Câu này giống như lá bùa dán trên trán Hình Uy, anh ta lập tức im bặt, thành thực ngồi trên ghế, quy củ như học sinh tiểu học vừa nhập học.
Cố Hạnh Nguyên uống cạn cà phê của mình, sau đó cầm chìa khóa và thẻ ngân hàng Hình Uy nhờ cô đưa cho Lạc Kiều lên, cho vào túi.
“Xem ra cũng không còn gì để nói nữa, tôi hi vọng trước khi chuyện này kết thúc, vẫn là không gặp mặt tốt hơn, đặc biệt là ông chủ của anh.
Phiền anh quay về nói cho anh ta biết một tiếng.”
Nói xong, cô xoay người rời khỏi quán.
Hình Uy chỉ đành mở to mắt nhìn cô rời đi, anh ta có chút hối hận, anh ta không nên chọc cô tức giận vào lúc này.
Ngẫm nghĩ giây lát, anh ta vươn tay lấy ly cà phê của mình, uống một hơi!
Hình Uy cắn chặt răng, mắt trợn to, cơ mặt căng lên khẽ giật giật.
Anh ta cảm thấy đắng nghét, xém chút không nhịn được nhổ ra, còn may anh ta là một nam tử hán cứng rắn cho nên miễn cưỡng nuốt xuống.
Về tới nhà Vân Chi Lâm, vừa vào đã nghe thấy Cửu Cửu kêu to gọi nhỏ trong nhà: “Dì Kiều Kiều, trả đồ ăn cho con, đó là mẹ con mua cho con...”
Tiếp đó liền nhìn thấy Lạc Kiều miệng cắn cây kẹo hồ lô đỏ tươi từ phòng bếp đi ra, mặt vui vẻ như hồ ly trộm được chân gà trong phim hoạt hình.
Một bóng dáng nho nhỏ lẽo đẽo phía sau cô ấy, Cửu Cửu bĩu môi, ngẩng đầu cau mày nhìn Lạc Kiều.
Lúc này, trong phòng ăn truyền ra giọng của Trình Trình: “Cửu Cửu, anh cho em ăn cái của anh được không nè?”
Cửu Cửu dừng bước xoay người lại, đút tay vào miệng, thò người vào trong xem, sau đó bi bô nói: “Em không thèm, kẹo hồ lô của Cửu Cửu còn có một quả nho, em muốn ăn cái có nho.
Không ăn cái có quýt của anh.”
Nói xong cô bé lại xoay người, chạy lon ton đuổi theo Lạc Kiều.
Lạc Kiều còn thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn, lắc lư kẹo hồ lô trong tay cho Cửu Cửu xem: “Cửu Cửu xem nè, dì Kiều Kiều muốn ăn nè ~”
Cửu Cửu thấy kẹo hồ lô của mình sắp bị ăn mất liền lập tức rưng rưng nước mắt.
“Lạc Kiều, em thôi đi chưa nào, bây giờ là lúc nào rồi, em còn đùa với Cửu Cửu, lỡ em sảy chân thì to chuyện, còn không trả lại kẹo cho Cửu Cửu.”
Vẫn là Vân Chi Lâm lên tiếng có tác dụng, Lạc Kiều giống như đứa trẻ bị rầy, dừng bước.
Vân Chi Lâm đi tới, lấy kẹo trong tay cô ấy khom lưng đưa cho Cửu Cửu đang chạy lon ton tới: “Bảo bối nhỏ, ba Chi Lâm đòi kẹo hồ lô về cho con rồi.”
Cửu Cửu như giành được bảo bối, vươn tay nhỏ ra nhận: “Cảm ơn ba Chi Lâm, quả nho trên cùng này cho ba ăn.”
Nói rồi, Cửu Cửu bèn đưa kẹo hồ lô tới trước mặt Vân Chi Lâm.
“Cửu Cửu, con đưa nho cho ba ăn còn không bằng để dì ăn.” Lạc Kiều không muốn mở to mắt nhìn đồ mình muốn ăn bị người khác ăn mất, đặc biệt là Vân Chi Lâm.
“Khụ khụ...”
Tiếng ho khan đánh vỡ tình hình hỗn loạn trước mắt.
Lạc Kiều vừa thấy là Cố Hạnh Nguyên về liền lập tức như chuột thấy mèo, xám xịt núp sau lưng Cửu Cửu.
Cửu Cửu cũng không ngừng tay, lấy kẹo hồ lô về, chạy về phía Cố Hạnh Nguyên: “Mẹ, cái này cho mẹ ăn.”
“Hì hì, anh cũng không ăn được...” Lạc Kiều làm mặt quỷ với Vân Chi Lâm.
Vân Chi Lâm thật sự không biết nên làm sao với cô sư muội này, cô ấy giống như một đứa trẻ, không trưởng thành chút nào.
Cố Hạnh Nguyên ôm Cửu Cửu lên, hôn lên khuôn mặt nhỏ của bé: “Bảo bối nhỏ ăn đi, mẹ không ăn.”
Trình Trình cũng cầm kẹo hồ lô từ phòng ăn đi ra, cậu đưa kẹo cho Lạc Kiều: “Dì Lạc Kiều, cái này dì ăn đi, trai chua gái cay, nhất định có thể sinh em trai nhỏ.”
Lạc Kiều ngồi xổm xuống, kinh ngạc nhìn cậu: “Trình Trình, con học cái này ở đâu?”
“Đương nhiên là đọc sách và trên mạng rồi, con đã tìm rất nhiều kiến thức dì có thể dùng, lát nữa con in ra cho dì.”
Vân Chi Lâm đi tới khẽ vỗ đầu Trình Trình: “Lạc Kiều, em xem Trình Trình người ta đi.
Ngoại trừ đi học còn lo lắng cho em.”
Trình Trình lại xua tay: “Ba Chi Lâm, là vì môn học gần đây đều không khó nên con mới nhanh chóng làm xong.
Chuyện của dì Kiều Kiều con tìm lúc rảnh rỗi, rảnh cũng không có gì làm mà.”
Lạc Kiều vừa nghe: “Ha, thì ra con không phải đặc biệt tìm cho dì, dì vốn còn muốn cảm ơn con, nhưng theo con nói thì dì không cảm ơn nữa.”
Cố Hạnh Nguyên ôm Cửu Cửu: “Haha, Kiều Kiều, sao cậu giống như con nít không lớn vậy.
Tới đây, tớ có chuyện nói với cậu.”
Nói rồi, cô khom người thả Cửu Cửu xuống: “Bảo bối nhỏ, đi chơi với anh đi, mẹ muốn nói chút chuyện với dì Kiều Kiều.”
Cố Hạnh Nguyên kéo tay Lạc Kiều vào phòng ngủ của mình, sau lưng còn có Vân Chi Lâm.
Lạc Kiều quay đầu liếc nhìn: “Chuyện phụ nữ tụi em, anh là đàn ông theo nghe làm gì.”
Vân Chi Lâm mỉm cười: “Anh là sư huynh của em, em chưa từng nghe câu ‘huynh trưởng như phụ’ sao, huống chi sư phụ ban đầu cũng nói lúc ông không ở cạnh em thì anh chính là trưởng bối của em.”
“Chuyện này vốn cũng liên quan tới anh ấy, tự anh ấy đã chui đầu vào lưới, vậy thì để anh ấy ngồi nghe một chút.” Cố Hạnh Nguyên lại nói với Vân Chi Lâm: “Chi Lâm, anh đóng cửa đi.”
“Nguyên, rốt cuộc là chuyện gì vậy, còn liên quan tới sư huynh?”
Cố Hạnh Nguyên nhìn cô ấy nói: “Hôm nay tớ ra khỏi bệnh viện thì Hình Uy tìm tớ.”
Lạc Kiều vừa nghe tới tên Hình Uy liền cảm thấy chuyện không tốt: “Anh ta tìm cậu làm gì, không phải là chuyện của tớ chứ.
Tớ ban đầu đã nói rõ ràng với anh ta rồi, ai đi đường nấy.”
“Kiều Kiều, em nghe Hạnh Nguyên nói xong đã.
Hơn nữa, Hình Uy người ta cũng không đắc tội với em, chuyện này còn không phải tự em chuốc lấy sao.” Vân Chi Lâm ở bên cạnh nói giúp.
Cố Hạnh Nguyên dứt khoát nói hết cuộc đối thoại giữa cô và Hình Uy lúc chiều, kéo tới những chuyện liên quan tới vụ án và những chuyện khác cho Lạc Kiều nghe.
Sau đó lấy chùm chìa khóa biệt thự và tấm thẻ ngân hàng trong túi mình ra đẩy tới trước mặt cô ấy: “Cậu xem chuyện này nên làm thế nào đi.”
“A, đợi chút.
Ý em là Hình Uy muốn Lạc Kiều dọn qua đó ở?” Vân Chi Lâm chen lời nói.
Cố Hạnh Nguyên gật đầu: “Không chỉ cô ấy, ngay cả em và con cũng phải sang.
Vì Kiều Kiều còn cần có người chăm sóc.”
“Chuyện này anh là người đầu tiên không đồng ý.” Vân Chi Lâm thể hiện rõ thái độ của mình.
Thực ra anh ta cũng có chút lòng riêng, mặc dù anh ta và Cố Hạnh Nguyên không thể nào nữa, nhưng anh ta vẫn thích cô.
Thấy cô một mình nuôi con, anh ta cũng từng muốn kêu họ dọn tới nhà mình, mình cũng tiện chăm sóc họ.
Nhưng không có lý do thích hợp.
Bây giờ có rồi, nhưng nửa đường lại lòi ra một tên Hình Uy.
Lạc Kiều nghiêng đầu nhìn Vân Chi Lâm, giống như đứa trẻ đang dỗi, vươn tay sang kéo Cố Hạnh Nguyên đến cạnh mình.
“Sư huynh, anh phản đối cũng vô dụng, em quyết định rồi, dọn tới đó ở, không chỉ em đi, còn phải dẫn theo Nguyên, Anna và mấy đứa nhỏ sang đó hết.
Anh muốn đuổi em đi, giữ lại Nguyên.
Em sẽ không để dã tâm lang sói của anh được toại nguyện.”
Nói rồi, cô ấy nhận lấy chìa khóa và thẻ ngân hàng.
Đồ miễn phí dâng tới cửa, ngu sao không lấy.
Vân Chi Lâm thấy Lạc Kiều vạch trần tâm tư nhỏ của mình.
Anh ta sẽ không chính miệng thừa nhận: “Kiều Kiều, em dẫn họ qua hết với em, thực ra anh không phản đối.
Nhưng em có từng suy nghĩ Cửu Cửu làm sao không, nơi đó là nhà Hình Uy, nếu Cửu Cửu bị anh ta phát hiện rồi nói cho ông chủ anh ta biết, Dương Dương năm đó chính vì một vụ kiện của Bắc Minh Thiện mà bị anh ta cướp đi từ trong tay Hạnh Nguyên.
Em không muốn để anh ta lại dùng cách như vậy cướp Cửu Cửu đi đi.”
“Chuyện này...” Lạc Kiều lập tức nghẹn lời, cô ấy áy náy nhìn Cố Hạnh Nguyên: “Nguyên, tớ xin lỗi, tớ chưa từng nghĩ tới những chuyện này.
Nếu không thì tớ không đến chỗ anh ta ở nữa.” Nói rồi bèn vứt đi hết đồ trong tay.
Cố Hạnh Nguyên quả thực cũng có chút lo lắng, nhưng vì mình mà khiến Lạc Kiều và Hình Uy hi sinh thì cô không làm được.
“Kiều Kiều, đừng.” Cô nói, vươn tay giữ tay cô ấy: “Cậu nên đến đó, hoàn cảnh bên đó tốt hơn trong thành phố nhiều, bây giờ trong thành phố nhiều khói bụi như vậy, cho dù cậu không suy nghĩ cho mình thì cũng phải suy nghĩ cho đứa bé.
Huống chi Hình Uy cũng nói với tớ rồi, anh ta biết cậu không muốn gặp anh ta, cho nên anh ta sẽ không tới đó.
Tớ cảm thấy nếu như vậy, chúng ta đều tới ở cũng không sao.”
“Ừa, xem như tên đó thông minh, biết tớ muốn nhìn thấy cái gì, không muốn nhìn thấy cái gì.
Đã nói tới nước này thì chúng ta dọn sang đi.
Hơn nữa không thể chậm trễ, hôm nay liền tiến hành.” Lạc Kiều nói xong thì xoay người đi ra ngoài.
Ra khỏi phòng ngủ, cô cất cao giọng thêm vài tông: “Anna, Trình Trình, Cửu Cửu, chúng ta dọn nhà đến biệt thự...”
“Dì Kiều Kiều, không phải dì vì cãi nhau hai câu với ba Chi Lâm mà muốn bỏ nhà ra đi chứ.”
Đây chính là phản ứng đầu tiên của Trình Trình.
Cửu Cửu lại không như vậy, con bé bình tĩnh nói một câu: “Dì Kiều Kiều, có phải dì muốn tìm ba nuôi hông? Ba Chi Lâm cũng là ba nuôi, xao ba hông có biệt thự cho Cửu Cửu ở chứ?”
Trên đỉnh đầu mọi người lập tức xuất hiện đàn quạ bay qua...
Cố Hạnh Nguyên đi tới trước mặt Cửu Cửu, ngồi xổm xuống nhìn khuôn mặt non nớt của con bé, khẽ vỗ đầu con bé: “Bảo bối nhỏ, con học những thứ này ở đâu?”
“Dạ...” Cửu Cửu cắn ngón tay, cau mày suy nghĩ: “Ton nhìn thấy trong tivi.”
Phim truyền hình bây giờ đều có tiết mục này, vì để thu lượt xem mà trở nên không có hạn cuối như vậy.
Người lớn thấy thì cười cho qua, nhưng trẻ con có lúc sẽ vô ý ghi nhớ vào đầu.
“Bảo bối nhỏ, bây giờ con còn nhỏ, rất nhiều chuyện con không hiểu.
Sau này xem tivi chỉ cho phép xem phim hoạt hình, những thứ khác không được xem, có biết không?”
Cửu Cửu gật đầu thật mạnh: “Cửu Cửu là ton ngoan của mẹ, mẹ kêu Cửu Cửu làm gì thì Cửu Cửu làm cái đó.
Không làm mẹ tức giận.”
“Ừa, đây mới là đứa trẻ ngoan.
Đến đây, để mẹ hôn một cái.
Chụt...”
Nói dọn nhà liền dọn nhà, Lạc Kiều cũng rất nhanh chóng, mặc dù đang mang thai nhưng tay chân vẫn rất nhanh nhẹn.
Lại thêm có Anna và Cố Hạnh Nguyên giúp đỡ, mấy vali đồ nhanh chóng được sửa soạn xong.
Vân Chi Lâm thấy mình giữ thế nào cũng không được: “Các cô gái, vậy để tôi tiễn các cô đoạn đường cuối cùng đi.”
Rất nhanh, hai chiếc xe đã lái tới ‘Phẩm Hoan biệt uyển” dưới sườn núi.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...