Nhiệm Vụ Sinh Đẻ


Sáng sớm nay, nhân lúc đi thang máy cô đã nhìn thấy tầng mà Bắc Minh Diệp Long ấn.



Nên cô nhanh chóng xuất hiện ở tầng của phòng thiết kế.



Trải qua việc chia tách lần trước của nội bộ Bắc Minh thị, để thuận tiện trong công tác, bây giờ phòng thiết kế, phòng công trình được sắp xếp ở cùng một tầng.



Tất nhiên, đây cũng là chủ ý của Bắc Minh Diệp Long.



Vừa đi ra khỏi cửa thang máy, Cố Hạnh Nguyên đã gặp luôn phòng thiết kế của Bắc Minh Diệp Long.



Cô đẩy cửa đi vào.



Lúc này, Bắc Minh Triều Lâm đang cùng con mình thảnh thơi thưởng trà bên bàn trà bên cạnh bàn làm việc.



Bây giờ bọn họ xem như đã chiếm cứ nửa giang sơn của Bắc Minh thị,.



Hơn nữa Bắc Minh Thiện luôn để ý đến bên GT này.



Thời cơ này đúng là một cơ hội tốt đối với Bắc Minh Diệp Long.



Nhưng bắt đầu từ hôm qua, kết cấu này bị đánh vỡ, Bắc Minh Thiện đã giao những việc này cho Cố Hạnh Nguyên.



Dù cô là một kẻ tay ngang, nhưng dù sao cũng là người được bổ nhiệm làm lãnh đạo trực tiếp của bọn họ.



Như vậy, nếu mấy người Bắc Minh Diệp Long muốn làm gì thì sẽ không tiếp tục dễ dàng như thế nữa.



Lúc này, bọn họ đang bàn bạc đối sách, xem có thể dùng cách gì để lôi kéo Cố Hạnh Nguyên về phía mình.



Lúc này, chuông điện thoại trên bàn làm việc của Bắc Minh Diệp Long vang lên: "Quản lý Bắc Minh, cô Cố, trợ lý của tổng giám đốc Bắc Minh đã tới."

"Được rồi, để cô ấy vào đi." Dứt lời, Bắc Minh Diệp Long ra hiệu cho ba mình.



Hai ba con nhanh chóng đứng dậy khỏi bàn trà, Bắc Minh Diệp Long ngồi trở lại sau bàn làm việc của mình.



Bắc Minh Triều Lâm thì ngồi ở đối diện anh ta.



Hai người vừa chuẩn xong thì cửa phòng làm việc mở ra, Cố Hạnh Nguyên đi vào.




Bắc Minh Diệp Long mỉm cười đứng dậy: "Trợ lý Cố, thật không ngờ chúng ta lại gặp mặt nhanh như vậy, mời ngồi mời ngồi."

Tay anh ta chỉ một cái ghế khác đối diện bàn làm việc của mình.



Cùng lúc đó, Bắc Minh Triều Lâm cũng đứng lên, khẽ gật đầu với Cố Hạnh Nguyên: "Trợ lý Cố xin chào."

Nhìn thấy hai người bọn họ đều ở đây, Cố Hạnh Nguyên cũng cảm thấy bớt lo.



Dù trong thang máy cô đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng, nhưng khi lần nữa đối mặt với Bắc Minh Diệp Long, trong lòng vẫn có chút thấp thỏm.



Cô gật đầu chào hỏi hai ba con, sau đó ngồi xuống.



"Hai vị quản lý Bắc Minh, lần này tôi tới mục đích là muốn hỏi hai vị một chút về chuyện liên quan đến công trình của Bắc Minh thị gần đây." Cố Hạnh Nguyên đi thẳng vào vấn đề nói.



Bắc Minh Diệp Long ngồi đối diện Cố Hạnh Nguyên, thấy nét mặt của cô có vẻ rất nghiêm túc, nhưng gương mặt vẫn trong trẻo như khi còn ở trường học năm đó.



"Nguyên, người ngồi đây đều là người một nhà, không cần nghiêm túc như vậy chứ." Dứt lời, anh ta khẽ cười với cô.



Bắc Minh Triều Lâm cũng ở bên cạnh phụ họa: "Đúng vậy, Nguyên, cháu và Diệp Long khi đi học đã ở bên nhau, đều là người quen nên cứ thoải mái một chút."

Cố Hạnh Nguyên khẽ gật đầu: "Diệp Long, dù chúng ta là bạn bè rất quen thuộc, ra khỏi tòa nhà này, chúng ta có thể nhiệt tình chào hỏi nhau, nhưng bây giờ là thời gian làm việc, tôi vẫn hi vọng chúng ta giữ vững giới hạn giữ những người đồng nghiệp."

Nói xong, cô lấy từ túi nhỏ bên người ra một cuốn sổ và bút: "Hôm qua hai người cũng đã biết thân phận của tôi bây giờ, là người phụ trách của Bắc Minh thị, tôi nghĩ trước tiên nên tìm hiểu một chút về tình hình công việc gần đây của phòng thiết kế và phòng công trình."

Bắc Minh Diệp Long thấy Cố Hạnh Nguyên không để mình bị đùa bỡn, cũng thu hồi nụ cười, lấy ra một chồng tư liệu từ trong giá sách bên bàn làm việc của mình: "Nguyên, đây chính là sổ sách về các công việc gần đây của phòng thiết kế bọn anh, mời xem qua.

Em cũng không cần tự mình xem, để anh trực tiếp tường thuật cho em nghe đi."

Sau đó, Bắc Minh Diệp Long bắt đầu diễn giải tình hình công việc thời gian gần đây của bọn họ cho Cố Hạnh Nguyên.



Cố Hạnh Nguyên vừa chăm chú nghe, vừa ghi chép hết sức tỉ mỉ.



Sau một tiếng rưỡi, Bắc Minh Diệp Long nói xong.



Sau đó, Bắc Minh Triều Lâm lại tường thuật tình hình công việc của phòng công trình bọn họ.



Đợi đến khi bọn họ đều kể xong, thì đã mất gần ba tiếng đồng hồ rồi.



Cố Hạnh Nguyên cầm bút cũng cảm thấy hơi đau nhức, cô cất bút và sổ vào trong túi nhỏ.



"Cảm ơn hai vị quản lý đã phối hợp công việc của tôi.


Tôi cũng không ở lại đây nữa."

Dứt lời, cô đứng dậy định rời đi.



"Nguyên, chờ một chút." Lúc này, Bắc Minh Diệp Long đứng dậy, vòng qua bàn của mình đi tới chắn trước mặt Cố Hạnh Nguyên.



Ánh mắt anh ta nhìn Cố Hạnh Nguyên Cố Hạnh Nguyên y hệt như ở trường học năm đó.



Mỗi lần như lúc này, Cố Hạnh Nguyên đều sẽ giống hệt như chú thỏ nhỏ.



Sau đó, bọn họ sẽ cùng ôm nhau thật chặt.



Nhưng bây giờ đã khác rồi, đối mặt với anh ta, Cố Hạnh Nguyên có vẻ rất bình tĩnh, dù có lẽ vẫn có chút dao động, nhưng cũng nhanh chóng biến mất.



"Quản lý Bắc Minh, anh còn có chuyện gì sao?" Cố Hạnh Nguyên không ngẩng đầu nhìn anh ta.



Bắc Minh Diệp Long khẽ cười một tiếng: "Nguyên, mặc dù bây giờ ngoài công việc chúng ta cũng không có liên quan gì khác.

Nhưng anh có một thỉnh cầu nho nhỏ, hi vọng em có thể đồng ý.

Anh muốn mời em buổi trưa cùng ra ngoài ăn bữa cơm đơn giản, không biết em có nể mặt anh hay không?"

Cố Hạnh Nguyên hơi do dự, sau đó khẽ gật đầu: "Vậy được rồi, tôi đi lên chỉnh lý tư liệu một chút, sau đó sẽ chờ anh ở bãi đỗ xe ngầm."

Nói xong, cô lách qua Bắc Minh Diệp Long đi ra khỏi phòng thiết kế.

Thật ra cô có thể từ chối lời mời buổi trưa của Bắc Minh Diệp Long.



Nhưng cô vẫn không thể nhẫn tâm như vậy, nhất là Bắc Minh Triều Lâm cũng ở bên cạnh.



"Sao lại đi lâu như vậy?"

Khi Cố Hạnh Nguyên đi vào văn phòng của Bắc Minh Thiện, đã nghe thấy Bắc Minh Thiện chất vấn.



Giọng điệu của anh có vẻ rất lạnh nhạt, còn mang theo một chút bất mãn.



Cố Hạnh Nguyên đi đến trước bàn làm việc của Bắc Minh Thiện: "Đây kết quả tôi đã điều tra." Nói xong, cô đặt cuốn sổ nhỏ trong túi lên mặt bàn.



Bắc Minh Thiện ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn: "Tôi cần bản báo cáo chính thức, không phải bút ký của học sinh tiểu học.

Hơn nữa, tôi còn cần cô tự mình thuật lại cho tôi nghe một lần."

Đây không phải đang làm khó dễ người ta sao, Cố Hạnh Nguyên trừng mắt nhìn Bắc Minh Thiện một chút.




Bắc Minh Thiện cất tài liệu trong tay đi, ngẩng đầu nhìn Cố Hạnh Nguyên nói: "Làm người phụ trách của Bắc Minh thị, cô phải nắm rõ tình hình những phòng ban mình quản lý như lòng bàn tay.

Như vậy, ngộ nhỡ có xuất hiện tình huống như thế nào, thì cô sẽ không bị cuống, hơn nữa còn có thể đề phòng có người lợi dụng sơ hở."

Dứt lời, anh liếc nhìn đồng hồ đeo tay: "Buổi chiều hãy chỉnh lý tốt báo cáo của cô cho tôi, giờ hãy theo tôi ra ngoài ăn cơm."

Cố Hạnh Nguyên cũng không thể không thừa nhận Bắc Minh Thiện nói rất có đạo lý, cô cất cuốn sổ đi, sau đó nói: "Buổi trưa tôi không thể đi ăn cơm với anh đây, tôi đã có hẹn rồi."

Dường như Bắc Minh Thiện đã sớm biết được Cố Hạnh Nguyên sẽ từ chối, anh không dùng quyền của mình để ép buộc Cố Hạnh Nguyên.



Nhưng khi anh vòng qua bàn làm việc, bước đến bên cạnh cô, khẽ nói với cô: "Tôi hi vọng cô giữ khoảng cách với Bắc Minh Diệp Long."

Nói xong, anh liền sải bước đi ra khỏi văn phòng.



"Thưa cô, chúng tôi đi trước." Hình Uy chào cô, sau đó vội đi theo anh ra ngoài.



Cố Hạnh Nguyên đứng tại chỗ, nhìn theo bóng lưng Bắc Minh Thiện biến mất một lúc lâu, sau đó thu dọn đồ đạc trên bàn làm việc của mình một chút rồi cũng rời đi.



Thang máy đi xuống đến tầng hầm, cửa chậm rãi mở ra, chỉ thấy Bắc Minh Diệp Long đang đứng ở cửa chờ cô.



"Nguyên, anh đã đặt chỗ rồi, chúng ta đi thôi." Dứt lời, Bắc Minh Diệp Long dẫn cô đi đến chỗ xe của mình, mở cửa sau ra.



Bắc Minh Diệp Long giúp Cố Hạnh Nguyên mở cửa sau xe ra, cô đang định ngồi vào thì thấy bên trong đã ngồi một người, sau khi nhìn thấy cô hơi chần chờ.



"Nguyên, sao vẫn chưa ngồi vào? Mọi người đều là người quen không cần câu nệ như vậy." Người trong xe nhiệt tình vẫy tay với cô.



"Dì Giang xin chào." Nói xong, cô cúi đầu xuống ngồi vào trong xe.



Sau khi vào xe cô phát hiện bên trong không chỉ có Lan Hồng mà còn có Bắc Minh Triều Lâm, ông ta ngồi ở vị trí bên cạnh tài xế.



Sau khi đóng xong cửa xe, Bắc Minh Diệp Long vòng qua đầu xe ngồi vào bên trong.



Bắc Minh Diệp Long lái xe rời khỏi tòa nhà Bắc Minh thị, hai mươi phút sau dừng lại ở cả một nhà hàng tên 'Đế Hào'.



Xe vừa dừng hẳn, người phục vụ đứng ở cửa đã nhiệt tình ra giúp mở cửa xe "Chào mừng quý khách, chào mừng đến nhà hàng Đế Hào chúng tôi ăn uống".



Bắc Minh Diệp Long vòng qua xe, dẫn ba người đã xuống xe theo tiếp tân ở cửa đi vào.



Khi bọn họ vừa đi vào đại sảnh, một người đàn ông mặc âu phục giày da khuôn mặt tươi cười tiến lên đón: "Cậu Bắc Minh, tôi là quản lý đại sảnh ở đây.

Chúng tôi đã chuẩn bị xong phòng anh đặt, mời đi theo tôi."

Bắc Minh Diệp Long khẽ gật đầu.



Đây là một gian phòng trang trí tráng lệ, ở giữa có một bàn tiệc lớn đủ để mười người ngồi xung quanh.



Phía trên trần nhà trên bàn ăn treo một chiếc đèn treo nến ba tầng kiểu dáng Châu Âu.




Nhìn những đồ trang trí khác quanh gian phòng, dù là cửa sổ, đèn áp tường hay là lò sưởi ngầm, đều được thiết kế theo phong cách Châu Âu.



Mọi người đi trên mặt thảm mềm xốp, cảm thấy thoải mái dễ chịu mà lại không hề có tiếng động.



"Diệp Long, chẳng qua là bữa ăn công việc bình thường, không cần phải đến những nơi như thế này đâu." Cố Hạnh Nguyên cảm thấy ăn cơm ở đây thật là có chút quá khoa trương.



Bắc Minh Diệp Long nhìn cô mỉm cười: "Nguyên, rốt cục em cũng đã chịu gọi anh là Diệp Long, anh còn tưởng em sẽ trừng mắt lạnh lùng với anh như ở văn phòng sáng sớm nay chứ.

Em như này mới tốt, mọi người không cần gò bó, khi nói chuyện cũng thoải mái hơn."

Dứt lời, anh ta đi đến bên cạnh Cố Hạnh Nguyên, đưa tay nắm lấy tay cô.



Ngay giây phút tay hai người tay chạm vào nhau, trong lòng Cố Hạnh Nguyên không khỏi khẽ run lên.



Cô không hề ngờ tới, lần nắm tay tiếp theo lại là ở một nơi như thế này, dưới tình huống này.



Dù cô đã là mẹ của ba đứa con, nhưng trái tim cô vẫn lưu giữ một phần của thiếu nữ.



"Em ngồi ở chỗ này đi." Bắc Minh Diệp Long dẫn cô tới vị trí chủ, sau đó buông tay cô ra, kéo cái ghế ra để cô ngồi vào.



Cố Hạnh Nguyên hơi cúi đầu, cô không muốn để những người khác nhìn thấy lúc này mặt cô đã hơi đỏ lên.



Sau khi sắp xếp xong cho Cố Hạnh Nguyên, Bắc Minh Diệp Long lại sắp xếp chỗ ngồi cho ba mẹ mình, sau đó anh ta ngồi xuống bên cạnh Cố Hạnh Nguyên.



"Được rồi, mọi người đều đã đến đông đủ, các anh hãy mang thức ăn lên đi." Bắc Minh Diệp Long nói với quản lý đại sảnh dẫn bọn họ tới một tiếng.



"Vâng, mời các vị chờ một lát."

Đồ ăn nhanh chóng được mang lên.



Cố Hạnh Nguyên nhìn một bàn đầy đồ ăn, nóng hôi hổi, khoảng mười mấy món, dù là bay trên bầu trời, chạy dưới mặt đất, hay bơi trong nước đều có cả.



"Diệp Long, anh.

.

.

thế này quá tốn kém rồi." Cố Hạnh Nguyên thật cảm thấy ngồi ở đây như ngồi trên đống lửa.



Cô nhớ lại khi họ còn đi học, chưa từng thấy Bắc Minh Diệp Long biểu hiện như thế, khi đó anh ta rất khiêm tốn, khiêm tốn đến mức cô không hề biết anh ta là cậu chủ nhà Bắc Minh.



Nhưng bây giờ anh ta như biến thành người khác, từ quần áo đến ăn uống đều có vẻ xốc nổi như vậy, không hề giống xuất thân từ danh môn, mà chỉ như nhà giàu mới nổi.




.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui