Nhiệm Vụ Sinh Đẻ


Lần này Cố Hạnh Nguyên trở tay không kịp, cô ngồi đây cả ngày, nhưng ‘thân ở Tào lòng ở Hán’, cô nào có còn tâm trạng quan tâm đến nghề nghiệp thật sự của mình.



“Tôi…” Cô lập tức nghẹn lời, không biết làm sao để trả lời cho Bắc Minh Thiện biết vì sao mình lại không trả lời được.



Bởi vì cô đã cảm thấy mình quá đáng thật, lấy thời gian đi làm để làm việc riêng.



Cố Hạnh Nguyên cúi đầu, cô có thể cảm thấy đôi mắt sắc lạnh như dao của Bắc Minh Thiện đang nhìn mình chằm chằm.



Cùng lúc đó, cô cũng cảm nhận được luồng khí lạnh lẽo bao bọc lấy bản thân mình.



Dường như thời gian đã bị đông cứng lại.



Mỗi một lần kim giây chuyển động, cô đều có thể cảm thấy lâu như thế.



Bắc Minh Thiện thấy Cố Hạnh Nguyên im lặng, thật ra anh biết cô đang đấu tranh tâm lý dữ dội.



Cuối cùng, anh quay sang nhìn Hình Uy: “Cậu nói lại khẩu cung của cái tên mà cậu phụ trách cho cô ấy nghe.”

Hình Uy cũng không qua loa, anh ta thuật lại khẩu cung về công trình của tập đoàn GT một cách trôi chảy không hề ngập ngừng một chút nào.



Đợi đến khi anh ta nói xong, Bắc Minh Thiện mới gật đầu: “Em làm việc của mình đi.”

Lúc quay đầu bỏ đi, anh còn thuận tay cầm bản báo cáo đã được in xong lên, tùy tiện lật vài trang rồi nhẹ nhàng vẫy tay, ném đến trước mặt Cố Hạnh Nguyên.



“Em cầm về cẩn thận đọc vài lần, tôi không truy cứu chuyện hôm nay nữa.

Nhưng tôi hy vọng em có thể xem chuyện này như là bài học.

Nếu như em vẫn luôn làm việc với thái độ như thế này, lỡ ngày nào đó Bắc Minh thị xảy ra chuyện, ngoại trừ tôi ra, trách nhiệm của em cao nhất.

Có lẽ vận mệnh của cả nhân viên tập đoàn đều phụ thuộc vào vài tờ giấy mỏng manh này đây.”



Bắc Minh Thiện không hề dùng lời lẽ sắc bén để bình phẩm về những gì Cố Hạnh Nguyên đã làm.



Thậm chí đến lời nói của anh cũng hết sức ôn hòa.



Nhưng mà, Cố Hạnh Nguyên còn cảm thấy buồn bã hơn là nghe thấy những lời trách móc nặng nề nữa.



Thậm chí cô còn cảm thấy nếu Bắc Minh Thiện khiển trách cô nặng nề thì có lẽ lòng cô sẽ cảm thấy dễ chịu hơn một chút.



Có lẽ đây chính là ‘dao mềm giết người’, một quá trình dày vò.




Nếu như mọi chuyện xảy ra như giả thiết của Bắc Minh Thiện, đúng là hậu quả sẽ khó lòng tưởng tượng ra nổi.



Tạm thời không nhắc đến chuyện có lỗi với Bắc Minh Thiện hay không, Bắc Minh thị là công ty được ông cụ Bắc Minh một tay thành lập, có thể nói ông cụ đã dùng thời gian nửa đời người để tạo ra nó.



Chỉ cần nhìn vào ông cụ thay đổi thái độ của mình với cô trước lúc lâm chung, Cố Hạnh Nguyên đã cảm thấy hơi có lỗi với ông cụ.



Cô duỗi tay cầm bản tổng kết mà mình nghĩ có thể lấp liếm cho qua, cuối cùng mới xốc dũng khí lên đi tìm Bắc Minh Thiện.



“Xin lỗi, do tôi làm việc không nghiêm túc, xin anh tha thứ.

Lần sau sẽ không còn xảy ra chuyện tương tự như vậy nữa.” Cố Hạnh Nguyên nhìn Bắc Minh Thiện, gương mặt xinh xắn của cô hơi đanh lại, vẻ mặt hết sức kiên định.



Bắc Minh Thiện gật đầu: “Tôi cũng hy vọng đây là lần cuối cùng, nhớ kỹ lời hứa hẹn của em, đừng làm tôi thất vọng.

Nhớ kỹ đây, bây giờ em không còn giống với lúc đi làm luật sư, chỉ chịu trách nhiệm với một người, thậm chí là một gia đình nữa.

Bây giờ trên vai em đang gánh vác hàng trăm, cả ngàn người trong tập đoàn Bắc Minh thị.”

Cố Hạnh Nguyên im lặng trở về chỗ của mình, mặc dù ngoài miệng cô thừa nhận sai lầm của mình, hơn nữa trong lòng cô cũng nghĩ như thế.



Nhưng cô cảm thấy sở dĩ Bắc Minh Thiện kêu cô theo dõi gia đình Bắc Minh Diệp Long, rõ ràng là vì anh hoàn toàn không tin tưởng nhóm người Bắc Minh Triều Lâm một chút nào, sở dĩ bọn họ có thể ở lại trong Bắc Minh thị, đó cũng là vì một vài quan hệ đặc biệt.



Cô không hề nhận ra vì sao Bắc Minh Thiện lại nhắm đến bọn họ, hơn nữa cô cũng cho rằng đều là người nhà Bắc Minh, Bắc Minh Triều Lâm sẽ không làm tổn hại đến lợi ích của Bắc Minh thị.



Bởi vì Bắc Minh Diệp Long là đứa cháu được Bắc Minh Chính tương đối tán thưởng.





Vào giờ cơm trưa, một mình Cố Hạnh Nguyên ngồi trong nhà ăn của tập đoàn.



Đây là một chiếc bàn trống, ba vị trí còn lại chẳng có ai ngồi.



Những chiếc bàn xung quanh cô đều bị chiếm cứ hết cả rồi, thậm chí còn có vài người bưng khay đi tìm chỗ trống.



Nhưng dường như bọn họ không hề nhìn thấy nơi này vậy, thậm chí còn không buồn ghé mắt nhìn trong lúc lướt ngang qua.



Sở dĩ là như thế cũng bởi vì truyền thuyết về cô đã lan truyền khắp trong tập đoàn rồi.



Ngoại trừ điều ấy ra, ‘lính gác cửa nhà Tể Tướng cũng giống quan thất phẩm’, đến trưởng phòng của các bộ phận cũng sẽ nhường nhịn cô vài phần.




“Anh có thể ngồi ở đây không?” Vào lúc Cố Hạnh Nguyên cúi đầu ăn cơm, một giọng nói dịu dàng quen thuộc vang lên.



Cô không cần nhìn cũng biết người đến là Bắc Minh Diệp Long.



“Anh ngồi đi, ba vị trí này đều không có ai đặt trước.”

Bắc Minh Diệp Long mỉm cười đặt khay cơm của mình xuống bàn.



“Giờ mà muốn đi tìm chỗ trống thì khó lắm.

Xem ra anh phải tìm cách mở rộng nhà ăn ở đây lớn hơn một chút.”

Cố Hạnh Nguyên không hề cảm thấy câu nói của Bắc Minh Diệp Long có ý nghĩa gì.



Cô ngẩng đầu nhìn lên rồi mới hỏi: “Sao anh Bắc Minh và cô Bắc Minh lại xuống ăn cơm?”

Khó trách Cố Hạnh Nguyên hỏi như thế.



Trước kia, cứ đến giờ này là gia đình Bắc Minh Triều Lâm sẽ ngồi cùng một bàn ăn cơm.

Nhưng hôm nay lại chẳng nhìn thấy hai người bọn họ.





Bắc Minh Diệp Long đặt thức ăn xuống bàn, mỉm cười nhìn Cố Hạnh Nguyên: “Bọn họ ra ngoài ăn cơm với khách hàng rồi.

Bởi thế hôm nay chỉ còn một mình anh ở đây thôi.”

Cố Hạnh Nguyên gật đầu, cô tiếp tục vùi đầu ăn cơm.



Đã từng là một đôi tình nhân nồng nàn lúc còn đi học, bây giờ ăn cơm chung một bàn một lúng túng nhường thế.



Sau khi ăn được hai muỗng, rốt cuộc thì Bắc Minh Diệp Long cũng lên tiếng: “Gần đây em bận lắm à, bệnh tình mẹ em ra sao rồi?”

Cố Hạnh Nguyên đặt muỗng xuống: “Công việc của em không bận lắm.

Bây giờ mẹ em khỏe hơn nhiều rồi.

Cảm ơn anh đã quan tâm.”

“Nghe nói bà nội và mẹ của em từng là chị em tốt với nhau, thế giới này nhỏ bé thật.

Khi nào em dẫn anh đi thăm mẹ em đi.”

Đột nhiên Bắc Minh Diệp Long nói thế, khiến cho bàn tay cầm muỗng của Cố Hạnh Nguyên run rẩy.



Diệp Long muốn đi thăm mẹ mình, anh ta có ý gì đây? Chỉ đơn giản là nể mặt dì Tâm nên mới đi thăm hay sao, hay là lấy danh nghĩa gì khác nữa?


Bây giờ mình và anh ta chỉ là đồng nghiệp mà thôi.



Bắc Minh Diệp Long thấy Cố Hạnh Nguyên lo lắng, anh ta mỉm cười: “Nguyên, không cần căng thẳng như thế đâu.

Thật ra anh muốn gặp mẹ em cũng không phải vì lý do gì khác.

Chỉ là bạn bè quan tâm đến nhau thôi.

Nếu như em cảm thấy tạm thời không thích hợp thì cũng không cần phải miễn cưỡng.”

Sau khi nói dứt lời, Bắc Minh Diệp Long tiếp tục cúi đầu ăn cơm.



Nhưng bây giờ Cố Hạnh Nguyên không còn tâm trạng để ăn nữa.



Vào lúc này, điện thoại cô lại đổ chuông.



Cô lấy điện thoại từ trong túi xách ra, là số của Mạc Cẩm Thành.



“Xin lỗi tôi phải đi trước.” Cố Hạnh Nguyên chỉ nói một câu ngắn gọn rồi vội vàng đi ra khỏi nhà ăn.



Ra đến bên ngoài thì cô mới bắt máy: “Ba nuôi, có chuyện gì mà tìm con thế?”

Đầu dây bên kia vẫn im ắng.



“Ba nuôi?”

Cố Hạnh Nguyên lại hỏi thử.



Đến bây giờ Mạc Cẩm Thành mới đáp lại một tiếng.



Khi nãy ông ta im lặng là để nghĩ xem phải nói với Cố Hạnh Nguyên như thế nào.



“Nguyên à, mẹ của con bị đưa đi rồi.”

Cố Hạnh Nguyên nhíu mày lại, làm sao lại như thế.

Mẹ mình luôn sống cùng với dì Như Khiết, hơn nữa không phải Hình Uy luôn phái người bảo vệ mẹ với dì hay sao.



Nhưng cô biết ba nuôi sẽ không lừa cô, nhất định có ẩn tình gì đó ở trong này, cô vội vàng hỏi tiếp: “Ba nuôi, rốt cuộc là thế nào vậy?”

“Nguyên à, khó lòng nói rõ chuyện này cho con nghe được, con đến bệnh viện một chuyến đi.”

Cố Hạnh Nguyên gật đầu: “Dạ, con sẽ đến ngay.”

Sau khi nói dứt lời, cô cất điện thoại vào túi xách rồi vội vàng chạy ra bãi đậu xe.



Sau khi khởi động máy xe, cô gọi điện thoại cho Bắc Minh Thiện: “Bây giờ tôi lên bệnh viện một chuyến, chiều nay không về làm nữa.”

Bắc Minh Thiện cũng nhận ra giọng nói của cô nhuốm vẻ sốt ruột, chắc hẳn có chuyện gì ngoài ý muốn đã xảy ra.



“Được rồi, em đi đi, nếu có cần tôi giúp đỡ thì cứ gọi điện thoại cho tôi.”

Cố Hạnh Nguyên cúp máy, lái xe đi về phía bệnh viện.






Sau khi đến nơi, Cố Hạnh Nguyên vội vàng dạy đến trước cửa phòng bệnh của Dư Như Khiết, mở cửa chạy vào trong.



“Ba nuôi, sao mẹ con lại bị đưa đi thế, ai đưa bà ấy đi vậy ba?

Sau khi vào phòng, cô vừa nhìn đã thấy Mạc Cẩm Thành đang sốt ruột chờ đợi.





Mạc Cẩm Thành nhìn thấy Cố Hạnh Nguyên đến rồi, ông ta thở phào nhẹ nhõm, nhấc tay ra hiệu cho Cố Hạnh Nguyên ngồi xuống.



Dư Như Khiết vẫn còn chưa khỏe lại, bà ngồi trên chiếc giường trong phòng bệnh.



“Nguyên, sáng ngày hôm nay ba và Như Khiết đi thăm mẹ con, nào ngờ mở cửa đi vào mới thấy mẹ con không có trong phòng bệnh, ban đầu ba và dì cứ nghĩ rằng mẹ con ra ngoài tản bộ từ sớm nhưng rồi ba với dì nhìn thấy có một phong thư nằm trên giường bệnh.”

Sau khi nói dứt lời, Mạc Cẩm Thành lấy phong thư từ trong túi ra, đưa cho Cố Hạnh Nguyên.



Cố Hạnh Nguyên vội vàng nhận lấy, cô vội vàng mở ra, nội dung trong thư hết sức đơn giản: “Tôi đưa Lục Lộ ra ngoài đi dạo nói chuyện phiếm, lát nữa sẽ đưa bà ấy về, đừng nhớ.

Thâm.”

Sau khi nhìn thấy chữ ký, cô liền biết ngay người đưa mẹ mình đi là ai, Lý Thâm!

Không phải nói là không muốn nhìn thấy ông ta rồi à, sao ông ta đã biến mất một thời gian rồi lại đột ngột quay trở về thăm mẹ thế.



Đương nhiên, cô cũng tin rằng Lý Thâm sẽ không làm gì mẹ mình, nhưng cô lo lắng không biết mẹ mình có bị kích động khi nhìn thấy ông ta hay không.



Bây giờ cô cũng không biết Lý Thâm sẽ đưa mẹ mình đi đâu, sốt ruột thật.



“Nguyên, con bình tĩnh lại một chút, ba đã từng tiếp xúc với Lý Thâm, trông ông ta cũng không giống người xấu, hơn nữa hồi ấy ông ta và mẹ con còn có tình cảm với nhau, Lục Lộ sẽ không gặp chuyện gì đâu.



Dư Như Khiết nhìn thấy gương mặt lo lắng của Cố Hạnh Nguyên, thật ra trong lòng cô cũng sốt ruột vô cùng.



Dù gì cũng nhiều năm chưa gặp Lý Thâm, trong lòng cô rất rõ trước kia ông ta là người như thế nào, nhưng bây giờ cô không còn chắc chắc nữa.



Sở dĩ cô ấy nói như thế, chẳng qua chỉ để an ủi Cố Hạnh Nguyên mà thôi.



Cố Hạnh Nguyên gật đầu, cô cũng biết dì Như Khiết có ý tốt, miễn cưỡng nặn ra nụ cười, nhưng cũng chỉ nở trên gương mặt cô trong thời gian ngắn rồi biến mất ngay.



Vào lúc này, đột nhiên cô nhớ đến một người, chắc hẳn người ấy biết được tung tích của mẹ mình.



Nghĩ đến đây, cô quay người bước ra ngoài: “Ba nuôi, dì Như Khiết, con ra ngoài gọi điện thoại, lát nữa sẽ quay lại.



Sau khi bước ra khỏi phòng bệnh, cô đi thẳng một nước đến lối đi an toàn ở cầu thang.




.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui