từ trong túi của mình, ghi lại nội dung đại khái là đi lấy đồ ăn sáng cho hắn, khi tỉnh dậy nhớ chờ cậu rồi đặt lên bàn.
Tú Chiêu ra khỏi phòng, cậu hỏi lễ tân xem thử ở đây có đồ ăn không, sau khi biết được là có liền vui vẻ chạy đi. Lựa chọn những món mình muốn ăn rồi lấp đầy bụng, trong đầu còn suy nghĩ sẽ đem những món mình thấy ngon lên cho Trịnh Lâm Phong. Lúc Tú Chiêu vừa ra khỏi phòng khách sạn, thám tử được Châu Bối cử đến đã thông báo cho cậu ta, khi Tú Chiêu còn đang ăn sáng, Châu Bối đã xuất hiện trong phòng khách sạn của Trịnh Lâm Phong. Vừa đến đã thấy tờ giấy đặt bên tủ đầu giường của Tú Chiêu để lại, cậu ta vô tư xé nát, vứt vào sọt rác. Bắt đầu lay tỉnh Trịnh Lâm Phong.
"Lâm Phong, mau tỉnh dậy đi. Mau ăn một chút gì đó, đêm qua anh đã mệt rồi, có nghe không?"
Châu Bối liên tục gọi Trịnh Lâm Phong dậy bằng mọi cách, thấy hắn bị làm phiền nhíu mày, từ từ tỉnh dậy mới thôi. Khi hắn vừa mệt mỏi mở mắt, vừa nhìn thấy khuôn mặt của Châu Bối đã bị giật mình. Trịnh Lâm Phong mở to mắt, nhíu mày nhìn xung quanh, đây không phải là nhà hắn, cũng không phải là nhà của Tú Chiêu. Tại sao Châu Bối lại ở đây? Đêm qua đã xảy ra chuyện gì? Không phải Tú Chiêu luôn ở bên hắn sao?
"Lâm Phong, anh tỉnh rồi. Mau cùng em xuống ăn sáng, đêm qua chúng ta ai cũng mệt mỏi, phải ăn chút gì đó mới có sức làm việc được."
"Cậu nói cái gì? Đêm qua chúng ta làm sao?!"
Châu Bối thấy dáng vẻ hoảng hốt của hắn, trong lòng đắc ý. Cậu ta nhỏ giọng, có chút đáng thương nhìn hắn:
"Em biết anh và Tú Chiêu đang quen nhau... đêm qua chỉ coi là tai nạn, em không có ý muốn truy cứu trách nhiệm gì từ anh. Chỉ là em muốn anh phải giữ gìn sức khỏe, em nhất định sẽ giữ kín chuyện này, đặc biệt là với Tú Chiêu, có được không?"
Trịnh Lâm Phong nhíu mày, tại sao chỉ qua một đêm mà Châu Bối đã leo lên giường hắn rồi? Người tình nhỏ của hắn đâu? Hôm qua cậu đang ở nơi nào? Hắn phải làm sao đây? Nếu để Tú Chiêu biết được, em ấy có muốn chia tay với mình không? Không được, trước hết phải giấu chuyện này Tú Chiêu. Hắn sẽ giải quyết rõ ràng với Châu Bối, dù thế nào đi nữa hắn cũng không thể mất Tú Chiêu được. Trong lòng vì Tú Chiêu mà đã rối như tơ vò, nhanh chóng muốn rời khỏi đây. Vì vậy khi Tú Chiêu thử hết những món ăn ở khách sạn, lựa chọn những món ngon nhất đem lên cho hắn, thì hắn đã biến mất không thấy đâu. Tú Chiêu hoang mang khó hiểu, hỏi thì mới biết Trịnh Lâm Phong đã trả phòng, vừa cùng một người đàn ông khác đi ra khỏi khách sạn. Cậu thất thần đi về nhà, trong lòng đã biết người đi cùng hắn là ai, ngoài Châu Bối đêm qua bỗng dưng không thấy đâu, còn ai có thể ở cùng với hắn nữa? Bây giờ cậu đã không thể đến công ty, trưởng phòng đã sớm thông báo mọi đồ đạc trong văn phòng của cậu được vận chuyển về địa chỉ nhà, không cần phải xuất hiện ở đó nữa. Tú Chiêu mệt mỏi ngồi trên ghế sô pha thất thần, cơ thể vẫn còn đau nhức ê ẩm, bị quá nhiều tin tức dồn đến một lần làm cậu muốn ngủ một giấc thật sâu. Vì muốn nhanh chóng thấy mặt Trịnh Lâm Phong, cậu nằm luôn ở sô pha ngủ một giấc để chờ hắn.
Trịnh Lâm Phong bối rối về công ty, trong lòng không ngừng nghĩ lí do để giải thích với Tú Chiêu. Áy náy khiến hắn phát điên, tạm thời không nghĩ ra được phương pháp gì khiến cho cậu không giận. Hắn chỉ tạm thời nghĩ cách đối phó với Châu Bối, tuy rằng chuyện này chỉ ngoài ý muốn, nhưng không thể nào chối bỏ được bản thân đã vô ý thức xâm phạm người khác, hắn sẽ có trách nhiệm đền bù thỏa đáng cho Châu Bối. Ngoài ra hắn cũng sẽ công khai xin lỗi cậu ta, đồng lời vạch rõ giới hạn của mình. Chỉ là hắn sợ Tú Chiêu sẽ không chấp nhận, những người khác dù có đồng ý mà cậu vẫn không tha thứ, thì cũng không có ích gì. Nếu đổi lại là cậu, say rượu làm bậy với người đàn ông khác, hắn nhất định cũng sẽ không tha thứ. Lời nói đên đầu môi làm sao chứng minh được trong sạch, huống hồ gì tối qua hắn thật sự đã phát sinh quan hệ không nên có.
Cả văn phòng hôm nay náo nhiệt hẳn lên, nhìn chỗ ngồi của Tú Chiêu trống rỗng, mọi người bắt đầu bàn tán. Quả nhiên thế thân nhỏ sau một đêm đã bị đá, công việc cũng mất luôn. Chủ tịch Trịnh cũng thật là nhẫn tâm, đến cả cơ hội làm việc cũng không cho người ta, Tú Chiêu đúng là vớ phải một đống phiền phức rồi, ai bảo cậu tự chui đầu vào mối quan hệ thế thân này làm gì. Châu Bối thưởng thức thành quả của bản thân, liên hệ với nhà báo, đem những ảnh chụp ở khách sạn đăng lên, nháy mắt khiến cho tình huống ngày càng đi xa. Trịnh Lâm Phong được thư kí báo cáo tình hình, tức giận đập bàn, bọn nhà báo này ngại hắn chưa đủ chật vật sao? Lỡ như Tú Chiêu đọc được, hắn sẽ toi đời. Cả ngày bận rộn dập tắt tin tức, đối phó với đám nhà báo xong lại đối phó với Châu Bối, Trịnh Lâm Phong đã hứa sẽ đầu tư vào công ty của cậu ta, đồng thời sẽ đền bù một vị trí thích đáng trong Trịnh thị cho cậu ta. Đó là những điều cuối cùng hắn có thể làm để trả giá cho hành động của mình, liên tục hai ngày không có thời gian nghỉ ngơi.
Trịnh Lâm Phong giải quyết toàn bộ, hắn cấp tốc về nhà, tìm bóng dáng của Tú Chiêu. Tuy rằng mấy ngày này hắn gọi điện nhắn tin cho cậu đều không được, nhưng vẫn chỉ nghĩ rằng tình nhân nhỏ giận dỗi một chút, hắn nhất định phải giải quyết xong một lần, mới an tâm sống cùng cậu được. Trong lòng đã sớm nghĩ ra mọi cách nói sự thật cho cậu, cũng đã sớm chuẩn bị tâm lí chịu đựng sự tức giận của người yêu. Nhưng chào đón hắn lại là một căn nhà tối đen như mực, một chút hơi ấm cũng không có. Hắn lớn tiếng gọi Tú Chiêu, nhưng bóng dáng cậu đã sớm không thấy đâu. Trịnh Lâm Phong thở gấp, trái tim bắt đầu thắt lại, trong lòng sợ hãi. Hắn không sợ bất cứ điều gì, chỉ sợ người tình nhỏ này biến mất không cần hắn nữa. Hắn tìm khắp căn nhà, lục trung mọi dấu vết của cậu, nhưng ngoại trừ những thứ không thể mang đi, những đồ đạc cần thiết đều không thấy đâu nữa. Trịnh Lâm Phong suy sụp ngồi xuống, trong lòng đã rối như tơ vò, hối hận đến mức xanh ruột. Ruốt cuộc em ấy đã đi đâu? Khuya như vậy rồi, không ở nhà thì có thể đi đâu? Vài ngày qua em ấy không có ở nhà sao?
Trịnh Lâm Phong đỏ mắt, những ngày qua hắn vừa mệt vừa bận, rõ ràng không có tình cảm gì. Nhưng hắn vẫn phải chịu trách nhiệm với người ta, là hắn không đúng. Tú Chiêu chính là người yêu của hắn, tình cảm hắn dành cho cậu là thật, hắn không thể vì một sự cố với người mình không thích mà bỏ cậu được. Nghĩ tới dáng vẻ ghen tuông tủi thân của cậu gần đây, hắn hối hận biết bao, Tú Chiêu vừa ngoan vừa mềm, còn rất dễ xúc động, tưởng tưởng khi nghe thấy tin tức này, cậu đã đau lòng đến nhường nào? Nước mắt có phải đã rơi đầy mặt không? Nếu hắn không có ở đó, có phải cậu sẽ càng buồn bã tuổi thân không?
Càng nghĩ trong lòng càng lo lắng, hắn sốt ruột chạy đi, mau chóng tìm kiếm những nơi Tú Chiêu có thể đi. Nhung nhớ của hắn đối với Tú Chiêu khiến cho hắn nhận ra, tình cảm của mình đã sớm in sâu bén rễ như thế nào, khi cậu biến mất, trong tâm trí hắn chỉ toàn nghĩ về cậu, lo lắng cho cậu, đó là điều suy nhất hắn có thể nghĩ tới. Nếu hắn có thể gặp được cậu, hắn nhất định sẽ trân trọng người tình nhỏ, cho cậu những yêu thương chắc chắn nhất.
Màn đêm yên tĩnh, đèn đường ánh lên màu vàng ấm áp, Tú Chiêu đang ngẩng người bên cửa sổ phòng mình. Đây là căn nhà cậu thuê để ở, từ khi xác lập quan hệ với Trịnh Lâm Phong, tất ít khi cậu về nơi này. Nhưng mất ngày nay ở đó không ngủ được, chờ đợi hắn quá lâu, cậu hay trằn trọc không ngủ được vì lo lắng, cho nên mới dọn những món đồ cần thiết chạy qua đây vài hôm. Nhưng đến rồi mới phát hiện, mình không có Trịnh Lâm Phong ở bên cạnh thì ngủ không ngon được, cảm giác an toàn quá thiếu thốn, khiến cho cậu không thể ngủ quá sâu. Nhiệm vụ lần này khiến cho cậu quá mệt mỏi, phá lệ gọi cho hệ thống, nếu như cậu không hoàn thành được nhiệm vụ, thì sẽ bị làm sao.
"Chủ nhân, cậu đừng lo lắng. Khi nhiệm vụ không được hoàn thành, cốt truyện của thế giới bị lệch nhưng không phải do cậu thay đổi, chủ nhân sẽ có quyền rời khỏi nhiệm vụ này, và được tính là không hoàn thành nhiệm vụ, thế giới này chủ nhân cũng sẽ không được quay trở lại nữa. Phần thưởng sẽ không được gửi, nhưng chủ nhân yên tâm, sẽ không ảnh hưởng gì đến cá nhân cậu, thế giới này vẫn sẽ tự động vận hành như cũ."
Tuy rằng Tú Chiêu rất hăng hái làm nhiệm vụ, nhưng cậu thật sự không muốn để bản thân phải chịu đựng những tổn thương này. Trong lòng có đáp án, cậu sẽ cố gắng hết sức có thể, sâu bên trong vẫn có chút thích đối với Trịnh Lâm Phong, thích cách hắn chăm sóc yêu thương mình, thích cách hắn xấu xa trêu đùa làm mình xấu hổ, cũng thích khuôn mặt đẹp trai nhìn mình chằm chằm kia. Cậu vẫn có chút tiếc nuối khi không được nhìn thấy hắn nữa, vì vậy cậu mới lựa chọn chờ đợi hắn giải thích cho mình mọi chuyện. Hy vọng một cơ hội mới cho mối tình này.
Rõ ràng ăn no mình xong lại chạy đi mất, nếu lần này hắn không giải thích rõ ràng, cậu nhất định sẽ đi luôn, để hắn mãi mãi không bao giờ thấy mình nữa!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...