Cố Hạnh Nguyên khẽ cười đi đến bên cạnh Cửu Cửu, bồng con bé ngồi trên cánh tay của mình.
Dùng tay chỉ khung cảnh màu trắng ở ngoài cửa sổ: "Cái này gọi là bông tuyết, nó giống như mưa đều là từ trên bầu trời rơi xuống.
những bông tuyết này xinh đẹp biết mấy, chúng nó rơi xuống trên cành cây, trên mái nhà, trên mặt đất...!Giống nhau là phủ lên một tầng chăn bông.
Cục cưng bé nhỏ con mau xem!"
Cửu Cửu nhìn một cách ngạc nhiên, giờ phút này bông tuyết rơi xuống càng lúc càng lớn.
Rất nhanh đã rơi xuống bông tuyết lớn như lông ngỗng.
Trong khoảng thời gian chưa đến vài phút, bên ngoài đã trở thành một vùng trời màu trắng.
"Wow! Wow!" Lúc này liền nghe thấy ở dưới lầu truyền đến tiếng reo hò của trẻ con, sau đó liền nhìn thấy hai đứa nhóc từ trong phòng chạy ra, chạy trên nền tuyết một cách vui sướng.
Trên nền tuyết trắng xóa ấy lưu lại hai chuỗi dấu chân nho nhỏ.
"Là anh Trình Trình và anh Dương Dương..." Cửu Cửu phấn khởi chỉ vào hai đứa bé trên nền tuyết, vẻ mặt phấn khởi hơn nữa còn có một ít mong đợi kêu lên.
Cố Hạnh Nguyên cùng lúc cũng đã nhìn thấy, không khỏi khẽ nhíu mày.
Trình Trình trước giờ dậy sớm nên hoàn toàn không có gì kì lạ, nhưng mà Dương Dương hôm nay thực sự là có hơi hiếm thấy.
Vừa rồi còn đang chuẩn bị thay quần áo cho cục cưng bé nhỏ sau đó đi gọi Dương Dương dậy.
Thằng bé này thật đúng là, vừa dính tới chơi là không cần kêu cũng sẽ chủ động chạy đi.
"Cục cưng bé nhỏ, chúng ta cũng nhanh chóng mặc quần áo và đi ra chơi với các anh được không?"
Cố Hạnh Nguyên nói rồi, từ trong tủ quần áo lấy ra quần áo của mình và Cửu Cửu.
Chỉ chốc lát, trên nền tuyết trắng lại nhiều thêm một bóng dáng nhỏ bé, ở bên cạnh con bé còn có một chú chó lười biếng.
Cửu Cửu thay một cái áo lông màu vàng, con bé ôm lấy bắp tay thật cẩn thận đi trên nền tuyết, phát ra tiếng "lép nhép".
"Trình Trình, Dương Dương chăm sóc em thật tốt nha." Cố Hạnh Nguyên đứng ở cửa, đề cao giọng nói.
"Biết rồi mẹ già." Dương Dương đang cúi đầu ngồi xổm trên nền tuyết, rất nhanh đã làm ra được một quả cầu tuyết, sau đó đứng dậy nhắm ngay Trình Trình ở cách đó không xa đang đắp người tuyết, tiếp nữa vẫy cánh tay hét lớn một tiếng: "Phóng ra!"
Quả cầu tuyết theo tiếng mà phóng ra, hơn nữa đập vào sau lưng Trình Trình một cách rất chuẩn.
"Ha ha..." Cửu Cửu đứng ở một bên cười ra tiếng.
Trình Trình lúc này xoay người lại, cậu cũng không chút khách sáo, rất nhanh cũng làm ra một quả cầu tuyết chọi Dương Dương.
Nhưng mà cậu đã tính sai một chút, Dương Dương linh hoạt né đi.
Sau đó còn làm mặt quỷ với cậu "Chọi không tới, chọi không tới..."
"Em cũng muốn làm, em cũng muốn làm.
Anh dạy em đi." Cửu Cửu vốn cũng muốn làm một quả cầu tuyết, nhưng mà bàn tay nhỏ bé của con bé sau khi nắm 1 đống tuyết, khẽ dùng lực đã rời ra.
một chút tuyết còn thừa lại trên tay cũng rất nhanh mà hóa thành nước.
" Anh dạy em làm, cái anh làm là tốt nhất." Dương Dương nhanh như chớp chạy đến bên cạnh Cửu Cửu.
"Trước tiên chúng ta ở trên mặt đất đắp một đống tuyết, sau đó dùng lực đè một chút.
Sau đó bưng đống tuyết này lên, tiếp nữa khẽ lăn qua lăn lại ở trong tay là được rồi.
Em xem..." Rất nhanh, một quả cầu tuyết đã ở trong tay của Dương Dương.
Cửu Cửu làm theo những gì vừa rồi Dương Dương dạy, cũng nhanh chóng đắp được đống tuyết.
Chẳng qua tay của con bé hơi nhỏ.
Sau đó cầm lấy quả cầu tuyết quay người lại một chút đã rơi trên người Dương Dương rồi.
"A, em thật là xấu xa, vừa mới dạy em, em liền chọi anh.
Cẩn thận đấy anh sẽ chọi lại." Dương Dương cười ha hả uy hiếp nói.
Cửu Cửu nhanh như chớp chạy tới bên cạnh Trình Trình: "Em không sợ đâu, có anh Trình Trình, còn có Bối Lạp.
Chúng em ba chọi một."
Đây là một buổi sáng tràn đầy vui vẻ, mặc dù cũng là một buổi sáng khiến người khác cảm thấy gấp gáp.
Đương nhiên, tuần này cũng là một tuần tràn đầy hi vọng.
Bởi vì thứ bảy tuần này chính là lễ Giáng Sinh mà người phương Tây coi trọng nhất.
Mà người của nước chúng ta có một đặc điểm đó chính là thường xuyên xem những ngày lễ không có chút liên quan gì tới chúng ta giống như là ngày lễ của chúng ta vậy.
Dù là Lễ Giáng Sinh, hay ngày lễ tình nhân, ngày cá tháng tư cũng thế.
Có lẽ là bởi vì người dân bây giờ càng ngày càng cần ngày lễ, là một cái cớ đem lại một chút thoải mái cho cuộc sống ngày càng căng thẳng của mình, một cái cớ đem lại chút niềm vui cho cuộc sống.
Đương nhiên, với bọn nhỏ mà nói, ngoại trừ đi học có thể nói khoảng thời gian còn lại đều giống như nghỉ lễ.
Đương nhiên, hôm nay hoàn toàn không phải là ngày lễ của bọn nhỏ, vẫn cần phải đi học.
Chẳng qua chỉ là bọn nhóc nô đùa một chút trên tuyết trước khi ra khỏi cửa mà thôi.
Trong biệt thự ấm áp, người lớn đều đang bận rộn với công việc của mình.
Mặc dù bây giờ Anna đang ở trong phòng bếp bận rộn làm đồ ăn sáng cho cả nhà, nhưng việc này đã không phải là việc chính của cô ấy nữa.
Tòa nhà Trụ sở tập đoàn GT đã thuận lợi xây xong trước Giáng Sinh 2 tuần.
Lấy tiến độ xây dựng bây giờ để nói, hoàn toàn không phải là là tiến độ nhanh nhất, bởi vì bây giờ xây 1 một tòa nhà 15 tầng trong 90 ngày hoàn toàn không phải là một việc hiếm thấy.
Đối với Tập đoàn Bắc Minh thị phụ trách cả công trình mà nói, càng không phải là vấn đề.
Đương nhiên, trừ việc đảm bảo tiến độ công trình, cũng phải đảm bảo chất lượng công trình chặt chẽ nhất.
Những chuyện này đều nhờ vào công giám sát và tổ chức của Hình Uy.
Sau khi Tòa nhà Tập đoàn GT xây dựng xong, Anna trở thành một trong những hộ kinh doanh đầu tiên gia nhập vào, hơn nữa còn đúng hẹn nhận được chìa khóa cửa hàng mà trước đó đã được bàn bạc xong với cô ấy.
Bây giờ sau khi cô làm xong đồ ăn sáng, liền cùng Cố Hạnh Nguyên, Hình Uy ra ngoài.
Cố Hạnh Nguyên sau khi đưa bọn nhỏ đến trường liền thuận đường chở Anna đến Trụ sở tập đoàn GT.
Bây giờ nhà hàng của Anna còn đang trang hoàng, hơn nữa Cố Hạnh Nguyên bình thường cũng không có việc gì khác, cho nên cũng liền ở nhà hàng làm việc với cô.
Về phần Lạc Kiều, bây giờ đứa nhỏ cũng đã lớn hơn chút, dễ chăm sóc hơn.
Đặc biệt là ông bà ngoại của đứa nhỏ đều vô cùng yêu thích cậu nhóc, gần như ngày nào cũng đều mang theo mấy món đồ đến thăm mẹ con hai người.
Việc này cũng làm cho Anna và Cố Hạnh Nguyên có thể chuyên tâm làm các việc mà các cô muốn làm.
Rất nhanh, Cố Hạnh Nguyên lại xuất hiện ở cửa biệt thự, cô vẫy tay với bọn nhỏ: "Mấy cục cưng, tới giờ ăn cơm rồi."
Chỉ thấy trên mặt đất bằng phẳng cách mặt hồ không xa, ba đứa nhỏ đang ngồi xổm ở đó.
trước mặt bọn nhóc đã đắp được 1 người tuyết nhỏ thấp hơn đầu của bọn nhóc một chút.
Tảng đá làm mắt, nhánh cây khô rơi dưới đất làm cánh tay...
Nghe thấy mẹ gọi về, bọn nhóc đều đứng dậy quay đầu lại vẫy tay với Cố Hạnh Nguyên: "Tụi con về liền."
Rất nhanh, ba thiên sứ nhỏ tràn ngập vui vẻ đã đứng ở trước mặt Cố Hạnh Nguyên.
"Ba đứa nhóc tinh nghịch các con, nhìn xem trên quần áo đều là tuyết." Cố Hạnh Nguyên mặc dù nói như vậy, nhưng mà trong lòng vẫn rất vui sướng hài lòng, cô giúp từng đứa phủi sạch tuyết trên người chúng mới cho phép vào nhà.
"Dương Dương, hôm nay thật là hiếm thấy con không có bị mẹ của con gọi dậy.
Bên ngoài tuyết vẫn còn rơi chứ?" Lạc Kiều ôm bé cưng ngồi ở nơi ấm áp nhất của bàn ăn.
"Vẫn đang rơi ạ, tuyết năm nay thật là lớn, năm ngoái cũng chỉ rơi một chút." Dương Dương nói xong kéo ghế qua ngồi bên cạnh Lạc Kiều, vươn tay nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay vừa nhỏ vừa mũm mĩm của bé cưng.
"Nè, con ở ngoài chơi về có rửa tay chưa đó!" Lạc Kiều vẻ mặt ghét bỏ mà gạt tay của Dương Dương xuống.
Sau đó trêu chọc một chút: "Trong móng tay còn có bùn đất nữa, mau đi rửa tay đi."
Dương Dương cười hì hì: "Dì Kiều Kiều, làm gì mà căng thẳng như vậy, tay của con cũng không phải là thuốc độc, em trai cũng chưa nói gì."
"Con cũng không nghĩ thử xem, bây giờ thằng nhóc có thể nói chuyện sao!" Lạc Kiều thực sự là sắp bị thằng nhóc này chọc điên rồi.
"Dương Dương, mau đi rửa tay đi." Cố Hạnh Nguyên vội vàng kéo đứa con từ bên cạnh Lạc Kiều ra.
"Leng keng..." Một tiếng chuông cửa trong trẻo vang lên.
"Con đi mở cửa." Trình Trình nhảy từ trên ghế xuống, chạy đến cửa.
Mở cửa ra vừa nhìn liền hào hứng kêu một tiếng: "Ba Chi Lâm...!Mau vào đi."
"Chào con Trình Trình." Vân Chi Lâm cười ha hả vươn tay nhẹ nhàng vỗ đầu của cậu, sau đó đi vào phòng.
"Ba Chi Lâm, chúng con đang chuẩn bị ăn cơm, ba cũng lại đây ăn chút đi." Trình Trình nói xong, kéo tay Vân Chi Lâm đi đến nhà ăn.
Vân Chi Lâm cũng chỉ đành đi vào theo.
"Đại sư huynh, anh tới rồi hả.
Đã lâu không gặp, anh hình như mập lên chút rồi." Lạc Kiều nói xong, nhẹ nhàng cầm lấy tay nhỏ của con trai mình vẫy vẫy Vân Chi Lâm: "Bé cưng, đây là chú Chi Lâm."
"Anh mập rồi? Đâu có đâu, hôm nay mới cân xong, vẫn như cũ mà." Vân Chi Lâm nhìn cơ thể mình, sau đó đi tới bên cạnh Lạc Kiều, khẽ cười mà vẫy tay với thằng bé: "Hi, bé cưng."
"Ba Chi Lâm..." Cửu Cửu cũng kêu một tiếng.
"Chào con, cục cưng bé nhỏ.
Hôm nay ăn mặc thật là đẹp nha, là mẹ mặc cho con sao?"
Cửu Cửu gật gật đầu.
"Ba Chi Lâm..." Lúc này, Dương Dương rửa tay xong trở lại, nhìn thấy Vân Chi Lâm đã ngồi trước bàn ăn liền vui vẻ chạy chậm đến trước mắt anh: " Ba nhìn thấy người tuyết ở cửa chưa?"
"Thấy rồi, là con đắp sao?"
"Là ba người tụi con đắp đó, sao, không tệ nhỉ?"
"Ừ, quả thật rất đẹp."
"Chi Lâm, anh đến rồi à." Cố Hạnh Nguyên đi đằng sau Dương Dương vào: "Anh vẫn chưa ăn cơm đúng không, không bằng chúng ta ăn chung đi."
Vừa dứt lời, chợt nghe thấy tiếng chuông cửa lại vang lên: "Leng keng..."
"Lần này là ai vậy, bình thường chẳng có ai đến, bây giờ thì hay rồi, vừa đến là đến mấy người." Lạc Kiều ôm đứa nhỏ oán hận nói.
"Sao vậy, em chê bình thường không ai đến thăm em à? Con bé này thật đúng là." Vân Chi Lâm giống như một người anh lớn đang dạy bảo em nhỏ mà nói với Lạc Kiều.
"Con đi mở cửa." Lúc này là Dương Dương, cậu chạy đến cửa.
"Ba, ba đến rồi." Dương Dương ngẩng đầu lên nhìn thấy Bắc Minh Thiện đứng ở cửa.
"Ừ, người tuyết bên ngoài là do các con đắp à?"
Dương Dương gật đầu: "Đúng vậy, ba thấy thế nào ạ?"
Bắc Minh Thiện quay đầu lại nhìn thoáng qua lần nữa, sau đó nhíu mày: "Quả thật không được đẹp lắm."
"Hả." Dương Dương vốn đang nghĩ sẽ nghe thấy lời khen giống với Vân Chi Lâm, nhưng mà không ngờ rằng lại là một lời chê, cậu hơi thất vọng mà cúi đầu xuống.
Bắc Minh Thiện cúi đầu nhìn con trai, sau đó khom lưng ôm cậu lên: "Trình độ đắp của các con quả thật không cao, hôm nay sau khi các con tan học ba dẫn các con đắp một người tuyết đẹp hơn nữa, sao hả?"
"Thật sao?" Dương Dương ngạc nhiên hỏi.
"Chẳng lẽ lời ba nói không đáng tin như vậy sao?"
Dương Dương lắc đầu: "Chẳng qua ba rất lâu rồi không có dẫn tụi con đi ra ngoài chơi, sau khi ba về thì cả ngày bận làm việc."
"Ồ, Tổng giám đốc Bắc Minh đến rồi.
Thật sự là hiếm thấy mà."
Sau khi Bắc Minh Thiện ôm Dương Dương đi vào nhà ăn, giống như Vân Chi Lâm, nhận lấy câu nói đầu tiên của Lạc Kiều.
"Tôi đã không còn là Tổng giám đốc của tập đoàn Bắc Minh thị nữa, sao còn kêu tôi là Tổng giám đốc Bắc Minh." Bắc Minh Thiện nói xong, ánh mắt lại nhìn thoáng qua những người đang ngồi khác..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...