Nhiệm Vụ Sinh Đẻ


Sau khi Cố Hạnh Nguyên vào nhà, nhìn thấy Hình Uy và Lạc Kiều từ lầu hai xuống, bên cạnh bọn họ, con có bảo bối nhỏ Cửu Cửu.



"Me, mẹ về rồi..." Cửu Cửu không chờ đợi được gọi một tiếng.



Cố Hạnh Nguyên vốn có chút không vui, bây giờ gặp con gái, cũng không khỏi lộ ra khuôn mặt tươi cười.



Ngay sau đó, cửa ra vào lại truyền tới một trận ồn ào, Trình Trình và Dương Dương phụ xách hành lý của mình theo Anna đi vào.



***

Thấy Trình Trình cùng Dương Dương cũng đến đây, Hình Uy không khỏi cảm giác có chút bây ngờ, nhưng rất nhanh anh ta cũng hiểu ra được.



Bây giờ nhà cũ Bắc Minh xem như là người đi trà lạnh rồi.

Ông chủ trong thời gian ngắn cũng sẽ không quay về.



Để lão phu nhân Bắc Minh chăm sóc hai thiếu gia nhỏ, đối với bà mà nói cũng là làm khó.



Sau khi anh ta đỡ Lạc Kiều ngồi xuống ghế sofa, bước nhanh đến trước mặt Dương Dương và Trình Trình: "Hai cậu chủ nhỏ, tôi giúp hai người xách khành lý." Nói xong, anh ta mỉm cười xoay người, cầm hai túi hành lý nhỏ của hai người.



Về phần sắp xếp bọn họ ở nơi nào, Hình Uy lai có chút khó khăn, mà dù nơi này của anh ta cũng là biệt thự, nhưng so với nhà cũ Bắc Minh thì vẫn kém xa nhiều lắm.



Không còn dư phòng để bọn họ dùng.



Cố Hạnh Nguyên lúc trên đường đưa bọn nhỏ về đã nghĩ kỹ, cô nhìn thấy Hình Uy có vẻ khó xử, vô cùng rõ anh ta đang nghĩ cái gì: "Hình Uy, anh đưa hành lý của bọn nhỏ lên gác xép đi."

"Cô chủ, có lẽ không tốt lắm đâu, bên trên đó không có gì cả, hai cậu chủ nhỏ ở trên đó sẽ ủy khuất hai người."

Cố Hạnh Nguyên mỉm cười: "Không sao, con nít thì sao đâu, là mẹ con chúng tôi quấy rầy cuộc sống bình thường của hai người mới đúng, Anh chỉ cần chuẩn bị cho bọn nó hai cái giường và hai cái bàn học là được rồi.

Có lẽ chúng tôi sẽ ở đây quấy rầy mọi người một thời gian nữa."

"Nguyên, cậu nói cái gì vậy, chúng ta là chị em tốt.

Không nói mọi người ở đây mấy ngày, ở đây cả đời cũng được.

Tớ lại không phải cảm thấy trong nhà lạnh lẽo, bây giờ tốt hơn, nhiều người ở đây như vậy.


Sau khi tên nhóc kia ra đời tớ không phải sợ nó cô đơn nữa rồi." Lạc Kiều ngồi ở trên ghế sofa, một tay nhẹ nhàng vuốt vụng mình nói.



Hình Uy cầm hành lý lên lầu sắp xếp, Cố Hạnh Nguyên đi đến trước mặt Lạc Kiều, duỗi một ngón tay, nhẹ nhàng đẩy đẩy đầu cô ấy một cái: "Haiz, thì ra là cậu tính toán như vậy, thật sự đẹp quá đi.

Nếu lo lắng đứa bé nhà cậu sau này cô đơn, vậy thì lại sinh thêm một đứa nữa.

Giống như mình vậy, ba đứa bé rất tốt."

Lạc Kiều bĩu môi: "Nguyên, cậu tha cho mình đi, bây giờ mang một đứa, mình đã thấy rất khổ rồi, nếu còn đứa thứ hai, thứ ba.

Má ơi, mình cũng không dám nghĩ.

Hơn nữa, cậu xem chú Hỏa Thần đi, cũng một bó tuổi rồi, tốt xấu gì cũng phải chú ý nhu cầu chứ."

"Hình Uy người ta làm sao, anh ta cũng chỉ là thay đổi bên ngoài thôi, không phải là lúc kết hôn cậu không xem người ta mấy tuổi.

Nhưng anh ta còn nhỏ hơn Bắc Minh Thiện mấy tuổi đấy.

Hơn nữa, cậu là người của người ta, còn nói chồng của mình như vậy sao."

Cố Hạnh Nguyên cùng Lạc Kiều nói chuyện bên này, Cửu Cửu nhìn thấy hai người anh trai đến đây, lập tức vui vẻ lên: "Anh trai Trình Trình, anh trai Dương Dương hai người đến thăm Cửu Cửu sao."

Trình Trình cùng Dương Dương đi đến trước mặt Cửu Cửu, bọn họ cũng lâu rồi không gặp cô bé: "Em gái, em ở đây sống tốt không?"

Cửu Cửu quệt mồm bắt đầu làm nũng với hai người anh trai nói: "Cửu Cửu ở đây nhàm chán cực kỳ.

Mỗi ngày đi theo Dì Anna, cũng không thể đi ra ngoài chơi, trong nhà cũng chỉ có thể chơi với búp bê, sau này không còn chút thú vị nào, nhưng mà bây giờ tốt rồi, hai người đều đến chơi với em."

Dương Dương cười hì hì vỗ vỗ bả vai Cửu Cửu: "Hắc hắc,bọn anh cũng không phải đến không."

Cửu Cửu tò mò nhìn Dương Dương, duỗi ra bàn tay nhỏ bé lôi kéo tay của cậu: "Anh trai Dương Dương, anh mang quà gì đến cho em vậy? Nhanh lấy ra cho em xem một chút đi..."

Dương Dương cười mà không nói.



Trình Trình liếc Dương Dương: "Em nhìn em gái sốt ruột kìa, con không đưa cho em ấy nhìn xem."

"Được rồi, anh sẽ đưa nó ra ngoài." Dương Dương nói xong, xoay người hô lên một tiếng về phía của: " Trái Banh đi ra đây."

Cửu Cửu tò mò đưa đầu nhìn ra ngưỡng cửa: "Anh trai Dương Dương, Trái Banh là cái gì thế?"

"Ya a a.., Trái Banh này đi đâu rồi." Dương Dương thấy cửa ra vào không chút động tĩnh, vội vàng chạy ra cửa.



Trình Trình nhìn Dương Dương đi ra cửa, nói với Cửu Cửu: "Cửu Cửu, em cũng đừng nghe Dương Dương hồ ngôn loạn ngữ.

Đây chẳng qua là một con chó, vốn anh đặt tên gọi Bối Lạp.

Em cũng đừng học Dương Dương gọi mấy cái tên lung tung biết không?"

Vừa nghe thất có chó con lập tức hứng thú

"Ya.., cái tên này mày ở đó làm gì vậy, sao tao gọi không nghe vậy, có phải là không muốn ăn cơm tối nữa không?" Dương Dương chỉ thấy Bối Lạp đang ngửi đông ngửi tây bên ngoài.




Sau đó còn ở góc tường đưa một chân lên, nhỏ vài giọt.



"Ô ô" Bối Lạp thấy Dương Dương đi ra, nhẹ giọng kêu mấy tiếng, sau đó vẫy vẫy đuôi.



Dương Dương thấy nó hành động như vậy, lập tức hiểu chuyện gì xảy ra.



"Đi, đi với tao gặp ông chủ mới của mày." Dương Dương vẫy vẫy tay với Bối Lạp.



"Ô ô..." Bối Lạp ai oán nhìn Dương, còn cọ qua cọ lại bên chân cậu bé, biểu hiện có chút không nỡ.



Dương Dương ngồi xổm người xuống, đưa tay nhẹ nhàng gãi gãi cằm của nó: "Tao biết mày không nỡ xa tao, tao cũng không nỡ xa mày.

Nhưng mà mày đi cùng với em gái tao, hơn nữa xem tình hình này, chúng ta cũng phải ở đây một thời gian nữa."

Bối Lạp rất phối hợp ngửa đầu, híp mắt, ngẫu nhiên vẫy vẫy cái đuôi, ra vẻ rất hưởng thụ.



Chỉ chốc lát, Cửu Cửu liền nhìn thấy một con chó nhỏ mũm mĩm xuất hiện ở cửa, dưới sự dẫn dắt của Dương Dương, vểnh cái đuôi vui vẻ đi đến.



Cửu Cửu nhìn thấy, trên mặt lập tức lộ ra nụ cười tươi.



Cô bé đi đến trước mặt Bối Lạp, cúi đầu nhìn nó: "Sao con cún này nhìn béo hệt như anh trai Dương Dương?"

"Ô..."

Cùng lúc đó, Dương Dương Bối Lạp lập tức đều không hẹn mà cùng trong trầm xuống.



Đối với vấn đề dáng người này, một người một chó này đều khinh thường lẫn nhau.



Chỉ có điều Dương Dương còn có năng lực biện hộ cho mình: "Anh béo chỗ nào đâu, em xem đi, anh và Trình Trình cũng không khác nhau lắm.."

Nói xong, cậu bé còn đụng đụng bên người Trình Trình, vì thể hiện thân hình mình gầy, còn dùng sức hít hít cái bụng nhỏ đã sắp phình ra ngoài.




Chính là Bối Lạp biết làm sao bây giờ, chỉ đành phải bốn chân chống cơ thể tròn vo đó.



Kỳ thật nó cũng không muốn như vậy, làm một con chó cũng có tôn nghiêm của chính nó.



Muốn thì trách ông chủ nhỏ Dương Dương mỗi ngày đều cho nó thức ăn rất ngon, ngon đến mức nó không có chút năng lực chống cự nào.



"Trái Banh, cái này là em gái của tao, sau này sẽ ông chủ mới của mày.

Sau này mày phải ở cạnh em ấy, bảo vệ em ấy có biết không." Dương Dương chỉ chỉ cơ thể nhỏ của Cửu Cửu, ra lệnh cho Bối Lạp.



"Gâu gâu..." Bối Lạp tỏ vẻ chính mình đã hiểu, sau đó dùng sức lắc lắc đuôi với Cửu Cửu.



***

Rất nhanh, Hình Uy đã thu dọn gác xép xong, anh ta cũg lắp hai cái giường nhỏ.



Trừ cái đó ra, còn đặc biệt lắp thêm hai cái tủ quần áo và hai cái bàn học nhỏ.



Thậm chí, ngay cả ổ nhỏ của Bối Lạp cũng chuẩn bị một cái.



Cái này hoàn toàn thể hiện một mặt tâm tư tinh thế của Hình Uy.



Nói là gác xếp, nhưng cũng không khác gì so với mấy phòng dưới, trang trí cũng vô cùng tinh mỹ.



Trình Trình và Dương Dương mang theo Cửu Cửu đi tới trụ sở mới của bọn họ.



"Oa a, ở đây đúng là không tệ.

Chú đầu bếp, phiền chú có thể chuyển giường của cháu sang dưới cửa sổ bên kia được không.

Nhưng vậy lúc cháu không ngủ được có thể đếm sao rồi." Dương Dương đứng dưới cửa sổ mái trên nóc nhà.



Hình Uy nhẹ gật đầu, sau đó hỏi Trình Trình: "Cậu chủ Trình Trình, cậu còn có yêu cầu gì không?"

Trình Trình nhìn nhìn giường của mình, bên trên nó không có cửa sổ mái, nhưng mà bên kia có một phần, đúng lúc có thể nhìn thấy mặt hồ cách đó không xa.

Cậu quay đầu lại nhìn Hình Uy, lắc đầu nói ra: "Vị trí này cháu rất thích, không làm phiền chú nữa."

Rất nhanh, Hình Uy dựa theo yêu cầu của Dương Dương dịch chuyển giường và bàn học của cậu.




Lúc này Cố Hạnh Nguyên cũng đi lên, sau lưng còn nó Lạc Kiều và Anna.



"Trình Trình, Dương Dương con có cảm thấy thích nơi này hông." Lạc Kiều mỉm cười hỏi.



"Dì Kiều Kiều, ở đây rất tốt.

Tốt hơn chỗ bà nội nhiều.

Dì xem, chỗ của con còn có thể nhìn ánh sao sáng bên ngoài phòng đó." Dương Dương nói xong, cơ thể nhỏ ngã xuống giường, có loại cảm giác thích thú vô cùng.



"Đúng thế, như vậy cũng tốt, sau khi trời sáng, em cũng không ngủ nướng được nữa." Trình Trình nói xong, lấy máy tính xách tay từ trong túi xách của mình ra bày lên bàn học.



"Trình Trình, sao anh cứ đối nghịch với em vậy.

Em đã rất lâu không ngủ nướng rồi, anh đừng có mà mãi dùng ánh mắt cũ nhìn người ta."

"Được rồi, được rồi, hai người anh trai các con không thể hòa thuận chung sống được, đây không phải là làm gương xấu cho em gái sao."

Cố Hạnh Nguyên nói xong quay đầu nói với Hình Uy: "Thật sự làm phiền anh rồi."

Hình Uy có chút không được tự nhiên gãi gãi đầu: "Cô chủ, đừng nói như vậy, những điều này là tôi nên làm.

Mẹ con mọi người cứ nói chuyện trước đi, tôi đi xuống trước.."

Nói xong, anh ta đi đến bên cạnh Lạc Kiều, đưa tay đỡ cơ thể của cô ấy

"Nguyên, cậu cũng không nên nói những lời khách khí như vậy nữa, được rồi, chúng mình đi xuống trước đây." Sau khi Lạc Kiều nói xong cùng với Hình Uy đi xuống lầu.



Cửu Cửu đi đến bên cạnh Cố Hạnh Nguyên, duỗi bàn tay nhỏ bé lôi kéo góc áo của cô: "Mẹ, hôm nay con không ngủ với mẹ, con muốn ngủ với anh trai có được không?"

"Cái này..." Cố Hạnh Nguyên chần chờ một chút, bởi vì cò nhìn trên này chỉ có hai giường đơn, căn bản không có chỗ cho Cửu Cửu.



"Cái này dễ thôi." Dương Dương lộn cá chép một cái, từ trên giường ngồi dậy: "Em gái ngủ ở chỗ này của con là được, con thì ngủ dưới đất.

Ở đây toàn là sàn gỗ, con thử qua rồi, không lạnh chút nào."

Không nhìn ra, Dương Dương lúc này còn rất biết thể hiện.



Cố Hạnh Nguyên nhẹ gật đầu: "Vậy cũng tốt, lát nữa mẹ lấy cho con cái thảm, kê dày lên một chút, như vậy ngủ dậy cũng sẽ thoải mái hơn."

Cửu Cửu nhìn nhìn, quệt miệng: "Mẹ, Cửu Cửu muốn ngủ cùng một chỗ với anh trai, không muốn ngủ một mình."

Trình Trình suy nghĩ một chút: "Mẹ, mẹ dứt khoát chuẩn bị cho bọn con một cái thảm đi, đêm nay con và Dương Dương với em gái ngủ trên sàn là được."

Cửu Cửu nghe thế, liên tục vỗ tay: "Được được như vậy con có thể ngủ chung với hai anh trai rồi"




.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui