Đường Thiên Trạch nói tiếp: “Vì để các vị phụ huynh có thể tập trung toàn bộ tinh thần chung sống cùng bọn trẻ ba ngày, bên phía nhà trường đã đưa ra một quyết định, đó là hy vọng các vị đều bỏ điện thoại vào đây.
Đây cũng xem như dùng một biện pháp cưỡng chế để các vị phụ huynh buông bỏ công việc trong tay.
Nếu có vị phụ huynh nào không muốn làm như thế, chúng tôi cũng sẽ không ép buộc, bởi vì mọi người thà vì công việc, cũng không muốn sống cùng con cáo.
Chờ đến khi đến địa điểm rồi, các vị ngồi xe quay về là được.”
Bắc Minh Thiện nghe thế, không khỏi nhếch khóe môi cười lạnh lùng.
Cố Hạnh Nguyên ngồi cạnh anh trừng mắt lên: “Mấy câu này buồn cười lắm sao? Anh ta nói không sai, loại người giống anh, đã từng dẫn con ra ngoài chơi được bao nhiêu lần.
Tôi nói cho anh biết, bồi thường bọn nhỏ cho đàng quàng đi, anh có việc khác cũng không được làm.”
Cô không nói sai, Bắc Minh Thiện chỉ có thể thầm đồng ý.
Anh liếc mắt nhìn Cố Hạnh Nguyên: “Được, mấy ngày nay tôi sẽ chơi cùng bọn nhóc, nhưng mà em phải nghe lời tôi, không được tôi đồng ý thì không được phép tiếp xúc với tên Noton kia.”
Cố Hạnh Nguyên nhìn Bắc Minh Thiện: “Giữa tôi và anh đã không có quan hệ gì nữa, ai không quản được việc tôi tiếp xúc với người nào.
Hơn nữa, Noton anh ta làm sao hả, không lẽ anh ghen sao?”
Bắc Minh Thiện vừa nghe vậy, trừng mắt nhìn Cố Hạnh Nguyên: “Tôi không cần phải ghen với ai cả, em chỉ cần làm theo những gì tôi nói là được, em sẽ không bị thiệt gì.”
“Tôi cũng nói rõ cho anh biết, ai đối xử tốt với tôi, ai hại tôi, tôi đều tự hiểu rõ.
Hơn nữa bây giờ trừ anh ra, những người khác cũng sẽ làm tôi bị thiệt.” Đương nhiên, Cố Hạnh Nguyên biết thật ra Bắc Minh Thiện cũng không có ác ý, chẳng qua là anh chưa quen thân với Noton thôi.
Nhưng mà cô rất ghét cái kiểu tự cao khẳng định bản thân đúng của anh, nên mới cố ý nói như thế.
Lúc này, người ôm thùng đã đến cạnh Bắc Minh Thiện, gật đầu nhìn bọn họ: “Chào hai anh chị, mời hai anh chị bỏ điện thoại vào thùng được không?”
Bắc Minh Thiện tiện tay ném điện thoại của anh vào thùng, Cố Hạnh Nguyên cũng bỏ điện thoại của cô vào thùng theo.
Bây giờ không có điện thoại, nếu như xảy ra chuyện gì, vậy chỉ có thể dựa vào bản thân.
Tuy mặt ngoài Bắc Minh Thiện làm như không thèm quan tâm đến, nhưng trong lòng đã dần đề phòng.
Rất nhanh, tất cả mọi người trong xe đều bỏ điện thoại vào thùng, ngay cả tên nhà giàu sáu ngón kia cũng ngoan ngoãn nộp điện thoại lên.
Xe nhanh chóng chạy ra khỏi trung tâm thành phố, tầm nhìn xung quanh xe cũng rộng mở hơn nhiều.
Cố Hạnh Nguyên không nói chuyện với Bắc Minh Thiện nữa, mà xoay đầu nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ xe.
Bắc Minh Thiện dựa lưng vào ghế ngồi nhắm mắt dưỡng thần, tới đâu hay tới đó.
Bắc Minh Thiện vô cùng bình tĩnh, Đường Thiên Trạch nhìn thấy cũng rất thờ ơ, anh cũng muốn nhìn thử xem Bắc Minh Thiện còn có thể bình tĩnh được bao lâu nữa.
Trình Trình và Dương Dương ngồi ở chỗ phía sau lưng bọn họ.
Sau khi Dương Dương nhìn thấy chú xinh đẹp kia đã vô cùng hưng phấn.
Cậu bé dùng khuỷu tay chọc Trình Trình ngồi dựa cửa sổ: “Lần này em có lộc ăn rồi, chú xinh đẹp nấu đồ ăn ngon lắm.
Lần trước anh chưa ăn đã, lần này anh nhất định phải ăn cho đã thèm.”
Trình Trình nhíu mày nhìn Dương Dương: “Anh có thể yên lặng một chút không.” Sau đó lại nói nhỏ bên tai Dương Dương: “Anh không thấy ba không được bình thường à?”
Dương Dương nhún vai: “Có gì không bình thường chứ, nếu có thì cũng là lúc cái tên nhà giàu kia bảo anh nhường chỗ, ba không thèm nói một câu nào, cứ như việc này không có liên quan gì đến ba vậy.”
“Ai nói chuyện này chứ, em nói là anh có phát hiện ra không, từ lúc Noton xuất hiện, ba bắt đầu có chút không bình thường.” Tuy lúc đó Trình Trình đứng sau lưng Cố Hạnh Nguyên, nhưng cậu bé cũng có thể nhìn thấy mặt ba.
“Em ngốc à, anh ngồi sau lưng ba, sao có thể nhìn thấy ba không bình thường chỗ nào chứ.” Dương Dương trợn trắng mắt nhìn Trình Trình.
Tuy Trình Trình chỉ nhìn ba vài lần, nhưng cậu bé đã phát hiện ra ba có ấn tượng không tốt với Noton, thậm chí còn có chút thù địch nữa.
Hơn bốn tiếng sau, xe ngừng lại ở một mảnh đất trống dưới chân núi.
“Mời các vị phụ huynh xuống xe, chúng ta đã đến nơi rồi.” Đường Thiên Trạch nói xong, mở cửa xe ra, là người đầu tiên bước xuống.
Những người còn lại trên xe cũng nhanh nhẹn dọn dẹp hành lý của bản thân rối rít xuống xe.
Chờ đến cuối cùng, trong xe chỉ còn nhóm Bắc Minh Thiện và Cố Hạnh Nguyên.
“Nè, rốt cuộc anh có đi hay không.” Cố Hạnh Nguyên đứng dậy.
Lúc này Bắc Minh Thiện mới mở mắt, anh đứng lên bắt đầu cầm hành lý.
Chờ đến khi bọn họ xuống xe, những phụ huynh khác đã dẫn theo con cái đứng ở bãi đất trống được một lúc, bây giờ đang giữa trưa, mặt trời nắng chói chang chiếu thẳng xuống mọi người.
“Xin lỗi, chúng tôi đến chậm.” Cố Hạnh Nguyên vừa xin lỗi vừa đứng vào trong đội ngũ.
Bắc Minh Thiện kéo valy, dẫn Dương Dương theo sau.
Đường Thiên Trạch liếc nhìn Bắc Minh Thiện, cố ý sa sầm mặt xuống nói: “Xin các vị phụ huynh có ý thức tập thể một chút, đừng để mọi người đứng dưới trời nắng chỉ để chờ một người.
Nếu còn tái phạm, bé nhỏ không cần chịu phạt, nhưng phụ huynh chắc chắn sẽ phải chịu phạt, hy vọng tôi cũng chỉ nói cho có, sẽ không có vị phụ huynh nào phải nhận hình phạt cả.”
Cố Hạnh Nguyên liếc nhìn Bắc Minh Thiện đứng bên cạnh: “Đều là chuyện tốt do anh làm đó.”
Bắc Minh Thiện lại xem thường, anh đứng thẳng tắp ở cuối đội ngũ, nhưng anh lại có dáng người cao gầy, có thể nhìn thấy Đường Thiên Trạch đứng đằng trước.
Nhìn anh ta nghiêm trang như thế, Bắc Minh Thiện lại tức giận.
Nếu bây giờ anh ta đã chịu lộ mặt, vậy thì muốn tìm anh ta tính sổ cũng dễ hơn rất nhiều, không cần phải gấp gáp.
Đường Thiên Trạch duỗi tay chỉ cửa vào núi ở trước mặt đội ngũ: “Chỗ đó là nơi chúng ta muốn đến, mấy ngày này chúng ta sẽ sinh sống ở nơi đó.
Về mặt nguyên liệu nấu ăn, tất cả đều yêu cầu mọi người tự đi tìm, tự mình đi nấy.
Chúng tôi chỉ cung cấp cho mọi người một số đồ dùng sinh hoạt đơn giản.
Cho nên, trừ điện thoại mọi người đã nộp lên từ đầu kia, còn phải để lại hành lý trên xe.”
“Tôi có ý kiến, chúng tôi đều bỏ đồ lên xe, nếu như bị mất trộm thì phải làm sao đây? Đồ của tôi đều là hàng hiệu, chỉ sợ mấy người không đền nổi.”
Mọi người nương theo tiếng nói nhìn qua, đúng là tên người giàu sáu ngón trên xe.
Đường Thiên Trạch hơi mỉm cười đi đến trước mặt anh ta: “Chuyện này xin anh hãy yên tâm, mấy thứ này sẽ có người đến trông coi riêng.”
“Hừ, chỉ sợ là có người đến trông coi mới dễ bị mất hơn đó.” Lúc này người nói lại là Bắc Minh Thiện.
Đường Thiên Trạch từ từ đi đến trước mặt Bắc Minh Thiện, hai đối thủ chưa từng gặp mặt, cuối cùng cũng gần sát nhau.
Anh trừng mắt nhìn Bắc Minh Thiện, hơi thở toát ra từ trên cơ thể dung hòa với không khí ở xung quanh thành một ngọn lửa, anh sa sầm mặt mày từ từ nói: “Nếu anh không tin tưởng bảo vệ của chúng tôi, vậy mời anh dọn hành lý và diện thoại của anh đi, chúng tôi chở anh về.”
Lần đầu tiên Cố Hạnh Nguyên thấy Noton tức giận, trong lòng có hơi lo lắng.
Cô hiểu rõ tính cách của Bắc Minh Thiện, làm sao chịu đựng được việc người ta ăn nói với anh như thế chứ.
“Noton, thật ra anh ta không phải có ý này, bọn họ người nào ra ngoài mà không mang theo vài chục triệu.
Anh nói coi chỗ này cách trung tâm thành phố xa như thếm nhân viên của anh lại ít như vậy, nếu xảy ra chuyện gì thì không xong rồi.” Cố Hạnh Nguyên vội giải hòa.
Bắc Minh Thiện làm sao có thể bị khí thế của anh ta đè ép được, anh cũng không hề thua kém, dùng ánh mắt đầy khinh thường nhìn Đường Thiên Trạch: “Từ sau khi tôi nhìn thấy anh, tôi đã định bỏ về.
Nhưng mà...” Nói đến đây, kéo Cố Hạnh Nguyên sát lại gần: “Nhưng mà cô ấy ở lại nơi này tôi lại càng không yên tâm hơn, cho nên tôi muốn xem thử hoạt động gia đình này, rốt cuộc là có mờ ám gì.”
Anh nắm chặt cánh tay Cố Hạnh Nguyên, làm cô nhịn không được hơi nhíu mày lại.
Đường Thiên Trạch gật đầu: “Được thôi.” Sau đó xoay người đi đến trước đội ngũ: “Nếu có ai còn có thắc mắc, xin hãy nói ra ngay, tôi cho mọi người một cơ hội cuối cùng, đến khu cắm trại rồi thì sẽ không được phép đổi ý nữa.”
Nhưng người khác tôi nhìn anh, anh nhìn tôi, đều không nói tiếng nào.
“Được rồi, chúng ta đi thôi.” Đường Thiên Trạch nói, dẫn đường đi ở phía trước.
“Anh bóp tay tôi đau quá, buông ra.” Cố Hạnh Nguyên vừa đi vừa nói.
Lúc này, Bắc Minh Thiện mới thả lỏng tay cô ra.
“Cũng không biết anh nuốt thuốc nổ gì nữa, Noton có thái độ rất tốt, cũng không phải người xấu, sao anh cứ làm khó dễ người ta.” Cố Hạnh Nguyên vừa nói vừa xoa cổ tay bị anh bóp đỏ.
Mặt Bắc Minh Thiện căng chặt: “Không có ai viết lên mặt mấy chữ người tốt người xấu, đừng có thấy người ta đẹp đã dễ dàng tin tưởng anh ta.”
“A, anh nói cũng có lý, nếu không sao tôi lại rơi vào tay anh chứ.” Cố Hạnh Nguyên nói xong trợn trắng mắt liếc Bắc Minh Thiện.
“...”
Trình Trình và Dương Dương đi theo phía sau bọn họ, cũng có hơi hối hận vì sao lại rủ bọn họ đến cùng, chỉ một đoạn đường ngắn ngủi, bọn họ sắp sửa biến thành nhân vật trung tâm của sự chú ý rồi.
Nghĩ đến đây, hai anh em thở dài, lấy mũ đội lên đầu, sau đó lại kéo vành nón xuống thật thấp.
Bước vào miệng núi, một cơn gió lạnh thổi ập đến, cảm giác nóng bức trưa hè trên đỉnh đầu họ nhanh chóng bị thổi bay đi gần hết.
Đây là con đường lên núi duy nhất, không có đường xi măng, chỉ dùng hòn đá nhỏ san bằng lại một ít, như vậy khi đi bộ sẽ không đến mức bị vấp ngã trật chân.
Đường nhỏ quanh co khúc khủy kéo dài vào sâu trong núi.
“Mẹ ơi, chỗ này giống ngọn núi chúng ta bị lạc lần trước ghê.” Lúc này Dương Dương ngẩn đầu lên, nhìn rừng rậm hai bên, kéo góc áo Cố Hạnh Nguyên.
Cố Hạnh Nguyên quay đầu nhìn Dương Dương: “Chỗ này đúng là hơi giống, nhưng mà tất cả khu rừng đều khá giống nhau.”
Dưới sự dẫn dắt của Đường Thiên Trạch, mọi người đi dọc theo đường đá nhỏ suốt nửa tiếng.
Lúc này đã có người mất kiên nhẫn: “Hướng dẫn viên, còn bao xa nữa mới đến?”
Đường Thiên Trạch không ngừng chân, chỉ giơ tay chỉ phía trước: “Không xa nữa, chỉ cần nghe được tiếng nước sông chảy, chúng ta sẽ đến nơi dừng chân.”
Lại đi thêm mười phút, mọi người nghe được tiếng nước chảy văng vẳng, lập tức tinh thần phấn chấn.
Tên nhà giàu sáu ngón giơ tay lau mồ hôi: “Ui má ơi, cái này mà là khu trại hè gia đình gì, gần giống như đi chinh chiến đường dài rồi.”
Mọi người đi qua một đoạn đường tuy không quá khó đi nhưng rất dài, cuối cùng đến được nơi cắm trại.
Nơi này là một khu đất trống trong núi sâu.
Trên thảm có xanh mướt, có một vài loài hoa dại không tên rải rác khắp nơi.
Xung quanh khu đất trôgns là rừng cây nhìn không thấy điểm cuối.
Ngẩng đầu nhìn lên bầy trời, trên bầu trời xanh thẳm thỉnh thoảng có vài đám mây nhạt màu trôi qua, còn có cả một vài loại chim không biết tên.
Ven khu đấy trống có một con sông nhỏ quanh có khúc khuỷu chảy qua, xuyên qua mặt nước, còn có thể nhìn thấy những hòn đá trong lòng sông.
Nơi này đúng là tiên cảnh.
Cố Hạnh Nguyên ngẩng đầu, hít một hơi thật sâu bầu không khí nơi đây.
Tươi mát đến mức cơ thể cô cảm thấy thoải máu gấp đôi.
Đã lâu lắm rồi không được hít thở bầu không khí trong lành thế này.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...