“Chuyện riêng?” Ánh mắt của Bắc Minh Thiện lập tức chuyển sang Dư Như Khiết đứng đằng sau Mạc Cẩm Thành.
Mạc Cẩm Thành nói tiếp: “Chúng tôi biết cậu nhất định bị oan, hơn nữa chúng tôi cũng biết, cậu là vì chịu liên lụy...”
“Tôi không có chịu liên lụy của ai, nếu như lần này hai người đến là vì xin lỗi hoặc là vì điều gì khác, vậy thì bây giờ mời về cho.” Còn chưa đợi Mạc Cẩm Thành nói xong, Bắc Minh Thiện đã cướp lời, nhìn ra được cảm xúc của anh cũng không tốt lắm.
Lúc này, Dư Như Khiết cuối cùng không nhịn được mà mở miệng rồi: “Thiện, con có phải đang oán hận mẹ hại con thành như này không.
Tuy cả sự việc mẹ bây giờ cũng không thể cho con một câu trả lời hoàn chỉnh, nhưng điều mẹ muốn nói với con là mẹ trước giờ không có ý muốn hại con hoặc Lục Lộ.”
Dư Như Khiết nói đến đây, mắt tran chứa nước mắt nhìn sang Mạc Cẩm Thành, giống như hạ một quyết tâm: “Thiện, chuyện này tổng thể nói ra đều là vì mẹ mà ra, vậy thì cũng nên do mẹ gánh lấy tội danh này mới là tốt nhất.” Nói xong, bà ta xoay người đi ra ngoài cửa.
“Như Khiết, em muốn đi đâu?” Mạc Cẩm Thành có hơi bất ngờ, ông ta vội vàng đi nhanh vài bước cản đường đi của bà ta, sau đó một tay ôm chặt bà ta vào trong lòng: “Em là muốn đến chỗ cảnh sát thừa nhận tất cả sự việc đều là em làm sao?”
***
Cơ thể của Dư Như Khiết đang không ngừng run rẩy, bà ta ngẩng đầu nhìn Mạc Cẩm Thành, hai hàng nước mắt chảy qua gò má của bà ta, nhỏ lên người ông ta.
“Như Khiết, em làm như thế tưởng rằng sẽ giúp Thiện, nhưng thật sự cái gì cũng không giúp được nó.
Chúng ta đều tin tưởng Thiện sẽ không làm gì với Lục Lộ.
Giống như thế, chúng tôi cũng sẽ không tin chuyện này cũng là do em làm.” Mạc Cẩm Thành không muốn thấy nhất chính là kiểu ánh mắt bất lực lúc này của Dư Như Khiết.
“Nói không sai, bà cho dù vào đó, cũng chưa chắc có thể rửa sạch tội danh cho tôi, làm không tốt còn khiến tôi mang thêm tội.
Tôi không muốn khi vừa quên đi những chuyện không vui vẻ trước kia giữa tôi với bà thì bà lại tạo thêm những ký ức không vui mới cho tôi nữa.” Bắc Minh Thiện từ trên sô pha đứng dậy, đi đến bên cạnh Dư Như Khiết và Mạc Cẩm Thành, lạnh lùng nói.
Lúc đầu khi anh quyết định một mình gánh lấy những chuyện này, ý tứ chính là không muốn khiến mẹ của mình dính dáng vào pháp luật như thế.
Địa vị của mình ở thành phố A cũng coi như có trọng lượng, bên phía cảnh sát sẽ không hà khắc với anh.
Nhưng nếu như đổi lại Dư Như Khiết, vậy thì rất khó nói rồi.
Huống chi tình trạng sức khỏe của bà ta trông không tốt, ở bên cạnh Mạc Cẩm Thành mới là lựa chọn tốt nhất.
Mạc Cẩm Thành liếc nhìn Bắc Minh Thiện, ông ta cũng biết Bắc Minh Thiện đã dụng tâm rất nhiều: “Thiện, tôi biết cậu oan uổng.
Vụ án này đằng sau chắc chắn còn có ẩn tình khác, tôi sẽ dùng tất cả lực lượng giúp cậu rửa sạch tội danh, trả lại trong sạch cho cậu.
Cho dù táng gia bại sản.”
Bắc Minh Thiện ngước mắt nhìn Mạc Cẩm Thành, trên gương mặt lạnh lùng lộ ra ý cười nhàn nhạt: “Táng gia bại sản? Mạc tổng, nếu như ông táng gia bại sản, vậy thì Bắc Minh Thị chúng tôi làm sao tiếp tục hợp tác với ông được nữa? Huống chi, nửa đời sau của mẹ tôi còn cần một người chăm sóc thật tốt cho bà ấy, tôi không hy vọng bà ấy theo ông trải qua những ngày tháng cực khổ thiếu ăn thiếu mặc.”
Từ ‘mẹ’ này giống như đánh mạnh vào trái tim của Dư Như Khiết, bà ta không kìm được mà rơi nước mắt, ngoảnh đầu có hơi không dám tin nhìn con trai ở trước mắt: “Thiện, con vừa mới gọi mẹ là gì? Có thể gọi lại lần nữa không??
Quả thật, từ này là từ mà kiếp này bà muốn nghe nhất, tai Dư Như Khiết nghe thấy Bắc Minh Thiện gọi, dường như hiểu được ước nguyện lớn nhất ấp ủ bấy lâu trong đời bà ta.
Nhưng vào lúc này, Bắc Minh Thiện lại không có mở miệng nữa, sau đó còn xoay người sang chỗ khác.
Những lời vừa rồi chẳng qua chỉ là anh thuận miệng nói ra, nếu như ở trước mặt Dư Như Khiết, gọi bà ta một từ ‘mẹ’ lần nữa, anh thật sự có hơi không dễ mở miệng rồi.
“Ha ha, Như Khiết, em đừng ép Thiện nữa.
Sau này có lúc nó sẽ gọi em.
Nếu nó đã nói không muốn chúng ta xen vào chuyện này, vậy thì chúng ta nghe theo nó.” Mạc Cẩm Thành sau khi an ủi Dư Như Khiết xong thì lại nói với Bắc Minh Thiện: “Thiện, khoảng thời gian này có cần gì muốn tôi giúp, đừng khách sáo cứ việc mở miệng là được.”
Bắc Minh Thiện gật đầu: “Tôi tạm thời vẫn không cần, có điều bên phía Bắc Minh Thị tôi giao cho Hạnh Nguyên xử lý một vài sự vụ, để Hình Uy ở một bên hỗ trợ cô ấy.
Nếu như ông khi nào tiện thì đi xem cô ấy, chỉ điểm cho cô ấy.
Một tập đoàn lớn như thế giao vào tay cô ấy, quả thật là có hơi làm khó cô ấy.”
Mạc Cẩm Thành gật đầu: “Cái này thì cậu cứ yên tâm, chúng tôi là người nhà đừng nói quá xa lạ như người ngoài.
Hạnh Nguyên cũng là con gái nuôi của tôi, người làm ba nuôi như tôi cũng sẽ không để nó chịu khổ.”
Nói đến đây, cửa phòng đã mở ra, cảnh sát đi vào: “Anh Bắc Minh, hết giờ thăm rồi.”
***
Mạc Cẩm Thành gật đầu với viên cảnh sát: “Được, chúng tôi bây giờ đi.”
Nói xong, ông ta vỗ nhẹ vào vai của Dư Như Khiết: “Chúng ta trở về trước, Thiện nó sẽ không sao đâu.”
Bắc Minh Thiện cũng gật đầu với mẹ: “Yên tâm đi, tôi sẽ không sao đâu.
Bà phải giữ gìn sức khỏe, đợi tôi ra ngoài.”
*
Nhìn bóng lưng rời đi của Mạc Cẩm Thành và Dư Như Khiết, trong lòng Bắc Minh Thiện có hơi không biết có cảm nhận gì.
Tình hình hiện nay đối với anh mà nói không phải lạc quan như vậy.
Nhưng vì muốn mẹ yên tâm, anh cũng chỉ có thể nói như thế, bởi vì chỉ có như thế mới có thể khiến bà yên tâm.
Nếu không chuyện này sẽ trở thành tâm bệnh của bà, hơn nữa sẽ kéo bản thân vào, như thế không phải chính là không được gì mà tổn thất lại càng lớn.
Vào lúc này, Dương Dương sau khi ăn no, thỏa mãn quay lại gác xép: “Hi...
Em về rồi đây.”
Trình Trình lại không thèm để ý cậu nhóc, vẫn chú tâm nhìn chăm chăm vào màn hình.
Dương Dương hai tay đút vào túi quần, rõ ràng rất nhàn nhã đi đến bên sách của Trình Trình: “Anh có tiến triển gì không?”
Trình Trình lúc này ấn nút tạm thời video, sau đó cơ thể dựa vào lưng ghế, hai tay không ngừng dụi mắt: “Vẫn chưa có tiến triển gì.
Anh cảm thấy chúng ta giống như đang rơi vào hiểu lầm.
Chuyện này liệu có phải như thế này: ba sau khi đưa hộp cơm cho bà ngoại thì rời khỏi rồi, trong khoảng thời gian này liệu có ai động tay động chân không?”
Dương Dương đối với sự giải thích này hoàn toàn không thể đồng tình, cậu nhóc lắc cái đầu nhỏ nói: “Anh không phải luôn rất thông minh sao, thế nào lại phạm một hiểu lầm như thế.
Anh có từng nghĩ dựa theo cách nói của anh, vậy thì ai có thù với bà ngoại, hơn nữa còn có thể sau khi ba rời đi chạy đến phòng bệnh hạ độc? Suy đoán này hoàn toàn không thành lập.
Em thấy anh vẫn là nghỉ ngơi một lát trước đi, em giúp anh xem.”
Trình Trình suy nghĩ một lát, cách nói của Dương Dương quả thật không sai.
Cậu nhóc đứng dậy, vặn người, sau đó hỏi Dương Dương: “Tình trạng ghi hình của các em như thế nào, anh thấy trạng thái tinh thần của em hình như cũng không phải quá tốt.”
Nhắc đến chuyện này, Dương Dương thở dài: “Đừng nhắc nữa.” Nói rồi, cậu nhóc nói đơn giản một lượt chuyện ghi hình cho Trình Trình, cuối cùng nói một câu: “Em thấy cũng đừng mong đợi vào ‘duyên phận phi thường’.”
“Anh nói đúng không, chuyện này khó thành.
Mẹ không có đi, bọn họ thấy các em là trẻ con, căn bản sẽ không có hứng thú và ý định gì đâu.
Có điều như thế cũng tốt, cắt đứt suy nghĩ này của em.” Trình Trình nói xong, ngồi trên chiếc giường nhỏ của mình, hơi ngả người trên đó, cậu nhóc muốn thả lỏng một chút.
Dương Dương quay sang liếc nhìn Trình Trình, những lời mà anh trai nói cũng có đạo lý, thế giới của người lớn không dung nhập hai đứa trẻ, xem ra chuyện này là mình quá mơ tưởng rồi.
Cậu nhóc đưa mắt nhìn sang hình ảnh đã tạm dừng trên màn hình máy tính, cậu nhóc cầm con chuột, kích nhẹ vào nút phát video.
Thật ra đối với chuyện xem băng ghi hình, Dương Dương sớm đã cảm thấy buồn chán và ngán ngẩm.
Có điều cậu nhóc cứ có cảm giác thấp thoáng bà nội kế tồn tại vấn đề, nhưng vấn đề này nằm ở đâu chứ?
Tay của cậu nhóc động nhẹ, con trỏ chuột kích vào nút tua nhanh, chỉ thấy tốc độ người trong hình tăng nhanh không ít.
Dương Dương sợ Trình Trình phát hiện, cậu nhóc lập tức ấn tạm dừng, lúc này, trên màn hình máy tính hiện ra hình ảnh khiến cậu nhóc sững người ra đó.
Hình ảnh dừng lại là ở trong phòng ngủ của Giang Tuệ Tâm, chỉ thấy trên bàn của bà ta để thứ gì đó đen xì, mà thứ này trước giờ chưa từng xuất hiện ở trong phòng của bà ta.
***
Dương Dương nhíu mày, tự nói với mình: “Hửm? Đây rốt cuộc là thứ gì, hình như trước giờ chưa từng nhìn thấy.”
Trình Trình nằm ở một bên trên giường, trong cái đầu nhỏ của cậu nhóc cũng nhanh chóng chuyển động, gần một ngày không có thu hoạch được gì, khiến cậu nhóc cảm thấy có hơi bất lực muốn buông tay.
Cậu nhóc sau khi đột nhiên nghe thấy Dương Dương tự nói với chính mình thì lập tức từ trên giường ngồi dậy, sau đó nhìn bên cạnh Dương Dương, nhìn chằm chằm vào màn hình: “Em đã phát hiện điều gì?”
“Chính là thứ này, trước đây chưa từng nhìn thấy.” Dương Dương chỉ tay vào màn hình cho Trình Trình nhìn.
Ở trên bàn dưới bệ cửa sổ, một thứ màu đen để ở trên.
“Nhìn giống một cái nồi.” Dương Dương nói.
Dương Dương xác định thật kỹ, sau đó gật đầu: “Không sai, chính là một cái nồi.”
Dương Dương càng thêm nghi ngờ: “Trong phòng ngủ của bà sao lại có thứ này?” Cậu nhóc bỗng ngộ ra, nói: “Ồ! Em biết rồi, nhất định là bà giấu chúng ta tự làm, lén ăn đồ ngon.”
Trình Trình liếc nhìn Dương Dương mà khinh thường: “Em nếu như lén ăn đồ ngon gì đó anh ngược lại còn tin, nhưng bà nội sao lại làm chuyện như thế.
Với cả, có gì ngon mà không gọi chúng ta cùng ăn chứ.”
“Lòng người, em trước giờ chưa từng giấu anh mà lén ăn đồ ngon gì đó.
Em đều luôn quang minh chính đại ăn.
Vậy anh nói, cái nồi này để ở đó rốt cuộc dùng để làm gì?” Dương Dương thật sự không nghĩ ra cái gì khác hợp lý hơn lý do này.
Trình Trình nhìn thời gian trên video, sau đó hỏi Dương Dương: “Em có phải ấn nút tua nhanh rồi không?”
Dương Dương nhìn, động tác nhỏ của mình bị phát hiện rồi, cho nên vội vàng cười hì hì nói: “He he, vẫn bị anh phát hiện rồi.
Em vốn dĩ muốn giúp anh, nhưng xem video phát chậm quá cho nên chỉnh nhanh một chút.”
“Này, em muốn giúp thì ngoan ngoãn giúp có được không, đừng có giở chút thông minh vặt đó.
May mà hình ảnh dừng ở đây, nếu như bỏ lỡ đoạn này, hậu quả em đã từng nghĩ chưa, oan tình của ba rất có khả năng mãi mãi cũng không rửa sạch được.” Trình Trình nói xong thì chỉnh quay ngược lại đoạn video, sau đó bắt đầu chú tâm xem tiến triển từ hình ảnh bên trên đó.
Hơn nửa tiếng sau, biểu cảm của Trình Trình và Dương Dương đều trở nên ngưng trọng.
Lúc này, Anna đi đến gọi bọn chúng: “Hai đứa, mẹ của hai cháu về rồi, mau xuống đi.”
Dương Dương vừa nghe mẹ đã trở về, cậu nhóc chạy đến trước mặt Anna, sau đó nhỏ giọng hỏi: “Dì không có nói chuyện hôm nay cho mẹ cháu chứ?”
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...