Mà ở chỗ này, anh có quá nhiều thời gian để suy nghĩ, kiểm điểm lại bản thân.
Chính mình có thể bằng lòng gạt bỏ ân oán của ba và mẹ, sao lại không thể làm vậy với bọn họ đây...
Bắc Minh Thiện đi đến bên cạnh Cố Hạnh Nguyên, giang hai tay ôm chặt cô vào trong lồng ngực.
Tay anh nhẹ nhàng vuốt mái tóc đen mượt của cô: “Đây không phải vấn đề của em, mặc dù em hơi ngốc, nhưng đối mặt với người không đơn giản, em và Vân Chi Lâm đã làm hết sức mình rồi, tôi vô cùng cảm ơn hai người, biết không? Nhưng tôi chưa từng nói những lời này với anh ta, nếu không chắc chắn anh ta sẽ kiêu căng.”
Cố Hạnh Nguyên nghe anh nói câu này, thật sự vừa tức giận lại vừa buồn cười.
Cô cắn răng giơ tay nhéo một cái lên đùi anh.
Như vậy lập tức khiến bắp thịt Bắc Minh Thiện căng lên, không thể không phủ nhận cô nhéo không hề nhẹ.
Nhưng vẫn nằm trong giới hạn chịu đựng của anh.
Nếu như vậy có thể khiến trong lòng cô dễ chịu hơn chút.
Anh bằng lòng để cô trút hết những không vui này lên trên người mình.
Ít nhất như vậy có thể chứng minh trong lòng cô vẫn có một vị trí dành cho mình.
“Bắc Minh Thiện, anh an ủi người ta, không thể nói dễ nghe hơn chút à? Đang an ủi mà vẫn không quên chọc ngoáy người ta.
Người ta chính là vì chuyện của anh mà bận tâm lo nghĩ biết bao.
Hơn nữa, hơn nữa còn...” Cố Hạnh Nguyên nói đến đây thì ngập ngừng.
Cuối cùng cũng sắp cạy được miệng Cố Hạnh Nguyên, sao Bắc Minh Thiện có thể dễ dàng buông tha chứ.
Anh cúi đầu, hai tay khẽ nâng cằm cô lên, để cô nhìn thẳng vào mình.
Nhưng dường như cô không hề có ý muốn phối hợp, anh càng như vậy, cô càng cúi đầu thấp hơn.
Nhưng tinh thần kiên nhẫn này của Bắc Minh Thiện, vận dụng trên người Cố Hạnh Nguyên có thể nói là thuận buồm xuôi gió.
Sức lực của anh quả thật không nhỏ, nếu như cứng rắn thì thật sự rất dễ dàng.
Nhưng lúc này anh thật sự thương hương tiếc ngọc, không muốn khiến cô lại nhận tổn thương do mình mang lại.
Cứ như vậy, nhẹ nhàng khe khẽ, giống như đang đánh thái cực, lại giống như đang câu cá.
Khi đối phương gắng sức, mình khẽ thả lỏng.
Chờ đến khi cô thả lỏng, mình lại dùng sức.
Lặp đi lặp lại mấy lần như vậy, ngay cả Cố Hạnh Nguyên cũng cảm thấy mệt mỏi.
Cô dứt khoát ngẩng đầu, cau mày nhìn Bắc Minh Thiện: “Anh cảm thấy chơi như vậy vui lắm à? Chuyện đã đến nước này, vẫn không cảm thấy căng thẳng sao?”
Bắc Minh Thiện nhún vai, tỏ vẻ không quan tâm: “Kết quả thế nào đã không còn quan trọng.
Tôi chỉ hy vọng em sẽ không bị bất kỳ liên lụy gì, vậy là được rồi.”
Cố Hạnh Nguyên nhìn thẳng vào mắt anh, trong lòng cảm thấy ấm áp.
Một người đàn ông như vậy, cũng không quan tâm đến bản thân như thế nào, vậy mà lại suy nghĩ cho cô.
Đây đã không còn là Bắc Minh Thiện trước kia rồi.
Vì vậy, cô thật sự không biết nên mừng hay nên lo.
“Anh muốn ăn chút gì không, ngày mai tôi làm một ít mang đến cho anh.” Lúc này Cố Hạnh Nguyên thật sự không biết làm thế nào để tiếp tục vấn đề nặng nề này, dứt khoát thay đổi đề tài.
“Gì cũng được, chỉ cần em làm là được.
Đúng rồi, bọn nhỏ sao rồi, gần đây không khiến em đau đầu chứ.
Có lẽ Trình và Cửu Cửu sẽ không, nhưng Dương thì khó nói.” Bắc Minh Thiện nói xong, buông lỏng hai tay, quay người về vị trí của mình ngồi xuống.
Khoan hãy nói, anh đoán cũng rất chuẩn.
Nhưng Cố Hạnh Nguyên không muốn nói chuyện Đường Thiên Trạch đến trường học lừa Dương Dương đi cho anh nghe.
Nếu nói, không biết anh sẽ có phản ứng thế nào nữa.
“Bọn chúng vẫn tốt, đã khai giảng rồi.
Cuộc sống cũng vào khuôn khổ.
Chỉ có Cửu Cửu còn nhỏ, cần mấy người Anna chăm sóc.” Cố Hạnh Nguyên cố gắng khiến giọng điệu của mình bình thường, giống như đang nói chuyện phiếm.
“Ừm, vậy là tốt rồi, Anna và Lạc Kiều thật sự là bạn bè rất tốt.”
“Bạn anh cũng không tệ.
Sở Nhị và Lão Bạch, sau khi bọn họ biết anh gặp phiền phức, cũng chạy lên chạy xuống tìm luật sư giúp anh.
Mặc dù bình thường thoạt nhìn bọn họ cũng chẳng phải là người đáng tin và làm việc nghiêm túc gì.”
Bắc Minh Thiện khẽ bật cười, sau đó gật đầu: “Em nói không sai, bọn họ là hai người anh em tốt của tôi.
Khi nào em đi tìm bọn họ, chuyển lời giúp tôi, nói tôi cảm ơn bọn họ.”
Không biết vì sao Cố Hạnh Nguyên nghe anh nói như vậy, sống mũi lại có cảm giác cay cay: “Muốn nói tự anh đi nói, sao có thể lười như vậy, nói một câu mà còn cần cho người ta đi nói giúp.
Có phải sau này kết hôn anh còn đòi người ta dẫn đi...”
Nói đến đây, cô chợt nhận ra mình lỡ lời rồi, lập tức ngừng lại.
Bắc Minh Thiện lại giống như bắt được điểm sáng, trong con ngươi lóe ra ánh sáng, anh mang theo ý tứ sâu xa nói: “Yên tâm đi, kết hôn và cả sinh con, tôi cũng sẽ không để bất kỳ người nào làm thay, tôi thích cảm giác như vậy.”
Khuôn mặt Cố Hạnh Nguyên đỏ bừng lên.
Cho dù cô đã từng nghe Bắc Minh Thiện nói lời tương tự rất nhiều lần, nhưng lại không hề có chút miễn dịch nào.
“Chẳng lẽ anh không đàng hoàng một chút được à, đến lúc này rồi mà anh cũng không suy nghĩ xem sau này anh phải đối mặt với cái gì.
Bây giờ nhân chứng có lợi với anh cũng chỉ có một mình tôi, không còn ai khác.
Thời gian mở phiên tòa lại vô cùng bất lợi với anh...”
“Sống đâu theo đó.
Có người muốn đối phó với tôi, rồi đều sẽ có cách đề phòng bọn họ.
Bắc Minh Diệp Long có thể công khai tiến vào Bắc Minh Thị không phải là một ví dụ điển hình sao.
Đây là kế hoạch đã được thực hiện rất nhiều năm, để một mình em phải đối mặt thật sự đã làm khó em.” Lời nói của Bắc Minh Thiện rất bình thản, từng chữ đều lộ ra bất đắc dĩ mà trước đó anh hiếm khi cảm thấy.
Anh bây giờ giống như một con sư tử bị giam trong lồng sắt, cho dù có sức mạnh có can đảm có chí khí, cũng không thể thoát khỏi cái lồng giam trước mặt này.
“Xin lỗi, tất cả những điều này đều bởi vì tôi.
Thậm chí luật sư thao túng và thiếu nhân chứng quan trọng lần này đều khó tránh khỏi có liên quan đến tôi...”
Bắc Minh Thiện thản nhiên mỉm cười: “Đồ ngốc, chuyện này không hề liên quan đến em.”
“Có! Anh biết người đứng đằng sau Cục trưởng Quách là ai không, là Lý Thâm! Ông ta vẫn luôn canh cánh trong lòng với nhà họ Bắc Minh các anh, như vậy mới có thể trút lửa giận này lên trên đầu anh...” Cố Hạnh Nguyên thật sự cảm thấy trong lòng mình đang phải chịu dày vò, vốn dĩ cô cũng không định nói cho anh biết.
Nhưng thời gian càng dài cô lại càng cảm thấy khó chịu.
Cô không muốn lừa anh chuyện này, bởi vì anh mới thật sự là người trong cuộc, anh có quyền được biết.
Sau khi Cố Hạnh Nguyên nói ra câu này, nét mặt hơi căng thẳng nhìn Bắc Minh Thiện, sợ anh thể hiểu ra phản ứng kích động gì.
Nếu như đổi lại là cô, vậy chắc hẳn cũng không cách nào đối mặt với vấn đề như vậy.
Sau khi nghe thấy lời Cố Hạnh Nguyên, đầu tiên Bắc Minh Thiện vẫn giữ im lặng.
Lý Thâm đứng ở sau lưng khống chế Đường Thiên Trạch, Bắc Minh Diệp Long, Bắc Minh Thị và cả mình, chuyện này anh vốn không cho là đúng.
Nhưng khi chính tai nghe thấy Cố Hạnh Nguyên nói, chuyện này còn dính đến Chính phủ, thế mà Lý Thâm lại có thể mó tay vào được...
Người ba Lý Thâm của Cố Hạnh Nguyên này rốt cuộc có địa vị lớn nhường nào? Biết người biết ta mới có thể trăm trận trăm thắng, nhưng bây giờ thì sao, căn bản cũng không rõ Lý Thâm này cứ năng lực lớn đến thế nào.
Bây giờ xem ra, bàn tay ông ta có thể chọc vào cơ cấu Chính phủ, hơn nữa còn có thể khống chế quan chức trong đó, bao gồm cả người như Cục trưởng Quách này cũng có thể để ông ta sử dụng.
Có thể có được thực lực thế này, quả thật không thể coi thường.
“Bắc Minh Thiện, anh...
không sao chứ? Anh lên tiếng đi mà, coi như trong lòng anh có giận thì mắng tôi là được rồi, đừng giấu ở trong lòng.” Cố Hạnh Nguyên vô cùng cẩn thận ngẩng đầu nhìn Bắc Minh Thiện, sau đó khẽ hỏi một câu.
Bắc Minh Thiện hít một hơi thật sâu, sau đó lại nhìn về phía Cố Hạnh Nguyên: “Đây không phải lỗi của em, tôi cũng chưa từng trách em.
Ba nợ con trả tôi không oán không hận.
Nếu là như vậy, tôi thấy em vẫn nên thu tay lại đi, đừng đối đầu với ông ta.”
“Vì sao? Anh thành thế này đều do tôi tạo ra, coi như là đền bù tổn thất hay là chuộc tội, tôi cũng nên làm chút gì cho anh, nếu không tôi sẽ không yên lòng.” Cố Hạnh Nguyên thật sự khó lòng tưởng tượng Bắc Minh Thiện lại bảo mình không nên đối đầu với Lý Thâm.
Bắc Minh Thiện liếc nhìn Cố Hạnh Nguyên, phát hiện tất cả những lời cô nói đều xuất phát từ đáy lòng, cũng không hề hơi qua loa lấy lệ nào.
Thật ra, dưới tình huống thế này, cho dù cô không qua loa lấy lệ thì có thể làm gì đây?
Không thể không nói, Bắc Minh Thiện đã bị thật lòng trong mỗi câu mỗi chữ của Cố Hạnh Nguyên làm cho rung động, hoàn toàn bị rung động.
Trong trái tim đã bị đóng băng của anh, chưa từng có ai có thể khiến mình rung động giống như Cố Hạnh Nguyên này.
Cô thậm chí đã dùng năng lượng mình hòa tan anh.
“Nếu em cảm thấy không yên lòng, vậy thì sống cho thật tốt, dạy dỗ con của chúng ta thật tốt.”
Cố Hạnh Nguyên kinh ngạc nhìn anh: “Yêu cầu của anh chỉ có thế này thôi sao?”
Bắc Minh Thiện gật đầu, sau đó nhàn nhạt cười: “Đương nhiên chỉ có như vậy.
Chẳng lẽ em còn có thể nhớ nhiều thứ hơn sao, lần trước bảo em mang chút đồ ăn em tự làm đến, bây giờ xem ra không cách nào hoàn thành rồi.”
Hoàn cảnh nặng nề như vậy, trong nháy mắt bị Bắc Minh Thiện phá tan.
“Hả, thật sự xin lỗi.
Mấy ngày nay tôi luôn bận rộn chuyện của anh, kết quả quên mất chuyện này.
Chờ đấy, chắc chắn lúc nào đó tôi sẽ mang đồ ăn đến cho anh.” Vừa rồi Cố Hạnh Nguyên vẫn đang đắm chìm trong tự trách, nhưng lại bị lời nói của Bắc Minh Thiện làm cho tức giận rồi.
Sao tên này lại to gan như vậy chứ, đã phải ngồi tù như vậy rồi, lại còn có tâm trạng nghĩ đến ăn uống.
Nhìn dáng vẻ anh hiện giờ vẫn giống lúc trước, chắc hẳn không thiếu ăn.
Hơn nữa ở trong này một khoảng thời gian rồi, cũng không thấy anh gầy đi, chứng tỏ không bị ngược đãi, sao có thể tham ăn như vậy chứ.
“Cô chủ, tình huống của ông chủ thế nào rồi?” Hình Uy chờ ở bên ngoài phòng tiếp đón, nhìn thấy Cố Hạnh Nguyên đi ra từ bên trong, vội vàng hỏi.
Anh ta cũng không đi vào thăm Bắc Minh Thiện với Cố Hạnh Nguyên, chủ yếu là anh ta muốn cho hai người ông chủ và cô chủ có thêm thời gian ở riêng với nhau.
Nhìn ra được, quan hệ của hai người bọn họ đã có tiến triển, hướng tới hòa hoãn đồng thời trở nên ổn định.
Chẳng lẽ đây chính là ‘hoạn nạn gặp chân tình’ mà mỗi buổi tối Kiều Kiều nói ở bên gối mình sao?
Cuối cùng sau khi trải qua nhiều lần cãi vã, tan tan hợp hợp, bọn họ đã có phát triển mới.
Thay đổi về lượng dẫn đến thay đổi về chất, sẽ không tự nhiên xảy ra, vẫn cần thời gian lắng đọng.
“Anh ấy vẫn tốt, nhảy nhót vui vẻ không có vấn đề gì.
Bây giờ chúng ta trở về.”
Hình Uy khẽ chau mày, vừa rồi còn ảo tưởng chắc hẳn giữa ông chủ và cô chủ sẽ không có vấn đề gì, nhưng sao sao khi cô đi ra ngoài lại trưng ra vẻ mặt u ám như vậy, chẳng lẽ khi nói chuyện ông chủ nói không rõ ràng, lại làm cho cô tức giận rồi hay sao?
Ài...
hai người này đúng là một đôi oan gia vui vẻ.
- ---------------------------
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...