Giang Tuệ Tâm liếc nhìn con trai, khẽ hừ một tiếng: “Mẹ biết con không có lòng hiếu thảo như vậy.
Bỏ đi đều nói con gái lớn không giữ được, giữ đi giữ lại giữ thành thù.
Mẹ bây giờ ngay cả con trai cũng không giữ được rồi.”
“Mẹ, xem mẹ nói kìa, lời nói sao lại khó nghe như vậy chứ.
Con thừa nhận lần trước là lỗi của con, không nên cãi mẹ.
Cho nên mẹ xem lần này con trở về không phải là tới thăm mẹ hay sao.” Bắc Minh Đông, đi tới đằng sau Giang Tuệ Tâm, hai tay bắt đầu bóp vai cho bà ta.
Giang Tuệ Tâm thư thái nhắm mắt lại, hưởng thị sự hiếu thuận hiếm có này của con trai.
“Đông Đông, không phải là mẹ nói con.
Chuyện lần trước đó mẹ đều là vì tốt cho con.
Người lớn như vậy rồi, quay phim còn có thể quay được bao nhiêu bộ nữa.
Bây giờ nghệ sĩ thế hệ mới mọc lên rất nhiều.
Cho nên mẹ luôn nghĩ, con là con cháu của nhà Bắc Minh, Bắc Minh Thị cũng nên có một phần của con mới đúng.
Tóm lại không thể để một mình Thiện nuốt trọn.
Nhưng chúng ta thân cô thế cô, cho nên mới cần tìm người khác bắt tay đối phó Thiện, lấy lại phần vốn dĩ thuộc về con.
Mẹ ngày một già đi rồi, giúp con cũng không được nhiều nữa, mẹ không muốn đợi đến khi mẹ buông xuôi, con cái gì cũng không có, như thế mẹ làm sao có thể nhắm mắt được.”
***
Bắc Minh Đông vừa nghe mẹ lại sắp nói bài ca cũ: “Mẹ, mẹ không cần gặp con thì nhắc đến chuyện này có được hay không, con trở về là để thăm mẹ, không phải nghe mẹ nói mấy chuyện tranh đoạt qua lại này.” Anh ta có hơi mất kiên nhẫn đứng dậy.
Giang Tuệ Tâm thấy con trai tức giận, tuy trong lòng bà ta cũng có chút không vui, đó là vì chuyện này vốn dĩ bà ta muốn tốt cho con trai, nhưng ngược lại con trai lại không nhận phần tình này của bà ta.
“Được được, mẹ không nhắc đến mấy chuyện này nữa là được chứ gì.
Bất luận con vui lòng hay không, chuyện này mẹ ra mặt làm là được.
Đúng rồi, con xem chuẩn bị ở trong nhà mấy ngày?”
Bắc Minh Đông rút điện thoại ra xem: “Chắc khoảng 3-5 ngày gì đó.”
*
Đối thoại giữa Bắc Minh Đông và Giang Tuệ Tâm, Dương Dương nghe rõ ràng ở trong máy tính ở trên lầu.
Đối với chú ba sẽ ở lại 3-5 ngày, cậu nhóc cảm thấy có hơi thất vọng, bời vì cậu nhóc cảm thấy kỳ nghỉ hè này của mình ấy mà không tốt thì sẽ trải qua trong vô vị.
Nhưng cậu nhóc lại bắt được tin tức mới, bà nội kế lại có một vài động tác nhỏ mới, hơn nữa còn có liên quan đến ba.
Nghe thì giống như bắt tay với người khác để chia tài sản của Bắc Minh Thị với ba.
Xem ra chuyện này cần phải đợi sau khi Trình Trình trở về, nói với anh ấy.
*
Ăn xong bữa trưa, xe của đoàn người Bắc Minh Thiện dừng ở dưới cao tốc của Bắc Minh Thị.
Cố Hạnh Nguyên có hơi băn khoăn, sao không lái thẳng đến bãi đỗ xe bên dưới.
Lúc này Hình Uy ngoảnh đầu nói với Bắc Minh ngồi ở hàng ghế sau: “Ông chủ, tôi thấy thời gian sắp đến rồi, chúng ta cũng nên đi làm việc rồi.”
Sau đó hơi ngại nhìn sang Cố Hạnh Nguyên đang ngồi bên cạnh Bắc Minh Thiện.
Còn chưa đợi Hình Uy lên tiếng, Cố Hạnh Nguyên cũng biết giữa bọn họ có chuyện phải làm: “Tôi xuống xe ở đây là được rồi.”
Nói rồi cô đẩy cửa xe bước xuống.
Khi cô chuẩn bị đi vào trong tòa nhà, Bắc Minh Thiện xuyên qua cửa xe nói với cô: “Chiều nay tôi có thể cho phép em nghỉ ngơi, không cần đi làm, muốn làm gì thì đi làm.”
Sau khi nói xong, Hình Uy đã lái xe đi xa rồi.
Cố Hạnh Nguyên đứng ở cửa lớn của tòa cao ốc Bắc Minh Thị, cô bây giờ đã tự do rồi, chiều có thể không cần đi làm nữa.
Nhưng nên làm gì đây? Bỏ đi, vẫn là làm xong chuyện sáng nay phải làm trước đã.
Cô không muốn đợi đến khi Bắc Minh Thiện trở về, nếu như ngộ nhỡ muốn nghe thử báo cáo công việc cô làm mỗi ngày thì phải làm sao.
Anh sẽ không quan tâm bạn có phải nghỉ hay không, sẽ chỉ nhìn vào công việc của bạn có hoàn thành hay không.
Cố Hạnh Nguyên nghĩ đến đây, khẽ thở dài, sau đó xoay người đi vào trong tòa cao ốc của Bắc Minh Thị.
*
Hình Uy lái xe chở Bắc Minh Thiện đi về phía đông bắc, hai tiếng sau, chiếc xe đã rời khỏi thành phố A được một khoảng cách rồi.
Hai bên của chiếc xe xuất hiện một mảnh rừng, ở ven đường, có một chỗ hổng chỉ có thể cho một chiếc xe đi vào, gập ghềnh đi thẳng vào sâu trong khu rừng.
Hình Uy khẽ đánh vô lăng, lái vào chỗ hổng đó.
Chiếc xe luôn rất bình ổn, bây giờ bắt đầu xóc nảy.
Cây cối hai bên dưới làn gió thổi nhẹ mà phát ra tiếng ‘xào xạc’.
Lại lái thêm mười phút nữa, phía trước đầu xe trở nên thoáng đãng.
Đây là một cái sân trong khu rừng.
Xung quanh là bức tường cao làm bằng gạch đỏ.
“Bíp bíp...”
Sau khi tiếng còi, cánh cửa sắt đóng chặt đó dần dần mở ra.
Sau khi chiếc xe lái vào trong, cánh cửa sắt đó dần dần đóng lại.
Hình Uy đỗ chiếc xe trước ngôi nhà hai tầng màu trắng duy nhất trong sân.
“Ông chủ, chúng ta đã đến rồi.” Hình Uy nói xong thì tắt xe.
***
Sau khi Bắc Minh Thiện xuống xe, trực tiếp đi vào trong ngôi nhà nhỏ.
Hình Uy cũng vội vàng đi vào theo.
Đồ đạc trong căn nhà nhỏ này rõ ràng rất đơn giản.
Trong đại sảnh ở tầng một có bốn người mặc vest đen đứng ngay ngắn.
“Ông chủ, xin anh ngồi ở đây một lúc, tôi bây giờ đi rồi sẽ về.” Hình Uy nói rồi, ngoảnh đầu ra hiệu mắt với bốn người áo đen.
Bọn họ liền theo Hình Uy đi lên lầu hai.
Căn nhà nhỏ này đối với chỗ sâu trong khu rừng, nơi này rất đơn tĩnh.
Nơi này vẫn là lần đầu tiên Bắc Minh Thiện đến, anh ngồi trên sô pha quan sát cảnh tượng xung quanh.
Trên lầu truyền đến một loạt bước chân, sau đó tiếng bước chân đã xuống lầu một.
Lúc này Hình Uy đi đến trước mặt Bắc Minh Thiện: “Ông chủ, người tôi đã dẫn đến rồi.” Nói rồi anh ta vẩy vẩy tay.
Bốn người mặc đồ đen dẫn một người đi đến trước mặt anh.
Bắc Minh Thiện nhíu mày, bởi vì anh nhìn thấy đầu của người này đều bị túi vải chùm lại, nhìn không ra diện mạo, chỉ là từ thân hình có thể nhìn ra là phụ nữ.
Hơn nữa người phụ nữ này đang run rẩy.
“Cô ta là?”
Hình Uy tận tay tháo chiếc tủi chùm trên đầu của người đó xuống, Bắc Minh Thiện nhìn rõ khóe miệng không khỏi nhếch lên.
Chưa đợi Bắc Minh Thiện lên tiếng, Hình Uy đã ra hiệu với bốn người mặc đồ đen, bọn họ gật đầu, sau đó đi ra khỏi căn nhà.
Bây giờ trong đại sảnh chỉ còn lại Bắc Minh Thiện, Hình Uy, còn có người phụ nữ đứng đối diện với anh.
Hình Uy tháo vải đen che mặt của cô gái ra, sau đó rút chiếc khăn nhét trong miệng của cô ta ra.
“Phỉ Nhi, không ngờ chúng ta sẽ gặp mặt ở đây, cô khiến tôi tìm cô thật vất vả.” Ánh mắt của Bắc Minh Thiện trở nên hơi lạnh lẽo.
Phỉ Nhi từ tối qua sau khi bị người lạ dẫn đi, trước mắt của cô ta từ đầu đến cuối là một mảnh tối đen.
Trong mười mấy tiếng đồng hồ này cô ta đều trải qua trong sợ hãi.
Sau khi trước mắt đột nhiên có ánh sáng, vẫn hơi không thích ứng được.
Có điều sau khi cô ta nghe thấy giọng của Bắc Minh Thiện, cô ta lập tức cảm thấy lần này thật sự xong rồi.
“Á, Thiện.” Cô ta kêu lên một tiếng, đó là vì trong lòng của cô ta quả thật có quỷ, thân thể càng run rẩy hơn.
Bắc Minh Thiện nhìn cô, mắt hơi nheo lại, anh thế nào cũng không ngờ, cô ta sẽ ở sau lưng mình làm ra nhiều chuyện xấu như vậy, hơn nữa còn hại người anh thương yêu nhất.
Anh đứng dậy, đi đến trước mặt Phỉ Nhi, đôi mắt hơi nheo lại nhìn chằm chằm cô gái đang run rẩy này.
Mà Phỉ Nhi cũng đã cảm thấy khí thế mạnh mẽ của Bắc Minh Thiện, mang theo áp lực cho bản thân, hô hấp của cô ta trở nên rất rối loạn.
Vừa rồi từ sau khi cô ta biết bản thân đã rơi vào trong tay của Bắc Minh Thiện thì cảm thấy mình lần này xử lý không tốt thì thật sự xong rồi.
Chỉ có điều cô ta không có ngờ mình cẩn thận như vậy, thế mà vẫn bị Bắc Minh Thiện bắt được.
Rốt cuộc là chi tiết nào xảy ra vấn đề?
Chỉ là cô ta tuyệt đối cũng không ngờ rằng, người đưa cô ta đến tay của Bắc Minh Thiện chính là Đường Thiên Trạch mà tối qua cô ta gặp!
*
Tối qua, Đường Thiên Trạch từ sau khi nhận được cuộc gọi của Phỉ Nhi thì đã quyết định phải xử lý cô ta rồi.
Chỉ có điều anh ta biết Phỉ Nhi đột nhiên tìm mình là có mục đích gì.
Hơn nữa anh ta cảm thấy nếu như bản thân tận tay xử lý Phỉ Nhi mà nói, đó cũng quá dễ dàng cho cô ta rồi, nghĩ đến người phụ nữ này nên phải chịu nhiều dày vò hơn.
Cho nên anh ta đã gọi điện nặc danh cho Hình Uy, anh ta biết Bắc Minh Thiện giờ cũng rất cấp thiết muốn lôi cô ta ra.
***
Bắc Minh Thiện xoay người trở lại ghế sô pha: “Thật ra tôi rất muốn nghe sau chuyện sau ngày ra tòa hôm đó, tại sao không từ mà biệt với tôi thế?”
Biểu cảm của Phỉ Nhi vô cùng sợ hãi, nhưng cô lại muốn tiếp tục giấu.
có lẽ Bắc Minh Thiện chỉ là vì mình đột nhiên rời khỏi mà tức giận thôi, điều đó cũng không chừng.
Rất nhanh, cô ta ổn định lại tâm thần, nhìn Bắc Minh Thiện lại bày ra một bộ dạng đáng thương: “Thiện, em rời khỏi anh đó cũng là vì tốt cho anh.”
“Vì tốt cho tôi?” Bắc Minh Thiện ngược lại cảm thấy có hơi bất ngờ.
Anh bây giờ đã không muốn tin bất kỳ lời nói nào của Phỉ Nhi nữa, nhưng lại rất muốn nghe thử cô ta bây giờ còn có thể nói bao nhiêu lời là thật.
Phỉ Nhi thấy thái độ của Bắc Minh hòa hoãn thì cảm thấy mình giống như có một chút hy vọng.
“Thiện, vì cho ông cụ Bắc Minh một lời giải thích, cũng muốn để ông ở trên thiên đường được an ủi, em ở trên tòa chỉ tội Đường Thiên Trạch.
Nhưng kết quả thì sao, vẫn để anh ta thoát tội.
Thật ra trong lòng chúng ta đều rất rõ, con người Đường Thiên Trạch này vì báo thù thì thủ đoạn gì cũng có thể dùng đến.
Đối phó anh cũng như thế, vậy thì đối phó em thì sao? Huống chi em với anh đều ở trong nhà tổ, anh ta nếu như ngộ nhỡ điên lên, vậy thì nhà tổ của nhà Bắc Minh rất có khả năng sẽ không bảo vệ nổi.
Cho nên em quyết định lén lút rời khỏi anh, một mặt khiến Đường Thiên Trạch không tìm được em, mặt khác cũng khiến anh ta không ra tay với nhà tổ của nhà Bắc Minh.”
“Nói như vậy, tôi đã trách nhầm cô rồi.
Không ngờ cô nhẫn nhục chịu đựng nhiều ngày như vậy đều là vì bảo vệ nhà họ Bắc Minh chúng tôi.
Vậy tôi thật sự phải cảm ơn cô rồi.” Bắc Minh Thiện tuy nói như vậy, nhưng trong lòng anh đã dấy lên lửa giận.
Cái gì mà vì nhà Bắc Minh, rõ ràng chính cô ta nhận ra không có khép tội được Đường Thiên Trạch, như vậy anh ta chắc chắn muốn trả thù cô ta.
Hơn nữa cô ta cũng biết ngày tháng ở trong nhà Bắc Minh cũng không ở được nữa, mới chọn trốn đi.
Phỉ Nhi không có nghe ra thâm ý trong lời nói này của Bắc Minh Thiện, còn tưởng anh thật sự đã thay đổi một chút cạch nhìn đối với mình.
“Thiện, tuy em bây giờ đã không phải là người của nhà họ Bắc Minh rồi, hơn nữa nói thế nào đi nữa chuyện ngoài ý muốn của ông cụ Bắc Minh, em cũng có phần trách nhiệm.
Nhưng trái tim của em vẫn luôn hướng về anh, hướng về nhà Bắc Minh.”
Bắc Minh Thiện cười lạnh lùng: “Hay cho câu hướng về tôi, hướng về nhà Bắc Minh.
Vậy tôi hỏi cô, video trên mạng, còn cả chuyện video trong điện thoại của tôi cô sẽ giải thích như thế nào?”
Câu này khiến Phỉ Nhi cảm thấy giật mình trong lòng, cô ta lúc đó gửi một đoạn video cho Bắc Minh Thiện, nhưng cũng là dùng sim rác gửi cho anh.
Không có lý do gì anh lại nhận định là cô ta làm cả.
“Video gì, em sao không biết một chút gì vậy?” Cô ta sống chết không nhận là mình biết chuyện này.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...