Đã không còn người ngoài, Lý Thâm cũng không cần che giấu gì nữa, ông ta nhìn Mạc Cẩm Thành: “Mạc Cẩm Thành, giữa hai chúng ta không có ân oán gì, cho nên tôi muốn khuyên ông một câu, không nên giao du với kẻ xấu.
Nhớ năm đó bà ta vứt con của tôi, làm tôi và Lục Lộ chia cách nhiều năm như vậy, hôm nay khó khăn mới gặp lại bà ấy, lại là vì bà ta mà sau này chúng tôi âm dương cách biệt.
Ông cũng là đàn ông, nếu là ông, ông có thể vì một câu nói mà từ bỏ ý định sao?”
“Lý Thâm, Lục Lộ chết đi tôi cũng rất đau khổ.
Nhưng mà vừa rồi ông cũng thấy được, những chuyện này là Giang Tuệ Tâm làm ra, căn bản không chút quan hệ với Dư Như Khiết.
Về phần năm đó Nguyên bị mất đi, ông cũng không thể cho rằng là do Như Khiết làm, bởi vì lúc đó tôi cũng ở đó.
Không sai, lúc ấy là Lục Lộ nhờ Như Khiết chăm sóc đứa bé, nhưng mà trong lúc bà ấy trông hộ thì xảy ra một chuyện, bà ấy ra ngoài mấy phút.
Lúc đó, tôi đúng lúc tôi đến tìm bà ấy, nhưng mà tôi nhìn thấy Giang Tuệ Tâm vội vàng rời khỏi phòng Như Khiết.
Sau đó xảy ra chuyện Nguyên mất tích.” Mạc Cẩm Thành nói lại chứng kiến của mình lúc ấy với Lý Thâm.
Thế nhưng lúc này Lý Thâm sao có thể nghe vào được, ông ta nhìn Mạc Cẩm Thành cười lại: “Mạc Cẩm Thành, ông cảm thấy với quan hệ giữa ông và Dư Như Khiết, tôi có thể tin lời ông nói sao? Mặc dù hôm nay đã nhận định là Giang Tuệ Tâm hại chết Lục Lộ, nhưng mà Dư Như Khiết cũng không thoát khỏi quan hệ.
Hơn nữa, ông cũng không nên vọng tưởng bà ta vừa vào ngục là có thể đổ hết chuyện trước kia lên đầu bà ta.
Đừng quên, đối tượng của Giang Tuệ Tâm từ đầu đến cuối vẫn là Dư Như Khiết mà không phải Lục Lộ.
Mạc Cẩm Thành, lúc ông kiếm cớ cho Dư Như Khiết, tốt nhất nên chọn một cái cớ làm người ta tin phục.”
Mạc Cẩm Thành hơi thở dài ra, lúc đi sát bên cạnh Lý Thâm, ông ta nhỏ giọng nói một câu: “Lý Thâm, lời của tôi có tin hay không thì tùy ông.
Nhưng mà tôi muốn cho ông rõ một điều: Tốt nhất ông không nên động vào Dư Như Khiết, nếu không tôi sẽ không khách khí với ông.
Tôi nghĩ ông biết bối cảnh của tôi là gì.”
“Ông đây là đang uy hiếp tôi sao?” Lý Thâm đương nhiên biết rõ bối cảnh của Mạc Cẩm Thành, nhưng mà ông ta cũng không sợ hãi
“Hai người chúng ta cũng xem như là quen biết nhau mấy chục năm, tôi không muốn vì chút hiểu lầm mà mất đi hòa khí.” Mạc Cẩm Thành sau khi nói xong câu đó thì chạy ra chỗ Dư Như Khiết.
Đoạn đối thoại vừa rồi của Mạc Cẩm Thành và Lý Thâm, Đường Thiên Trạch cũng nghe thấy.
Anh ta vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy Mạc Cẩm Thành dữ dằn như vậy, điều này làm anh ta cảm thấy bất ngờ, đồng thời cũng cảm nhận được một loại áp lực vô danh
“Xem ra tạm thời chúng ta không thể động vào Dư Như Khiết rồi, Mạc Cẩm Thành cũng không phải là người lương thiện.”
Lý Thâm nhìn những bóng lưng biến mất ở cửa tòa, khóe miệng nở một nụ cười lạnh: “Không cần quan tâm ông ta.
Trước tiên làm hết những chuyện trước mắt đã, đến lúc đó lại ra tay thu dọn bọn họ cũng không muộn.”
***
Đến lúc Dư Như Khiết và Mạc Cẩm Thanh dẫn hai đứa bé ra khỏi tòa, nhìn thấy Bắc Minh Thiện đứng ở chỗ cách bọn họ không xa.
Lạc Kiều sinh con, Hình Uy lúc này đang ở bên cạnh cô ấy.
Bắc Minh Thiện không gọi điện thoại cho anh ta đến đón mình.
Chuyện trên tòa đã làm anh cảm thấy bực bội
Một mặt là không ngờ, Giang Tuệ Tâm luôn hòa ái dễ gần lại trở thành hung thủ giết người.
Hơn nữa, anh càng không ngờ động cơ của bà lại là vì Dư Như Khiết.
Một mặt khác, anh vẫn còn tức giận vì Cố Hạnh Nguyên giấu con gái.
Lúc anh đang chuẩn bị gọi điện chợt nghe đằng sau có người gọi anh một tiếng.
“Thiện…”
Bắc Minh Thiện quay đầu nhìn lại, chỉ thấy bọn Dư Như Khiết đang bước nhanh về phía mình
Rất nhanh đã có mấy người đứng trước mặt anh.
“Thiện, sao con đi gấp như vậy.
Con ngồi tù oan cho mẹ mấy ngày, trong lòng người làm mẹ đây cũng không chịu nổi.
Bây giờ trời đã quá muộn.
Con về cũng là một mình.
Không bằng mẹ mời con bữa cơm, cũng thay con xả xui.” Dư Như Khiết mang theo vẻ mặt chờ đợi.
“Đúng thế, mẹ của cậu mấy ngày nay đều vì chuyện của cậu mà mất ăn mất ngủ.
Hôm nay mọi người đều xem như là tập hợp lại, bọn nhỏ cũng ở đây, chúng ta tìm chỗ ăn cơm, đến lúc đó gọi thêm Nguyên đến.” Những năm gần đây Mạc Cẩm Thành vẫn luôn mong muốn làm quan hệ mẹ con của Dư Như Khiết và Bắc Minh Thiện hòa hảo.
Mặc dù bây giờ nhìn quan hệ giữa bọn họ có tiến triển rất lớn nhưng vẫn không phá được khung cửa sổ kia.
Mặc Cẩm Thành muốn nhân cơ hội này, bồi dưỡng quan hệ giữa mẹ con bọn họ, cũng là tâm nguyện những năm này của Dư Như Khiết.
Vừa nhắc đến Cố Hạnh Nguyên và bọn nhỏ, sắc mặt Bắc Minh Thiện hơi thay đổi.
Ánh mắt anh nhanh chóng nhìn lướt qua Trình Trình và Dương Dương, sau đó nói với Dư Như Khiết: “Tôi ở trong cục cảnh sát cũng không chịu khổ gì, sống như ở nhà, cho nên mấy người cũng không cần cảm thấy quá không thỏa mãn.
Về phần chuyện tôi bị cảnh sát bắt kia, cũng đừng nhắc lại.
Chỉ là làm cho người bạn tốt của bà qua đời ngoài ý muốn, đây là điều chúng tôi chẳng ngờ được.”
Dư Như Khiết mở to miệng, lại muốn nói chút gì đó.
Nhưng mà nhìn thấy Bắc Minh Thiện rũ mắt nhìn đồng hồ đeo tay: “Ngại quá, tôi còn một số chuyện phải làm, chuyện ăn cơm này đợi lần sau lại nói vậy.”
Bắc Minh Thiện nói xong, xoay người đi về phía đường lớn.
Trùng hợp lúc này có một chiếc taxi chạy đến, Bắc Minh Thiện ngoắc xe dừng lại, sau khi thương lượng anh ngồi vào.
Chiếc xe nhanh chóng biến mất ở xa xa.
Dư Như Khiết nhìn về hướng taxi chạy đi không nhúc nhích.
Mạc Cẩm Thành nhìn thấy trong ánh mắt của bà đầy vẻ thất vọng.
“Như Khiết, chúng ta đưa bọn nhỏ đi ăn đi.
Không nên suy nghĩ nhiều, Thiện không phải đã nói còn sau này sao, cũng đừng nóng lòng cái nhất thời này.”
Dư Như Khiết khẽ gật đầu, sau đó cúi đầu nói với Trình Trình và Dương Dương bên cạnh mình: “Hôm nay biểu hiện của các con trên tòa không tệ, muốn ăn gì không? Bà nội mời.”
Dương Dương vừa nghe đến ăn cơm, giống như là trúng ma chú hai mắt lập tức sáng lên: “Bà nội mời sao, vậy có phải là chúng con ăn cái gì cũng có thể gọi không?”
Dư Như Khiết và Mạc Cẩm Thành mỉm cười liếc nhìn nhau một cái, sau đó nói: Đó là đương nhiên, muốn ăn gì thì ăn đó.
Hôm nay con và Trình Trình là nhân vật chính.”
“Ha ha, vậy bọn con không khách khí đâu.
Nhưng mà muốn gọi mẹ đến, còn có em gái.
Người một nhà đều muốn ở đây.”
***
Sau khi Bắc Minh Thiện ngồi lên xe taxi, cũng không đọc địa chỉ, lái xe nhìn gương mặt lạnh như băng của anh qua kính chiếu hậu, khí thế bẩm sinh này làm lái xe vẫn không dám mở miệng.
Cứ như vậy, xe taxi cứ đi về trước mấy trăm mét
Lúc xe đang dừng ở một cột đèn giao thông, lái xe cuối cũng cũng nhịn không được hỏi một câu: “Anh, anh gì ơi, xin hỏi anh muốn đi đâu?” Ông ta cảm thấy nếu như bây giờ không hỏi rõ, nhìn khí thế người đằng sau nhất định là người không dễ chọc, nếu đưa đến sai chỗ, bị mất tiền xe là chuyện nhỏ, nếu gây ra những chuyện khác, chính mình có thể sẽ không chịu nổi.
Bắc Minh Thiện nhíu mày, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Lúc này trời đã bắt đầu tối lại, các cửa hàng trên đường cũng đã lên đèn.
Vào lúc này, anh đột nhiên cảm thấy đã không còn mục đích, nhà cũ Bắc Minh là nơi anh không muốn về nhất bây giờ.
Về phần khách sạn Daredevil và Dạ Ánh nhất phẩm anh cũng không muốn đi.
Không phải mình quá thất bại rồi, mấy ngày hôm nay đến giờ bên cạnh mình đã xảy ra quá nhiều chuyện bi thương hoặc tức giận.
Cô anh, ba, Lục Lộ…
Còn có cô con gái nhỏ mà Cố Hạnh Nguyên giấu đi.
Có lẽ nên uống một chén, để rượu cồn làm tê liệt suy nghĩ của mình.
Lúc này, điện thoại đi động của anh lại vang lên, anh lấy điện thoại ra, là người bạn xấu tốt nhất Sở Dung Triết gọi đến.
Từ lần trước sau khi anh ta và Bạch Điệp Quý đến thăm mình đã không có tin tức.
Kỳ thật từ lần trước bọn họ nói chuyện đến bây giờ, cũng chỉ là mấy ngày mà thôi, lại cảm thấy như rất lâu rồi.
“Alo, có chuyện gì?” Giọng nói Bắc Minh Thiện trầm thấp.
Tâm trạng anh cũng không còn giống như trước, dù là phẫn nộ hay gì khác, cũng giống như một con sư tử kiêu ngạo ngẩng cao đầu
“Bắc Minh Nhị, tôi và Lão Bạch tính toán, lúc này hẳn là cậu ra ngoài rồi.
Chúng tôi bây giờ ở chỗ cũ, cậu nhanh đến đi.” Sở Dung Triết nói chuyện ngược lại vô cùng thoải mái.
Bắc Minh Thiện cũng không từ chối: “Ừ, lát nữa tôi đến.” Mặc dù anh không biết Sở Dung Triết và Bạch Điệp Quý làm sao biết hôm nay mình ra ngoài, nhưng nói thế nào thì đêm hôm nay cũng có một chỗ đi rồi
Anh lấy một tờ giấy ghi chép từ trong túi tây trang ra, rất nhanh viết xuống một địa chỉ đưa cho lái xe: “Ông chở tôi đến chỗ này.”
Có điểm đến, lái xe xem như là thở phào một hơi, đợi cho đèn xanh sáng xong, ông ta gần như là lái với tốc độ nhanh hơn bình thường.
Sau nửa tiếng, xe taxi dừng ở trước cửa quán bar Zeus
Bắc Minh Thiện xuống xe, chỉ thấy quán bar không có nhiều xe dừng ở trước như bình thường, lúc này trống vắng, cửa lớn đóng chặt.
Anh lại nhìn bên ngoài một chút, bây giờ đúng ra phải là thời điểm đông như trẩy hội, sao vẫn chưa mở cửa.
Không biết hai tên nhóc kia làm cái quỷ gì, Bắc Minh Thiện cũng không nghĩa nhiều, nắm lấy tay vặn cửa nhẹ nhàng dùng lực, cửa đã bị kéo ra.
Anh nhìn thấy trong quán bar tối đen như mực, một chút tiếng động cũng không quá, này cũng quá không bình thường rồi.
Lấy điện thoại ra, mở đèn pin, một tia sáng trắng chiếu vào trong quán rượu tối đen như mực.
Chùm sáng trắng quét qua, ngoại trừ cái bàn sắp xếp ngay ngắn, quầy bar và bàn DJ trống trơn, không còn tung tích của người nào.
Chẳng lẽ nói bọn họ cũng không đến? Nhưng mà không thể nào, cửa mở được nói lên bọn họ hẳn là ở đây, ít nhất là có Lão Bạch.
***
Bắc Minh Thiện quyết định vẫn là đi vào xem.
Đang lúc anh cất bước đi vào quán bar, sau khi cửa chính đóng lại, đột nhiên cảm thấy không khí bên cạnh anh xuất hiện xao động rất nhỏ.
Ngay sau đó, chỉ thấy trước mặt tối sầm.
Không biết là ai, dưới tình huống Bắc Minh Thiện không chút phòng bị dùng một cái túi chính xác trùm lên đầu anh.
Hơn nữa, không chỉ như thế, còn một hơi thở khác liên tục trói tay Bắc Minh Thiện lại.
Bắc Minh Thiện là người đã trải qua nhiều chuyện, sau khi trong lòng hốt hoảng thì nhanh chóng bình phục lại.
Anh đoán được ở chung quanh mình hẳn là có hai người, nếu không với tốc độ của con người không thể vừa bẫy mình vừa buộc chặt tay mình được.
Lại nhớ đến cửa ra vào có một chiếc xe, cửa chính không khóa, quán bar trống rỗng không mở đèn….
Chẳng lẽ là sau khi Sở Nhị nói điện thoại với mình xong, quán bar xảy ra chuyện gì sao? Tính toán cẩn thận, nếu trong khoảng thời gian này xảy ra chuyện gì, cũng không phải là không thể được.
Nhưng mà bọn họ bình thường cũng có vẽ không quá khoa trương, quán bar của bọn họ cũng không xuất hiện trường hợp khách đánh nhau hay là cắn thuốc.
Vậy thì sẽ trêu chọc đến người nào chứ?
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...