Nhiệm Vụ Sinh Đẻ


Sau khi Trình Trình cất cặp của mình vào trong phòng ngủ của Cố Hạnh Nguyên rồi đi ra nói với Anna:

"Dì Anna, dì không biết, Bắc Minh Tư Dương chính là hứng thú nhất thời mà thôi.

Hơn nữa điểm số học tập bây giờ của em ấy còn kém như thế, nếu cả ngày suy nghĩ đều đặt ở trên cái này, đến lúc đó sau khi thi cuối kỳ, con thấy mông của em ấy sẽ nở hoa rồi."

Dương Dương quay đầu nhìn thoáng qua Trình Trình, nếu trước kia Trình Trình nói cậu như vậy, cậu có lẽ sẽ không có lời nào để nói.

Nhưng mà hiện giờ sức mạnh của cậu xem như là đủ rồi.



"Em chính là thích ô tô thì làm sao, đây là sở thích của em.

Hơn nữa hôm nay đi học, em đều làm cho thầy giáo và bạn học chấn kinh rồi."

Anna và Cửu Cửu đều tò mò nhìn Dương Dương, các cô rất muốn nghe thử rốt cuộc cậu lại làm hành động khinh người gì.



Trình Trình bĩu môi: "Em có thể có thể làm họ khiếp sợ, chẳng qua chính là lúc học thì ngủ lại còn nói mớ.

Nếu không chính là thầy giáo gọi em đứng lên trả lời câu hỏi, em có thể trong tiết ngữ văn đọc thuộc bài vè phép nhân, trong tiết toán tốn mấy ngày trời học thuộc lòng thơ Đường."

Mấy lời Trình Trình nói nhưng thật ra không sai, mấy việc này Dương Dương lúc vào học thường xuyên làm.



Tuy rằng Trình Trình và Dương Dương không phải là cùng lớp học, nhưng mà tên tuổi của Dương Dương đã ở trong trường học này có chút nổi rồi.



Dương Dương có hơi tức giận: "Bắc Minh Tư Trình, anh đừng vạch trần chuyện xấu của em được không.

Trước mặt Dì Anna và em Cửu, cũng nể mặt em chút đi.

Hơn nữa, đó là chuyện trước kia.

Bây giờ em đã không giống lúc trước rồi."

Trình Trình liếc nhìn Dương Dương, vẻ mặt khinh thường.



"Hôm nay trong tiết toán, đề toán thầy giáo viết trên bảng đen, hỏi toàn bộ lớp ai biết làm.

Kết quả không có ai giơ tay, Triệu Tĩnh Di cũng dùng sách che mặt lại.

Em vừa thấy đề này, đúng là đề mà thầy Lạc đã từng giảng cho em.

Em đi lên một chút liền đã làm được.

Lúc ấy toàn bộ bạn học và thầy giáo đều ngây người ra."

Dáng vẻ đó của Dương Dương, chính là oai cực kì.



"Đó có cái gì, chẳng qua là đề của năm 1 mà thôi.

Hơn nữa đó là phần mà thầy đã từng giảng qua cho em, mèo mù vớ cá rán mà thôi.


Được rồi, không nói chuyện với em nữa, anh trở về phòng làm bài đây." Trình Trình xoay người đi vào phòng ngủ của Cố Hạnh Nguyên, đóng cửa lại.



Anna nhìn thấy dáng vẻ tức giận của Dương Dương, an ủi cậu nói: "Dì Anna biết con rất giỏi.

Nhưng mà cũng đừng kiêu ngạo."

Lúc này cửa nhà bị gõ vang.



Anna hiện tại chỉ cần là gõ cửa, đều sẽ ôm Cửu Cửu vào trong phòng, chỉ sợ Bắc Minh Thiện đột nhiên đến mà không có bất kì chuẩn bị gì.



Cô rất nhanh liền ôm Cửu Cửu vào phòng ngủ của mình, Cửu Cửu cũng rất nhu thuận ở trong phòng không lên tiếng.



Sau khi Anna đi ra khỏi phòng ngủ đóng của lại, đi tới trước cửa lớn, xuyên thấu qua mắt mèo nhìn thấy người đứng bên ngoài là người cô không quen.



Sau khi cô xích kĩ cửa lại, mở ra một khe cửa hỏi: "Chào anh, xin hỏi anh tìm ai?"

"Nơi này là nhà của cô Cố Hạnh Nguyên phải không, Bắc Minh Tư Dương có phải là ở đây không?" người đàn ông đó cầm trong tay một phiếu hỏi.



Dương Dương đang ngồi trên sô pha giận dỗi vừa nghe thấy âm thanh này, lập tức tinh thần tỉnh táo.

Cậu nhảy xuống sô pha vội vàng đi tới cửa, chỉ thấy Lạc Hàn đang đứng ở cửa.



"Hi, thầy Lạc, làm sao thầy biết em ở đây ạ?" Dương Dương cười hì hì xuyên qua khe cửa chào hỏi Lạc Hàn.



Anna vừa nghe Dương Dương kêu người đó là thầy Lạc, chắc hẳn anh ta chính là gia sư mà trong miệng Dương Dương khen ngợi.



Cô vội vàng mở dây xích cửa ra, mời Lạc Hàn vào nhà "Thầy Lạc ngại quá, tôi thất lễ rồi."

Lạc Hàn mỉm cười lắc lắc đầu: "Một người phụ nữ chăm sóc đứa nhỏ ở nhà, cần chú ý an toàn nhiều một chút." Nói xong, anh ta đánh giá Anna một chút, sau đó thăm dò hỏi một câu: "Cô chính là mẹ của Bắc Minh Tư Dương, Cố Hạnh Nguyên hả?"

Dương Dương vội vàng sửa lại nói: "Đây là Dì Anna, là bạn thân của mẹ con.

Mẹ con đi làm rồi, liền do dì tới chăm sóc tụi con."

Lạc Hàn ngồi trên sô pha, Dương Dương cũng đi theo ngồi ở bên người của anh ta.



Sau khi Anna rót cho Lạc Hàn ly trà liền đi vào phòng ngủ chơi với Cửu Cửu.



"Dương Dương, hai ngày nay có ngoan ngoãn ôn tập bài học không." Lạc Hàn vươn tay nhẹ nhàng vỗ về cái đầu nhỏ của Dương Dương hỏi.




Dương Dương dùng sức gật gật đầu: "Đương nhiên là có ạ.

Hơn nữa hôm nay con còn khiến cho cả lớp kinh ngạc nữa." Tiếp theo Dương Dương lại kể lại một lần sự oai phong của cậu trong tiết toán.



Lạc Hàn nghe xong mỉm cười: "Con đừng có kiêu ngạo đó, trình độ bây giờ chẳng qua là thuộc trình độ bình thường.

Nếu muốn vượt qua người khác, con vẫn phải càng thêm cố gắng mới được."

Nói xong, anh ta từ trong túi lấy sách ra, bắt đầu bổ túc bài học cho Dương Dương.



Dương Dương cũng rất nhu thuận mà lấy cái cặp ở trên tường qua, lấy cuốn tập ra bắt đầu làm bài tập thầy giáo giao.



Rất nhanh, một buổi chiều cứ như vậy trôi qua.



Mặt trời chiều ngã về tây, Lạc Hàn nhìn thời gian đã không còn sớm nữa, thu dọn xong đồ vậy tùy thân của mình chuẩn bị rời đi.



Từ trong phòng ngủ đi tới: "Anh Lạc vất vả rồi, không ở đây ăn chút cơm rồi hẳn về nha."

Dương Dương cũng đi theo sau Lạc Hàn, vẻ mặt luyến tiếc nhìn anh: "Thầy Lạc, thầy hay là trước ăn cơm xong rồi hẳng đi."

Lạc Hàn cúi đầu nhìn nhìn Dương Dương, sau đó lại khoát tay với Anna, mỉm cười nói: "Không cần, tôi còn có việc khác, chờ sau này có cơ hội rồi nói sau."

Dương Dương thấy thầy Lạc không thể giữ lại, chỉ đành nói: "Vậy thầy sau này nhất định phải tới ăn cơm nha."

Anna tiễn Lạc Hàn đến cửa, ngay lúc cô chuẩn bị mở cửa, cửa đột nhiên bị gõ vang.



Âm thanh cũng không tính là lớn, hơn nữa tựa hồ mang theo tiết tấu nhẹ nhàng, khác với âm thanh gõ cửa của người khác.



Anna vội vàng mở cửa, chỉ thấy một người phụ nữ dáng người thon thả đứng bên ngoài, một mái tóc màu vàng kim, trên cái mũi cao thẳng của khuôn mặt trái xoan có đeo một cái kính râm.



Bên chân của cô có đặt một cái vali du lịch của nhãn hiệu nổi tiếng nào đó.



Cô thấy cửa mở ra rồi, vội vàng giương hai cái lông mày lên, mỉm cười vẫy tay gọi người trong nhà: "Hi, mọi người có nhớ tôi không…A!"

Nhưng vào giờ phút này, sau khi cô nhìn thấy Lạc Hàn đứng ở phía sau Anna, dường như ngây ngẩn cả người.



Nhưng sau vài giây ngắn ngủi, lại ngay sau đó nói một câu: "Thật xin lỗi tôi đi nhầm rồi!" Cô nói xong khom lưng nhấc vali du lịch lên, xoay người nâng chân lên liền muốn rời đi.




Anna vô cùng kinh ngạc mà nhìn người phụ nữ ở ngoài cửa, thật sự là một người kì lạ.



Nhưng mà đúng lúc này, Lạc Hàn đứng ở phía sau cô lên tiếng: "Đứng lại, quay đầu qua đây."

Anna quay đầu lại nhìn Lạc Hàn, lẽ nào anh ta quen biết người phụ nữ ở ngoài cửa này?

Người phụ nữ đó đưa lưng về phía Lạc Hàn, nhíu mày.



Điều làm cho cô cảm thấy bất ngờ chính là cư nhiên có thể ở chỗ này nhìn thấy anh ta, thật sự là càng sợ nhìn thấy ai lại càng có thể nhìn thấy người đó.



Xem ra chính mình hôm nay là chạy không thoát rồi, cô đành phải bỏ vali du lịch trong tay xuống.

Chậm rãi xoay người lại, cùng lúc đó cũng đổi thành một khuôn mặt tươi cười nhìn Lạc Hàn: "Anh…"

Anh?! Cô đây là đang gọi ai, lẽ nào là Lạc Hàn sao? Anna có chút không thể tin nhìn nhìn Lạc Hàn.



Lúc này Dương Dương từ phía sau Lạc Hàn ló ra, cậu vừa liếc mắt một cái liền nhận ra người phụ nữ ngoài cửa, vui vẻ mà hô to một tiếng: "Dì Lạc Kiều!"

Lạc Kiều vẫy vẫy tay với Dương Dương.



Lần này lại làm cho Lạc Hàn và Anna đồng thời đều lắp bắp kinh hãi, vốn cho rằng cô là đi nhầm nhà, rất ngẫu nhiên mà gặp được Lạc Hàn, không nghĩ tới Dương Dương lại cũng quen biết cô.



"Ơ? Dì Kiều Kiều, dì là em gái của thầy Lạc hả! Mau vào đi, lần trước dì không nói không rằng chạy đi đâu vậy?" Dương Dương bộ dáng giống như cậu chủ nhỏ, chào hỏi với Lạc Kiều.



Lạc Kiều xách vali đi vào, lúc này Trình Trình cũng làm xong bài tập đi ra, cậu vừa thấy Lạc Kiều đến đây, cũng ngọt ngào kêu một tiếng: "Dì Kiều Kiều."

"Ừa." Lạc Kiều cũng vội vàng mỉm cười nâng tay lên, chào hỏi với Trình Trình.



Anna đóng cửa lại lần nữa, xoay người cười nói: "Ha ha, thế giới này thật sự là quá nhỏ, không nghĩ tới tất cả mọi người đều là người quen."

Nói xong cô đi tới trước mặt Lạc Kiều tự giới thiệu nói: "Tôi tên là Anna, là bạn của Hạnh Nguyên, tôi cũng nghe Hạnh Nguyên thường xuyên nhắc tới cô, không nghĩ tới chúng ta sẽ ở tình huống như vậy mà quen biết."

Lạc Kiều gật gật đầu với Anna: "Tôi cũng thường xuyên nghe Hạnh Nguyên nhắc tới cô."

Nói xong, cô nhìn trái nhìn phải: "Ơ? Sao chỉ có mấy người ở nhà, Hạnh Nguyên đi đâu rồi?"

Không đợi Anna trả lời, lúc này Lạc Hàn vươn tay giữ chặt tay của Lạc Kiều.



Anh ta nói với Anna: "Thật ngại quá, tôi muốn nói mấy câu với em gái tôi." Nói xong anh ta liền dẫn Lạc Kiều đi đến nhà ăn.



Dương Dương rất tò mò cũng muốn đi theo, nhưng mà bị Anna ngăn lại.



Lạc Hàn dẫn Lạc Kiều đi vào nhà ăn, mặt lập tức liền trầm xuống.



Lạc Kiều ngẩng đầu nhìn thấy mặt của anh trai âm trầm, cô cố ý trêu ghẹo nói: "Anh có thể sang sủa một chút hay không, mặt âm trầm, cẩn thận dọa Dương Dương sợ đó.

Ai, anh lúc nào lại bắt đầu làm thầy của người ta rồi, đừng có làm hại con cháu của người ta đó."


Vừa rồi cô cũng đã biết anh trai tới nơi này, hoàn toàn chính là bởi vì anh ta là thầy giáo của Dương Dương.



Lạc Hàn phụng phịu nhìn em gái: “Anh chưa có hỏi em, em ngược lại hỏi anh trước rồi.

Em trước cởi mắt kính ra.

Nói chuyện với anh trai có bộ dáng không lễ phép như vậy sao."

Lạc Kiều chép miệng, cuối cùng vẫn là vươn tay cài mắt kính lên đỉnh đầu.



"Em đây là từ chỗ nào vừa trở về, sao không về nhà đi.

Em có biết hay không, em vừa đi ba mẹ đau lòng biết bao nhiêu." Lạc Hàn nhìn chằm chằm vào mắt của em gái, trong giọng nói tràn ngập trách cứ.



Lạc Kiều không phục: "Ba mẹ dựa vào cái gì không cho phép em làm việc em muốn làm, cứ bắt em học pháp luật gì đó.

Được thôi, em nghe lời ba mẹ đi học, cũng học xong rồi, nhưng mà tại sao còn muốn can thiệp em làm cái gì."

"Ba mẹ đều là vì tốt cho em, sao em lại không thể hiểu vậy? Thật sự là lúc bình thường quá mức nuông chiều em rồi." Lạc Hàn thật là có chút chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.



"Ba mẹ vì tốt cho em, trong lòng em rất rõ, cũng rất cảm kích ba mẹ.

Nhưng mà em đã lớn rồi, không phải đứa bé có thể tùy ý cho ba mẹ sắp đặt như ngày xưa.

Em có dường đời của em." Lạc Kiều nói xong, thật sự là càng ngày càng kích động.



Cô nói tiếp: “Sao anh không nói bản thân mình đi, ba mẹ không phải cũng bắt anh làm luật sư sao, như thế nào sau này không phải cũng trở thành người dạy học.

Anh làm như vậy chẳng phải cũng là làm cho ba mẹ đau lòng sao."

Lạc Hàn nghe em gái nói như vậy, nhất thời cũng trở nên á khẩu không trả lời được.

Điều cô nói là sự thật.



Ba từng dốc lòng dạy dỗ anh ta, vốn định có thể cho anh ta kế thừa gia nghiệp trong nhà.

Nhưng mà sau này tuy rằng đạt được thành tựu trong học tập, nhưng mà chí thú của anh ta lại là dạy học.



Cũng bởi vì như thế, ba mới bắt đầu lại gửi gắm hy vọng cho em gái, đến sau này…

Hai anh em họ, rốt cuộc đều sâu sắc mà làm bị thương nỗi khổ tâm của ba mẹ.



Lạc Kiều trợn mắt nhìn anh trai, chỉ thấy sắc mặt của anh ta đổi rồi lại đổi, đã không phải là nghiêm khắc như trước, mà là hiện ra một tia mất mác.



Kỳ thật bọn họ cũng là đồng mệnh tương liên, đều không thích làm luật sư, nhưng đều bị ép lựa chọn nghề luật sư này.

Hơn nữa lại rất nhất trí tới cuối cùng đều phản bội lại sự kì vọng của ba.




.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui