Cố Hạnh Nguyên hoá đá! Cố nặn ra một nụ cười gượng gạo.
Sao, sao lại có người trong xe thể?
Mặt cô lập tức hết xanh lại đỏ.
Cửa kính xe hạ xuống, bên trong lộ ra một
khuôn mặt cực kỳ đẹp trai.
Trên gương mặt góc cạnh rõ ràng kia lóe lên
nụ cười lạnh lùng, chế nhạo.
Đôi mắt sâu thằm hơi ngước lên, xẹt lên ý
cười yêu nghiệt, nhìn thẳng vào con ngươi của
Cố Hạnh Nguyên.
Đầu ngón tay Cố Hạnh Nguyên run lên.
Trái tim phảng phất như bị thứ gì đó đụng
mạnh vào.
Một người đàn ông cực kỳ đẹp trai
“Cô à, nơi này không cần ‘phục vụ’ đâu.”
Người đàn ông cố gắng nhấn mạnh hai chữ
“phục vụ”, trong giọng nói lộ ra vẻ mỉa mai, liếc
nhìn cô một cái vẻ khinh thường.
Mặc kệ ánh mắt khinh thường của anh
chàng kia, nhưng đáng chết chính là giọng nói
trầm thấp như từ trên trời vọng xuống bất
thình lình chạm vào lòng cô, giọng nói êm tai
đến nổi khiến người khác say mê.
Thậm chí còn có phần quen thuộc…
Cảm giác rất xa xôi, lạ lẫm lại phảng phất
như đã từng nghe được ở đâu rồi.
Trái tim cô bỗng nhiên nảy lên.
Nhưng mà…
Phục vụ?
Lúc này Cố Hạnh Nguyên mới phản ứng kịp.
Cô trợn to mắt, lửa giận lập tức xông lên
đầu.
Anh chàng này vừa mới nói cái gì?
Phục vụ ?
Trong hội trường rộng lớn quần áo lụa là
thơm tho, dáng dấp tóc mai yểu điệu
Muôn màu muôn vẻ, vàng son lộng lẫy.
Vừa nhìn đã biết đây là tiệc xã giao của tầng
lớp xã hội thượng lưu.
“Tiểu Cố, cô tới rồi!”
Lý Đỉnh Thịnh vừa quay đầu lại đã thấy một
cô gái đứng ngay cửa hội trường.
Ông ta nhanh chóng bước về phía cô, trong
mắt lóe lên vẻ kinh ngạc.
“Tổng giám đốc Lý.” Cố Hạnh Nguyên mỉm
cười gật đầu.
Bất chợt trong lòng cô cảm thấy lo lắng vô cớ.
.