Nhiệm Vụ Sinh Đẻ


Phỉ Nhi đau khổ gật đầu, sau đó lại lắc đầu, trong mắt tràn ngập nước mắt: "Thiện, anh nói không sai, đáng lẽ em nên hận anh, hận anh vì sao em ở bên cạnh anh nhiều năm như thế nhưng anh lại chưa từng thật lòng thích em.

Ngược lại Cố Hạnh Nguyên chỉ làm giao dịch với anh nhưng anh lại nhớ mãi không quên.

Em lại không thể hận anh được, đó là bởi vì tất cả tình yêu của em dành cho anh chỉ là tình yêu đơn phương mà thôi.

Em đã tự mình đa tình."

***

Phỉ Nhi nói tới đây thì ngày càng nghẹn ngào: "Cuối cùng em cũng tìm thấy một cơ hội: Buổi tối em không ngủ được nên đi ra ngoài giải sầu.

Em thấy cô Phương cũng ở bên ngoài.

Em lập tức đi tới hỏi bà ta rốt cuộc em có điều gì không tốt mà bà ta lại không chấp nhận em."

Bắc Minh Thiện nghe đến đó thì tinh thần lập tức căng thẳng.

Đối với chuyện của cô Phương, anh cũng không muốn bỏ qua bất cứ chuyện gì liên quan đến bà ấy.



"Bà ấy nói thế nào?"

"Bà ta nói thật ra bà ta đối xử tốt với Cố Hạnh Nguyên là vì muốn kiểm tra em.

Con dâu nhà Bắc Minh phải chịu được bài kiểm tra này.

Nhưng biểu hiện của em lại làm cho bà ta cảm thấy thất vọng.

Ngược lại bà ta càng cảm thấy Cố Hạnh Nguyên thích hợp làm con dâu nhà Bắc Minh hơn.

Hơn nữa bà ta còn nhiều lần tỏ ý muốn em rời khỏi anh.

Thậm chí vì muốn em rời khỏi anh mà còn nói ra một con số.

Bà ta nói sẽ nói chuyện này với anh.

Em biết anh nhất định sẽ nghe lời cô Phương, nếu bà ta nói với anh thì chắc chắn anh sẽ đồng ý.

Cho nên lúc bà ta rời đi, em đã đẩy bà ta một cái.

Không nghĩ tới bà ta lại kêu ra tiếng.

Em thấy mình không thể ở lại đây được nữa, thay vì để anh đuổi em đi thì không bằng em tự mình đi.

Em nghĩ vậy nên vội vàng về phòng mình, định dọn đồ đạc rời đi.

Nhưng không nghĩ tới bà ta lại xảy ra chuyện.

Lúc đó cũng biết mình không đi được.

Chắc anh cũng đã biết chuyện sau đó rồi.

Cũng từ đó em đã không còn là Phỉ Nhi trước kia nữa."

*

Sắc trời dần tối sầm xuống, bóng cây nhanh chóng lướt qua bên ngoài cửa sổ xe.



"Ông chủ, anh thật sự quyết định xử lý cô Phỉ Nhi như vậy sao?" Hình Uy lái xe, nhìn Bắc Minh Thiện cau mày ngồi phía sau qua kính chiếu hậu, sắc mặt cũng có vẻ không tốt lắm.



Bắc Minh Thiện ngẩng đầu nhìn chiếc xe màu đen phía trước bọn họ, chậm rãi nói: "Tôi vốn muốn cho cô ta ở trong căn biệt thự nhỏ kia suốt phần đời còn lại.


Có lẽ trước kia tôi sẽ làm như vậy.

Nhưng hiện tại tôi đổi ý rồi, đưa cô ta đến cục cảnh sát để cô ta chịu sự trừng trị của pháp luật."

*

Cả buổi chiều Cố Hạnh Nguyên ở trong văn phòng Bắc Minh Thiện làm tất cả công việc còn sót lại.



Giờ tan làm đã đến, cô xoay cổ và bả vai đã cứng đờ, sau đó cầm túi xách đi ra văn phòng.



Đã mấy ngày rồi cô không đi thăm mẹ, cô nhìn sắc trời vẫn còn sớm nên đón taxi đến bệnh viện.



Lúc cô đến phòng bệnh của Lục Lộ thì phát hiện trong phòng không có ai.



Chắc là mẹ đi dạo bên ngoài.

Từ khi có xe lăn điện, bà ta cũng tự do hơn nhiều.



Cố Hạnh Nguyên dứt khoát ngồi trong phòng bệnh chờ mẹ trở về, không ngờ cô lại ngủ thiếp đi.



*

Trời vừa nhá nhem tối thì Lục lộ ngồi xe lăn quay lại, Lý Thâm đi theo phía sau.



Bọn họ đi vào thì thấy con gái ngồi trên sô pha, một bàn tay chống đầu nhắm hai mắt ngủ say.



Lý Thâm nhìn Lục Lộ một cái, sau đó nhẹ nhàng đi qua cởi áo khoác xuống, nhẹ nhàng khoác lên người Cố Hạnh Nguyên.



Có lẽ cô cũng không ngủ sâu, cảm giác trên người có hơi ấm nên lập tức mở hai mắt.



Cô mơ màng ngồi thẳng người: "Mẹ, mẹ về rồi à.

Vừa rồi mẹ đi đâu?"

Đến khi Cố Hạnh Nguyên tỉnh táo lại thì nhìn thấy người trước mắt không phải là mẹ mà là một người đàn ông.



Áo khoác trên người cô cũng là của đàn ông.



***

Cô lập tức giật mình, sao phòng bệnh lại có đàn ông chứ!


Cô ngẩng đầu lên nhìn mới phát hiện người đứng trước mặt là Lý Thâm.



Cố Hạnh Nguyên vội vàng đứng lên, kéo áo khoác trên người xuống phương hướng Lý Thâm trước mặt một đệ: "Cảm ơn ý tốt của ông, mẹ tôi đâu?"

Hiện tại cô nhìn Lý Thâm vẫn mất tự nhiên.



"Hạnh Nguyên, mẹ ở đây." Lục Lộ nói, ngồi xe lăn chạy từ sau lưng Lý Thâm tới trước mặt Cố Hạnh Nguyên: "Hạnh Nguyên, sao hôm nay con lại rảnh rỗi đến đây vậy?"

Cố Hạnh Nguyên nhìn thấy sắc mặt của mẹ tốt thì lập tức yên lòng: "Mấy ngày nay con không qua thăm mẹ cho nên hôm nay vừa tan làm lập tức chạy tới.

Mẹ, gần đây sức khỏe của mẹ thế nào?"

"Mẹ cảm giác sức khỏe của mình ngày càng tốt, nhưng có chút đáng tiếc là dì Như Khiết của con đã xuất viện, bà ấy không thể thường xuyên nói chuyện phiếm với mẹ.

May là ba con thường xuyên tới thăm, tâm sự với mẹ."

Lý Thâm khoác tay lên vai Lục Lộ: "Bà đừng nói như vậy, tôi phụ lòng bà hơn hai mươi năm, hiện tại làm chút chuyện này cho bà cũng là việc nên làm.

Bà ở bên ngoài cả buổi trưa nên cũng mệt mỏi rồi, tôi đỡ bà lên giường nghỉ ngơi một chút."

Cố Hạnh Nguyên vội vàng giúp Lý Thâm đỡ Lục Lộ lên trên giường, giúp bà ta đắp chăn.



"Hạnh Nguyên, để mẹ con nghỉ ngơi một lúc, chúng ta đi ra ngoài ngồi đi." Lý Sâm vừa nói vừa đi ra ngoài cửa phòng bệnh.



Cố Hạnh Nguyên vốn không muốn đi ra ngoài, nhưng Lục Lộ nói với Cố Hạnh Nguyên: "Hạnh Nguyên con và ba đi ra ngoài tâm sự đi."

Nếu mẹ nói như vậy, Cố Hạnh Nguyên cũng chỉ có thể gật đầu: "Mẹ nghỉ ngơi thật tốt, con đi một chút rồi quay lại."

*

Cố Hạnh Nguyên đi theo Lý Thâm ra khỏi bệnh viện đến một quán cà phê gần đó.



"Hạnh Nguyên muốn uống gì?"

Quán cà phê yên tĩnh, Lý Thâm và Cố Hạnh Nguyên ngồi đối diện.

Bên cạnh bọn họ là cửa kính gần đường đi.



Từ lần trước Cố Hạnh Nguyên nhìn thấy Lý Thâm đến bây giờ cũng được một đoạn thời gian, cô có vẻ không được tự nhiên nói: "Ông cứ gọi đi."

Lý Thâm gật đầu với người phục vụ nói: "Hai ly Cappuccino, cảm ơn."

"Hạnh Nguyên, đầu tiên ba muốn xin lỗi con chuyện lần trước."

Cố Hạnh Nguyên lắc đầu: "Được rồi, tôi cũng không muốn nhắc lại chuyện quá khứ.

Mấy ngày này tôi không tới chăm sóc cho mẹ được, tôi còn phải cảm ơn ông đã đến thăm bà ấy mỗi ngày."

Trong lòng Lý Thâm có chút hụt hẫng, đau khổ cười: "Đó là việc ba nên làm.

Ba nghe Lục Lộ nói hiện tại con đã làm mẹ rồi đúng không?"


Cố Hạnh Nguyên gật đầu: "Ba đứa nhỏ, hai nam một nữ."

"Của con với Bắc Minh Thiện?"

Cố Hạnh Nguyên gật đầu.



"Cậu ta có tốt với con không? Nghe nói hai người cũng chưa kết hôn.

Một mình con nuôi mấy đứa nhỏ cũng rất khó khăn.

Nếu con có cần gì thì cứ việc nói với ba."

Cố Hạnh Nguyên cầm muỗng chậm rãi quấy ly cà phê: "Không cần, cuộc sống của tôi vẫn tốt."

Lý Thâm nhướng mày: "Hạnh Nguyên, người làm ba này thật lòng muốn làm gì đó cho hai mẹ con."

"Tôi không cần ông làm gì cả.

Mẹ tôi chịu đựng cuộc sống cực khổ hơn hai mươi năm.

Nếu ông thật sự muốn tốt cho mẹ tôi, vậy thì ở bên cạnh bà ấy nhiều hơn.

Tôi thấy bà ấy vẫn còn tình cảm với ông, tuy rằng ông thương bà ấy sâu như thế."

Cố Hạnh Nguyên nói thì cảm xúc có chút không khống chế được, trong lòng chua xót.



Lý Thâm lập tức im lặng, trong lòng ông ta cũng rất khó chịu.

Nhưng nỗi khổ của ông ta có thể nói với ai chứ?

***

Cố Hạnh Nguyên và Lý Thâm lần đầu tiên ngồi trong quán cà phê nói chuyện, cuối cùng hai người lại im lặng.



Đối với Lý Thâm thì ông ta thấy được thái độ của con gái với mình, tuy rằng hiện tại bọn họ đã có chút dịu lại, nhưng lúc đối mặt vẫn có chút xấu hổ.



Sao Cố Hạnh Nguyên có thể không cảm thấy như thế, cô quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, một chiếc xe màu đen dừng ở trước cửa sổ của bọn họ.



"Đệ tử của ông đến rồi."

Lý Thâm nhìn theo tầm mắt của Cố Hạnh Nguyên, Đường Thiên Trạch đã xuống xe đi về phía quán cà phê của bọn họ.



Đường Thiên Trạch nhanh chóng xuất hiện ở trước mặt hai người.



Anh ta nhìn Cố Hạnh Nguyên, không nói gì mà chỉ gật đầu hơi mỉm cười, sau đó nói với Lý Thâm: "Sư phụ, thời gian không còn sớm, con đến đón người về nghỉ ngơi."

Lý Thâm gật đầu, uống hết cà phê trong ly: "Hạnh Nguyên, ba đi trước đây.

Hôm nào đó lại đến thăm bà ấy."

Cố Hạnh Nguyên nhìn bọn họ lên xe, sau đó biến mất trong dòng xe.



*

Trình Trình thi xong về đến nhà thì nhìn thấy Bắc Minh Đông đang ngồi với Giang Tuệ Tâm trong phòng khách.



"Chú ba." Cậu rất lễ phép chào hỏi một tiếng.




Bắc Minh Đông nhìn thấy Trình Trình đã về thì lập tức vẫy tay: "Trình Trình về rồi à, hôm nay con thi có tốt không."

Trình Trình gật đầu.



Giang Tuệ Tâm ngẩng đầu nhìn đồng hồ: "Thời gian không còn sớm, chúng ta cũng nên ăn cơm thôi.

Trình Trình, con lên lầu Dương Dương gọi xuống dưới đi."

Dương Dương ở trên lầu? Chuyện này làm cho Trình Trình cảm thấy bất ngờ.

Không phải cậu và chú ba có quan hệ tốt nhất à, sao cậu còn chạy trên lầu làm gì? Huống hồ không phải Dương Dương đã thi xong rồi sao.



Trình Trình đi lên lầu mở cửa phòng Dương Dương ra trước thì chỉ thấy trong phòng không có ai.



Cậu đi tới phòng mình, cầm chốt cửa đẩy nhẹ, cửa đã khóa trái bên trong.



"Cốc cốc, cốc cốc cốc..."

Trước đó cậu và Dương Dương đã tạo mật mã, cho dù ai muốn đi vào thì chỉ cần gõ mật mã, người bên trong mới có thể mở cửa.



Rất nhanh nghe thấy trong phòng truyền đến tiếng bước chân, sau đó Dương Dương mở cửa ra.



Dương Dương kéo Trình Trình vào phòng, sau đó lại cảnh giác nhìn hành lang, sau khi xác định an toàn thì mới đóng cửa lại.



"Em làm gì vậy, thần thần bí bí? Sao chú ba tới mà không thấy em quấn lấy chú ấy thế." Trình Trình không hiểu rốt cuộc Dương Dương xảy ra chuyện gì.



Dương Dương cũng không thể hiện sự vui vẻ: "Em phát hiện một bí mật, thì ra chú ba và bà nội là một phe."

Trình Trình nghe xong thì có chút không thể hiểu được: "Chú ba và bà nội vốn là người một nhà, có gì không đúng sao?"

"Trời ơi, em không nói ý đó.

Hôm nay chú ba tới ăn cơm xong thì bà nội nói em lên lầu, bảo muốn nói chuyện với chú ba.

Nếu bọn họ nói chuyện không muốn em nghe thì em không thèm nghe, vì thế em đi lên lầu.

Nhưng em có chút tò mò bọn họ sẽ nói gì.

Bởi vì hiện tại không phải chúng ta vẫn luôn theo dõi bà nội sao.

Cho nên em nhớ tới camera của anh.

Kết quả em phát hiện bọn họ có bí mật động trời."

"Bí mật động trời?" Trình Trình cảm thấy có chút bất ngờ.



Bởi vì so với Dương Dương thì Trình Trình càng hiểu rõ chú ba hơn.



Từ khi cậu bắt đầu hiểu chuyện thì biết giữa chú ba và bà nội vẫn luôn có một khoảng cách không thể vượt qua được.




.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui