Nhiệm Vụ Sinh Đẻ


“Dì Kiều Kiều, cháu không phải rủa dì, chỉ là lo lắng thay cho dì thôi.” Dương Dương nhíu mày nói, vội vàng đưa cái tay nhỏ của mình chỉnh lại mái tóc bị làm rối xù.



Cố Hạnh Nguyên thấy Dương Dương chọc cười thì chêm một câu: “Những cái đó đều không tính là gì, nuôi con mới là chuyện khiến mẹ đau đầu nhất.

Nếu như biết sớm thì sẽ không sinh con ra.”

Dương Dương cũng biết mẹ nói đùa, cho nên cũng không xem là thật, cái tay nhỏ của cậu nhóc chống hông: “Hừ...

mẹ, mẹ sinh con ra thì nên lén vui mừng đi.”

Cố Hạnh Nguyên lườm cậu nhóc: “Sinh con ra đối với mẹ có chỗ tốt gì, từ sáng đến tối khiến mẹ không bớt lo.

Hôm nay hiếm khi có thời gian, mẹ nghe nói gần đây có một chương trình hình như có tỷ lệ người xem không tệ, tên gì mà ‘Duyên phận phi thường’.”

“Ài, mẹ.

Mẹ đã nói hiếm khi có một ngày nghỉ ngơi, vậy thì mau lên lầu nghỉ ngơi đi.” Dương Dương tuy cũng rất muốn xem, đặc biệt là bây giờ cách thời gian chiếu đã không còn lâu nữa rồi.



Nhưng cậu nhóc lại không muốn xem cùng mẹ, nếu không cái mông nhỏ của cậu nhóc chắc chắn sẽ nở hoa rồi.



Đối với biểu hiện khác thường của Dương Dương, Cố Hạnh Nguyên cũng cảm thấy có hơi bất ngờ.



Cô nghi ngờ hơi nheo mắt lại, sau đó mặt lập tức đanh lại: “Cố Dương Dương, con thành thật đi, có phải nhân lúc mẹ không ở nhà đã làm ra chuyện xấu gì rồi phải không?”

“Nguyên, tớ thấy tinh thần của cậu căng thẳng quá độ rồi, Dương Dương cũng chỉ chẳng qua là quan tâm cậu, bảo cậu nghỉ ngơi nhiều vào thôi.

Nếu cậu muốn cùng bọn trẻ xem TV, vậy thì xem đi.

Có điều chương trình ‘Duyên phận phi thường’ đó quả thật không hay.”

Anna đứng ra giải vây cho Dương Dương.



Như thế, cảm xúc của Cố Hạnh Nguyên mới dịu lại: “Hừ, tớ thấy mọi người bình thường cũng xem cái đó rồi cười ha ha.”

“Ài, chúng tớ cũng là vì thật sự không có gì hay để xem, mới bất đắc dĩ xem cái đó giết thời gian.

Nghe nói đài VTV có một chương trình mẹ con không tệ, con của tớ cũng sắp chào đời rồi, vừa hay xem mà học tập.

Ài, đừng chạy, cũng qua đây xem thử.

Tốt xấu gì anh cũng là ba đứa bé này, ít nhiều cũng phải chịu trách nhiệm trong phương diện này.” Lạc Kiều cũng phối hợp với Anna, thuận tiện cũng gọi Hình Uy lại.



Hình Uy rõ ràng có hơi ngại, anh ta thật sự rất ít xem TV.

Nhất là trong trường hợp như này.



Tuy anh là nam chủ nhân của nơi này, nhưng bất luận là Cố Hạnh Nguyên hay Trình Trình, Dương Dương hoặc Cửu Cửu, thân phận của bọn họ đều cao hơn anh ta.



“Phải đó, phải đó tiểu bảo bảo sắp chào đời rồi, hai người cũng nên học làm bố mẹ nên làm sao tiến hành câu thông và trao đổi với đứa trẻ.

Tuy là hơi sớm, nhưng dù sao không phải chuyện xấu.


Mẹ con tớ hôm nay xem cùng hai người.” Cố Hạnh Nguyên nói rồi thì vòng qua trước sô pha ngồi xuống, sau đó cầm điều khiển mở TV.



Anna ra hiệu bằng mắt cho Dương Dương: “Dương Dương, Cửu Cửu, hai đứa sang ngồi bên cạnh mẹ.

Dì lên gọi Trình Trình xuống xem cùng hai đứa.”

Dương Dương thấy sự việc đến nước này rồi, cũng chỉ đành gật đầu, sau đó dẫn Cửu Cửu sang ngồi bên cạnh Cố Hạnh Nguyên.



***

Cố Hạnh Nguyên hiếm khi có thể cùng các con xem TV.

Nhưng trong lòng cô vẫn cứ cảm thấy có hơi loạn.



Không phải vì chuyện Đường Thiên Trạch xuất hiện ở Bắc Minh Thị, mà là vì phiên tòa sắp mở.



“mẹ, mẹ đang nghĩ gì thế?” Cửu Cửu dù sao vẫn là cô bé, rõ ràng tỉ mỉ hơn Dương Dương nhiều, cô bé nhìn thấy tâm thần của mẹ rõ ràng có hơi không yên.



Những người khác cũng đều nhìn sang Cố Hạnh Nguyên, trong lòng bọn họ đều rất rõ ràng, khoảng thời gian gần đây áp lực của cô rất lớn.



Cố Hạnh Nguyên cúi đầu khẽ mỉm cười với cô bé: “cục cưng nhỏ, không có gì.

mẹ đang nghĩ vài việc.”

Lúc này Dương Dương đột nhiên nói một câu: “Mẹ, ngày mai có phải mẹ phải cùng ba ra tòa hay không?”

Một câu đánh tỉnh người, thật sự không chỉ là Cố Hạnh Nguyên, Anna và Lạc Kiều, thậm chí Hình Uy bọn họ đều rất rõ trong lòng.



Bọn họ không nhắc đến chuyện này chính là vì sợ ảnh hưởng đến tâm trạng của Cố Hạnh Nguyên.



Câu nói này nói ra từ miệng Dương Dương, vẫn khiến Cố Hạnh Nguyên cảm thấy có hơi bất ngờ.



Tụi nhỏ đều còn nhỏ, cô sẽ không nói những chuyện này với chúng.

Tuy Trình Trình và Dương Dương cùng tuổi, nói sự tình cho cậu nhóc cũng là vì tâm trí của Trình Trình chín chắn hơn Dương Dương nhiều.



Cộng thêm, từ khi Dương Dương về sống với Bắc Minh Thiện, Trình Trình coi như là đàn ông duy nhất trong nhà này rồi.



“Dương Dương, chuyện này con đừng có quản.”

*

Cùng lúc này, giống như đám Cố Hạnh Nguyên.

Một đôi mắt lạnh lẽo đang nhìn chằm chằm màn hình TV.




Đó chính là Bắc Minh Thiện.



Anh bị nhốt ở đây không có tự do, nhưng lại cảm thấy rất thư thả và hưởng thụ.

Nhưng hôm nay anh lại luôn cảm thấy như ngồi trên đinh.



Tâm tư của anh đương nhiên đều luôn nghĩ đến chương trình tạp kỹ ‘Duyên phận phi thường’ mà anh luôn khinh thường sẽ chiếu vào tối nay.



Cần phải làm rõ, đứa con trai khiến anh luôn không bớt lo này lại giở trò gì, bao gồm cô bé đứng ở bên cạnh cậu nhóc rốt cuộc là ai.



Không dễ gì đợi đến buổi tối, anh mở TV chỉnh đến kênh chiếu chương trình ‘Duyên phận phi thường’ sẵn.



Sau khi kết thúc một đống lời giới thiệu dài dòng của khách mời nữ, hai đứa bé được dẫn đến trung tâm sân khấu.



Bởi vì đây là ghi hình trước, trong phần hậu kỳ người dẫn chương trình và đạo diễn sẽ biên tập một cách kỹ lưỡng.

Cho dù bọn họ đã biết hai đứa bé này đều là của Bắc Minh Thiện.



Nếu như phát sóng hình ảnh của bọn chúng ra ngoài, rất có khả năng sẽ chọc giận Bắc Minh Thiện.

Nhưng bọn họ vẫn quyết định mạo hiểm.



Không phải vì điều gì khác, rating và xếp hạng chương trình trong cả nước của bọn họ đang liên tiếp tụt xuống, cho nên chuyện này đáng liều một lần.



Cho dù Bắc Minh Thiện có thể hô mưa gọi gió, nhưng khi truy hỏi bọn họ, cũng có thể giả vờ không biết gì cả.



Tục ngữ nói: “Người không biết thì không có tội.” Cho dù trong lòng Bắc Minh Thiện có tức giận thế nào đi nữa, cũng không thể làm gì được bọn họ.



Bọn họ cắt nhỏ một số đoạn không cần thiết của tụi nhỏ, giữ lại đoạn nói chuyện thú vị với người dẫn chương trình, còn có rất nhiều từ ngữ có tính tác động mạnh có thể tăng rating lên.



Một câu: “Cháu và em gái lần này đến đây là vì tìm một người ba mới cho chúng cháu.” Giống như một gậy trúng luôn, hung hăng đánh mạnh vào trái tim của Bắc Minh Thiện.



Đôi mắt đẹp của Bắc Minh Thiện nhìn chằm chằm vào Cửu Cửu đứng ở bên cạnh.



“Em gái’ trong miệng Dương Dương chắc là chỉ cô bé này.

Cô bé này rốt cuộc có phải là con của Cố Hạnh Nguyên và anh không?


***

Sự xuất hiện của Cửu Cửu, nhất thời khiến Bắc Minh Thiện cảm thấy có hơi nghi hoặc, cho dù khoảng thời gian Cố Hạnh Nguyên không ở bên cạnh anh, cũng không từng nghe nói cô có bên người đàn ông khác.



Dù là Vân Chi Lâm, đó cũng chỉ là hữu danh vô thực mà thôi.



Anh không khỏi nhìn kỹ lại cô bé trên màn hình, cô bé nhìn trông rất đáng yêu.



Trên gương mặt non nớt đó, thậm chí còn có bóng dáng của Cố Hạnh Nguyên.



Đầu của anh vụt qua một suy nghĩ, bỗng nghĩ đến trước đây trong căn phòng ở hoa viên sau nhà tổ của nhà Bắc Minh, đã từng cho Cố Hạnh Nguyên xem bức ảnh chụp chung của bọn họ khi còn bé.



Tuy lúc đó, Cố Hạnh Nguyên chẳng qua cũng chỉ là một đứa bé sơ sinh anh bế trong lòng, nhưng đôi lông mày đó giống y hệt cô bé trên TV lúc này.



Cô bé này là con của Cố Hạnh Nguyên, nhất định không sai rồi.



Bắc Minh Thiện nghĩ đến đây, đôi mắt hơi nheo lại, trong miệng thấp giọng nói: “Em vậy mà giấu tôi còn có một đứa con, người phụ nữ này, em chết chắc rồi...”

Trong mắt của anh lúc này tràn ngập sự tức giận.



Trước kia, cô giấu mình về sự hiện diện của Dương Dương.

Hiện nay cô lại giấu mình còn có một cô con gái.



Thậm chí, anh lập tức liên tưởng đến trước đây khi gọi điện cho cô, cô bé nghe điện thoại đó, giọng nói dường như rất giống cô bé trên TV.



Chỉ có điều lúc đó, anh vậy mà còn nhẹ dạ mà tin lời nói dối của Cố Hạnh Nguyên, đứa trẻ đó là con của Anna.



Sự tin tưởng của anh dành cho cô vậy mà đổi lấy lời nói dối của cô với mình!

Lúc này, anh cũng mặc kệ đứa trẻ này có phải con ruột của mình không.



Đàn ông luôn có tính chiếm hữu bẩm sinh, anh nhận định, bắt đầu từ khoảnh khắc mình chiếm được Cố Hạnh Nguyên, mặc kệ tương lai bản thân có thể đi cùng cô hay không, cô mãi mãi thuộc về anh, không cho phép ai khác xâm phạm đến cô, dù cô cam tâm tình nguyện cũng không được.



Mà sự xuất hiện của đứa trẻ này đã lần nữa đốt cháy ngọn lửa vốn đã tắt của anh.



Nắm đấm của anh phát ra tiếng ‘rắc rắc rắc’.

Đôi mắt lạnh lẽo lại chưa từng rời khỏi hai đứa trẻ trên màn hình.



Không chỉ như thế, điều khiến anh cảm thấy càng tức giận chính là Dương Dương, thằng nhóc này vì nhanh chóng tìm một ‘vật thay thế’, vậy mà đạt đến trình độ ‘đói quá vơ quàng’.

Nhưng dù là tướng mạo nhìn được, đều giữ đèn đến cuối cùng.



May mà, những người đó không có xem bọn chúng nghiêm túc, thậm chí còn có mấy người cố tình xem cậu nhóc là trò đùa thì đã chọn cô gái khác rời khỏi rồi.




Tâm trạng của Bắc Minh Thiện lúc này dùng từ ‘mâu thuẫn’ này để hình dung là vô cùng thích hợp.



Một mặt tức giận Dương Dương xuất hiện trên sân khấu, trong ngôn từ dùng toàn các từ hạ thấp hủy hoại hình tượng về anh; tức giận Cố Hạnh Nguyên giấu mình lại sinh một cô con gái, cho dù anh sau khi nhìn thấy cô bé này, trong lòng ít nhiều tồn tại một chút ảo tượng và hảo cảm.



Một mặt khác lại tức giận những người bị Dương Dương chọn trúng đó, nhưng đến cuối cùng những người đàn ông đó không có bọn Dương Dương.



Anh cao ngạo, cho nên các con của anh chắc cũng cao ngạo, không nên giống như lúc này đứng trên sân khấu bị người ta xem là chú hề diễn trò.



*

Lúc này, người giống như Bắc Minh Thiện cảm thấy trong lòng có hơi không biết có mùi vị gì, đó chính là Dư Như Khiết còn cả Mạc Cẩm Thành đang ở trong khách sạn daredevil.



Bọn họ ngoài trách cái miệng không biết giữ của Dương Dương ra thì cũng đang trách móc Bắc Minh Thiện.



Mãi đến sau khi chương trình kết thúc.



Dư Như Khiết nhìn màn hình mà khẽ lắc đầu, thở dài một hơi: “Thiện à, đừng trách tụi nhỏ làm ra lựa chọn như thế, những chuyện này đều là một tay con tạo thành.”

***

Bắc Minh Thiện gần như dùng tất cả sự nhẫn nại của anh để xem ‘Duyên phận phi thường’.



Hận không thể cầm chiếc cốc trong tay đập nát cái TV.

Nếu như anh ở nhà tổ nhà Bắc Minh, anh nhất định sẽ làm như thế.



Nhưng nơi này dù sao cũng là cục cảnh sát, anh vẫn khống chế suy nghĩ vụt qua đó.



*

Dương Dương lúc cùng Cố Hạnh Nguyên xem TV, trong lòng cũng có hơi bất an.

Cậu nhóc ngược lại không sợ chương trình này sẽ bị người khác xem được, thậm chí sẽ bị ba xem được.



Mà cậu nhóc không muốn bỏ lỡ cơ hội mình lên TV, cậu nhóc muốn xem mình ở trên TV có phải như lúc bình thường hay không, điều này liên quan đến việc ngày sau cậu nhóc có thể trở thành ngôi sao nổi tiếng trong mắt mọi người như chú ba Bắc Minh Đông hay không.



Đứa trẻ mới lớn một chút giống như Dương Dương chính là như thế, đối với tương lai của mình có mộng tưởng quá nhiều.



Ngôi sao, tay đua xe...



Nhưng trên đời này, đa số mọi người sẽ là: nghĩ quá mỹ mãn, nhưng phô ra lại là cảm giác quá ảo.






.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui