"Thằng nhóc cậu cũng ở đây, sao vậy, văn phòng luật sư của cậu bây giờ rất rảnh rỗi sao? Có cần tôi rót thêm chút vốn vào không?" Anh nói xong kéo một chiếc ghế qua ngồi bên cạnh Cố Hạnh Nguyên.
Vân Chi Lâm nhìn anh cười: "Anh bận rộn cả ngày, liền không quen nhìn em cả ngày rảnh rỗi phải không.
Mấy việc mà anh cho em lần trước đã khiến văn phòng của em bận tối mặt tối mày rồi.
Hôm nay chẳng qua là em tranh thủ thời gian trong lúc bận rộn, trên đường đi làm ghé qua đây thăm họ.
Em và mấy đứa con trai nuôi con gái nuôi của em cũng đã lâu không gặp nhau rồi được chưa.
Người làm ba ruột như anh cả ngày có thể gặp được, cũng phải quan tâm đến người làm ba nuôi như em chứ."
"Ba nuôi?" Bắc Minh Thiện cười lạnh: "Bây giờ các nơi đều đang đả kích “ba nuôi” đó.
Thằng nhóc cậu lúc đi ra ngoài có thể phải chú ý hơn."
"Ơ..." Trên trán Vân Chi Lâm đầy vạch đen.
Lúc này Cố Hạnh Nguyên cũng có hứng thú nói chuyện phiếm, cô nói với Bắc Minh Thiện: "Kiều Kiều người ta nói đâu có sai đâu, mặc dù bây giờ anh không phải là Tổng giám đốc của tập đoàn Bắc Minh thị, nhưng mà bây giờ anh chính là Tổng giám đốc của tập đoàn GT đó."
Bắc Minh Thiện vừa nghe, cũng chỉ đành gật đầu.
Cố Hạnh Nguyên nói đúng, bây giờ mình đã làTổng giám đốc của tập đoàn GT.
Về phần vì sao chạy đến GT, mà không phải trở về Bắc Minh thị, chuyện đó vẫn phải nói từ sau khi anh bị tuyên án.
Bắc Minh Thiện sau khi ra khỏi tòa án, một khoảng thời gian anh sống vô cùng nhàn rỗi, mỗi ngày ngoại trừ đến Quán bar Zeus của lão Bạch, thời gian còn lại chính là nhốt mình trong tòa biệt thự ở sườn núi.
Anh cũng đã thực hiện lời hứa của mình, ba đứa nhỏ đều giao cho Cố Hạnh Nguyên chăm sóc.
Thỉnh thoảng, anh sẽ xuống núi đến biệt thự thăm ba đứa nhỏ, cũng sẽ lái xe đến trường đón bọn nhỏ, hơn nữa tiện đường dẫn bọn nhỏ đi ăn chút đồ ăn nhanh, uống nước...!Đương nhiên, lúc trở về cũng sẽ mang một phần cho Cửu Cửu.
Sự thay đổi của Tập đoàn Bắc Minh thị, Tập đoàn GT là bên hợp tác, đương nhiên rất nhanh đã nhận được tin tức.
Dĩ nhiên, chủ yếu cũng là nhận được tin tức trực tiếp từ Hình Uy.
Chuyện này đối với Mạc Cẩm Thành và Dư Như Khiết mà nói quả thật là cảm thấy hơi bất ngờ.
Vốn họ còn cho rằng Bắc Minh Thiện sau khoảng thời gian lặng im này sẽ trở về Bắc Minh thị.
Dù sao có thể nói là ngoài Bắc Minh Chính ra, anh chính là người quan tâm đến Tập đoàn Bắc Minh thị nhất.
Nhưng không ngờ rằng, Tổng giám đốc của tập đoàn Bắc Minh thị lại đổi thành Bắc Minh Diệp Long.
Mặc dù họ không có thành kiến gì với Bắc Minh Diệp Long, nhưng mà vẫn lo lắng cho Bắc Minh Thiện.
Sau khi suy nghĩ cẩn thận và kỹ càng, họ cảm thấy Bắc Minh Thiện không thể cứ như vậy hoang phí tài năng của mình, anh cần phải có một sự nghiệp.
Bởi vì họ cũng nhìn ra được bây giờ Bắc Minh Thiện thật sự giống như là thiếu một chút ý chí chiến đấu của trước kia.
Rốt cục có một ngày, Mạc Cẩm Thành và Dư Như Khiết gọi Bắc Minh Thiện đến khách sạn Daredevil, nói chuyện với anh một buổi.
Mạc Cẩm Thành tìm một lý do là bản thân đã già rồi, việc quản lý tập đoàn đã có chút lực bất tòng tâm, cần phải tìm một người giúp mình một tay.
Sau đó hợp tình hợp lý liền mời Bắc Minh Thiện làm Tổng giám đốc của tập đoàn GT để chủ trì đại cục.
Nói thật, Bắc Minh Thiện vốn không muốn đồng ý.
Nhưng mà dù sao cũng không chịu nổi mẹ của mình và Mạc Cẩm Thành nhiều lần đến tìm mình nói chuyện.
Cuối cùng anh đành đồng ý.
Từ sau khi Bắc Minh Thiện lên làm Tổng giám đốc của tập đoàn GT, cuộc sống của anh lại trở về trạng thái trước kia.
Có một loại người chính là như vậy, nếu như anh ta rảnh rỗi, sẽ trở thành như người vô công rỗi nghề, cả ngày lêu lỏng, nhưng một khi giao việc cho anh ta làm, anh ta sẽ dốc hết sức nhào vào làm việc.
Nếu như là một người chẳng hiểu gì về anh đánh giá anh, căn bản sẽ không thể liên kết anh với "con người rảnh rỗi" cả ngày chỉ biết lêu lỏng đó.
Bắc Minh Thiện vừa khéo chính là người như vậy.
Đi sớm về khuya lại lần nữa trở thành chuyện thường ngày.
Cố Hạnh Nguyên và bọn nhỏ rất ít khi có thể nhìn thấy bóng dáng của anh, cho dù là bây giờ anh đã xem như là thường ở tại biệt thự ở sườn núi đó —— nơi mà cô và bọn nhỏ chỉ cần vừa ngẩng đầu lên liền có thể nhìn thấy.
Thậm chí Cố Hạnh Nguyên và Anna cũng sẽ thường xuyên xuất hiện ở nhà hàng dưới lầu chỗ anh, cũng chưa từng gặp anh.
Hôm nay, Bắc Minh Thiện đột nhiên chủ động tới thăm, quả thật là một việc vô cùng hiếm có.
Không cần hỏi anh, tóm lại anh đến sẽ có lý do của anh.
Còn may, Anna quen làm nhiều đồ ăn một chút.
Chủ yếu là bởi vì bây giờ Lạc Kiều còn ở nhà, sau khi cha mẹ cô đến đây có đôi khi khó tránh khỏi cần một ít đồ ăn lót dạ.
Cho nên bây giờ sau khi có thêm hai người đàn ông, cũng vẫn đủ ăn.
Ăn xong bữa sáng, Cố Hạnh Nguyên nói: "Mấy cục cưng, đồ của các con đều đã chuẩn bị xong rồi chứ?"
"Đều chuẩn bị xong rồi..."
Cửu Cửu cũng nói theo: "Chuẩn bị xong rồi."
"Ừm, vậy chúng ta đi thôi..." Cố Hạnh Nguyên nói xong liền kêu bọn nhỏ lên xe.
Trường của Trình Trình và Dương Dương học kỳ này lại mở rộng thêm một phần, thật ra chuyện này đã là chuyện bắt đầu từ nửa năm trước.
Mục đích này chính là sau khi phát triển giáo dục tiểu học, giáo dục cấp 2, giáo dục cấp 3 lại thành lập thêm giáo dục mầm non.
Hình thành một hệ thống giáo dục "đồng nhất" bắt đầu từ nhỏ cho đến trước khi vào đại học.
Mà Cửu Cửu lại trở thành tốp học viên đầu tiên của giáo dục "đồng nhất" này.
Anna cũng đã thu xếp xong đồ của mình, chuẩn bị theo bọn nhóc ra ngoài.
"Đợi chút..." Lúc này, Bắc Minh Thiện mở miệng nói.
Anh đi đến trước mặt bọn nhỏ: "Mấy đứa lên xe của ba."
"Hả?" Cố Hạnh Nguyên và bọn nhỏ đều sửng sốt.
"Hôm nay tuyết to quá, ba lo lắng cho các con." Nói xong, anh lại nhìn Cố Hạnh Nguyên: "Em và Anna muốn đến nhà hàng của cô ấy nhỉ, cũng lên xe đi."
"Vậy Anna thì sao?" Cố Hạnh Nguyên hỏi.
"Cô ấy lên xe của anh là được rồi." Không đợi Bắc Minh Thiện sắp xếp, Vân Chi Lâm giành nói trước.
Cố Hạnh Nguyên nhìn hai người đàn ông hôm nay đột nhiên xuất hiện, chỉ hai người họ nói: "Hẳn không phải hôm nay hai người đã bàn bạc với nhau rồi đến chứ..."
"Không phải mà, anh nghĩ em hiểu lầm rồi, bọn anh cũng không ở với nhau, sao bàn bạc được chứ." Vân Chi Lâm vội vàng khoát tay.
"Ba Chi Lâm, đương nhiên có thể dùng điện thoại liên hệ mà." Dương Dương nói xong, xoay người vỗ vỗ vai Trình Trình, sau đó bắt chước dáng vẻ và giọng nói của Bắc Minh Thiện, dùng tay làm dáng vẻ gọi điện thoại: "A lô, là Vân Chi Lâm phải không.
Hôm nay chúng ta đến chỗ của Hạnh Nguyên, tôi chở cô ấy và ba đứa nhỏ.
Về phần Anna liền giao cho cậu."
Hôm nay tâm trạng của Trình Trình cũng vô cùng tốt, hơn nữa dù sao hai cậu cũng là song sinh, càng thêm hiểu nhau.
Cậu học dáng vẻ của Vân Chi Lâm: "OK, quyết định như vậy đi.
Đến lúc đó em đi vào trước, sau đó anh đi vào sau.
Đừng để họ nghĩ rằng chúng ta bàn bạc với nhau rồi đến, anh cảm thấy thế nào?"
Dương Dương đứng đắn mà cau mày rồi gật đầu: "Được." Sau đó làm động tác cúp điện thoại.
Giải thích của hai anh em về cặp anh em họ Bắc Minh Thiện và Vân Chi Lâm này, lập tức làm cho mấy người lớn ở đó bật cười ha ha.
Cho dù là Hình Uy rất ít khi cười, cũng quay đầu đi lén cười không ngừng.
"Hai thằng nhóc xấu xa các con, bây giờ đã biết đùa cợt chúng ta rồi sao.
Mấy đứa không lo ba mấy đứa trách phạt mấy đứa hả." Vân Chi Lâm thật sự là bái phục sức tưởng tượng của hai thằng nhóc này.
"He he, tụi con mới không lo đâu.
Ba của tụi con bây giờ không có nhỏ nhen như vậy." Dương Dương nói xong, nhanh như chớp chạy lêm xe đang đứng ở ven đường.
Trình Trình thì thật cẩn thận nhìn Bắc Minh Thiện một cái, thấy anh giống như không có phản ứng gì, lúc này cũng nhanh như chớp kéo Cửu Cửu lên xe.
Vân Chi Lâm nhìn thấy biểu tình phức tạp trên mặt Bắc Minh Thiện: "Còn ngẩn ra đó làm gì, đi thôi."
Bắc Minh Thiện nhìn thoáng qua Cố Hạnh Nguyên đã cười đến mức không khép miệng lại được: "Lên xe."
"Wow, tuyết trên đường cũng thật là nhiều, ba, mẹ, anh mọi người mau nhìn xem, còn có người giống chúng ta đang đắp người tuyết kìa." Cửu Cửu phấn khởi ghé sát lên cửa kính xe nhìn cảnh tuyết trên đường.
Cố Hạnh Nguyên quay đầu cười nói: "Cục cưng bé nhỏ, chút nữa sau khi đến trường học nhất định phải nghe lời thầy cô, sau khi tuyết rơi đường sẽ rất trơn, lúc đi đường nhất định phải cẩn thận biết chưa?"
"Biết ạ, biết ạ..."
"Dương, vừa rồi trước lúc ra khỏi nhà con nói ba bây giờ không nhỏ nhen như vậy nữa đúng không?"
Lúc này, Bắc Minh Thiện đang lái xe đột nhiên hỏi một câu.
Dương Dương còn không có phản ứng lại, đã trả lời: "Dạ phải, sao vậy ạ?"
"Chẳng lẽ trước kia ba rất nhỏ nhen sao?"
Một câu này, khiến cho trong xe vốn ấm áp trong nháy mắt đã giảm xuống vài độ.
Cố Hạnh Nguyên nhìn trộm Bắc Minh Thiện, mặt người này lạnh như băng giống như trước kia, chẳng thể hiện cảm xúc gì trên mặt.
Đương nhiên, Trình Trình và Dương Dương cũng trộm liếc nhìn kính chiếu hậu trong xe, cặp mắt diều hâu của ba, vẫn thường xuyên liếc nhìn bọn nhóc một cái.
Chuyện này khiến cho bọn nhóc sợ tới mức rụt lui cổ.
Trình Trình nhỏ giọng nói: "Em xem em nói chuyện sao mà luôn không biết cố kị gì cả, bây giờ lại chọc giận ba rồi.
Khó khăn lắm ba mới đến đây một chuyến, em nhìn em xem."
Dương Dương vẻ mặt vô tội: "Em, em lúc đó cũng không có nghĩ nhiều mà.
Trình Trình, anh nói xem làm sao bây giờ?"
"Hai người các con ở đằng sau thì thầm cái gì đó, ba hỏi sao các con không trả lời?"
Lúc này Cố Hạnh Nguyên không thể không xen vào: "Được rồi được rồi, bọn nhỏ vừa rồi chẳng phải nhất thời phấn khích sao, tính toán làm gì chứ."
"He he, chúng con chẳng nói gì cả.
Ba à trước đây ba cũng không phải là lòng dạ hẹp hòi.
Lòng dạ đó rộng lớn giống như là đại dương..." Dương Dương vẻ mặt xua nịnh nói.
Lúc này, Bắc Minh Thiện với vẻ mặt vẫn luôn nhăn nhó rốt cục cũng khẽ cười: "Thằng nhóc này, bây giờ trình độ nịnh hót a dua của con ngày càng giỏi rồi nhỉ.
Đừng sợ, vừa rồi ba chỉ là chọc các con thôi.
Nhưng mà nói thật, ba trước kia các con thực sự cảm thấy ba lòng dạ hẹp hòi sao?"
Trình Trình và Dương Dương vừa nghe, nhất thời thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Nhưng mà vẫn là liếc nhìn nhau một cái không dám hé răng.
Cố Hạnh Nguyên vươn tay đánh nhẹ lên vai Bắc Minh Thiện một cái: " Có ai giỡn với con giống như anh làm vậy sao, nhìn xem đã dọa cho bọn nhỏ sợ rồi kìa, anh còn có mặt mũi mà hỏi nữa à, lúc trước không phải là nhỏ nhen bình thường, chuyện gì cũng tính toán, giống như là đàn bà vậy."
Đối với việc Cố Hạnh Nguyên đánh giá mình trước kia như vậy, nói thật trong lòng vẫn cảm thấy khó chấp nhận.
Nhưng mà anh đã nhanh chóng nghĩ thông suốt.
Sau khi trải qua quá nhiều chuyện với mấy mẹ con, bản thân anh đã có rất nhiều thay đổi so với trước kia, trở thành một người mà thậm chí khiến cho chính bản thân anh cũng cảm thấy ngạc nhiên nữa.
Nhưng mà lúc đêm khuya vắng lặng, một người ngồi ở ghế mây ở ban công.
Nhìn bầu trời, nhìn đèn đóm thành phố ở phía xa xa, nhìn không gian vắng lặng dưới chân và tòa biệt thự đã tắt đèn đó.
Bắc Minh Thiện sẽ lâm vào trong suy nghĩ sâu xa và kỉ niệm xa xưa.
Có người nói, thường xuyên nhớ về quá khứ là một biểu hiện của tuổi già.
Bởi vì đã không còn bất kì khát khao gì với tương lai, cũng chỉ có quay đầu nhìn lại đoạn đường trước kia đã đi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...