Nhiệm Vụ Sinh Đẻ


Dương Dương vừa nghe mẹ lên tiếng rồi, cũng dứt khoát xuất chiêu, đến lúc này thì sao chứ, cô cũng sẽ vì ‘Trái Banh’ mà ở trước mặt ba nói vài câu.



Dương Dương lấy lại tự tin: “Ờm, chuyện này thật ra hoàn toàn là bọn con có ý tốt với ba mà.”

“Ý tốt?” Bắc Minh Thiện nghe xong thật sự cảm thấy vừa tức vừa buồn cười.

Thật là trước giờ chưa có nghe thấy lý do miễn cưỡng như thế.



Dương Dương lại bày ra dáng vẻ rất nghiêm túc, gật đầu: “Đúng thế, ý tốt.

Con đây cũng là vì ba mau chóng bớt nóng mà.

Đương nhiên rồi, con làm như thế, cũng là nhận được sự khởi xướng của Trình Trình.”

“Ổ? Chuyện này vậy mà còn có liên quan đến Trình sao? Vậy ba muốn nghe chi tiết rồi.” Bắc Minh Thiện nói xong, ánh mắt lại chuyển sang Trình Trình, chỉ có điều anh ngược lại sẽ không tin hành vi này của Dương Dương, là vì chịu sự khởi xướng của Trình Trình.



Cố Hạnh Nguyên vừa nghe thì tức giận: “Dương Dương, con rốt cuộc đã làm cái gì, thế nào còn muốn kéo Trình Trình xuống nước? mẹ không phải luôn dạy con phải chung sống tốt với Trình Trình sao, các con là anh em ruột.”

Dương Dương nhìn, mỉm cười toe toét với Cố Hạnh Nguyên: “Mẹ, con đều dựa theo lời mẹ nói, luôn chung sống rất tốt với Trình Trình.

Ui cha, xem ra con không nói rõ một chút, ba mẹ sẽ không hiểu được.

Hôm nay con không phải cùng Trình Trình đến đây sao, nhìn thấy ba còn đang ngủ say.

Trình Trình phát hiện ba còn đang sốt, cho nên anh ấy cầm khăn lông đến đắp cho ba hạ sốt.”

“Đúng thế, anh cầm khăn lông lạnh đến đắp hạ nhiệt cho ba, vậy em sao lại để ‘Bối Lạp’ liếm trán của ba chứ? Cái này không phải là anh bảo em làm như thế.” Trình Trình không muốn để lại trong lòng ba một ấn tượng thông đồng với Dương Dương đến chọc tức ba.



Có điều cũng quả thật là như thế, cậu nhóc quả thật không có kêu Dương Dương làm những chuyện đó.



Dương Dương nói lý: “Em để Bối Lạp liếm trán của ba, không phải cũng là vì giúp ba hạ nhiệt sao.”

Dùng chó đến hạ nhiệt...

Cách này cũng chỉ có Dương Dương nghĩ ra được.

Cố Hạnh Nguyên nghe xong suýt nữa bật cười, có điều vẫn cố nín lại.



Cô lén liếc nhìn Bắc Minh Thiện, chỉ thấy anh mặt mày lạnh băng, dường như nhìn thấy trên chiếc trán nhẵn bóng đó của anh trong nháy mắt nhiều thêm vài vạch đen.



“Dùng chó đến hạ nhiệt cho ba...” Trong miệng Bắc Minh Thiện lẩm bẩm, cơ thịt trên mặt hơi giật giật.



***

Cố Hạnh Nguyên thế nào cũng không ngờ, Dương Dương vậy mà sẽ nói ra lý do điên rồ như này, đây không phải muốn chết sao? Nhưng là mẹ, cô vẫn phải nghĩ cách bảo vệ con trai của mình.




Cô nhướn mày: “Dương Dương, lý do này của con khó tránh quá hoang đường rồi.

Con cảm thấy bịa ra một cái cớ như thế, sẽ có người tin con sao?”

“Tôi tin.” Một câu Bắc Minh Thiện bất ngờ nói ra, bất luận là Cố Hạnh Nguyên hay Trình Trình cũng sững người.

Đương nhiên, không chỉ bọn họ, ngay cả Dương Dương cũng cảm thấy khó tin.



Cậu nhóc biết, ba và mình dường như không phải hòa thuận như vậy, thế nào đột nhiên nói ra một câu như thế, thật sự có hơi không bình thường, quá không bình thường rồi.



Dương Dương thật sự có lòng muốn đưa tay sờ thử độ ấm trên trán của ba, sẽ không phải sốt quá đầu óc trở nên mơ hồ rồi chứ...



Bắc Minh Thiện không có để ý đến ánh mắt kỳ dị và bọn họ nhìn mình, tiếp tục thản nhiên nói: “Dương, ba tin lời con nói, nhưng ba hy vọng có thể cho ba một lời giải thích hợp lý.

Có được không?”

Dương Dương nghe câu này, lần đầu ở trong lòng nhiều thêm một phần cảm động với ba.



Đây không phải loại áp lực bức ép đó, hoặc sinh ra trong hoàn cảnh khác, mà thật sự là xuất phát từ đáy lòng.

Cậu nhóc ở trong lòng thầm nói: “Ba tin lời mình nói.

Phải, ba tin rồi.”

Sau khi trầm mặc một lát, cậu nhóc liếc nhìn Bắc Minh Thiện, sau đó đưa ra một vấn đề với Trình Trình: “Trình Trình, anh còn nhớ một vấn đề mà lúc đầu em hỏi anh không?”

Trình Trình có hơi mờ mịt: “Vấn đề gì?”

“Chính là liên quan đến chó con.

Em lúc đầu hỏi anh tại sao chó con sẽ luôn thè lưỡi.

Lúc đó đáp án anh cho em là, nó đang hạ nhiệt cho cơ thể có đúng không?”

“Không sai, đây là lẽ thường.” Trình Trình gật đầu: “Vậy điều này có liên quan gì đến em?”

“Đương nhiên có liên quan rồi, em chính là vì nghĩ đến đáp án này mới quyết định làm như thế.

Lưỡi của chó con có thể hạ nhiệt cho mình, vậy thì em nghĩ: ba lúc đó trán còn đang sốt, nếu như để ‘Trái Banh’ liếm cho ba, vậy cũng nhất định sẽ có hiệu quả.

Hơn nữa, quan điểm này của em cũng đã nhận được chứng thực: Sau khi ‘Trái Banh’ liếm ba mấy phút thì ba đã tỉnh lại rồi.

Điều này không phải chứng minh cách này quả thật có hiệu quả hay sao.”

Dương Dương sau khi nói xong lý do của cậu nhóc, tất cả mọi người đều rơi vào trầm mặc ngắn ngủi.



Có điều chỉ trong thời gian ngắn ngủi, sau đó nghe thấy Bắc Minh Thiện nói: “Dương, con qua đây.”

Tuy vừa rồi cậu nhóc được ba khẳng định rồi, nhưng trước khi chưa có tuyên phán, vẫn có hơi quan ngại.



Trong ánh mắt cậu nhóc nhìn Bắc Minh Thiện vẫn tràn ngập vẻ sợ hãi, bởi vì cậu nhóc nhìn thấy đồng tử của ba vẫn không có bất kỳ sự thay đổi nào.




Cố Hạnh Nguyên và Trình Trình bây giờ cái gì cũng không thể làm, bởi vì Bắc Minh Thiện dường như đã vạch ra ranh giới đỏ với bọn họ trước khi bọn họ có thể can thiệp vào.



Nếu như bọn họ vượt qua, rất có khả năng sẽ khiến sự tình phát triển theo một hướng khác.

Nếu như là như thế, dựa vào hai người một lớn một bé Cố Hạnh Nguyên và Trình Trình, bất luận như thế nào cũng không thể ngăn cản bất kỳ hành động nào của Bắc Minh Thiện.



Hơn nữa có thể chắc chắn là, người cuối cùng gặp nạn vẫn là Dương Dương.



Chuyện này còn mạo hiểm hơn cả đổ hơn dầu vào lửa.

Vẫn là chấn định lại, phát hiện sự tình dù sao vẫn không phải quá hỏng bét như thế.



“Dương Dương, còn ngây ra đó làm gì? Ba con đang gọi con qua đó.

Yên tâm, ở đây còn có mẹ.”

***

Dương Dương rụt rè đi về phía ba, thỉnh thoảng còn quay đầu nhìn Trình Trình với cả mẹ Cố Hạnh Nguyên.

Thậm chí lưu luyến nhìn ‘Trái Banh’ đã cụp chặt đuôi lại.



Cậu nhóc đi đến khi cách Bắc Minh Thiện còn khoảng nửa mét thì dừng bước chân, không chịu tiến thêm một bước nữa.



Tuy ba khẳng định lời của cậu nhóc, nhưng không có tỏ vẻ sẽ không xử lý mình, cho nên giữ khoảng cách an toàn nhất định vẫn rất cần thiết.



Đến lúc đó mình cho dù muốn chạy trốn, cũng có thể bảo đảm trong thời gian ngắn sẽ không để tay của ba túm được cậu nhóc.



“Dương, đi đến gần hơn một chút.” Bắc Minh Thiện thấp giọng nói.



Dương Dương có hơi khó xử: “Ba, có gì ba nói ở đây là được rồi, con đều có thể nghe thấy.” Nói rồi, một chân của cậu nhóc còn đang không ngừng di di vòng tròn trên sàn.



Thấy con trai như thế, Bắc Minh Thiện không có nhiều nhẫn nại như thế, cuối cùng anh vẫn nhấn mạnh ngữ khí một chút: “Còn chà cái gì, mau qua đây.”

Giọng nói này, lông tơ trên người Dương Dương đều dựng hết lên.



Bỏ đi, cho dù là vì ‘Trái Banh’ cùng lắm bị đánh một trận mà thôi.


Dương Dương dù sao cũng là chủ nhân nhỏ, lỗi lầm đều một mình gánh lấy.



Có điều, cho dù cậu nhóc không muốn gánh lấy cũng không được, chó phạm lỗi còn không phải là vì chủ nhân không có cách dạy dỗ hay sao.



Cuối cùng, cậy nhóc vẫn đi từng bước đến trước mặt ba.



Bắc Minh Thiện từ từ đưa tay...



Dương Dương vừa nhìn trong lòng lập tức cuộn trào, nhìn kiểu này chính là muốn đánh.

Nghĩ đến đó, cơ thể nhỏ nhắn của cậu nhóc hơi run lên.



Tuy mỗi lần đều nói không sợ bị đánh, nhưng lúc sắp xảy ra vấn sợ sệt run rẩy.



Cậu nhóc hơi quay người, chìa ra phần lưng và mông cho ba, sau đó nhắm chặt mắt, cắn chặt răng.



Cố Hạnh Nguyên và Trình Trình vừa thấy Dương Dương sắp bị đánh, trái tim đều nhấc lên vì cậu nhóc.



Trình Trình là đứa con, vốn không có bất kỳ năng lực đi ngăn cản chuyện này xảy ra.



Nhưng Cố Hạnh Nguyên lại khác.

Có câu nói đánh vào người con, đau trái tim mẹ.



Cho dù Dương Dương có làm ra chuyện gì không đáng tin đi nữa, cũng sẽ không giương mắt nhìn con của mình chịu phạt.

Nhất là trừ mình ra ai cũng không được động vào Dương Dương, cô cũng không nhìn nổi nữa.

Nhưng lời của mình...

vậy đừng đừng xem đừng luận rồi.



Cuối cùng, cô vẫn không nhịn được mà mở miệng: “Con chỉ để chó liếm anh vài cái, còn muốn đánh nó sao.

Anh đàn ông đàn ang sao có thể không có mặt mũi của người lớn như thế chứ, còn xứng làm ba không.”

Bắc Minh Thiện ngoảnh đầu liếc nhìn Cố Hạnh Nguyên: “Không dạy được con là lỗi của ba, tuy tôi là ba của nó, nhưng phẩm hạnh của nó lại được dưỡng thành từ lúc nó ở cùng em.

Cho nên dáng vẻ này của nó bây giờ, cũng không thoát được liên quan đến em.”

Cố Hạnh Nguyên vừa nghe thì khẩn trương, cô trừng mắt với Bắc Minh Thiện: “Sao hả, nghe lời này của anh còn có ẩn ý khác, là trách tôi không có cách dạy con phải không.

Được, tôi thừa nhận tôi trong việc giáo dục con cái có rất nhiều chỗ thiếu sót.

Làm sao, có phải sau khi đánh con xong thì lại đánh tôi một trận không?”

“Tôi đương nhiên sẽ không tha cho em, còn cách xử lý ấy mà...

đến lúc đó em tự nhiên sẽ biết.”

Cố Hạnh Nguyên vừa nghe, cơ thể mong manh cũng hơi run lên.


Lời của anh nghe thì là một câu rất thâm, nhưng cẩn thận cảm nhận thế nào khiến cô cảm thấy trên dưới toàn thân không được thoải mái như thế chứ?

Tóm lại cứ cảm thấy bên trong có ẩn chứa ý vị càng sâu xa, lẽ nào anh còn muốn...



***

Bắc Minh Thiện nói rồi, cũng không tiếp tục để ý Cố Hạnh Nguyên, mà nhìn Dương Dương đã chuẩn bị sẵn sàng chịu đòn.



Thấy bộ dạng này của cậu nhóc, tuy mặt vẫn âm trầm như thế, nhưng khóe miệng lại hơi cong lên.



Bàn tay lớn của anh giơ lên.



Trình Trình quay người đi, không dám tiếp tục nhìn nữa.

Cậu nhóc và Dương Dương là song sinh, cho dù đánh vào người cậu nhóc, cũng sẽ cảm thấy như đánh lên người mình.



Chỉ có điều, mấy giây sau...



Mãi không có nghe thấy tiếng la thảm thiết của Dương Dương.



Bàn tay lớn của Bắc Minh Thiện đã giơ lên, nhưng không có rơi vào cái mông của Dương Dương.

Mà khẽ khàng rơi vào cái vai nhỏ của cậu nhóc.



Điều này khiến cơ thể nhỏ bé của Dương Dương run rẩy như điện xẹt qua.



Cậu nhóc khó tin ngoảnh đầu nhìn ba.



Ánh mắt đó vẫn hiện rõ sự uy nghiêm, nhưng lại nhiều hơn một chút thứ khác ở trong.



“B...

Ba...”

Bắc Minh Thiện nhìn Dương Dương: “Dương, ba vừa rồi không phải đã nói với con rồi sao, ba tin ý tưởng kỳ quái này của con.

Chẳng qua ba muốn nói với con là: lấy người khác ra thí nghiệm không phải một chủ ý hay.

Có rất nhiều người có ý tưởng kỳ quái như con, vật thí nghiệm đầu tiên của bọn họ đều là chính bản thân có biết không? Có điều may mà, thí nghiệm này của con không có bất kỳ nguy hiểm, hơn nữa nhìn trông có chút hiệu quả.

Dù sao ba cũng tỉnh lại rồi.”

Lời nói trong uy nghiêm mang theo sự dịu dàng này của ba khiến Dương Dương cảm thấy có hơi khó tin.



“Ba, ý của ba là...”


.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui