Những gì Cố Hạnh Nguyên nói không phải không có lý, nhưng sự việc cũng không phải như anh tưởng tượng, nguyên nhân bên trong cô không cách nào nói cho người khác hiểu được.
Cô khẽ thở dài: "Quên đi, anh vẫn là đừng hỏi nữa, chuyện bên trong không đơn giản như anh nghĩ, chuyện này chỉ có thể để em giải quyết, không ai khác có thể giúp được.
Anh nếu muốn thực sự tốt cho em, anh có thể tìm một luật sư khác thế chỗ cho em ”.
Lần này Vân Chi Lâm thấy Cố Hạnh Nguyên thực sự quyết tâm không qua bên đó làm việc nữa, nên cũng không cố ép cô nữa.
Dưới tay anh cũng không ít luật sư khá tốt, tuỳ tiện điều một người qua đó cũng được.
May mà những công việc ở đó cũng không quan trọng.
Không có gì khác hơn là giúp Mạc Cẩm Thành điều chỉnh quy định ở đó.
Vân Chi Lâm nhanh chóng tìm được luật sư thay thế cho Cố Hạnh Nguyên.
Sau khi trở lại công việc của mình, trong lòng cũng cảm thấy thoải mái hơn
Trên thực tế, công việc ở bên ba nuôi tốt hơn ở đây về mọi mặt, nhưng ở đó có người cô không muốn gặp nhất, cũng là người khiến cô ấy vướng bận nhất-Dư Như Khiết.
Sau khi tan ca vào buổi tối, Vân Chi Lâm mời Cố Hạnh Nguyên đi ăn tối, nhưng cũng bị cô từ chối.
Ngày mai là cuối tuần, hôm nay trên đường trở về, cô lại ghé vào cửa hàng nhỏ cô hay lui tới, mua một ít đồ ăn vặt cho bọn trẻ.
Sau đó lái xe đón Trình Trình tan học.
Trên đường hai mẹ con về nhà, Trình Trình ngồi ở ghế phụ, khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn mẹ.
“Con yêu, con đang nghĩ gì vậy, có thể nói với mẹ được không?” Cố Hạnh Nguyên hỏi Trình Trình.
“Mẹ, từ khi lên xe, con cảm thấy tâm trạng của mẹ hôm nay không tốt lắm, có phải công việc xảy chuyện gì phải không, hay là Dương Dương lại làm mẹ giận?” Trình Trình nhìn Cố Hạnh Nguyên trầm ngâm nói.
Nghe Trình Trình nói khiến Cố Hạnh Nguyên có hơi ngạc nhiên, cô giảm tốc độ xe lại.
Đôi mắt cô không hề rời khỏi con đường phía trước xe, nhưng trên mặt hiện lên một nụ cười nhẹ: "Con yêu, sao con lại nói như vậy? Mẹ có chỗ nào không ổn sao?"
Trình Trình thậm chí không cần suy nghĩ liền nói: “Mỗi lần mẹ chở con về nhà, dù con có hiểu hay không mẹ cũng sẽ kể cho con nghe về công việc của mẹ, đôi khi cũng sẽ nói những điều thú vị về bố Chi Lâm.
Nhưng hôm nay mẹ lái xe rất yên lặng, hơn nữa tinh thần cũng tập trung hơn trước.
Mặc dù đây là điều tốt cho việc lái xe, nhưng con cảm thấy mẹ hơi khác so với mọi khi.
"
Trình Trình thường giỏi quan sát, khiến việc Cố Hạnh Nguyên muốn che giấu tâm sự của mình cũng trở nên thật khó khăn.
Đối với trẻ em mà nói, bí mật của chúng không có gì phải che giấu cả.
Cô liếc nhìn sang bên đường, vừa hay cách đó không xa có một tiệm Burger King.
Cô cho xe chạy sang một bên, lái đến khu vực đậu xe trước cửa hàng.
“Con yêu, hôm nay mẹ lái xe hơi mệt, chúng ta vào trong đó ngồi một lát nhé.” Cố Hạnh Nguyên xuống xe, vươn tay dẫn Trình Trình vào cửa hàng.
Cô gọi cho Trình Trình một chiếc hamburger thịt bò, hành tây chiên và nước trái cây nóng, gọi cho mình một ly cà phê nóng.
Chẳng mấy chốc mọi thứ đã chuẩn bị xong, cô vững vàng bưng khay ăn dẫn Trình Trình lên lầu hai.
Tìm một chỗ có cửa sổ kính hướng ra đường phố, cũng không bị làm phiền bởi những thực khách xung quanh.
Nhạc trong quán ăn nhanh là bản piano yêu thích của Cố Hạnh Nguyên, thật ra trước đây cô không nghe loại nhạc này, nhưng sau khi nghe Bắc Minh Thiện chơi đàn, cô đã yêu piano từ lúc nào không biết.
Trong xe của cô, sẽ luôn có một CD nhạc piano.
Bàn tay nhỏ của Trình Trình cầm một miếng hành tây chiên đưa cho Cố Hạnh Nguyên : "Mẹ, ăn đi."
Cố Hạnh Nguyên nhìn con trai cười nhẹ, cầm lấy xong cho vào miệng: "Con yêu, những thứ này đều cho con, mẹ không đói."
Sau khi Trình Trình nhấp một ngụm nước trái cây, bắt đầu hỏi: "Mẹ, mẹ có thể nói cho con biết tâm sự của mẹ không? Có lẽ con có thể giúp mẹ."
Mặc dù Trình Trình vẫn còn là một đứa trẻ, một số điều không suy nghĩ chu đáo như người lớn, nhưng Cố Hạnh Nguyên đôi khi vẫn tâm sự với Trình Trình như một người lớn.
Bởi vì đôi khi vấn đề cô cho là quá phức tạp, nhưng đối với Trình Trình, giải pháp cậu đưa ra lại quá đơn giản và rõ ràng.
Thế giới của người lớn thường phức tạp hóa một vấn đề đơn giản, nhưng thế giới của trẻ em thường đơn giản hóa những vấn đề phức tạp.
Sau khi Cố Hạnh Nguyên nhấp một ngụm cà phê, trong lòng cảm thấy thoải mái hơn, cô nhìn Trình Trình nói: "Mẹ sẽ kể cho con nghe một câu chuyện về khách hàng của mẹ: ngày xưa, từng có ba chị em tốt, họ sống hạnh phúc bên nhau.
Hơn nữa chẳng bao lâu sau một trong số họ có một đứa con đáng yêu.
Sự xuất hiện của đứa trẻ này đã tiếp thêm rất nhiều niềm vui trong cuộc sống của ba chị em.
Nhưng một ngày nọ, một người trong đó làm mất đứa bé.
Mẹ của đứa trẻ đau đớn tột cùng, mà người làm mất đứa bé cũng đã cao chạy xa bay.
Hai mươi năm sau, đứa trẻ lớn lên, cô tìm được mẹ, nhưng đồng thời cô cũng biết một bí mật: đó là một người mà cô luôn kính trọng trong lòng, lại chính là người chị em tốt của người mẹ mà mình lạc mất đó.
Con yêu, con nói xem đứa bé này phải làm sao đây? "
Trình Trình cắn một miếng burger, cau mày suy nghĩ một chút rồi nói: "Mẹ, thật ra, chuyện này theo con cũng không quá khó giải quyết.
Còn tùy thuộc vào việc người đó có thể buông xuống hay không thôi."
Cố Hạnh Nguyên lộ ra vẻ ngạc nhiên, cô ấy nhìn Trình Trình.
Không ngờ cậu lại nói ra một câu thâm thúy không hợp với tuổi của mình chút nào.
Cô chậm rãi uống cà phê, nhìn phố thị có người qua lại bên ngoài cửa sổ, suy ngẫm về câu trả lời mà Trình Trình đưa ra.
Đối với mẹ cô mà nói, việc Dư Như Khiết làm mất đứa con của bà là điều không thể chối cãi, bà đã vì việc này dành gần nửa cuộc đời của mình ra.
Đối với bản thân, Dư Như Khiết đối xử tốt với cô, nhất là khi lúc ấy bà không biết rằng cô chính là đứa trẻ mà mình đã làm mất.
Từ những lần tiếp xúc trước, cũng có thể thấy bà ấy không phải là người xấu như vậy.
Có lẽ giống như lời ba nuôi nói trong một tin nhắn gửi cho cô sau này: Chuyện đó không như cô tưởng tượng.
Có thể có điều gì đó bị che giấu.
“Mẹ, mẹ đang nghĩ gì vậy?” Trình Trình tò mò nhìn Cố Hạnh Nguyên, lúc này, cậu đã ăn xong burger, đang cầm ly nước trái cây.
Cố Hạnh Nguyên định thần lại, cười nhẹ với Trình Trình : "Câu trả lời của con có thể xem là một giải pháp, mẹ đang nghĩ cách nói với khách hàng của mình, để cô ấy chấp nhận đề nghị của con.
Được rồi, đừng nghĩ nữa, ngày mai là cuối tuần, mẹ sẽ đưa con và Dương Dương đi gặp bà ngoại, con thấy sắp xếp này thế nào? "
Trình Trình gật đầu: "Sức khoẻ bà ngoại có tốt hơn chưa? Có cần chuẩn bị quà gì cho bà không?"
Cố Hạnh Nguyên đưa tay ra vỗ về đầu nhỏ của Trình Trình: "Con yêu, không cần mang theo gì cả, việc các con đến đó đã là món quà tuyệt vời nhất của bà rồi.
Nhân tiện, mẹ còn phải thông báo cho thằng nhóc thối Dương Dương nữa."
Sau đó cô lấy điện thoại ra gọi vào điện thoại của Dương Dương.
Lúc này, những người hầu trong biệt thự cũ của nhà Bắc Minh đang tất bật chuẩn bị cho bữa tối.
Dương Dương tung tăng chuẩn bị để rời khỏi phòng ngủ của mình.
Nghe thấy tiếng chuông điện thoại, liền tung tăng quay lại chỗ giường ngủ liền thấy mẹ đang gọi: "Mẹ, có phải mẹ nhớ con rồi không?"
Cố Hạnh Nguyên cười nhẹ: "Đương nhiên là nhớ con rồi, hiện tại mẹ đang ở nhà hàng thức ăn nhanh với Trình Trình ."
"Ha! Mẹ, mẹ đưa Trình Trình đi đánh lẻ không gọi con." Dương Dương vẻ mặt than thở.
"Hai người bọn mẹ cũng không phải cố tình đi đánh lẻ đâu.
Hơn nữa, con ở nhà bà nội mỗi ngày đều ăn sơn hào hải vị, còn quan tâm mấy cái này nữa sao?” Cố Hạnh Nguyên và Dương Dương luôn rất tự nhiên khi họ nói chuyện với nhau, không bao giờ bày ra dáng vẻ phụ huynh cả.
“Hì hì, sơn hào hải vị ăn nhiều rồi, thỉnh thoảng cũng phải đổi chút hương vị chứ.
Mẹ, hôm nay gọi điện thoại, không phải chỉ là muốn khoe việc hai người đi ăn hamburger nhàm chán như vậy thôi chứ.” Dương Dương có chút đắc ý nói.
Trên thực tế, đồ ăn của nhà Bắc Minh cũng rất bình thường, chỉ là sau khi đầu bếp chế biến cẩn thận, nó đã trở nên khác với bình thường.
"Thằng nhóc thối, nói chuyện với mẹ như thế sao.
Ngày mai là cuối tuần, mẹ đưa Trình Trình đi gặp bà ngoại, con đi không?" Cố Hạnh Nguyên nghe thấy Dương Dương nói như vậy, có cảm giác không được nể mặt, liền đổi giọng điệu khác.
Ngược lại thực sự có thể kìm Dương Dương lại: "Mẹ, con cũng rất muốn đi, nhưng con còn chưa chuẩn bị tốt lắm..."
"Vậy thì con không cần lo lắng nữa, sáng mai mẹ sẽ đưa Trình Trình đến nhà bà nội đón con, thế nhé, cúp máy đây." Cố Hạnh Nguyên nói xong tắt máy.
Dương Dương cất điện thoại, rồi tung tăng đi đến cầu thang.
Tại đây Giang Tuệ Tâm đã phái người hầu đợi ở đây, hộ tống Dương Dương lên xuống lầu.
Đến nhà ăn, Dương Dương giật mình, chỉ thấy một ông bố không thường ăn cơm ở nhà đang ngồi vào bàn ăn.
Bắc Minh Thiện ngồi trên ghế chính của mình , mặt không biểu cảm gì.
“Ba.” Dương Dương ngồi vào chỗ của mình, cậu nhỏ giọng gọi một tiếng.
“Tại sao gọi ăn cơm lâu như vậy rồi giờ con mới xuống?” Bắc Minh Thiện đưa mắt sang nhìn cậu.
Bị ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm, thân thể nhỏ nhắn của Dương Dương không khỏi hơi run lên: "Vừa rồi con đang cùng mẹ nói chuyện, ngày mai mẹ định đưa Trình Trình đến thăm bà ngoại, muốn con cùng đi."
“Vậy ngày mai con dậy sớm đi, ba sẽ cho người đi chuẩn bị vài thứ ngày mai con đem cho bà ngoại.
còn giờ thì ăn cơm.” Bắc Minh Thiện nói xong cầm đũa lên.
“Dì cũng chuẩn bị một vài thứ, ngày mai cùng mang theo.” Giang Tuệ Tâm cũng nói.
"Dì Tâm, dì chỉ cần có lòng là được, con sẽ chuẩn bị đồ, cho nên không cần bận tâm."
Giang Tuệ Tâm xua tay: "Đồ con tặng là tấm lòng của con, đồ dì tặng, là vì dì và mẹ cô ấy còn một phần tình bè bạn nữa."
"Dì Tâm, ý của dì là ..." Nghe những gì Giang Tuệ Tâm nói, Bắc Minh Thiện càng trở nên kỳ lạ.
Vốn cứ nghĩ đó chỉ là phép lịch sự của bà ấy, nhưng nghe xong, hình như bà có quen biết mẹ của Cố Hạnh Nguyên.
Giang Tuệ Tâm nháy mắt với hắn, sau đó khẽ cười: "Mọi người ăn đi, ăn đi."
Bắc Minh Thiện ngay lập tức hiểu ý bà, nên cúi đầu ăn cơm mà không nói gì.
Sau khi ăn xong, Dương Dương được người hầu giúp trở về phòng ngủ.
Giang Tuệ Tâm đến phòng khách, cầm điều khiển lên để bật TV.
Bắc Minh Thiện không vội quay lại phòng làm việc của mình, mà đi theo bà đến phòng khách: "Dì Tâm, rốt cuộc chuyện là thế nào vậy?"
Giang Tuệ Tâm ra hiệu cho Bắc Minh Thiện ngồi xuống: "Trên thực tế, dì và mẹ của Cố Hạnh Nguyên, thậm chí cả mẹ của con đều có mối quan hệ với nhau ."
Sau đó, bà kể cho Bắc Minh Thiện nghe câu chuyện về thời trẻ của họ.
Ngay cả việc Dư Như Khiết đánh mất Cố Hạnh Nguyên cũng nói cho anh nghe.
Đây là những điều mà Cố Hạnh Nguyên chưa bao giờ nói với anh.
Sau đó, Bắc Minh Thiện trở lại phòng làm việc của mình, bắt đầu sắp xếp câu chuyện của Giang Tuệ Tâm
Đột nhiên, cảm thấy nhà họ Bắc Minh thực sự đã nợ mẹ con Cố Hạnh Nguyên quá nhiều rồi.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...