Cô có kinh nghiệm làm luật sư, cùng lúc đó cũng có kinh nghiệm làm nguyên cáo và bị cáo, nhưng chuyện duy nhất là không có kinh nghiệm làm nhân chứng, cô còn phải bổ sung bài học này.
Nghe ra được Vân Chi Lâm đanh cổ vũ mình, sau đó cô lại nhìn Bắc Minh Thiện một chút.
Ánh mắt của anh trông vô cùng bình tĩnh, nhưng mà ánh mắt đó đã cho cô sức mạnh.
Sau khi hít một hơi thật sâu, Cố Hạnh Nguyên nhẹ giọng nói những chuyện mà mình đã trải qua vào ngày hôm đó.
Trong quá trình đang nói, bất luận là thẩm phán Lưu hay là nguyên cáo cục trưởng Quách đều cảm thấy có chút bất an.
Sự bất an của thẩm phán Lưu là bởi vì ông ta thật sự không ngờ đến một công chức đại diện cho chính phủ mà lại làm ra loại chuyện như thế, thật là làm cho nhóm viên chức chính phủ bị mất mặt.
Về phần nỗi bất an của cục trưởng Quách, ông ta chỉ là một tên trộm, bây giờ bị vạch trần như thế đương nhiên là không thoải mái rồi.
Nhưng mà lúc này luật sư của ông ta vươn tay ra đặt lên trên bàn tay ông ta, ý đồ muốn để cho ông ta bình tĩnh lại, bởi vì nếu như tâm trạng của ông ta quá căng thẳng thì sẽ giấu đầu lòi đuôi.
Mặc dù bây giờ thế cục đã có sự thay đổi nhỏ, nhưng mà vẫn nằm trong phạm vi khống chế.
Tiếp theo đây là thời gian để luật sư của nguyên cáo lên sàn, có lẽ anh ta có thể thay đổi cái gì đó còn không chừng.
...
Bên nguyên cáo cũng là một vị luật sư vô cùng có địa vị trong cái nghề này, lúc này anh ta không chỉ đại biểu cho đương sự là cục trưởng Quách, cùng lúc đó cũng đại biểu cho chính phủ.
Đối với anh ta mà nói, đứng trước áp lực mới là lớn nhất, nếu như có gì sơ sót, rất có thể những trách nhiệm anh ta phải gánh vác và sự nghiệp sau này của anh ta còn khó đoán hơn là Vân Chi Lâm.
Sau khi nghe thấy lời trần thuật của Cố Hạnh Nguyên, anh ta vô cùng ung dung không vội đứng dậy.
Anh ta thấy dường như là mình đã nắm chắc phần thắng trong tay.
“Nhân chứng, tiếp theo đây tôi xin hỏi cô mấy vấn đề, cô chỉ cần thành thật trả lời là được rồi.”
Lúc đối mặt với Vân Chi Lâm, trong lòng của Cố Hạnh Nguyên vẫn rất chắc chắn, lúc nói tình tiết liên quan đến vụ án cũng vô cùng tự nhiên.
Hiện tại đối với việc đối phương muốn tra hỏi mình, là một người luật sư, cô biết rõ đạo lý trong này, nếu như muốn phần thắng của mình càng lớn ở tòa án thì cách đơn giản và có tác dụng nhất đó chính là không cần phải để ý lời nói ở bên phía nhân chứng có thật hay không, chỉ cần nghĩ tất cả mọi cách để làm nhân chứng xấu mặt, hoặc là lộ ra sơ hở là được rồi.
Luật sư đương nhiên cũng có phân chia người tốt người xấu, nhất là loại chỉ vì danh lợi âm thầm bày chiêu, tìm chiều hãm hại người ta, có tầng tầng lớp lớp.
Bình thường có thể làm cho nhân chứng của đối phương hoàn toàn không có sức chống đỡ, thậm chí sau khi chèn ép một phen, cho dù là chứng cứ do nhân chứng cung cấp chính xác đến nỗi không thể chính xác được hơn nữa, nó cũng sẽ trở nên không thể tin tưởng giống như vậy.
Cố Hạnh Nguyên điều chỉnh tâm trạng của mình, chuẩn bị nghênh đón những câu hỏi của luật sư của đối phương.
“Xin hỏi nhân chứng, cô tên là gì?”
“Cố Hạnh Nguyên.”
“Cô làm công việc gì, làm việc ở đâu?”
“Trước đó tôi đã từng là tổng giám đốc của tập đoàn Bắc Minh thị.”
“Trước đó? Nói như vậy thì bây giờ cô không phải nữa rồi?”
Cố Hạnh Nguyên nhẹ gật đầu: “Đúng vậy.” Mặc dù là cô biểu hiện vô cùng bình tĩnh, nhưng mà trong lòng của cô là cảm thấy có gì đó không ổn, cảm giác như luật sư của đối phương đang từ từ rút ra một con dao sáng loáng.
Cục trưởng Quách ngồi trên ghế nguyên cáo nghe cuộc vấn đáp không nóng không lạnh của bọn họ, trong lòng cũng sốt ruột rồi, cảm thấy tại sao luật sư của mình lại có thái độ tốt đối với nhân chứng như thế.
Lúc trước Đường Thiên Trạch đề cử cậu ta cho mình đã nói rằng cậu ta ra tay vô cùng tàn nhẫn, tại sao bây giờ lại thay đổi thành bộ dạng khác.
Ông ta ho nhẹ một tiếng, ám chỉ cho luật sư của mình tung chiêu.
Đương nhiên luật sư của ông ta biết rằng cục trưởng Quách không kịp chờ đợi, trên mặt vẫn mang theo nụ cười như cũ: “Xin hỏi đối phương nguyên nhân mà cô từ chức là gì vậy?”
“Chuyện ngày...” Nói đến chủ đề này, Cố Hạnh Nguyên có hơi do dự, thời gian này cô không muốn phải nói đến vấn đề đó ở đây.
Vân Chi Lâm nhìn ra được cô có chỗ khó xử, vội vàng đứng dậy nhìn về phía thẩm phán Lưu: “Thưa quan tòa, vấn đề của luật sư đối phương đưa ra không có liên quan gì tới bản án.”
“Thưa quan tòa, vấn đề mà tôi hỏi có quan hệ mật thiết với bản án, xin cho phép tôi có thể hỏi xong câu hỏi có được không.”
Thẩm phán Lưu nhíu mày suy nghĩ một hồi, sau đó nhẹ gật đầu rồi nói: “Được rồi, nhưng mà cậu nhất định phải hỏi ngắn gọn một chút, đừng kéo dài thời gian có biết chưa?”
Bên phía nguyên cáo mỉm cười dùng ánh mắt lướt qua Vân Chi Lâm, dường như là đang chế nhạo anh ta, sau đó nhìn về phía Cố Hạnh Nguyên, ánh mắt của anh ta lập tức trở nên sắc bén hơn: “Mời nhân chứng trả lời thành thật.”
Trải qua cuộc đấu tranh trực diện của luật sư hai bên hồi lúc nãy, trong lòng của Cố Hạnh Nguyên cũng đã hiểu rõ ràng hiện tại mới thật sự là lúc trò chơi bắt đầu.
Hiện tại cô nhất định phải lấy cứng đối cứng mà trả lời câu hỏi của luật sư đối phương đưa ra.
...
Cố Hạnh Nguyên nhìn Vân Chi Lâm một chút, lại nhìn Bắc Minh Thiện đang đứng ở phía đối diện, sắc mặt của Vân Chi Lâm có chút khẩn trương, nhưng mà ánh mắt của Bắc Minh Thiện vẫn thản nhiên như cũ.
Nhìn thấy anh, Cố Hạnh Nguyên cảm thấy hình như là mình cũng đã trở nên bình tĩnh không ít.
“Sở dĩ tôi từ bỏ chức vị tổng giám đốc Bắc Minh thị cũng có liên quan đến bản án, lúc trước sau khi Bắc Minh Thiện cứu tôi, tôi đã biết chuyện này hoàn toàn đắc tội với cục trưởng Quách rồi, sau đó trong buổi đấu thầu “Thượng Hối Đô Thị” tôi đã tuyên bố Bắc Minh thị rút lui, bởi vậy chuyện này làm cho nhân viên trên dưới của Bắc Minh thị cảm thấy bất mãn.”
“Cuối cùng liền cách chức tổng giám đốc của cô à.” Luật sư nguyên cáo liền tiếp lời cô trong lúc Cố Hạnh Nguyên vẫn còn chưa nói xong.
Cố Hạnh Nguyên cũng chỉ đành nhẹ gật đầu: “Chính là như vậy.”
Không ngờ tới là người luật sư đó cũng không hề thu tay lại mà là nói tiếp: “Tôi cũng đã tìm hiểu về Bắc Minh thị rồi, cô bị cách chức chính là trong cuộc họp cổ đông vào ngày hôm qua, tôi còn hiểu biết hơn thật ra bọn họ sở dĩ làm như vậy hoàn toàn không có liên quan gì đến bản án, bởi vì sau khi cô nhận trách nhiệm thì vẫn luôn không làm chuyện gì cho Bắc Minh thị.
Tha thứ cho tôi nói thẳng, năng lực của cô căn bản không thể đảm đương nổi chức vị tổng giám đốc này, sở dĩ cô có thể lên chức cũng là vì có quan hệ với bị cáo, mà cô lại đồng ý làm nhân chứng cho bị cáo là bởi vì giữa các người có một mối quan hệ thân mật không giống như bình thường.”
Lúc thốt ra câu nói này, Vân Chi Lâm bỗng nhiên cảm thấy không ổn rồi, luật sư đối phương công khai chất vấn Cố Hạnh Nguyên, đây là có mục đích, anh ta lập tức đứng dậy: “Thưa quan tòa, tôi xác định là giữa nhân chứng và đương sự của tôi có quan hệ với nhau, đó là việc riêng của bọn họ, cũng không thể chứng minh cái gì hết.
Về phần vấn đề năng lực đảm nhiệm chức vụ tổng giám đốc của nhân chứng, nếu như luật sư bên phía đối phương đã nhắc tới rồi, vậy thì tôi cũng thử hỏi một câu, chẳng lẽ là chức vụ tổng giám đốc nhất định cái gì cũng phải biết à? Cô ấy cũng chỉ là người nhận mệnh khi nhân chứng của tôi tạm thời xảy ra chuyện, đây chính là bởi vì nhân chứng của tôi cảm thấy cô ấy có năng lực này, thử hỏi xem một người có năng lực tư duy bình thường, đặc biệt thân là tổng giám đốc của Bắc Minh thị, anh ta không thể đến mức vì vấn đề tình cảm mà có thể nhờ vả một tập đoàn lớn như thế cho người không biết gì.”
Luật sư nguyên cáo nghe thấy nói tới chỗ này thì cười lạnh: “Công tước Windsor, bát thế Edward, Thuận Trị, Hiếu Văn Đế, trong số bọn họ có người nào không phải là "yêu mỹ nhân không yêu giang sơn", dù cho bị cáo làm ra chuyện như vậy cũng chẳng có gì lạ, huống hồ gì bọn họ còn có ba đứa con.”
Vân Chi Lâm cũng phản ứng vô cùng nhanh, anh cười cười: “Cảm ơn luật sư phía đối phương đã cung cấp cho tôi một chứng cứ rất có lực, đó chính là bởi vì giữa bọn họ đã có ba đứa con, đương sự của tôi mới càng thêm không hành động thiếu suy nghĩ.” Nói đến đây, anh ta lại ra hiệu dừng lại một chút: “Hiện tại chúng ta cũng đừng bàn luận đến chuyện riêng tư giữa bọn họ, mấy cái này không hề có liên quan gì đến bản án, vậy thì bây giờ tôi sẽ thay nhân chứng tôi nói cho anh biết tại sao cô ấy lại từ bỏ chuyện đấu thầu, bởi vì cô ấy biết cho dù cô ấy có đại biểu Bắc Minh thị tham dự thì cũng sẽ bị gạt bỏ.”
“Sao có thể như vậy được chứ? Đây là cuộc đấu thầu của chính phủ, đều là chuyện công khai minh bạch, anh giải thích như vậy quá mức gượng ép rồi đó.”
“Vậy thì anh có thể giải thích cho tôi một chút, cùng là làm việc ở Bắc Minh thị, tại sao Bắc Minh Diệp Long lại có thể thuận lợi có được hiệp ước dự án công trình?” Một câu nói của Vân Chi Lâm đã đánh thẳng vào trong yếu điểm.
Luật sư đối phương không hổ là người chuyên nghiệp, hơi do dự một hai giây rồi sau đó nói: “Đây là chuyện thuộc về phương diện đấu thầu công trình, chú ý, đây là chuyện đã phát sinh sau khi xảy ra bản án, nói một cách nghiêm túc thì không hề có liên quan đến bản án.”
...
Vân Chi Lâm nhìn thấy sự cảnh giác của đối phương đã hơi buông lỏng, dứt khoát thừa thắng xông lên: “Không phải là không có liên quan, mà nó có liên quan rất lớn, Bắc Minh Diệp Long là người của Bắc Minh thị, vốn dĩ anh ta nên làm việc với thực lực thật sự, nhưng mà anh ta lại lựa chọn phương pháp khác để tham gia vào đấu thầu, chẳng lẽ chuyện này không thể chứng minh lần đấu thầu này căn bản chính là nhằm vào Bắc Minh thị, nhằm vào cô Cố Hạnh Nguyên à?”
Sau khi nói đến đây, luật sư bên phía đối phương có hơi nóng nảy, đối với anh ta mà nói quả là chuyện này là một phiền toái nhỏ, anh ta cần phải vượt qua chuyện này: “Thưa quan tòa, thật ra thì những chuyện này không phải là trọng điểm, bên tôi vẫn muốn tỏ rõ một quan điểm đó chính là mối quan hệ của nhân chứng và bị cáo không giống như bình thường, nếu như đã vượt qua giới hạn của nhân chứng, thế thì cô ta sẽ bị liệt vào hàng người thân hoặc vợ chồng, những chứng cứ mà cô ta cung cấp cũng không có trách nhiệm pháp lý.”
Mặc dù là lúc nãy Vân Chi Lâm đã hơi chiếm thế thượng phong, nhưng mà sau khi nói ra câu nói này lại bắt đầu lâm vào thế bị động.
Ban đầu khi Cố Hạnh Nguyên đưa ra đồng ý muốn làm nhân chứng, anh đã sớm nghĩ đến giới hạn của nhân chứng, nhưng mà lúc đó anh luôn muốn trợ giúp Bắc Minh Thiện, cho nên quyết định kéo theo sự nguy hiểm này.
Dù sao thì giữa Cố Hạnh Nguyên và Bắc Minh Thiện cũng không có loại mập mờ thật sự, cho dù có ba đứa con rồi nhưng mà cũng không đủ để chứng minh cái gì.
Đương nhiên lúc mà anh ta quyết định mạo hiểm như vậy, anh ta cũng đã thương lượng với Cố Hạnh Nguyên rồi, cuối cùng nhận được đáp án đó chính là cô cảm thấy cũng nên mạo hiểm một lần, có lẽ là có thể lừa gạt được.
Nếu không thì toàn bộ thế cục đối với bọn họ mà nói thật sự quá mức bị động.
Thật sự sợ cái gì thì sẽ gặp cái đó, luật sư của đối phương rốt cuộc cũng đã ném ra "đòn sát thủ" lúc Vân Chi Lâm hơi chiếm được thế thượng phong.
Lúc nãy khi mà thẩm phán Lưu đối mặt với cuộc khẩu chiến của hai luật sư hai bên, thật sự rất muốn đánh gãy cuộc tranh luận của bọn họ, nhưng mà khi nghe thấy cả hai bên đều trình bày quan điểm của riêng mình, về vấn đề logic còn có thể hiểu được.
Thẳng cho đến cuối cùng luật sư của nguyên cáo đã nêu ra một trong những quan điểm mạnh mẽ nhất trên tòa án cho đến nay: miễn trừ vợ chồng, ba mẹ, con cái của bị cáo ra tòa làm chứng.
"cuộc chiến" này có thể được dập tắt rồi.
Nhưng mà Vân Chi Lâm cũng không tán thành: “Thưa quan tòa, nhân chứng và đương sự của tôi ngoại trừ có ba đứa con thì không có mối quan hệ gì khác, tại sao lại có thể bị liệt vào hàng ngũ người thân được chứ?”
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...