Nhiệm Vụ Sinh Đẻ


Thái Hân Hân nhẹ gật đầu: “Ok, không thành vấn đề, các người có cái gì thì cứ hỏi là được.” Cô ta ngồi trên ghế nhân chứng, thoạt nhìn như buông lỏng tự tại, dường như là đang ngồi ở trong nhà mình.



...



Thật sự là một người phụ nữ có hành vi cùng với bề ngoài hoàn toàn không phù hợp nhau.



Sau khi thẩm phán thở dài thì bắt đầu tiếp tục tiến hành phiên tòa còn đang dang dở.



“Nếu như cô Thái luôn miệng nói đến đây để làm nhân chứng, như vậy thì luật sư hai bên hiện tại đã có thể tiến hành đặt câu hỏi với đối phương.”

Cục trưởng Quách biết là Vân Chi Lâm đã từng đi tìm Thái Hân Hân, đương nhiên cũng sẽ lo lắng một chút, nếu như không chột dạ thì ông ta cũng sẽ không xuống tay với cô ta.



Bây giờ người ta bình yên vô sự ngồi ở trên ghế nhân chứng, vậy thì ông ta sẽ phải xui xẻo rồi.



Đối với phản ứng của ông ta như thế, đương nhiên luật sư của ông ta cũng không biết rốt cuộc là chuyện như thế nào, nhưng mà dựa vào kinh nghiệm nhiều năm mà quan sát thì chắc chắn người phụ nữ này là một người gây bất lợi cho cục trưởng Quách.



Về phần gây bất lợi như thế nào, thế thì không rõ ràng, cô ta ngồi trên ghế nhân chứng, cái này nói rõ cô ta có liên quan đến vụ án của Bắc Minh Thiện?

Nhưng mà lúc trước khi hiểu rõ tình tiết vụ án, chưa từng nghe nói có một người như thế ở biệt thự Hồ Tâm Đảo.



Không chỉ là trong lòng của nguyên cáo có quỷ, đang suy nghĩ lung tung, ngay cả bị cáo là Bắc Minh Thiện cũng cảm thấy có chút kỳ quái.



Thậm chí anh còn đang suy nghĩ lại chuyện xảy ra ngày hôm đó, trong mỗi một giai đoạn ngắn ngày hôm đó đều không nhìn thấy người phụ nữ này, anh vô cùng rõ ràng về điểm này.



Nhưng mà cô ta luôn miệng nói là đến đây để làm chứng, rốt cuộc là có chuyện gì vậy? Anh hơi nghi hoặc quay đầu nhìn Vân Chi Lâm và Cố Hạnh Nguyên đang ngồi cách đó không xa.




Kinh ngạc phát hiện gương mặt treo đầy vẻ u sầu lúc nãy của bọn họ, bây giờ đã nhìn thấy được nụ cười.



“Hai vị luật sư, ai trong hai người sẽ đặt câu hỏi trước vậy? Tôi cũng không muốn ngồi đây quá lâu đâu.” Lúc này Thái Hân Hân đã hơi không kiên nhẫn, cô ta cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay một cái.



Sự xuất hiện của cô ta quả thật làm cho toàn bộ tòa án đang nghiêm túc lại giống như một phòng gội đầu.



Lúc này, luật sư của nguyên cáo cũng không biết có chuyện gì xảy ra, cho dù có muốn tranh thủ thời gian tìm hiểu tình hình từ phía cục trưởng Quách, nhưng mà trong một thời gian ngắn như vậy thì cũng không kịp rồi.



Đối mặt với tình huống như vậy, dường như cũng chỉ có thể giao quyền chủ động cho đối phương.



Vân Chi Lâm làm việc nhân đức không nhường ai, đứng dậy trước: “Xem ra là sự xuất hiện đột ngột của cô Thái làm cho đối phương đã trở tay không kịp, bên phía bị cáo tôi xung phong nhận việc hỏi trước nhân chứng mấy vấn đề, cũng coi như vào chuyện, trừ chuyện đó ra cũng để cho luật sư đối phương cùng với thân chủ thương lượng biện pháp.”

Câu nói này của anh ta nghe có vẻ có "đạo đức", nhưng mà trên thực tế lại hung hăng đánh đối phương một bàn tay.



Anh ta nói xong, lại đi đến trước mặt của Thái Hân Hân: “Cô tên là Thái Hân Hân? Làm việc cho tập đoàn Viễn Hàng ở Tp C có đúng không?”

Trong một đám người ở trong tòa án, Thái Hân Hân có thể nói người mà cô ta muốn gặp nhất chính là Vân Chi Lâm, mặc dù trên ghế bị cáo còn có một người đang đứng là Bắc Minh Thiện.



Nhưng mà cô ta là một người phụ nữ thông minh, dạng người giống như Bắc Minh Thiện đã coi như là "người đã có chủ", mà người chủ kia đương nhiên chính là Cố Hạnh Nguyên.



Mặc dù thoạt nhìn cô ta giống như là một người phụ nữ khá là tùy tiện, nhưng mà trong lòng lại vô cùng chắc chắn mục đích của mình và những điều cấm kỵ.



Mặc dù Bắc Minh Thiện là một người đàn ông vàng, nhưng mà bắt đầu từ giây phút Thái Hân Hân bước vào đây, cô ta cũng đã từng cẩn thận quan sát qua anh.



Ấn tượng sâu sắc mà anh để lại đó chính là lông mày hơi nhíu lại một cái, mặc dù cảm giác không phải là nói chán ghét, nhưng mà cũng chắc chắn không phải là yêu thích, hơn nữa sau đó ánh mắt của anh thỉnh thoảng liền nhìn về phía Cố Hạnh Nguyên đang ngồi ở cách đó không xa.




Anh đã có người ở trong lòng, đây không phải là gout của cô ta.



...



Thái Hân Hân nhìn Vân Chi Lâm, nụ cười trên mặt không hề giảm, nhẹ gật đầu: “Còn hỏi mấy cái chuyện tào lao để làm gì, nói trực tiếp đi, vào chủ đề chính luôn đi.

Tôi đã nói rồi, không khí ở nơi này chẳng vui vẻ chút nào, mặt ai cũng kéo dài, giống như là quỷ môn quan vậy đó.”

“Ặc...” Câu nói này vừa mới ra khỏi miệng lập tức làm cho trên trán của tất cả mọi người ở đây đều xuất hiện vạch đen, nhất là thẩm phán Lưu.



Trong lòng của ông ta thì nơi này chính là một nơi thần thánh mà lại sáng chói, tại sao lại có một người phụ nữ hình dung thành quỷ môn quan vậy chứ.



Vậy thì mình là ai? Là hắc bạch vô thường bắt hồn? Hay là một thẩm phán có râu

“Khụ khụ...” Ông ta ho nhẹ hai tiếng: “Nơi này là tòa án, mời nhân chứng nghiêm túc một chút.”

“Ok, thật sự xin lỗi, chẳng qua là tôi hình dung không khí ở nơi này mà thôi, không ngờ đến kéo ông vào trong, ông cứ yên tâm, mặt mũi của ông hiền lành, tuyệt đối không giống như thẩm phán râu quai nón mặt đen.” Thái Hân Hân quay đầu lại nở một nụ cười quyến rũ với thẩm phán Lưu.



Điều này thực sự khiến người đàn ông đứng tuổi có chút bất đắc dĩ.



Thái Hân Hân quay đầu trở lại, nghịch ngợm lè lưỡi với Vân Chi Lâm giống như là một cô bé tinh nghịch.



Vân Chi Lâm cũng giống như quan tòa, đều cảm thấy bất đắc dĩ.



Có điều là mình vẫn phải hỏi: “Xin hỏi cô Thái, cô với cục trưởng Quách có quan hệ như thế nào?”


“Quan hệ tình nhân.” Câu nói này của Thái Hân Hân trả lời cũng thật sự rất sảng khoái.



Đồng thời cũng làm cho bản thân cục trưởng Quách cùng Vân Chi Lâm và Cố Hạnh Nguyên và những người ở bên ngoài có chút kinh ngạc.



Vân Chi Lâm nhẹ gật đầu: “Cô Thái, nếu như cô đã là tình nhân của cục trưởng Quách, vậy thì cô có thể đánh giá con người của cục trưởng Quách một chút được không?”

“Tôi phản đối, vấn đề của luật sư bị cáo cùng với vụ án không có liên quan với nhau.” Rốt cuộc luật sư của nguyên cáo đã không giữ được bình tĩnh, ông ta biết hiện tại Vân Chi Lâm đang đánh vào thanh danh của người khác.



Đối mặt với sự phản đối, Vân Chi Lâm vội vàng nói: “Kính thưa thẩm phán, vấn đề của tôi đúng lúc có liên quan đến điểm mấu chốt của vụ án, mỗi một chuyện xảy ra đều có nguyên nhân mới có kết quả, mà vấn đề của tôi chính là bởi vì "nguyên nhân" này.”

Thẩm phán Lưu nhẹ gật đầu: “Phản đối bị bác bỏ, nhưng cũng mời luật sư của bị cáo chú ý, vấn đề phải đơn giản rõ ràng, đi thẳng vào chủ đề.”

Vân Chi Lâm nhẹ gật đầu với Thái Hân Hân: “Cô có thể nói tiếp.”

Thái Hân Hân hơi cúi đầu, suy nghĩ một lát sau đó mới nói: “Tôi biết cục trưởng Quách là một người vô cùng có năng lực trong công việc, đối với vị trí mà ông ta đang thực hiện quả thật rất phù hợp..."

Câu nói này ngược lại làm cho Vân Chi Lâm cảm thấy có hơi kinh ngạc, lúc nãy cô ta với cục trưởng Quách còn cãi nhau ầm ĩ như thế, còn tưởng rằng là cô ta sẽ làm tổn hại đến ông ta mà không suy nghĩ, không ngờ đến là mở đầu lại có một câu như vậy.



Không riêng gì Vân Chi Lâm, ngay cả cục trưởng Quách cũng cảm thấy có chút bất ngờ, giờ phút này đầu của ông ta cũng đổ đầy mồ hôi lạnh, câu nói này giống như là tăng thêm một vòng ánh sáng trên đỉnh đầu cho ông ta.



Rốt cuộc là người phụ nữ này đang tính toán cái gì, khen hay là chê, tiêu cực hay tích cực.



Thật sự khiến người khác đoán không được.



Có điều là sau đó đã có sự thay đổi rất lớn: “Mặc dù là trong công việc ông ta được công nhận, nhưng mà cuộc sống riêng tư của ông ta lại rối tinh với mù, tôi biết lúc ở cùng với tôi đồng thời còn có mối quan hệ không đứng đắn với những người phụ nữ khác.”

“Vậy tại sao cô lại đồng ý trở thành tình nhân của ông ta?” Vân Chi Lâm hỏi câu nói này cũng không phải là chiêu trò gì, mà là chân chính xuất phát từ nội tâm, anh ta thật sự rất muốn biết tại sao cô ta lại đi đến bước đường này.



...



Người có cùng suy nghĩ với Vân Chi Lâm còn có Cố Hạnh Nguyên.



Đều là phụ nữ như nhau, mặc dù trước đó ấn tượng của cô đối với Thái Hân Hân không tốt cho lắm, nhưng mà cô rất có hứng thú muốn biết người phụ nữ này rốt cuộc là thì có thể vì cái gì mới có thể đồng ý sa đọa, ủy thác thân mình cho một người đàn ông không có phẩm chất như thế.




Bởi vì có cái gọi là mỗi nhà mỗi cảnh riêng, quyển kinh khó đọc của Thái Hân Hân rốt cuộc là cái gì đây chứ...



Thái Hân Hân đối mặt với câu hỏi này, nụ cười trên mặt của cô ta đã biến mất, cô ta bắt đầu trở nên nghiêm túc, đoạn hồi ức đó hẳn là thứ mà cô ta đang muốn quên nó, nhưng mà lại trở thành một cơn ác mộng, có muốn ném cũng không ném được.



“Tập đoàn Viễn Hàng của chúng tôi ở thành phố C cũng giống như là tập đoàn Bắc Minh thị, ở nơi đó cũng có thể được gọi là con rồng đứng đầu, có điều là chúng tôi không có cách nào so sánh với tập đoàn Bắc Minh thị, bọn họ ngoại trừ có uy tín ở thành phố thì cho dù là cả nước, thậm chí là cả toàn thế giới cũng đều rất nổi tiếng, mà chúng tôi nói là rồng nhưng trên thực tế nhiều nhất cũng chỉ là một nhân vật nhỏ như con rồng ở nơi mình ở mà thôi, đương nhiên trước khi chúng tôi có được địa vị này cũng đã từng giống như các tập đoàn nhỏ khác, không có danh tiếng gì hết, mà lúc đó cục trưởng Quách đã từng lãnh đạo ngành nghề kiến trúc xây dựng ở thành phố C của chúng tôi.”

Thẩm phán Lưu nghe thấy cô ta nói nhiều như vậy, thật sự có chút không kiên nhẫn: “Mời nhân chứng nói vào trọng điểm.”

Vân Chi Lâm lo lắng thẩm phán như vậy sẽ làm cho cảm xúc của cô ta có dao động, vội vàng dịu dàng nói với cô ta: “Cô Thái, thời gian của chúng ta có hạn, cho nên là..."

Thái Hân Hân chậm rãi gật đầu, tiếp tục nói: “Khi đó năng lực làm việc của cục trưởng Quách cũng rất nổi tiếng, nếu như muốn vượt lên dẫn trước những tập đoàn nhỏ thì tôi nghĩ là mọi người đều biết dưới tình huống thực lực không đủ, nếu như muốn suy nghĩ đến việc "đi nhanh vượt gió", trùng hợp là dưới tình huống biết được "sở thích" đặc biệt của cục trưởng Quách, thế là chúng tôi bắt đầu tìm người nghĩ biện pháp liên lạc với ông ta, sau đó vì "sở thích" này của ông ta mà chúng tôi đã từng tặng cho ông ta không dưới mười người phụ nữ, thẳng cho đến cuối cùng ông ta đã nhìn trúng tôi.”

“Thế là cô liền trở thành tình nhân của cục trưởng Quách?” Vân Chi Lâm bổ sung thêm.



Thái Hân Hân không trả lời, chỉ là nhẹ gật đầu.



Lúc Vân Chi Lâm nhìn cô ta, phát giác trong ánh mắt của cô ta có gì đó lóe lên, chắc có lẽ là nước mắt.



“Luật sư đối phương, nghe thấy cô Thái này nói như thế, sao tôi cảm thấy được việc này không có liên quan gì đến vụ án? Tôi nghi ngờ rằng các người đang vu khống thân chủ của tôi để thực hiện được mục đích giảm án cho bị cáo.” Luật sư nguyên cáo nghe đến đó thì cũng không thể ngồi yên được nữa.



Lúc nãy khi mà Thái Hân Hân đang trần thuật, ông ta đã nhỏ giọng tiến hành thảo luận với cục trưởng Quách.

Đối với lời nói của cô ta, cục trưởng Quách cũng đã thừa nhận.



Đi đến bước này, ông ta nhất định phải nghĩ biện pháp để thẩm phán xóa bỏ tư cách nhân chứng của Thái Hân Hân, nếu không thì thật sự rất khó tưởng tượng được cô ta sẽ nói ra những lời gì.



“Kính thưa thẩm phán, nghe đến hiện tại chẳng lẽ là thẩm phán vẫn còn chưa nghe ra được cái gì? Sở thích của cục trưởng Quách thật sự làm cho tôi cảm thấy vô cùng kinh ngạc, cũng chính bởi vì sở thích này của ông ta, sau khi trở về thành phố A không bao lâu liền gây ra vụ án, ông ta muốn gây ra hành động vô lễ với cô Cố là nhân chứng của tôi.

Hơn nữa bị cáo ngoài ý muốn biết được cục trưởng Quách là một người có nhân phẩm như thế, vội vàng muốn cứu nhân chứng của tôi thoát khỏi nguy hiểm, bởi vì thời gian gấp rút nên anh mới có thể mạo hiểm xông vào cửa, nguyên nhân gây ra tất cả những chuyện này đều là do nguyên cáo, mà lúc này nguyên cáo lại là "kẻ ác cáo trạng trước", chân tướng chuyện này đã rõ ràng, xin thẩm phán đưa ra quyết định.”


.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui