Diệp Long cao thâm khó dò nhìn thoáng qua Bắc Minh Thiện vẫn không nói một lời, nắm chặt tay Cố Hạnh Nguyên nói: “Nhưng chưa chắc là ông nội đã thua đâu… ”
Ông cụ Bắc Minh âm thầm giật mình: “Là thế nào?”
Diệp Long ôn nhu nhìn thoáng qua Cố Hạnh Nguyên vẫn còn đang khiếp sợ không cách nào tự kềm chế được: “Xin hỏi ông nội và chú hai cá cược cái gì?”
“…” Ông cụ Bắc Minh trừng mắt nhìn Cố Hạnh Nguyên một chút, ở trước mặt nhiều người như vậy ông ta không thể nói nên lời, dù sao người phụ nữ ông ta cá cược với thằng hai giờ phút này đang bị cháu của mình nắm tay nên ông ta không thể bỏ hết mặt mũi nói ra được đành phải tức giận nhìn thoáng qua thằng hai: “Cháu tự đi hỏi chú hai của cháu đi!” Đem nan đề ném cho Bắc Minh Thiện.
Cố Hạnh Nguyên trong toàn bộ quá trình mắt hạnh đều trợn lên, cô còn chưa kịp tiêu hóa chuyện Diệp Long là cháu trai của Bắc Minh Thiện lại được nghe tiếp một sự thật càng khiếp người hơn…
Đôi mắt Diệp Long nhìn về phía Bắc Minh Thiện, nhẹ nhõm quẳng xuống một quả bom: “Vậy xin hỏi chú hai có phải chú và ông nội cá cược cô gái cháu đang nắm tay này đúng không? Cháu nghe ba cháu nói chỉ cần cô gái này chịu… Làm tình nhân của chú” Diệp Long cố ý tìm từ ngữ uyển chuyển: “Thì hai mươi phần trăm cổ phần của ba cháu kia sẽ thuộc về chú…”
‘Oanh’ một tiếng, đầu óc Cố Hạnh Nguyên nổ tung lần nữa!
Cô đột nhiên nhớ tới những ngày tháng làm thư ký ở bên cạnh Bắc Minh Thiện, nhớ tới cái ngày đột nhiên anh muốn đánh cược với cô nếu thua thì cô phải làm tình nhân của anh…
Ông trời ơi, thì ra những chuyện này chẳng qua đều là một cái bẫy sao?
Cô vô tội biến thành tiền đặt cược của hai cha con nhà họ Bắc Minh sao?!!!
Lập tức lửa giận gấp công tâm! Đầu óc Cố Hạnh Nguyên dần dần rõ ràng…
Một màn ân ái cùng Bắc Minh Thiện ngày xưa bây giờ vẫn còn rõ mồn một ở trong đầu cô!
Thì ra… Tất cả đều là anh hư tình giả ý, chỉ vì muốn thắng cược với ba anh! Chỉ vì thắng được hai mươi phần trăm cổ phần trong tay ba Diệp Long!
Cố Hạnh Nguyên không thể nào ngờ được hai cha con nhà họ Bắc Minh này bẩn thỉu, buồn nôn như vậy!
Trong đôi mắt trong veo dấy lên một ngọn lửa mãnh liệt, cô hung hăng trừng mắt về phía cái người mặt đơ vẫn vững như núi Thái Sơn Bắc Minh Thiện kia hận không thể đem ánh mắt hóa thành phi đao, từng đao lăng trì anh đến chết!!
“Ha ha, nhưng là hôm nay, cháu phải tuyên bố với mọi người là cô Cố Hạnh Nguyên này là bạn gái của cháu! Cho nên chú hai à, chú cá cược với ông nội cũng không tính là thắng đâu.”
Diệp Long vừa mới nói xong lập tức mọi người ở đây đều âm thầm hít vào một ngụm khí.
Người khiếp sợ nhất không ai hơn được vợ chồng Bắc Minh Triều Lâm, tuy bọn họ đã được nghe ông cụ nói qua về vụ cá cược này nhưng lại không ngờ cô gái Diệp Long đang nắm tay lại chính là nữ chính trong vụ cá cược đó!
Giang Tuệ Tâm cũng thầm giật mình, mặc dù ít nhiều biết được một chút chuyện ông cụ đánh cược với Bắc Minh Thiện nhưng cũng không biết lại có liên quan tới cô gái tên là Cố Hạnh Nguyên này.
Ông cụ Bắc Minh bất ngờ nhìn Diệp Long một chút, không thể tưởng tượng nổi chất vấn: “Diệp Long, cháu… Đang nói đùa với ông nội đúng không?”
“Ông nội cảm thấy là cháu đang nói đùa sao?” Diệp Long thâm tình nắm tay Cố Hạnh Nguyên giơ lên, ánh mắt ôn nhu kia tuyệt không phải đang diễn trò: “Hạnh Nguyên, thật xin lỗi, tôi về nước chậm nên hi vọng em đừng giận tôi, trên đời này chỉ có tôi sẽ không làm tổn thương em…”
Trong nháy mắt trái tim Cố Hạnh Nguyên như bị xé ra một vết rách.
Nước mắt chua xót không ngừng tràn ra khỏi vành mắt, chẳng lẽ đây chính là cái mà Diệp Long nói anh ta hận mình về nước chậm một bước sao?
Cô theo bản năng giữ chặt tay Diệp Long, bờ môi run run đến mức không thể nói ra bất kỳ lời nào.
“Diệp Long!” Bắc Minh Chính kích động tay run run chỉ vào Cố Hạnh Nguyên hung hăng quát to một tiếng: “Người phụ nữ như vậy sao có thể làm bạn gái của cháu được?!”
Lập tức bầu không khí trong toàn bộ đại sảnh nhất thời hạ xuống mức đóng băng!
Ngay lúc Bắc Minh Chính và Diệp Long đang giằng co…
Bỗng nhiên, ngoài cửa truyền đến tiếng của người giúp việc: “Ông chủ, bà chủ, cô Bùi tới.”
Ngay sau đó, Bùi Huyền Kim yêu kiều quyến rũ lắc người đi vào.
Cô ta liếc mắt một cái đã trông thấy Bắc Minh Thiện đang ngồi ở trên ghế sofa như một vị vua thì trong lòng vui mừng, khóe miệng cong lên một nụ cười mỉm của tiểu thư khuê các lễ phép nhìn về phía Bắc Minh Chính và Giang Tuệ Tâm: “Bác Bắc Minh, dì Tuệ Tâm, thật xin lỗi cháu đến muộn.”
Ông cụ Bắc Minh thấy là Bùi Huyền Kim đến sắc mặt cứng ngắc lập tức thay đổi thành nụ cười hiền lành: “Ha ha, Huyền Kim, cháu đến rồi à.”
Giang Tuệ Tâm cũng âm thầm lau đi một giọt mồ hôi, dù sao Bùi Huyền Kim cũng là người ngoài, mấy chuyện của nhà họ Bắc Minh kia vẫn nên đóng cửa lại mà nói có lẽ sẽ tốt hơn, bà ta không ngừng gật đầu thân mật kéo tay Bùi Huyền Kim: “Ha ha Huyền Kim à, là dì Tuệ Tâm phải xin lỗi cháu mới đúng, cháu không hề đến trễ đâu, mấy thằng con không biết lý lẽ nhà dì kia bây giờ còn chưa tới đây…”
Giây phút Bùi Huyền Kim nhìn thấy Cố Hạnh Nguyên cũng có một chút kinh ngạc nhưng cô ta càng kinh ngạc hơn chính là người đàn ông trẻ tuổi đang đứng cạnh Cố Hạnh Nguyên kia: “Ha ha, dì Tuệ Tâm, vị này là?”
“Vị này à, là cháu trai trưởng của bác Bắc Minh cháu đấy, tên cậu ấy là Diệp Long.” Giang Tuệ Tâm dịu dàng cười giới thiệu nói: “Diệp Long à, vị này là con gái của thị trưởng thành phố A Bùi Huyền Kim.”
Ánh mắt Diệp Long lóe lên, lịch sự hướng Bùi Huyền Kim cười một tiếng: “Thì ra cô gái xinh đẹp này chính là thím hai tương lai của cháu à?”
Bùi Huyền Kim lập tức bị một tiếng ‘thím hai’ này làm cho trong bụng nở hoa hơi thẹn thùng nhìn Bắc Minh Thiện một chút: “Ha ha, Diệp Long cậu chê cười rồi, không biết vị này là…” Cô ta nhìn Cố Hạnh Nguyên một chút.
Diệp Long không kiêu ngạo không tự ti khoác lên vai Cố Hạnh Nguyên, mỉm cười gật đầu: “Bạn gái của tôi, Cố Hạnh Nguyên.”
“Ôi…” Bùi Huyền Kim ngược lại bị bất ngờ, ánh mắt thỉnh thoảng liếc trộm phản ứng của Bắc Minh Thiện.
Bùi Huyền Kim sao có thể không biết Cố Hạnh Nguyên này được, lúc trước cô ta vì Bắc Minh Thiện mà tự sát thậm chí Bắc Minh Thiện còn kéo Cố Hạnh Nguyên tới bệnh viện để kích thích cô ta, cả đời này Bùi Huyền Kim cũng vĩnh viễn không thể quên được sự sỉ nhục đó!
Nhưng dù sao cũng là nhìn quen chuyện lớn, không ngờ rằng ngày hôm nay Cố Hạnh Nguyên lại trở thành bạn gái của cháu trai Bắc Minh Thiện, Bùi Huyền Kim mặt không đổi sắc gật đầu, bày ra dáng vẻ của thím hai nói với Diệp Long: “Diệp Long thật sự là có phúc lớn đấy, có người bạn gái xinh đẹp như cô Cố thì Diệp Long phải thương yêu cô ấy thật nhiều nhé, ha ha ha…”
Đúng lúc này, cậu ba phong lưu phóng khoáng nhà họ Bắc Minh huýt sáo một tiếng bước vào cửa…
“Ôi, ai là bạn gái ai vậy?”
Vừa dứt lời kia, bóng dáng vua siêu sao Anthony đã tiêu sái bước vào.
Trên đầu là kiểu tóc hợp mốt nhất, vẻ ngoài đẹp trai phong độ lập tức trở thành tiêu điểm của tất cả mọi người ở đây!
Đây cũng là cậu ba nhà Bắc Minh!
Mà giờ khắc này, trong ngực cậu ba nhà Bắc Minh còn ôm một đứa trẻ trắng trẻo bụ bẫm.
Bé con một thân mặc theo phong cách quý ông nước Anh, vẻ mặt yên tĩnh không màng danh lợi tỏ ra không quan tâm hơn thua.
Trình Trình!
Cố Hạnh Nguyên giật mình, thân thể không khỏi run lên một cái.
Cục diện đêm nay càng làm cô loạn hơn rồi?
Hiển nhiên Trình Trình cũng trông thấy mẹ mình nhưng từ nhỏ luyện được tình nết trầm ổn khiến cho cậu biểu hiện ra vô cùng bình tĩnh, cũng không lộ ra một chút kẽ hở nào.
“Ôi, cháu trai trưởng Bắc Minh Diệp Long đã trở về nước rồi à?” Giây phút Bắc Minh Đông nhìn thấy Diệp Long ngược lại là có chút bất ngờ.
Sau khi nhìn thấy cô gái đứng bên cạnh được Diệp Long nắm tay kia Bắc Minh Đông suýt chút đã rơi mất cái cằm!
Với kinh nghiệm tung hoành tình trường phong phú của Bắc Minh Đông chỉ cần liếc mắt đã nhìn ra hai người đang nắm tay nhau này quan hệ không tầm thường đâu! Vụng trộm liếc qua Bắc Minh Thiện mặt lạnh ở cách đó không xa Bắc Minh Đông nuốt xuống một ngụm nước miếng: “Cố, cố…”
Cố nửa ngày cũng không cố ra được cái thành tựu gì.
Không giống với vẻ đẹp trai lạnh lùng của Bắc Minh Thiện, không giống với vẻ đẹp khoa trương của Bắc Minh Đông, vẻ đẹp trai của Bắc Minh Diệp Long mang theo sự u buồn được cô đọng từ bên trong.
Diệp Long theo nghi thức hơi cúi đầu với Bắc Minh Đông một cái, cung kính đáp: “Đúng vậy chú ba, cháu đã trở về nước, ha ha, đây là Cố Hạnh Nguyên bạn gái của cháu.”
‘Oanh’ một tiếng, lần này đến lượt Bắc Minh Đông hoa lệ ngất xỉu.
Liên quan tới chuyện cũ giữa Cố Hạnh Nguyên và cậu hai Bắc Minh Thiện nhà họ Bắc Minh này có một chút rắc rối, Bắc Minh Đông ít nhiều cũng biết được một chút.
Nhưng sao cháu trai trưởng Diệp Long vừa về nước đã làm đảo lộn mối quan hệ vốn là đã loạn này rồi?
Ánh mắt lấp lánh của Trình Trình cũng hiện lên một tia chấn kinh! Cậu tuổi còn nhỏ nhưng hai chữ ‘Bạn gái’ này cũng không lạ lẫm bởi vì chú ba Bắc Minh đã từng nói với cậu rằng bạn gái chính là người phụ nữ nằm ở trên giường của bạn trai, chú ba Bắc Minh đã đổi qua không ít bạn gái.
Nói cách khác, nếu như mẹ nằm ở trên giường của người đàn ông này, vậy, vậy ba nằm ở chỗ nào?
…
“Vị này là…” Diệp Long nhìn thoáng qua đứa nhỏ trong ngực Bắc Minh Đông, ánh mắt tự nhiên dịu lại.
“Ờ, suýt nữa quên mất hai người còn chưa gặp mặt nhau?” Bắc Minh Đông thu lại cái cằm, cưng chiều sờ lên cái đầu nhỏ của Trình Trình: “Đây là con trai bảo bối của anh hai, Bắc Minh Tư Trình! Trình Trình, người này chính là con trai của bác cả cháu, anh Diệp Long.”
‘Oanh’ một tiếng, lần này là đầu óc Trình Trình bị oanh tạc.
“Anh Diệp Long…” Cậu thuận theo gọi một tiếng, vẻ mặt vẫn phẳng như gương như cũ, yên tĩnh nhu thuận.
Nhưng nội tâm nho nhỏ của Trình Trình thì đang nổi gió.
Loạn rồi, mẹ vậy mà lại thành bạn gái của anh trai…
“Ha ha, thì ra em chính là cháu trai bảo bối mà ông nội thường hay nhắc đến, em trai Trình Trình.” Diệp Long cười gật đầu.
Bắc Minh Đông sao có thể không nghe ra sự ghen ghét trong miệng Diệp Long đây?
Dù sao cả nhà họ Bắc Minh ai cũng biết, so với Trình Trình được cưng chiều thì Diệp Long lại là đứa cháu bị ông cụ Bắc Minh lạnh nhạt, Bắc Minh Đông gượng cười hai tiếng, sờ sờ cái mũi nhỏ của Trình Trình: “Còn không mau chào bạn gái của anh trai đi?”
Tâm tư nhỏ của Trình Trình gợn sóng, tiếp tục nhu thuận chào Cố Hạnh Nguyên một tiếng: “Chị.”
Sắc mặt Cố Hạnh Nguyên trắng xanh!
Trong đầu hiển hiện một câu nói đùa lúc trước: Mẹ, con gọi mẹ là chị vậy có phải mẹ sẽ phải gọi ba là chú hay không?’
Lưng cô không khỏi dâng lên một cỗ ý lạnh.
Không ngờ chỉ nói đùa một câu mà đã thành sự thật rồi!
“Ngoan…” Cô lúng túng nhẹ gật đầu với Trình Trình nhưng trong lòng thì ngũ vị tạp trần, một mặt muốn che giấu sự thật mình là mẹ của Trình Trình nhưng một mặt khác lại vừa đau vừa hận Bắc Minh Thiện đã lợi dụng cô làm tiền đặt cược, cô theo bản năng nắm chặt tay Diệp Long đối mặt với con của mình, giờ phút này đúng là bất lực như vậy…
Bắc Minh Đông nhíu mày, hồi trước thằng nhóc Trình Trình này còn làm loạn với anh mà sao ngày hôm nay lại biến trở về dáng vẻ âm u đầy tử khí lúc trước kia rồi?
“Đông Đông!” Giờ phút này đối mặt với cục diện sóng to gió lớn này, Giang Tuệ Tâm sợ con trai mình lại gây ra rắc rối gì liền cả giận nói: “Cái thằng thối tha này, vừa về đến là cả nhà đã không bình yên rồi.”
Bà ta cười cười vội vàng đi đến trước mặt Trình Trình, từ trong tay Bắc Minh Đông ôm qua cháu trai nhu thuận này: “Ôi, bảo bối Trình Trình của tôi, rất lâu rồi không gặp, có nhớ bà nội không đấy…”
“Nhớ.” Trình Trình gật đầu, nhu thuận làm cho trái tim người khác đều tan ra.
Giang Tuệ Tâm liên tục thở dài: “Vậy Trình Trình có nhớ ông nội hay không vậy?”
“Nhớ.” Trình Trình lại nhu thuận trả lời một tiếng.
Thành công khiến cho khuôn mặt cứng ngắc của ông cụ Bắc Minh có chút nhu hòa xuống.
Cục diện căng cứng vừa rồi cũng bởi vì có mặt Trình Trình mà hòa hoãn hơn không ít.
Hình Uy đứng ở sau lưng cậu chủ trên trán đang đổ mồ hôi.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...