Nhiệm Vụ Sinh Đẻ


Kể từ lần trước, sau khi Kim Lỗi ở cổng trường thiếu chút nữa đã gây ra một vụ đánh nhau ác liệt chưa từng có từ trước đến nay trong ngôi trường này.
Cậu ta suýt chút thì đã bị trường đuổi học rồi.
Cuối cùng, nguyên nhân không bị đuổi học, chủ yếu là bởi vì hiệu trưởng ngoài ý muốn nhận được ý kiến không muốn truy cứu Kim Lỗi cùng chuyện này nữa của Bắc Minh Thiện.
Đương nhiên sau đó thì ba của Kim Lỗi cuối cùng rốt cuộc cũng biết con trai của mình suýt chút nữa đã gây ra họa lớn cho mình.
Bị nhà trường đuổi học thật ra cũng chẳng phải là chuyện to tát gì, nhưng mà lại đắc tội đến người không nên đắc tội nhất.
Vì thế đã chi ra rất nhiều rất nhiều tiền ủng hộ nhà trường, hy vọng hiệu trưởng có thể giúp mình nói mấy câu tốt đẹp trước mặt Bắc Minh Thiện.
Tóm lại, phía trường học có vẻ là bên được lợi lớn nhất từ chuyện này.
Về phần sau đó, Kim Lỗi vẫn tiếp tục học ở ngôi trường này, các giáo viên gần như tiến hành kiểm soát chặt chẽ theo phương thức một đối một với cậu ta.
Kim Lỗi lụn bại, khiến cho danh tiếng của Dương Dương theo đó mà lên.

Cậu gần như trở thành bá vương mới ở trường học.
Vì thế cũng khiến Dương Dương nếm trải một chuyện hết sức đau đầu.
Không nói gì khác, chỉ nói đến chuyện chơi đùa thôi: Trước kia bất kể cậu đi tới chỗ nào, đều có thể chơi vui vẻ với một đám người.
Nhưng mà bây giờ, ngoại trừ mấy người Ngô Tiểu Nhị cùng với Kim Lỗi vẫn luôn tìm hết mọi biện pháp lấy lòng cậu ra, bất kể đi tới đâu mọi người đều tránh cậu như tránh tà, càng đừng nói đến chuyện cùng nhau chơi đùa.
Đây đối với Dương Dương vẫn luôn thích náo nhiệt mà nói, quả thật có chút khiến cho cậu không biết nên làm thế nào mới tốt.
Mỗi ngày, đến giờ ra chơi, cậu đều chỉ có thể giống như Trình Trình ngồi trên bãi cỏ, nhìn đám bạn cười đùa nghịch giỡn với nhau trên sân tập phía xa xa.
Lúc này, là thời gian nghỉ ngơi sau bữa ăn trưa.
Đến cả bãi cỏ cũng đã phủ đầy tuyết rồi.
Rất nhiều bạn nhỏ đang ở trên sân tập, tự chia thành hai đội, chuẩn bị bắt đầu chơi ném tuyết với nhau.
Đây là trò mà Dương Dương thích chơi nhất chỉ sau đá bóng.
“Đại ca, sao anh không qua đó chơi vậy?” Ngô Tiểu Nhị đi tới bên cạnh Dương Dương.

Cậu ta đang chuẩn bị chạy ra đó tham gia ‘trận đánh’ đây.
Dương Dương bất đắc dĩ nhún nhún vai, lại không nói tiếng nào.
“Ây da......!anh không cần phải lo lắng nhiều như thế đâu, chuyện đã xảy ra lâu như vậy rồi, ai mà còn nhớ nữa chứ.


Hơn nữa, hành động của chúng ta thuộc về phòng vệ chính đáng, nào có thể giống như cái tên Kim Lỗi kia được.” Ngô Tiểu Nhị nói, sau đó kéo Dương Dương đi về phía sân tập.
“Bọn tôi cũng muốn tham gia......” Đi đến rìa sân tập, Ngô Tiểu Nhị lớn giọng hô.
Nhưng mà chuyện khiến cho cậu ta kinh ngạc đã xảy ra, đám trẻ của cả hai phe vừa mới trông thấy Dương Dương tới đây, đã giống như trông thấy ôn thần, lập tức im bặt tiếng nói cười, sau đó như thể chỉ sợ trốn không kịp vội vàng chạy mất dạng.
“Cậu thấy đó, tôi không nói sai đúng không.” Dương Dương tiu nghỉu nói với Ngô Tiểu Nhị.
Sau đó cậu lại nói với đám trẻ vẫn chưa chạy đi hết: “Mấy cậu quay lại chơi đi, tôi đi là được mà.” Nói xong cậu cúi thấp đầu, đi về phía tòa nhà dạy học.
Bàn chân nhỏ của cậu dẫm trên nền tuyết, phát ra những tiếng ‘lép bép, lép bép’.

Đây đã từng là thanh âm cậu thích nghe nhất, thậm chí cho dù sáng sớm mở mắt ra trông thấy hoa tuyết đầu trời cũng vẫn cảm thấy cực kỳ vui vẻ.
Nhưng mà vào khoảnh khắc vừa rồi, tâm tình tốt đẹp này rốt cuộc đã tiêu tan hết rồi.
Lúc này, phía đối diện có ba thằng nhóc đi tới.

Ba đứa nhóc này đều cao lớn hơn Dương Dương.
Thằng nhóc đi đầu sau khi trông thấy Dương Dương, liền nịnh nọt vẫy vẫy tay với cậu: “Đại ca Bắc Minh!”
Đây là giọng nói của Kim Lỗi.
Ba thằng nhóc kia rất nhanh đã chạy tới trước mặt Dương Dương: “Tuyết rơi nhiều như thế, mà sao anh không đi chơi vậy?”
Dương Dương nhìn ba thằng nhóc kia, thật sự là có khổ mà không thể nói ra thành lời mà.
“Còn không phải là vì ba người các cậu à.” Cuối cùng cậu vẫn nhịn không được nói.
“Bọn em á?” Kim Lỗi cảm thấy có chút không hiểu ra sao: “Đại ca Bắc Minh, kể từ sau bữa chúng ta đánh nhau ấy, dựa theo lương tâm mà nói thì bọn em không hề tìm tới anh hay anh trai anh, thậm chí cả chị dâu anh nữa, để gây phiền phức mà.”
“Chị dâu tôi?” Dương Dương nghe Kim Lỗi nói xong, chẳng biết vì sao lại cảm thấy khó ở như thế.
“Chính là con nhỏ tên Triệu Tịnh Di đó.

Chẳng phải nhỏ đó suốt ngày ở cùng một chỗ với anh trai anh à.” Kim Lỗi lại vẫn nói hết sức đương nhiên.
Dương Dương trộm thở dài một tiếng, thật sự không biết nên nói thế nào với cái thằng nhóc này mới tốt đây.
“Đương nhiên là bởi vì chuyện lần trước rồi, bây giờ tôi với mấy cậu đã không thể phân rõ ràng ra nữa rồi.

Cậu xem xem giờ tôi đi tới chỗ nào, các bạn học ở chỗ đó cũng đều muốn né tôi thật xa.” Dương Dương oán giận trách cứ.
“Như vậy chẳng phải tốt lắm hay sao, thế mới có thể bộc lộ ra được hết uy phong của anh mà.” Kim Lỗi lấy lòng nói.

Dương Dương tức giận trợn trừng mắt nhìn cậu ta, thật sự không biết trong đầu cái thằng nhóc này rốt cuộc nghĩ những thứ gì nữa.
“Chẳng lẽ đến một người cũng không dám đến gần mình thì liền được gọi là uy phong sao? Nếu như là như vậy, thì có gì thú vị đâu chứ, tôi thà rằng không có cái thứ uy phong đó, đúng là nhạt nhẽo mà.”
Dương Dương nói xong, liền quay đầu lại nhìn về phía sân tập.
Đám trẻ mới vừa rồi còn chạy khỏi đó, giờ đã lại một lần nữa tề tụ lại, bắt đầu vui vẻ nô đùa với nhau.
Trông thấy cảnh tượng ấy, cậu liền ủ rũ giống y như con gà trống bại trận vậy.
Nghe xong những lời Dương Dương nói, Kim Lỗi ngẩn người đứng như trời trồng tại chỗ, nhìn nhìn hai tên đồng bạn của mình, sau đó lại nhìn nhìn về phía đám người trên sân tập, một bộ ngơ ngơ ngác ngác, lời Dương Dương nói hình như cũng có lý.
Nhưng mà cậu ta vẫn có chút mâu thuẫn, một mặt quả thật cậu ta có cảm nhận được thứ cảm giác ‘cô độc’ ấy, nhưng mà đồng thời cùng lúc đó, cậu ta lại tận hưởng niềm vui mà phần ‘cô độc’ này mang lại cho mình.
Niềm vui khi thấy tất cả mọi người đều để lộ ra bộ dạng sợ sệt khép nép trước mặt mình.
Vốn dĩ cậu ta còn có thể hưởng thụ niềm vui này thêm một thời gian nữa cơ, chỉ có điều cậu ta lại chọc phải người không nên chọc vào.
“Nếu như anh muốn chơi cùng bọn họ như thế, thì cứ làm giống như em hồi trước ấy, ra lệnh cho bọn họ một tiếng là được mà.” Kim Lỗi dường như không thể nào hiểu được suy nghĩ thật sự của Dương Dương.
“Cậu cảm thấy làm như vậy còn có thể chơi đùa vui vẻ được hay sao?”
“Em cảm thấy cũng chẳng có gì khác biệt cả......!Dù sao cũng đều là đánh đến đánh đi thôi mà.” Kim Lỗi nhún nhún vai, bày ra vẻ mặt chẳng làm sao hết, sau đó quay đầu hỏi mấy đồng bạn của mình: “Bọn mày nói xem có phải vậy không?”
“Phải......”
Đúng lúc này, một người từ chỗ sân tập chạy về phía Dương Dương.
Dương Dương vừa nhìn liền thấy là Ngô Tiểu Nhị, trên người cậu ta lúc này đã bị trúng mấy quả cầu tuyết rồi, có một vài chỗ tuyết đã tan chảy, làm ướt từng mảng quần áo.
Cậu ta chạy đến bên cạnh Dương Dương, trừng mắt nhìn Kim Lỗi, nói: “Thằng nhóc kia mày lại muốn làm gì, thích ăn đánh có đúng không!”
Kim Lỗi không trêu chọc được Dương Dương, đồng thời cũng không dám chọc đến Ngô Tiểu Nhị.

Tuy cậu ta vẫn chưa thực sự giao thủ với Ngô Tiểu Nhị, nhưng mà hai tên thuộc hạ của cậu ta chính là bị Ngô Tiểu Nhị một mình đánh gục đấy.
Cậu ta nặn ra một nụ cười vô hại, xua xua tay nói: “Đừng xúc động, đừng xúc động.

Tôi chẳng qua chỉ đang tán chuyện với đại ca Bắc Minh thôi mà.”
“Tán chuyện?” Trên mặt Ngô Tiểu Nhị đầy vẻ nghi ngờ nhìn nhìn Kim Lỗi, sau đó lại nhìn nhìn Dương Dương: “Là như vậy thật à?”
Dương Dương gật gật đầu.
Ngô Tiểu Nhị kéo Dương Dương qua một bên: “Sao thế, chẳng phải trước kia anh ghét bọn chúng nhất à, sao bây giờ lại muốn đứng cùng một chỗ với bọn chúng vậy?”
“Làm gì có chuyện đó, còn không phải là bởi vì bây giờ tôi chẳng có chỗ nào để đi à.


Vừa hay đám bọn chúng đi ngang qua, nên mới lấy bọn chúng ra để giết thời gian thôi.”
Dương Dương nói xong, đột nhiên trong đầu cậu dường như chợt lóe linh quang, có vẻ nghĩ đến một chủ ý hay ho gì đó.
Cậu nhìn về phía đám người Kim Lỗi, bật cười he he vài tiếng.
Nụ cười đầy toan tính này khiến cho đám người Kim Lỗi bị dọa đến có chút sởn tóc gáy, không biết đằng sau nụ cười này rốt cuộc ẩn giấu mưu mô chước quỷ gì.
“Đại ca...!đại ca Bắc Minh, anh muốn làm cái gì?” Kim Lỗi nói, thân thể bất giác lùi về phía sau vài bước.
Đồng thời cùng lúc đó hai đồng bạn của cậu ta cũng lùi theo mấy bước.
“Mấy cậu làm gì đó, muốn chạy có phải không.

Tôi lại không đánh mấy cậu mà, chỉ là tôi đột nhiên nghĩ đến vài chuyện, muốn cùng mấy cậu thương lượng một chút thôi.

Mau qua đây nói chuyện xem nào.”
Dương Dương nói xong, vẫy tay gọi bọn họ.
Đám người Kim Lỗi nhìn nhìn nhau, chần chờ không chịu đi qua.
Dương Dương gọi bọn họ hai lần, thấy bọn họ vẫn không nhúc nhích gì, khó tránh khỏi có chút tức giận, cậu thu nụ cười lại, khuôn mặt nhỏ nhăn nhíu: “Làm sao, có phải muốn nhận giáo huấn không?”
“Qua liền đây, qua liền đây.

Chẳng phải em tới rồi à, đại ca Bắc Minh, anh việc gì phải tức giận như thế chứ.” Kim Lỗi luôn miệng đáp ứng, chạy tới trước mặt Dương Dương.
Cậu ta biết, nếu như bây giờ mình chạy khỏi đây, thì không thể dám chắc ngày tháng sau này của mình có thể trôi qua êm đẹp được.
Dương Dương không phải một người dễ chọc mà.
“Nhìn bộ dạng của cậu vừa rồi, tôi còn tưởng là......” Nói xong, Dương Dương bày ra bộ dạng hung ác, giơ nắm đấm lên dứ dứ hai cái về phía Kim Lỗi.
“Đại ca Bắc Minh, anh bớt giận, bớt giận, vừa rồi có phải em định chạy đâu, em là thấy trời lạnh thế này mà anh cứ đứng mãi ở đây, sợ anh bị lạnh nên tính đi lấy cho anh cốc nước nóng đấy chứ.”
Đầu óc tên nhóc Kim Lỗi này cũng không đến nỗi chậm chạp, chí ít cũng kiếm được một cái cớ giúp mình lừa gạt qua được cửa này.
Dương Dương lật mặt nhanh như lật sách vậy, loáng cái đã lại khoác lên điệu bộ vui vẻ hòa nhã rồi: “Tôi thương lượng với cậu chuyện này nhé......” Nói đến đây, cậu đặt một tay lên trên vai Kim Lỗi, trông bộ dạng có vẻ hết sức thân thiết.
Thân mình Kim Lỗi nháy mắt như lùn đi một đoạn, trên mặt hiện ra vẻ lo lắng không thôi: “Đại ca Bắc Minh, có chuyện gì anh cứ việc dặn dò là được.”
“Vậy thì tốt.

He he, kỳ thực trong lòng tôi cũng rõ ràng, mấy ngày nay cậu chắc hẳn cũng sống không thoải mái lắm nhỉ.

Vốn dĩ có thể xưng vương xưng bá, lại bị tôi xen ngang.”
“Đại ca Bắc Minh, em nào dám nghĩ như vậy, lần đầu tiên em thừa nhận mình đúng là có hơi không phục thật, nhưng mà kể từ sau lần thứ hai, em xem như đã bội phục triệt để rồi.”

“Đúng ạ, phục rồi, phục rồi......” Hai tên đồng bạn của Kim Lỗi cũng liên thanh nói.
Dương Dương nhìn ba tên nhóc bọn họ: “Mấy người đừng nghĩ một đằng nói một nẻo nữa đi.

Tôi ấy mà, cũng chẳng phải là đại ca gì cả, thế nên là kể từ thời điểm này, giữa chúng ta không còn bất kỳ xung đột gì nữa nhé.

Bây giờ tôi có một cách, có thể khiến cho cậu và tôi một lần nữa quay trở lại vị trí của mỗi người trước khi chúng ta xảy ra xung đột, cậu nói xem cậu thấy thế nào?”
Lúc cậu nói chuyện, vẫn luôn nhìn thẳng vào hai mắt Kim Lỗi, cậu nhìn ra được, Kim Lỗi cũng không phải hoàn toàn thờ ơ với đề nghị này.
Cho dù ngoài miệng Kim Lỗi vẫn nói: “Đại ca Bắc Minh, sau này bọn em đều nghe theo anh hết.”
Này thì đúng rồi, trước chưa nói Dương Dương đánh đấm giỏi hơn đám bọn họ.

Cậu còn có một ông ba Bắc Minh Thiện danh tiếng lẫy lừng nữa mà.

Nếu như có thể ôm được gốc cây đại thụ này, thì cho dù có phải làm đàn em cũng sẽ không khiến bất cứ ai chê cười.
“Thôi đi cậu, bớt bớt giùm tôi cái.

Ánh mắt cậu đã bán đứng cậu rồi kìa.

Rõ ràng là muốn làm đại ca mà.

Vì thế tôi sẽ thành toàn cho cậu.

Bây giờ ba người các cậu xông lên đánh tôi đi.”
Câu nói của Dương Dương khiến cho bốn người còn lại đều kinh ngạc.

Đam Mỹ Hài
“Anh điên rồi à.” Người đầu tiên mở miệng là Ngô Tiểu Nhị, vừa rồi cậu ta nghe ra được trong lời Dương Dương nói có ẩn ý, nhưng mà thật sự không ngờ lại là biện pháp như vậy.
Ngay sau đó đám người Kim Lỗi cũng mồm năm miệng mười: “Đại ca Bắc Minh, anh tha cho bọn em đi.

Nếu như anh còn chưa hả giận, thì cứ đánh bọn em một trận là được, chứ bọn em tuyệt đối không dám ra tay với anh nữa đâu......”
Nói đến đây, ba thằng nhóc kia gần như muốn quỳ sụp xuống luôn vậy..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui