Nhiệm Vụ Sinh Đẻ


Cô rất nhanh đã đi đến trước cửa sau của chiếc xe.



Lúc này cô mới xem như nhìn rõ được, đây là một chiếc taxi, vừa rồi do tốc độ quá nhanh nên không dừng ngay lại được.



“Lạch cạch.” Theo sau tiếng bật mở khóa, Cố Hạnh Nguyên kéo cửa ra, ngồi vào ghế sau xe.



Đợi yên vị trên xe rồi, Cố Hạnh Nguyên mới thở phào nhẹ nhõm một hơi: “Bác tài, thật sự rất cảm ơn anh, nếu như không gặp được anh, chắc tối nay tôi không về được nhà mất.

Làm phiền anh đưa tôi đến ‘Phẩm Hoan Biệt Uyển’ với.

Cảm ơn anh.”

Tài xế lái xe không lên tiếng, nghe Cố Hạnh Nguyên báo địa chỉ xong thì khởi động lại máy, dọc theo đường quốc lộ tiến về phía trước.



***

Bắc Minh Thiện nhìn theo Cố Hạnh Nguyên rời đi, mới đầu anh còn không động lấy một chút, bởi vì anh biết rõ nơi này căn bản không có chiếc xe nào chạy qua.



Cố Hạnh Nguyên cho dù có đi ra ngoài, chưa đến nửa tiếng cũng phải bỏ cuộc, sau đó quay trở lại đây thôi.



Nhưng mà anh đã tính sai rồi, sau khi rời đi, Cố Hạnh Nguyên không hề quay lại.



Ngay lúc anh chuẩn bị ra ngoài tìm cô, thì lại trông thấy một chiếc taxi đi ngang qua cổng.



Chân mày Bắc Minh Thiện khẽ giật giật, xem ra người tính vẫn không bằng trời tính, Cố Hạnh Nguyên chắc chắn sẽ lên chiếc xe này rời đi rồi.



Quả thế, Bắc Minh Thiện đoán không sai, Cố Hạnh Nguyên đi được khoảng một ki-lô-mét, thì chặn được chiếc xe này, sau đó ngồi lên, đi về nhà Lạc Kiều.



Chất lượng rượu vang đỏ của Bắc Minh Thiện đúng là đủ cao, mới vừa uống còn chưa có cảm giác gì quá rõ rệt.

Nhưng qua một lúc lâu như vậy, cô hết đi bộ rồi lại chạy, men rượu đã ngấm sâu vào mạch máu của cô rồi.



Cố Hạnh Nguyên nhất thời cảm thấy đầu óc quay cuồng: “Bác tài, làm phiền anh lúc nào đến nơi thì báo cho tôi biết một tiếng nhé, tôi nghỉ một lát.”

Nói xong, cô ngả người vào lưng ghế, một lúc sau đã thiếp đi.



Tài xế một bên lái xe, một bên thi thoảng lại nghiêng đầu, qua kính chiếu hậu nhìn nhìn Cố Hạnh Nguyên ngồi trên băng ghế sau.




Hắn ta đội một chiếc mũ xám với phần lưỡi trai dài, thấy người ngồi phía sau đã chìm vào giấc ngủ, khóe miệng hắn ta hơi hơi nhếch lên.



Chiếc xe lẳng lặng tăng tốc, tiến về phía trước.



*

Một giấc này Cố Hạnh Nguyên không biết mình đã ngủ bao lâu, cô mơ mơ hồ hồ mở mắt, đầu lúc này vẫn còn âm ỉ đau.



Cô ngồi thẳng người dậy, hơi hơi nheo mắt, vươn hai tay lên xoa xoa huyệt thái dương: “Bác tài, đã đi đến đâu rồi?”

“......”

Cô không nhận được bất cứ câu trả lời nào.



Đợi cơn đau đầu dịu đi đôi chút, cô mới mở to mắt ra.

Lúc này cô dường như cũng cảm nhận được có điểm gì đó kỳ lạ, nhưng lại không nói rõ được là lạ ở đâu.



Quay đầu, hướng mắt ra ngoài cửa sổ: Cô kinh ngạc phát hiện xe rõ ràng vẫn đang chạy, nhưng xung quanh không có một chút ánh sáng nào.



Kể cả nhìn lên đầu xe, vượt ngoài phạm vi chiếu sáng của đèn pha, đều là một mảnh tối đen.



Cả chiếc xe dường như bị bao trùm bởi một tấm màn đen rộng lớn.



Tình trạng khói bụi ở thành phố A đúng là nổi tiếng khắp cả nước thật, nhưng cũng không khoa trương đến vậy chứ.



Hơn nữa, cô cứ cảm thấy bầu không khí trong xe im lặng đến quỷ dị, thậm chí cả bên ngoài cũng không truyền đến bất cứ một âm thanh nào.



Đột nhiên, Cố Hạnh Nguyên có một dự cảm không lành: Lúc này xe hẳn là đã không còn ở trong thành phố nữa rồi, bởi vì cho dù có là tối muộn đi nữa, thì thành phố A vẫn luôn rực rỡ náo nhiệt.



Phát hiện này, rốt cuộc cũng khiến Cố Hạnh Nguyên tỉnh táo lại.



Lẽ nào mình gặp phải xe dù? Nếu thật là vậy, thì người này sẽ đưa mình đến chỗ nào đây?

“Hít......” Bấy giờ Cố Hạnh Nguyên nhịn không được hít một ngụm lãnh khí, gần đây bất kể trên mạng hay ti vi, đều không ngừng đưa tin phụ nữ độc thân bị xâm hại, thậm chí mất mạng.



Mình sẽ không trùng hợp như vậy gặp phải loại chuyện này đấy chứ......




Cô có chút hối hận trước đó không lâu đã vui vẻ chặn chiếc xe này lại, ngồi lên.



Bây giờ đã thành dê vào miệng cọp rồi.



Có điều cho dù trong lòng đã hết sức căng thẳng, ngoài mặt cô vẫn một bộ trấn định.



Cô bắt đầu nhanh chóng nghĩ cách làm sao để thoát được khỏi miệng cọp.



“Bác tài, làm phiền anh đỗ xe ở ven đường, vừa nãy tôi uống hơi nhiều, muốn xuống xe nôn một chút.

Anh xem có được không?”

***

Cố Hạnh Nguyên nói xong, liền vươn tay muốn chạm lên khóa cửa xe.



Cô tính toán đợi xe vừa dừng lại, cô sẽ nhanh chóng đẩy cửa xe ra, sau đó tùy tiện tìm một hướng nào đó bỏ chạy, hoặc tìm một chỗ nào đó để ẩn nấp.



Cái người kia chắc hẳn không thể vì đuổi theo cô mà vứt xe bên vệ đường đâu nhỉ.



Biện pháp của cô đúng là không tồi, có điều cô đã đánh giá sai chỉ số thông minh của đối phương.



Cô còn chưa kịp chạm đến tay nắm cửa.



Cửa xe ‘lạch cạch’ một tiếng bị khóa lại.

Hơn nữa khóa này dường như được làm chuyên để phòng trẻ con, nên bất kể cô lay động thế nào cũng không ăn thua gì.



Tài xế lái xe liếc Cố Hạnh Nguyên một cái, khóe môi hơi hơi nhếch lên: “Cô đừng phí sức nữa, cái cửa này cô không mở được đâu !”

Khiến Cố Hạnh Nguyên ngạc nhiên là, người lái xe vậy mà lại là phụ nữ, hơn nữa giọng người này nghe còn khá quen tai, chỉ có điều lúc này cô đang quá sốt ruột, nên nghe không ra là giọng của ai.



Nhưng mà chí ít thì bây giờ cô cũng yên tâm hơn được một chút, ít nhất lái xe là phụ nữ, thì xem ra nhất thời cũng không gây được bất lợi gì với mình.



Cô cảm thấy, nếu đó đã là phụ nữ, thì cô có thể thử giao lưu, để xem có cách nào khác trốn thoát được hay không.




Cô không tiếp tục dùng sức cạy cửa nữa, mà ngồi ngay ngắn lại, trên mặt lộ ra ý cười, nói: “Xin chào, không biết tôi nên gọi cô là chị hay là em nhỉ, trông có vẻ tôi lớn hơn đây, tôi gọi cô là em nhé.”

Cố Hạnh Nguyên vừa nói vừa thông qua kính chiếu hậu liếc nhìn nữ tài xế ngồi ghế lái phía trước.



Chỉ có điều, vành mũ đã che khuất hơn nửa khuôn mặt của cô ta.



Cô chỉ có thể mơ hồ trông thấy được phần chóp mũi, môi cùng với cằm của cô ta thôi.



Sau khi tỉ mỉ quan sát một lúc, các cơ trên mặt cô nhịn không được giật giật.



Không vì cái gì khác, chỉ là khi cô trông thấy vết sẹo trên mặt người ngồi phía trước, một cái tên lập tức hiện lên trong đầu cô.



“Cô, cô là Phỉ Nhi?” Có điều, bây giờ cô còn chưa thể khẳng định có đúng là cô ta không.



Cố Hạnh Nguyên vừa nói dứt câu, liền thấy khóe miệng người đang lái xe khẽ nhếch, đầu cô ta cũng từ từng ngẩng lên.



Cô ta vươn tay đẩy vành mũ lưỡi trai lên, để lộ phần nửa mặt trên cũng bị che kín bởi những vết sẹo.



“Thật đáng kinh ngạc, không ngờ ấn tượng của cô Cố với tôi lại sâu sắc như vậy đấy, không cần nhìn hết cả khuôn mặt, đã nhận ra được tôi là ai rồi.” Phỉ Nhi rốt cuộc cũng để lộ thân phận của mình.



Cố Hạnh Nguyên biết, kể từ khi vụ kiện kết thúc, Phỉ Nhi đã như bốc hơi khỏi thế giới này vậy.



Phỉ Nhi vừa lái xe, vừa mỉm cười với Cố Hạnh Nguyên, nói: “Có phải cô cảm thấy rất ngạc nhiên không? Không ngờ tới chứ gì, Thiện kêu Hình Uy phái người tìm kiếm tung tích tôi ở khắp mọi nơi, nhưng lại không ngờ tôi vẫn luôn ẩn nấp ngay gần họ.

Đó là nơi nguy hiểm nhất, nhưng cũng chính là nơi an toàn nhất.”

“Phỉ Nhi, hôm nay cô bắt tôi rốt cuộc là có mục đích gì?” Cố Hạnh Nguyên lúc này có vẻ đã đoán được mục đích hành động lần này của cô ta.



Phỉ Nhi liếc Cố Hạnh Nguyên ngồi ở băng ghế sau một cái: “Không phải tôi bắt cô, mà tự cô nộp mình đến cửa có được không vậy.

Kỳ thực tôi đang đi loanh quanh không mục đích gần nhà cũ nhà Bắc Minh, thì lại thấy cô từ bên trong chạy ra, tôi chỉ là nảy sinh lòng hiếu kỳ, muốn đi theo nhìn thử xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thôi.

Vốn tôi còn cho rằng Thiện rất nhanh sẽ từ trong nhà theo ra, nhưng mà anh ta lại khiến tôi có chút thất vọng rồi đó.

Lại để một người con gái như cô một thân một mình đi bộ hơn cây số trên con đường đến cả nửa cái xe cũng không có.

Cùng là con gái với nhau, tôi ít nhiều gì cũng có chút đồng tình với cô.

Thế nên, mới hạ quyết định tiễn cô một đoạn thôi.”

***

“Phỉ Nhi, nếu cô đã có ý muốn tiễn tôi một đoạn, thì tại sao lại đưa tôi tới đây, đây là chỗ nào?”

Cố Hạnh Nguyên nhìn Phỉ Nhi đang lái xe, bây giờ ngoại trừ nói chuyện với cô ta, tranh thủ tìm kiếm cơ hội chạy trốn ra, thì cô chẳng còn biện pháp nào khác.



Phỉ Nhi vẫn bảo trì nụ cười trên mặt: “Khi tôi trông thấy cô ngủ ở ghế sau, thì tôi đã thay đổi suy nghĩ rồi.


Tôi quyết định không đưa cô tới nơi mà cô muốn nữa.”

“Vì sao lại thế?”

“Nguyên nhân rất đơn giản: Nơi cô muốn đến tên là ‘Phẩm Hoan Biệt Uyển’ đúng không, đó là khu vực do Bắc Minh Thị khai phá, nơi này là anh xây dựng dành cho cô, chuyện này khiến tôi biết được anh ta vẫn luôn ghi nhớ cô trong lòng.

Lại thêm lần trước lúc cô ở nông trại, giữa cô với anh ta đã xảy ra chuyện gì đừng tưởng rằng tôi không biết gì hết.

Chỉ là lúc đó tôi vẫn còn danh phận là vị hôn thê của anh ta thôi.

Chỉ cần tôi nhắm một con mắt mở một con mắt, chuyện đó cũng xem như cho qua.

Có điều sau này, tôi lại phát hiện tất cả đều không thể vãn hồi nữa rồi.

Vốn dĩ sau khi rời khỏi nhà Bắc Minh, tôi cho rằng cô đã giúp kẻ thù của anh ta như thế, anh ta sẽ rời xa cô.

Nhưng không ngờ hai người ngược lại còn thân thiết hơn.

Thậm chí thi thoảng cô còn ở lại nhà ấy nữa.

Như vậy tôi làm sao còn có thể đứng nhìn tiếp được nữa chứ !”

Phỉ Nhi vừa nói xong, Cố Hạnh Nguyên liền vội vàng giải thích: “Phỉ Nhi, tôi nghĩ cô hiểu lầm rồi, thật ra quan hệ giữa tôi với Bắc Minh Thiện chỉ là thỏa thuận.

Tôi cũng chỉ là vì các con nên mới ở cạnh anh ta thôi.

Thậm chí mấy lần cô nói cô thấy tôi ở lại đấy, cũng là bởi chân Dương Dương bị thương, Bắc Minh Thiện lại ngày nào cũng đi sớm về khuya, Dương Dương không được chăm sóc cẩn thận, tôi mới đành phải làm như vậy thôi.

Sau đó tôi cũng không ở lại nhà ấy thêm lần nào nữa.”

Phỉ Nhi bật cười khẽ một tiếng: “Hay cho một tiếng ‘hiểu lầm’, nếu như chỉ một hai lần thì tôi còn thật sự cho rằng là như vậy, nhưng giữa hai người rõ ràng không chỉ có thế.

Thôi bỏ đi, bây giờ tôi không muốn tiếp tục tranh luận vấn đề này với cô nữa.”

“Phỉ Nhi, tôi hy vọng cô thả tôi đi, tôi rơi vào tay cô cũng có tác dụng gì đâu chứ.

Tôi cam đoan sẽ không nói chuyện đã gặp cô cho Bắc Minh Thiện biết đâu mà.” Cố Hạnh Nguyên cố hết sức tranh thủ cơ hội chạy thoát cho mình.



“Cố Hạnh Nguyên, đừng có xem tôi như là con nít mà dỗ dành nữa đi.

Tôi đã từng cho rằng cô rất ngây thơ, đơn thuần, nhưng trải qua nhiều chuyện như vậy rồi, tôi mới phát hiện cô nham hiểm thế nào.

Nham hiểm đến khiến cho Thiện không còn muốn kết hôn với tôi nữa.

Tôi với Thiện xem như đã hoàn toàn kết thúc rồi.

Anh ta vì sao lại phái nhiều người đi tìm tôi như thế, còn không phải là vì muốn trả thù cho ba anh ta sao.

Tôi với anh ta có bao nhiêu năm tình cảm như vậy, lại vẫn không so được với một lão già đã chết chỉ mới hòa thuận mấy ngày.

Hơn nữa tôi cũng không ngại cho cô biết, lúc ông cụ Bắc Minh cùng luật sư sửa đổi di chúc, tôi đang ở phòng cách vách nghe trộm đấy.

Ông ta lấy danh nghĩa tài sản để cấm Thiện kết hôn với tôi, tôi cũng chẳng có ý kiến gì, thế nhưng ông ta thế mà lại không cấm Thiện kết hôn với cô.

Điều này khiến tôi cực kỳ tức giận.

Bởi vì rõ ràng trước kia cô cũng bị liệt vào danh sách bị cấm kết hôn giống tôi mà.

Thật không biết cô đã dùng bùa mê thuốc lú gì mà lại mê hoặc được ông già đó nữa.

Từ giây phút đó, tôi bắt đầu hận cô, cũng hận cả ông cụ Bắc Minh nữa, vì vậy tôi đã quyết định phải tìm cách hất văng hòn đá ngáng chân ấy đi.”

Những chuyện này đúng là Cố Hạnh Nguyên chưa từng được nghe đến.

Chính từ lúc đó, Phỉ Nhi đã bắt đầu nổi sát tâm với ông cụ Bắc Minh rồi, chỉ là cô ta vẫn luôn chờ cơ hội thôi.




.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui