Thật ra Trình Trình cũng hiểu rất rõ tâm trạng của Dương Dương lúc này, cậu bé đuổi theo, miệng nói: "Không phải anh muốn ngăn em, mà em như thế này rất dễ bị phát hiện, biết chưa hả?"
Dương Dương dừng chân rồi quay lại nhìn Trình Trình: "Anh đó, đúng là đồ nhát gan, có lẽ là do anh được bà nội nuôi lớn nên mới thiên vị bà ấy hơn mẹ.
Còn em là được mẹ chăm từ nhỏ nên em chắc chắn sẽ thương mẹ hơn.
Bất kỳ ai dám nói xấu mẹ thì em sẽ chống đối người đó."
Trình Trình ngạc nhiên nhìn Dương Dương, thật sự không ngờ rằng em trai lại nghĩ về mình như vậy.
Trông thấy vẻ mặt hằn học của Dương Dương, cậu thật sự rất muốn bỏ mặc thằng bé cho xong, mặc kệ nhóc muốn làm gì thì cứ làm.
Nhưng Trình Trình không thể làm vậy được, thân là anh trai cậu có trách nhiệm phải bảo vệ em trai, mẹ và bà nội.
Bậy giờ bà nội lại là kẻ địch đối đầu với hai người họ.
Gặp phải vấn đề khó xử, Trình Trình cau mày suy nghĩ một lúc rồi nói với Dương Dương: "Nếu em đã muốn làm theo ý mình, anh vẫn có thể đồng ý với anh."
Dương Dương thấy Trình Trình cuối cùng cũng không còn khăng khăng phản đối cậu nữa thì tâm trạng cũng tốt hơn nhiều.
"Nhớ đó, nếu anh đã đồng ý với em thì sau khi quay về chúng ta phải nói gì làm ngay đó!"
Vừa dứt lời thì vẻ âm u trên khuôn mặt của Dương Dương cũng đã hoàn toàn biến mất, dáng vẻ tươi rói hoạt bát của cậu khiến Trình Trình cũng cảm thấy ngạc nhiên.
Trình Trình đi theo phía sau Dương Dương cùng bước về phía chiếc xe phụ trách đón hai người hiện đang đậu trước cổng trường.
***
Trình Trình và Dương Dương được đón về nhà, bọn họ vừa xuống xe là đã vội vàng chạy vụt qua phòng khách, lao thẳng lên lầu.
Dương Dương không quay về phòng ngủ của mình mà lại đi theo Trình Trình vào phòng ngủ của cậu.
"Trình Trình, em thấy tốt hơn hết chúng ta nên làm theo cách của em trước đã, cứ lặng lẽ theo dõi từng hành vi của bà nội.
Phải thường xuyên dòm ngó xem lúc bà nội ở một mình trong phòng ngủ bà ấy làm gì đó."
Dương Dương ngồi lên một chiếc ghế đặt cạnh bàn học rồi nói một lèo hết ý tưởng trong đầu mình.
Sau khi Trình Trình nghe xong những lời cậu nói thì liền cau mày lắc đầu: "Em là vậy chẳng có tác dụng gì hết đó, hơn nữa nếu cứ làm vậy trong một khoảng thời gian quá lâu thì rất có khả năng chúng ta sẽ bị bà nội phát hiện."
"Sao lại không có tác dụng chứ, tin tức hai lần trước cũng nhờ em làm vậy mới có chứ bộ!" Dương Dương xị mặt nói, trông cậu có vẻ bất mãn.
"Dương Dương à, hai lần trước chẳng qua là mèo mù vớ cá rán thôi, em nghĩ thử xem, đâu phải lần nào cũng may mắn bắt gặp chuyện như vậy chứ? Bình thường chúng ta đều phải đi học, lúc đó dù bà nội có nói gì làm gì thì chúng ta đều không thể biết được.
Chỉ nhờ vào mười mấy giờ đồng hồ khi cũng ta ở nhà là hoàn toàn không đủ."
Dương Dương nghe Trình Trình phân tích thì cũng cảm thấy cậu nói rất có lý.
"Anh nói cũng có lý lắm, nhung chuyện này phải giải quyết như thế nào đây?"
***
Trình Trình sau khi suy nghĩ hồi lâu, đột nhiên cậu lại nghĩ ra một cách.
Tâm trạng của cậu cũng hồi hởi hẳn lên: "Anh nghĩ ra cách này có lẽ sẽ khả thi."
Nói rồi Trình Trình vẫy tay gọi Dương Dương tới gần, rồi cậu kề sát vào tai của Dương Dương lầm bầm với âm lượng chỉ hai người nghe thấy, nói hết về kế hoạch của mình cho cậu bé nghe.
Dương Dương nghe cậu nói xong thì cau mày nói: "Cách của anh dúng là hay thật, nhưng sao chúng ta chuẩn bị được mấy thứ đó chứ?" Dứt lời cậu thò tay vào trong túi rồi lộn ngược mặt trong ra cho Trình Trình xem: "Đó anh xem thử xem, em đang trắng tay đây này." Nói rồi cậu bĩu môi.
Nhưng một chốc sau cậu lại nghĩ ra một cách: "Chúng ta có thể xin mẹ, em nghĩ chắc mẹ sẽ..."
Không đợi Dương Dương kịp dứt câu thì Trình Trình đã vung tay cắt ngang lời cậu bé: "Dương Dương, em đừng hòng nghĩ tới chuyện này, chắc chắn mẹ sẽ không cho chúng ta làm như vậy đâu."
"Vậy biết làm sao đây? Khó khăn lắm mới nghĩ ra cách, bây giờ lại gặp trắc trở như vậy." Nói rồi cậu bé đứng dậy duỗi tay vươn vai: "Cứ làm theo kế hoạch lúc đầu của em đi, tuy là hiệu quả không tốt làm nhưng có còn hơn không."
Nói xong cậu lại xách cặp bước ra khỏi cửa.
"Dương Dương, em định làm gì?" Trước khi nghĩ ra được cách nào hay ho thì Trình Trình thật sự rất sự Dương Dương sẽ làm việc ngu ngốc.
"Em về phòng làm bài tập tiện thể nghĩ thử xem có cách nào hay hơn không." Dương Dương nói rồi đi ra ngoài đóng cửa lại.
***
Cố Hạnh Nguyên đi dạo trên thảm cỏ trong bệnh viện, đầu óc cô suy nghĩ đủ chuyện.
Một chốc lại nghĩ tới sự đối đầu hoặc trong âm thầm hoặc rõ ra mặt giữa Bắc Minh Thiện và Bắc Minh Diệp Long, một chốc lại băn khoăn không biết Giang Tuệ Tâm sẽ làm gì tiếp theo đây, song cuối cùng suy nghĩ còn lại trong đầu cô lại là sự lo lắng cho hai con trai.
Có Trình Trình ở bên cạnh Dương Dương tất nhiên cô sẽ thấy yên tâm về thằng bé hơn nhiều, nhưng nói gì thì nói, Dương Dương là do chính tay cô nuôi lớn nên cô hiểu rất rõ tính cách của cậu.
Sợ là Trình Trình có lúc không thể kiềm kẹp được Dương Dương và cậu bé sẽ phạm phải sai lầm nào đó không thể sửa chữa được.
Thật là khó lòng mà yên tâm được...
Cô cứ cau mày chầm chậm đi về phía trước, thời gian vô thức trôi tuột đi.
Đến khi cô nghĩ đến việc mình cần phải quay về thăm mẹ, giơ đồng hồ lên nhìn thì chận ra mình đã vô thức đi như vậy suốt hai tiếng đồng hồ.
Cố Hạnh Nguyên vội xoay người đi về phía bệnh viện, ngay khi cô bước qua cửa chính thì lại gặp Giang Tuệ Tâm đang dẫn theo hai người làm đi ra bên ngoài.
"Nguyên à, mẹ con đã nghỉ ngơi rồi, dì không làm phiền nữa." Giang Tuệ Tâm mỉm cười rồi nói.
Cố Hạnh Nguyên đành phải ráng nở một nụ cười: "Dì Tâm, ngại quá, để dì phải ở trên đó với mẹ con lâu như vậy."
"Không sao không sao, hai chị em già ngồi tâm sự, thời gian trôi quá rất nhanh.
Con lên với mẹ đi, giờ dì phải về đây.
Giờ này chắc Trình Trình và Dương Dương đã tan học rồi." Giang Tuệ Tâm vừa nói vừa vẫy tay tạm biệt cô.
Cố Hạnh Nguyên lại quay về phòng của Lục Lộ, lúc này bà ấy đang đắp chăn ngủ rất say.
"Bác sĩ, tôi về đây." Cố Hạnh Nguyên đứng trong phòng nhìn bà ngủ lúc lâu, đoạn cô tạm biệt bác sĩ rồi quay lưng đi về.
Cùng lúc đó cửa phòng bệnh của Dư Như Khiết ở cách vách cũng được mở ra, Mạc Cẩm Thành bước ra ngoài.
***
"Ba nuôi." Cố Hạnh Nguyên lên tiếng gọi rồi bước đến cạnh ông.
"Chà, là bé Nguyên à.
Con đang tính vào thăm mẹ hay là về nhà vậy?" Rõ ràng là ban nãy lúc ra khỏi cửa Mạc Cẩm Thành không trông thấy Cố Hạnh Nguyên đã đứng cạnh mình.
"Con định về nhà.
Ba nuôi đi đâu vậy, có cần con đưa đi không?" Cố Hạnh Nguyên nói.
Mạc Cẩm Thành cười nói: "Không cần đâu, ba tính xuống mua chút đồ ăn cho dì Khiết thôi, vừa này Giang Tuệ Tâm vừa đến thăm Nhu Khiết."
Cố Hạnh Nguyên nghe vậy thì giật hết cả mình.
Không ngờ là sau khi Giang Tuệ Tâm thăm mẹ xong lại tới thăm dì Khiết nữa.
Nhưng mới nãy khi bà ấy gặp cô ngoài cửa thì cũng chẳng đả động gì đến chuyện này với cô, xem ra bà ấy cố ý giấu chuyện này.
Bà ấy muốn giáy điều gì? Là vì không muốn để cô và mẹ biết chuyện rồi tức giận sao? Hay bà ấy còn có âm mưu gì khác?
Cô rất muốn quay về hỏi mẹ xem Giang Tuệ Tâm đã nói gì.
Nhưng nghĩ kỹ lại quyết định thôi.
Làm vậy sẽ khiến mẹ có cảm giác như cô đang có ác cảm với Giang Tuệ Tâm vậy.
Có lẽ là cô nên giả đò hỏi thử ba nuôi xem sao, để xem lúc Giang Tuệ Tâm thăm dì Khiết đã nói những gì.
"Ba nuôi, vừa nãy lúc Giang Tuệ Tâm gặp dì Khiết hai người họ đã trò chuyện về điều gì vậy?"
Mạc Cẩm Thành khẽ chau mày rồi nói: "Hai người đó hả, chỉ là tâm sự tán gẫu mấy chuyện hồi đó thôi.
Dì Khiết của con còn nói mấy lời kiểu như cảm ơn Giang Tuệ Tâm vì đã thay bà ấy làm tròn vai trò là một người mẹ chăm sóc thiện biết bao năm nay."
"Ba nuôi, hai người đó không nói gì về chuyện năm đó làm thất lạc con sao?" Cố Hạnh Nguyên rất muốn biết thái độ của Giang Tuệ Tâm về chuyện này.
Mạc Cẩm Thành nghĩ một lát rồi lắc đầu, miệng nói: "Họ không nhắc đến chuyện đó.
Con nghĩ thử xem, hai người họ mới gặp lại nhau nên có rất nhiều điều muốn tâm sự, làm gì có ai nhắc đến chuyện không vui đó chứ."
Cố Hạnh Nguyên có vẻ hơi thất vọng, xem ra hiện giờ Giang Tuệ Tâm vẫn chưa tính đến bước tiếp theo sẽ làm gì.
"Ba nuôi, con co chuyện này muốn nhờ ba." Cố Hạnh Nguyên suy nghĩ một hồi rồi quyết định sẽ mạo hiểm một lần.
Mạc Cẩm Thành Mạc Cẩm Thành trông thấy vẻ mặt của Cố Hạnh Nguyên đã dần trở nên nghiêm túc: "Nguyên, có chuyện gì con cứ nói với ba, chỉ cần nằm trong khả năng của ba thì ba nhất định sẽ giúp con."
Cố Hạnh Nguyên chần chờ một lúc, rồi cô cũng quyết tâm nói với ông: "Con nghĩ là sau này Giang Tuệ Tâm vẫn sẽ đến thăm dì Khiết.
Ba có thể chú ý giùm con xem nếu hai người đó có bàn đến chuyện làm thất lạc hay nói về con và mẹ thì nói những chuyện gì.
Chuyên đó rất quan trọng đối với con và mẹ.
Con cũng hi vọng ba tạm thời đừng nói chuyện này cho dì Khiết."
Mạc Cẩm Thành cũng khá ngạc nhiên khi nghe Cố Hạnh Nguyên nhờ ông chuyện này.
Nhưng rồi ông cũng tỏ ra nghiêm túc gật đầu: "Nguyên, chuyện này cứ giao cho ba, con yên tâm đi."
Thấy Mạc Cẩm Thành đã đồng ý giúp mình thì Cố Hạnh Nguyên cũng bớt lo lắng đi nhiều: "Ba nuôi, vậy còn về nhà trước đây."
"Ừ con, lái xe cẩn thân nha." Mạc Cẩm Thành nói với theo sau lưng cô.
Cố Hạnh Nguyên quay người lại rồi mỉm cười vẫy tay với ông.
Tuy Mạc Cẩm Thành chỉ là ba nuôi của cô thôi nhưng cô lại có cảm giác như ông chính là người ba ruột thịt của mình vậy.
Ông ấy quan tâm yêu thương cô như con gái ruột vậy.
Cố Hạnh Nguyên chậm rãi lái xe đi khỏi bệnh viện.
Còn về chuyện hôm nay Giang Tuệ Tâm đến bệnh viện, cô chỉ có thể tạm gác nó sang một bên thôi, mục đích của bà ấy là gì thì phải đợi đến khi ba nuôi trả lời cô thì cô mới có thể kết luận được.
Cùng lúc đó Cố Hạnh Nguyên lại âm thầm cầu nguyện cho hai con cô ở nhà họ Bắc Minh sống một cuộc sống thoải mái suôn sẻ.
...
Vài ngày trôi qua theo một cách tương đối yên bình.
Trong tập đoàn Bắc Minh Thị, cuộc nội chiến hoặc âm thầm hoặc thẳng thừng giữa Bắc Minh Thiện và Bắc Minh Diệp Long vẫn đang diễn ra, nhưng có lẽ là vì những lời mà Cố Hạnh Nguyên đã nói với Bắc Minh Diệp Long trước đó nên anh ta cũng không gây sự gì với cô và Bắc Minh Thiện.
Còn về mẹ và dì Khiết, sau một khoảng thời gian nghỉ ngơi và điều trị thì sức khỏe đã có tiến triển tốt, bây giờ hai người họ đã có thể rời khỏi phòng bệnh chăm sóc đặc biệt được bác sĩ giám sát hai tư trên hai tư này.
Ngày mẹ cô chuyển phòng, Cố Hạnh Nguyên lại xin phép Bắc Minh Thiện nghỉ nửa ngày để tới giúp mẹ chuyển phòng.
Dư Như Khiết còn chuyển phòng sớm hơn bọn họ hai ngày, bởi vì gần đây cô khá là bận rộn nên chẳng có thơi gian liên lạc với Mạc Cẩm Thành, vậy nên cũng không biết bà ấy đã chuyển tới phòng nào.
Phòng mới của Lúc Lộ vẫn là căn phòng mà trước đó bà từng ở rồi lại vội vội vàng vàng chuyển đi.
Cố Hạnh Nguyên đưa mẹ vào phòng và sắp xếp xong mọi thứ rồi định sẽ ra về.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...