Nhiệm Vụ Sinh Đẻ


Bắc Minh Diệp Long cúi người xuống nhìn cô ở trong xe, mỉm cười nói: “Được rồi, tôi biết rồi, em cũng phải cẩn thận, thật sự rất cảm ơn em đã có thể chấp nhận cho tôi ở trong xe ăn cái gì đó, làm cho xe của em mang theo mùi đồ ăn.”

“Không sao hết, đến lúc đó rửa xe là được rồi.”

Lúc này, âm nhạc ở trong xe lại bay ra một ca khúc: “Trời chạng vạng tối, ở bên ngoài cửa sổ xe.



Từ nay có một người đang chờ đợi nhìn bên trái, nhìn bên phải, nhìn ra phía trước, yêu phải đi qua mấy ngã rẽ rồi mới đến...



Hiển nhiên là hai người bọn họ lại bị bài hát này hấp dẫn một lần nữa.



Bắc Minh Diệp Long miễn cưỡng nặn ra một nụ cười: “Thật sự rất giống tình hình hiện tại của chúng ta, sau này có còn gặp nhau nữa không?”

Cố Hạnh Nguyên nhẹ gật đầu: “Có lẽ là có, tạm thời tôi sẽ không dẫn con rời khỏi nơi này, có thể là lơ đảng đi ngang qua quán cà phê nào đó hoặc là những nơi nào đó khác...

không biết chừng.”

Bắc Minh Diệp Long nhẹ gật đầu: “Được rồi, đến đây thôi, mặc dù là em rời khỏi Bắc Minh thị, nhưng mà cũng không đại biểu em rời khỏi nhà họ Bắc Minh, Trình Trình, Dương Dương, đúng rồi, còn có Cửu Cửu nữa...

bọn nó đều là em trai và em gái của anh.”

“Được, tôi biết rồi.”

Sau đó nghỉ ngơi chẳng được bao nhiêu, cơn mưa lại lấm tấm rơi xuống.



Bắc Minh Diệp Long đóng cửa xe cho Cố Hạnh Nguyên thật kỹ, sau đó bước nhanh chạy về xe của mình, vào khoảnh khắc anh ta kéo cửa xe ra muốn bước vào lại quay trở lại phất phất tay với cô.



Mặc kệ lúc này anh ta có nhìn thấy hay không, cô cũng phất tay với anh ta đang đứng ở xa xa.



Chúng ta thường bị tổn thương trong tình yêu, tôi nhìn con đường lối đi vào giấc mộng có chút hẹp, tôi thấy em đẹp đến bất ngờ, cuối cùng cũng có một ngày tôi để lộ đáp án.



Lúc màn mưa trắng xóa trút xuống một lần nữa, Bắc Minh Diệp Long và Cố Hạnh Nguyên lái xe trở về hai phương hướng khác nhau.



"đi bên trái, đi bên phải" là một bộ truyện tranh, câu chuyện kể về một cặp nam nữ trẻ tuổi, mặc dù là ở cùng một căn nhà, tiếp xúc người cùng một cộng đồng, cùng nhau trêu ghẹo một đứa bé...

nhưng mà từ đầu đến cuối bọn họ đều đưa lưng vào nhau, bọn họ gặp nhau trong khoảnh khắc ngắn ngủi, bọn họ mới quen đã thân, nhưng mà sau một trận mưa lớn thì lại tách rời nhau.




Tiếp theo bọn họ cố gắng tìm kiếm lẫn nhau, nhưng mà từ đầu đến cuối đều không có kết quả, thẳng cho đến có một ngày bức tường ngăn cách giữa bọn họ tan vỡ...



Chỉ có điều là Cố Hạnh Nguyên với Bắc Minh Diệp Long cũng chia tay nhau trong cơn mưa lớn, nhưng mà sự cản trở sự bọn họ cũng không phải là bức tường bị lấp kín.



...



Suốt cả một bữa tối, từ đầu đến cuối ở bên ngoài cửa sổ đều có tia sét, sấm chớp, cùng với mưa rào tầm tã.



Đứa con gái đáng yêu ngủ ở bên cạnh mình vô cùng yên ổn, hô hấp đều đều, khuôn mặt nhỏ nhắn điềm tĩnh.



Hiện tại đã qua mười hai giờ rồi.



Cái này mang ý nghĩa mười tiếng đồng hồ sau cô với bọn nhỏ cùng với ba của bọn nó sẽ có một sự thay đổi lớn trong cuộc sống.



Bọn nhỏ sẽ không thể gặp ba của nó trong một khoảng thời gian một năm, hai năm, hay là ba năm hoặc là năm năm...



Hiện tại không có ai nói trước được điều gì.



Chỉ hi vọng là ở bên phía Lạc Hàn có thể nhận được chút tin tức tốt vào thời khắc cuối cùng, cho dù Tiểu Trần đang hôn mê, bắt đầu thức tỉnh cũng được, mặc dù không thể lập tức đứng ra làm chứng nhưng mà vẫn có một tia hi vọng.

Xin ủng hộ chúng tôi tại -- TRÙMTRUYỆ N.

com --

Nhưng mà nguyện vọng như thế này, sau khi cô thức trắng đêm không ngủ vẫn không thể thực hiện được.



Hạnh Nguyên, ngày hôm qua cậu bị sao vậy? Mang theo quầng thâm mắt kia kìa, là do cậu nghỉ ngơi không tốt hả.” Anna là người đầu tiên nhìn thấy cô, sau khi thấy thì không khỏi giật mình.



“Không có gì đâu, ngày hôm qua bị mất ngủ nhưng mà cũng không cần phải sốt ruột.” Cố Hạnh Nguyên đi đến nhà vệ sinh thoa chút kem che khuyết điểm, xem như là có thể che đậy được rồi.




“Trạng thái tinh thần của cậu như thế này vẫn ổn chứ, không bằng nghỉ ngơi một lát đi?” Anna nói.



Không đợi Cố Hạnh Nguyên trả lời, liền nghe thấy âm thanh của chuông cửa truyền đến.



“Không có việc gì đâu.” Cố Hạnh Nguyên nói xong thì xoay người đi ra mở cửa.



"..."

Vân Chi Lâm đứng ở cửa vẫy vẫy tay với cô, sau đó lông mày lại nhíu lại: “Ngày hôm qua em ngủ không ngon hả?”

Cố Hạnh Nguyên kinh ngạc đưa tay sờ sờ vào mặt mình, lúc này rõ ràng mình đã dùng kem che khuyết điểm che đi quầng thâm mắt rồi mà sao có thể bị nhìn ra được vậy.



Nhìn dáng vẻ khẩn trương của cô, Vân Chi Lâm không khỏi lắc đầu: “Còn che cái gì mà che, mắt của em đỏ ngầu, chắc chắn là thức đêm rồi.”

Đối mặt với anh ta, Cố Hạnh Nguyên không cần thiết phải che dấu: “Anh nói xem em có thể ngủ được không hả, đều đã sắp đến mở phiên tòa rồi vẫn còn chưa có bất cứ động tĩnh và chuyển biến tốt đẹp.”

“Chuyện này không phải hấp tấp là có thể được, cũng đừng để lúc anh ta bị tiến vào phòng giam, em thì mệt mỏi ngã quỵ, đến lúc đó ai sẽ quan tâm ba đứa nhỏ đây?”

“Ngày hôm nay anh có thể nói những lời nói may mắn một chút hay không vậy hả? Cho dù bọn em có thật sự như vậy rồi thì bọn nhỏ cũng sẽ do anh chăm sóc, ai kêu anh là ba nuôi của bọn nó chứ.” Cố Hạnh Nguyên lườm anh ta.



Vân Chi Lâm khoác tay, sau đó giảm thấp âm thanh xuống nói với cô: “Thôi đừng, gần đây em không xem tin tức và tạp chí hả, khắp nơi đều là cái hố cha nuôi.”

Lời này vừa mới nói ra, ngược lại chọc cho Cố Hạnh Nguyên vui vẻ: “Anh còn muốn làm loại ba nuôi đó nữa, anh nằm mơ đi, trước tiên anh suy nghĩ lúc nào mình làm ba ruột rồi hẵng nói.”

“Ba Chi Lâm...” Lúc này liền nghe thấy Dương Dương kêu to một tiếng.



Sau đó là Trình Trình và Cửu Cửu.



“Bọn con thức dậy rồi đó à, Dương Dương, thật sự không nhìn ra con cũng có lúc dậy sớm nha.” Vân Chi Lâm vẫy vẫy tay với ba đứa nhỏ.



Trên trán của Dương Dương xuất hiện mấy vạch đen: “Ba Chi Lâm, ba hết chuyện để nói rồi hả? Ở trước mặt người khác mà lại vạch trần con.”


“Người khác..." Vân Chi Lâm có chút bất ngờ, người ở đây đều là người một nhà, nào có người khác đâu chứ.

Nghĩ như vậy, ánh mắt của anh ta quét nhìn ra đằng sau, quả nhiên là đằng sau của ba đứa nhỏ còn có một bóng dáng nhỏ bé.



“Cô bé này là?”

Cố Hạnh Nguyên vội vàng giới thiệu: “À, đây là Triệu Tịnh Di, bạn học của Trình Trình và Dương Dương, mấy ngày nay ba mẹ của cô bé phải đi nơi khác, cho nên tạm thời chuyển đến nhà của bọn em ở.”

Vân Chi Lâm nhìn hai anh em Trình Trình và Dương Dương, xấu xa cười cười: “Cô bé chính là Triệu Tịnh Di đó à.”

...



Vân Chi Lâm đến đây là để chuẩn bị đi đến pháp viện cùng với Cố Hạnh Nguyên, đương nhiên là lúc này cũng ăn cơm cùng với bọn nhỏ.



Có điều là trên bàn cơm cũng không nhắc đến bất cứ chuyện gì có liên quan đến Bắc Minh Thiện, mục đích chủ yếu đương nhiên là muốn giấu diếm bọn nhỏ.



Bọn nó vẫn còn nhỏ, không nên tiếp xúc với quá nhiều tin tức tiêu cực của xã hội vào thời điểm mà bọn nó cần có sự che chở của người lớn, không cần phải gánh vác trách nhiệm quá nặng ở trong lòng.



Mặc dù là hình tượng ba đi công tác cùng với việc ba ngồi tù cũng giống nhau, đều là đi ra ngoài một đoạn thời gian, nhưng mà bản chất hoàn toàn khác biệt nhau.



“Ba Chi Lâm ơi, rốt cuộc là mấy ngày nay ba chạy đi chơi ở đâu vậy? Sao lại không tìm bọn con chơi, có phải là chuẩn bị tìm một người mẹ nuôi cho bọn con không thế?”

“Ba làm gì có nhiều thời gian rảnh rỗi như vậy, ngày nào cũng phải mệt mỏi muốn chết đi được, liên quan đến ứng cử viên cho chức mẹ nuôi của bọn con...

chuyện đó phải cần thêm một đoạn thời gian nữa, mấy đứa con nít này không suy nghĩ chuyện học hành suốt ngày cứ nghĩ mấy cái chuyện tào lao không hà, chuyện này thú vị hả?”

Vân Chi Lâm nói, cầm đũa gõ vào cái chén nhỏ của Dương Dương: “Con còn không tranh thủ thời gian ăn đi, bốn người các con chỉ có con là nói nhiều thôi.”

“Hắc hắc, con biết rồi, có điều là ba gõ vào chén như thế là không đúng đâu, giáo viên của bọn con đã nói: gõ bát đũa là sự biểu hiện của không có tố chất.”

“Ôi chao, cái thằng bé này con dạy dỗ ba rồi đó à, xem xem một lát nữa ba xử lý con như thế nào.”

Dương Dương làm mặt xấu với anh ta: “Con mới không sợ mấy lời đe dọa như thế này đâu.”

Nhìn một đứa con nít nhỏ cùng với một người lớn đấu võ mồm với nhau, cô phải dùng sức ho khan một tiếng: “Hai người có thể ăn cơm đàng hoàng được hay không vậy hả? Một lát nữa con phải đi học nữa kìa, nếu như tới đó đói bụng thì chỉ có đáng đời mà thôi.”

...



Bây giờ chuyện đưa bọn nhỏ đi học, Cố Hạnh Nguyên đã hoàn toàn tiếp nhận từ bên phía Hình Uy, trước mắt cũng không cần phải làm việc, nếu để Hình Uy phụ trách thế thì hơi quá đáng rồi đó.



“Con muốn ngồi xe của ba Chi Lâm.”

Tuy nói là lúc ngồi trên bàn cơm, Dương Dương và Vân Chi Lâm đấu võ mồm với nhau nhưng mà bây giờ lại chủ động dính vào.




Vân Chi Lâm nhìn cậu bé, nhếch miệng: “Hồi nãy vừa mới làm gì với ba? Bây giờ cũng muốn ngồi xe của ba, không có cửa đâu.” Nói xong, anh ta khoanh tay ở trước ngực.



Ngược lại là Dương Dương lại có thể lật mặt, đi đến bên cạnh anh ta, ngẩng cái đầu nhỏ lên nhìn anh ta, giả vờ bộ dạng đáng yêu, sau đó nhẹ nhàng kéo quần của anh ta: “Ba Chi Lâm ơi, ba là người lớn mà, không thể đối xử với một đứa bé hẹp hòi như thế.”

“Bắc Minh Tư Dương, cậu đang giả vờ dễ thương đó hả? Sao lại giả như thế này, chỉ một chút thành ý cũng không có.” Triệu Tịnh Di ghét bỏ nhếch miệng.



Vở kịch của Dương Dương đã bị vạch trần, quay đầu trừng mắt nhìn cô bé một cái: “Ai mượn cậu xen vào, hơn nữa tôi diễn chỗ nào không có thành ý cơ chứ.”

“Hắc hắc...

Cậu trúng chiêu rồi.” Triệu Tịnh Di nở nụ cười, cúi người xuống chui vào trong xe.



...



“Ba Chi Lâm ơi, hôm nay ba đến tìm mẹ để làm gì vậy ạ? Theo như suy đoán của con chắc chắn không chỉ là đến đây để thăm chúng con giống như lúc nói khi đang dùng cơm.” Dương Dương ngồi ở vị trí kế bên tài xế, quay đầu lại nhìn Vân Chi Lâm đang lái xe.



Vân Chi Lâm nhẹ giọng cười một tiếng: “Ba không phải tới đây thăm các con thì còn có chuyện gì khác nữa, không phải là lần trước con than thở ở trong điện thoại đã lâu lắm rồi ba không đến thăm các con, không dẫn tụi con đi chơi hả? Cho nên ba thấy sáng ngày hôm nay có thời gian, cho nên dứt khoát đến đây xem một chút.”

Dương Dương không tin lắc đầu: “Ba Chi Lâm, ba học xấu rồi..."

...



Một câu nói của Dương Dương làm cho trong lòng của Vân Chi Lâm hơi giật mình: chẳng lẽ là thằng nhóc này đã phát hiện ra manh mối gì đó từ trong cử chỉ và lời nói của mình?

“Con nói xem ba học xấu cái gì chứ? Con nói như vậy thì con phải có chứng cứ, nếu không thì ba sẽ lên án con tôi phỉ bán đó.” Vân Chi Lâm cười, lại trò chuyện với cậu câu được câu không.



“Ba Chi Lâm, ba cũng đừng có lấy cái chuyện lên án ra để dọa con, nói như thế nào thì con cũng đã đến tòa án rồi, con đã từng đứng đối diện với quan tòa, tự tay tháo bỏ lớp mặt nạ ác độc của bà nội kế, cho nên ba vẫn nên thành thật nói cho con nghe đi, để tránh con điều tra ra cái gì đó, đến lúc đó mặt của ba không dễ nhìn rồi.”

Dương Dương lại nhắc đến chuyện ngày hôm đó ra tòa, bộ dạng lời nói chính nghĩa, chưa kể là một lúc nào đó thằng bé này thật sự có thể quân pháp bất vị thân.



“Nhưng mà ba thật sự không có chuyện gì để nói hết, ba cũng là một luật sư chuyên nghiệp, con đừng có khoe chút thủ đoạn nhỏ đó có con ở trước mặt của ba.

Chuyện ngày hôm đó rõ ràng là do một tay Trình Trình sắp xếp, mà con chẳng qua chỉ là người truyền lời mà thôi, có điều nói như thế nào thì quan tòa vẫn tin bộ dạng đó của con.”

Vân Chi Lâm không hề lưu tình chút nào mà vạch trần lời nói của Dương Dương.




.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui