Hình Uy thấy tình hình này đã hết sức căng thẳng, anh ta cắn chặt răng che ở trước người của Bắc Minh Thiện, chuẩn bị liều mạng một trận.
Ngoài phòng bệnh của Giang Tuệ Tâm đột nhiên hỗn loạn, làm cho Bắc Minh Đông không khỏi chau mày.
Sau khi anh ta trấn an Giang Tuệ Tâm, kéo mở cửa đi ra ngoài xem thử rốt cuộc xảy ra chuyện gì.
Khi anh ta ra khỏi cửa, chỉ thấy hai nhóm người đã bày ra tư thế.
Một bên là Bắc Minh Thiện và Hình Uy, một bên là Bắc Minh Diệp Long còn có hai người đàn ông xa lạ.
Bắc Minh Đông liền dứt khoát đứng giữa hai nhóm người: "Ê ê, mọi người đây là quậy cái gì vậy, làm sao mà người trong nhà đánh người trong nhà rồi."
Bắc Minh Diệp Long thấy Bắc Minh Đông từ phòng bệnh đi ra, cảm thấy có chút ngoài ý muốn: "Chú ba, sao chú ở trong này?"
Không đợi Bắc Minh Đông trả lời, Bắc Minh Thiện vươn tay kéo Hình Uy qua bên người, chỉ vào Bắc Minh Diệp Long nói: "Chuyện ở khách sạn Daredevil Empire con có tham gia hay không!"
Bắc Minh Diệp Long vươn tay lau vết máu trên khóe miệng: "Con nếu tham gia, còn có thể tới đây tự tìm đường chết sao!"
Bắc Minh Đông đi đến trước mặt Bắc Minh Diệp Long: "Chú hai của con bây giờ tâm trạng không tốt, con cũng đừng đi trêu chọc anh ấy."
"Chú ba, con còn chưa nói chú như thế nào cũng ở đây vậy." Bắc Minh Diệp Long tiếp tục hỏi.
Bắc Minh Đông nhíu lông mày: "Mẹ của chú ở trong này."
Bắc Minh Diệp Long bừng tỉnh: "Không phải là khách sạn xảy ra chuyện ngoài ý muốn, người xảy ra chuyện chính là bà nội chứ?"
Bắc Minh Đông chua sót lắc đầu: "Người xảy ra chuyện không phải là bà nội của con, mà là ông nội của con.
Ông ấy trong sự cố lần này qua đời rồi."
Bắc Minh Diệp Long chợt nghe tin ông nội qua đời, trong lòng lơ lửng một chút, chính là giống như từ nhà cao tầng cao ngất ngã xuống.
Từ nhỏ đến lớn, có thể nói anh ta là được ông nội một tay nuôi lớn.
So vớiTrình Trình mà nói, tình cảm của anh ta đối với ông nội là sâm đậm nhất.
Đột nhiên nghe thấy tin dữ này, sắc mặt của anh ta lập tức trở nên trắng bệch: "Việc đó không có khả năng, ông nội không phải đã nhập viện rồi sao, sao còn có thể xuất hiện ở khách sạn?"
Bắc Minh Đông thở dài một tiếng: "Nói đến rất là dài.
Sau này lại kể cho con vậy.
Bà nội của con chính là bởi vì biết ông nội của con qua đời rồi, nhất thời không thể chấp nhận được mà ngất xỉu.
Cho nên liền đưa vào trong này."
Hóa ra sự việc lại là trải qua như vậy, anh ta nhìn Bắc Minh Đông nói: "Chú hai, con muốn vào thăm bà nội."
Bắc Minh Đông gật đầu: "Vậy con vào đi."
Bắc Minh Diệp Long xoay người nói với hai người đàn ông kế bên người: "Các anh ở bên ngoài chờ tôi một lát." Sau đó nhẹ nhàng mà đẩy cửa ra đi vào.
Hai người đàn ông đó thì đứng ở cửa phòng bệnh.
Bắc Minh Đông lại quay đầu nhìn Hình Uy: "Ở đây không có chuyện gì rồi, Diệp Long ở đây không cần lo lắng.
Mọi người nên làm cái gì thì làm cái đó đi."
Sau đó lại nói với Bắc Minh Thiện: "Bọn nhỏ bây giờ đều ở nhà, tôi chưa nói với bọn nhỏ ông nội đã qua đời rồi, cho nên bọn nhỏ cũng chỉ là biết chuyện bà nội ngất xỉu."
Bắc Minh Thiện gật đầu, vươn tay vỗ vỗ bờ vai của anh.
Sau đó dẫn theo Hình Uy đi đến thang máy.
Sáng sớm hôm nay sự kiện thang máy ngoài ý muốn rơi xuống ở khách sạn Daredevil Empire, trong vòng vài giờ ngắn ngủn đã trở thành tin tức chấn động nhất ở thành phố A.
Lúc Bắc Minh Thiện dẫn theo Hình Uy mới từ trong thang máy đi ra.
Giờ phút này trong đại sảnh của bệnh viện, đã có rất nhiều phóng viên tụ tập ở đây.
Lúc bọn họ đang châu đầu ghé tai, thấy Bắc Minh Thiện đi tới, liền lập tức ùa lên.
Rất nhanh liền vây quanh Bắc Minh Thiện và Hình Uy, đến nỗi trước mặt họ không còn bất kì đường ra nào.
"Ông Bắc Minh Thiện, tôi là phóng viên của báo đô thị.
Ông đối với sự cố dây thang máy đột nhiên bị đứt của khách sạn Daredevil Empire vào sáng sớm hôm này có quan điểm như thế nào?”
"Ông Bắc Minh Thiện, tôi là phóng viên của báo giải trí mới.
Nghe nói trước khi xảy ra sự cố lần này, anh đang chuẩn bị bí mật tổ chức đám cưới.
Như vậy sau khi kết thúc sự việc này, anh vẫn sẽ tiếp tục tổ chức đám cưới chứ?"
"Ông Bắc Minh, nghe nói trong sự kiện lần này còn có người của nhà họ Bắc Minh bị thương, xin hỏi…"
Các phóng viên bám sát theo đưa ra câu hỏi, đèn flash của máy chụp hình ở trước mắt anh không ngừng lóe lên, làm cho Bắc Minh Thiện trở nên vô cùng bực bội
Anh đanh mặt lại, trừng mắt nhìn nhóm phóng viên giống như ruồi bọ.
Dưới tình huống mọi người không hề phòng bị, vươn tay đoạt lấy một chiếc máy quay phim đang ngắm thẳng vào mình, sau đó giơ lên cao, tiếp đó dùng sức ném nó xuống đất, lại hung hăng mà đạp mấy cái.
Bắc Minh Thiện bình thường đều cho người khác hình tượng nho nhã lịch sự, bây giờ bỗng nhiên phát tác như thế, làm cho tất cả phóng viên có mặt đều sợ ngây người.
Microphone, máy chụp hình, máy quay phim bỗng chốc đều thu về.
Các phóng viên nhất tức khắc liền bắt đầu im lặng.
Không chỉ như thế, cả đại sảnh trong bệnh viện cũng trở nên im lặng.
Người đi khám bệnh đều không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, ở phía sau phóng viên ló đầu ra nhìn vào bên trong.
Hình Uy đi theo sau Bắc Minh Thiện hơi hơi nhíu mày, ngay sau đó anh ta chắn trước người của ông chủ: "Ông chủ, chúng ta rời khỏi chỗ này."
Anh ta nói xong, vươn tay tách ra phóng viên và đám người hóng drama ở phía sau.
Hộ tống Bắc Minh Thiện đi tới bên xe đậu ở cửa hiên.
Bắc Minh Thiện nhìn thấy hoa tươi và ruy băng trang trí trên xe, vươn tay xé toàn bộ toàn bộ quăng xuống đất.
"Ông chủ, lên xe đi." Hình Uy biết bây giờ tâm trạng của anh không dễ chịu, nhưng vẫn cẩn thận từng li từng tí nhắc nhở anh một chút.
Nói xong anh ta mở cửa cho Bắc Minh Thiện.
Sau khi Bắc Minh Thiện thở ra một hơi dày thì lên xe.
Hình Uy cũng ngay sau đó lên xe.
Sau khi các phóng viên phản ứng lại, lại vọt tới chỗ ô tô.
Hàng tá cái micro lại đồng loạt nhắm ngay Bắc Minh Thiện và xe của anh, chụp lại hết tất cả những cảnh vừa rồi anh phẫn nộ mà xé hoa được kết trên xe.
Hình Uy lái xe chở Bắc Minh Thiện về tới nhà tổ nhà họ Bắc Minh.
Anh không nói lời nào mà ngồi xuống sô pha.
Trình Trình và Dương Dương đang ngồi trong phòng ngủ của Trình Trình.
Sự việc ngày hôm nay, tuy rằng các cậu chỉ thấy được bề ngoài.
Nhưng mà bầu không khí căng thẳng đó còn có sau đó bà nội bất tỉnh, đều làm cho các cậu cảm thấy được sự việc có bao nhiêu không bình thường.
Các cậu ngồi ở mép giường không nói câu nào.
Thẳng đến sau lại nghe được từ dưới lầu truyền đến tiếng xe ô tô, biết đây là có người đã trở lại.
Các cậu rời khỏi phòng đi xuống lầu, chỉ thấy một mình ba ngồi ở trên sô pha.
"Ba." Sau khi Trình Trình đi cầu thang xuống kêu một tiếng.
Bắc Minh Thiện quay đầu nhìn hai đứa con trai: "Các con lại đây."
Trình Trình và Dương Dương bình thường nhìn thấy khuôn mặt lạnh như băng đó của Bắc Minh Thiện, nói trong lòng không sợ hãi đó cũng là giả cả.
Hiện giờ mặt của anh càng làm cho anh em hai người cảm thấy đáng sợ.
Nhưng mà ba kêu, thì không thể không đi qua.
Các cậu nhìn thoáng qua lận nhau, thật cẩn thận đi tới trước mặt Bắc Minh Thiện.
So với Dương Dương, giữa Trình Trình và Bắc Minh Thiện có vẻ không có ngăn cách lớn như thế.
Cậu cẩn thận hỏi một câu: "Sức khỏe của bà nội vẫn tốt chứ ạ?"
Bắc Minh Thiện gật gật đầu: "Sức khỏe của bà bây giờ tốt hơn nhiều rồi, ba mới từ nơi đó trở về.
Có chú ba của các con ở đó chăm sóc rồi."
"Ồ, vậy con và Dương Dương khi nào thì có thể đi thăm bà ạ?" Trình Trình hỏi tiếp.
"Bà cần ở trong bệnh viện nghỉ ngơi vài ngày.
Có thời gian thích hợp ba dẫn các con đi thăm bà."
So với Dương Dương, thời gian Trình Trình ở với anh dài nhất, cũng có vẻ chín chắn hơn nhiều.
Cho nên Bắc Minh Thiện có chuyện gì cho rằng có thể, sẽ nói với cậu.
Nhưng mà giờ phút này anh đang cân nhắc nhiều lần, tin tức ông nội các cậu đột nhiên qua đời nên nói với các cậu như thế nào.
Kỳ thật cho dù anh không nói, không quá hai ngày, bọn nhỏ cũng sẽ thông qua truyền thông biết chuyện này.
Nhưng mà từ con đường khác biết được, thường thường đều sẽ là cắt câu lấy nghĩa, thậm chí ý nghĩa bị lệch đi.
Cuối cùng, Bắc Minh Thiện vẫn là quyết định, không sử dụng cách nói giống như là dỗ con nít: “Ông nội đi xa”.
Bây giờ các cậu đã lớn rồi, nhận thức đối với công việc đã đạt được một trình độ nhất định.
Trực tiếp nói tình hình thực tế, càng có thể làm cho các cậu cảm nhận được sự vô thường của sinh lão bệnh tử trong cuộc sống, có ích cho sự trưởng thành trong tâm trí của các cậu.
Bắc Minh Thiện nhìn các cậu, tỏ ra rất trịnh trọng mà nói: "Ông nội của các con qua đời rồi, vào sáng sớm ngày hôm nay."
Trình Trình và Dương Dương vừa nghe nhất thời liền ngây ngẩn cả người, các cậu như thế nào cũng sẽ không nghĩ đến, ba sẽ nói cho các cậu một tin tức xấu như vậy.
Tình cảm giữa Dương Dương và ông nội có hạn.
Nhưng mà Trình Trình có thể nói chính là ở dưới gối của ông nội mà lớn lên.
Tình cảm của cậu đối với ông nội không kém bao nhiêu so với Bắc Minh Diệp Long.
Hơn nữa rất nhanh cậu liền liên tưởng đến sáng nay một loạt hành động khác thường ở trên đường, còn có việc bà nội đột nhiên ngất xỉu ở trong khách sạn.
Cậu âm thanh nghẹn ngào mà hỏi Bắc Minh Thiện: "Ba, là sự cố thang máy ở khách sạn sáng nay làm cho ông nội qua đời hả, bà nội đột nhiên ngất xỉu cũng là bởi vì biết ông nội bất ngờ qua đời đúng không?"
Bắc Minh Thiện không nghĩ tới Trình Trình nhanh như vậy đã có thể đem từng chuyện lúc sáng sớm xâu chuỗi lại với nhau.
Anh hơi chần chờ một chút, sau đó gật đầu.
Trình Trình tuy rằng trong lòng bởi vì chuyện ông nội qua đời mà cảm thấy đau buồn, nhưng mà cậu biểu hiện ra rất là kiên cường, mím chặt môi, chỉ là mắt to ngập nước có hơi đỏ.
Dương Dương ở cạnh cậu lại lộ ra vô cùng cảm tính, tuy rằng thời gian sống với ông nội không lâu, nhưng mà cặp mắt của cậu vẫn chảy nước mắt, cái miệng nhỏ nhắn cũng không ngừng run run.
Bắc Minh Thiện nhìn hai người con trai, các cậu thật sự đã trưởng thành rồi.
Buổi trưa trong phòng ăn, chỉ có ba người ngồi bên bàn ăn.
Bắc Minh Thiện ngồi ở vị trí chủ nhà, Hình Uy vẫn khoanh tay đứng thẳng ở phía sau anh như cũ.
Hắn nhìn bàn ăn trống rỗng ở trước mắt, không khỏi tâm sinh ra một ít cảm xúc bùi ngùi.
Ở nơi này đã từng là nơi dù chưa tới giờ ăn cơm, nhưng cả nhà già trẻ đều ngồi vây quanh ở chỗ này, vô cùng náo nhiệt.
Bây giờ lại trở thành người đi - nhà trống.
"Phỉ Nhi sao chưa tới ăn cơm?" Bắc Minh Thiện hỏi người giúp việc.
"Cô Phỉ Nhi bây giờ đang ở trong phòng của mình, cô ấy nói cô cơ thể khó chịu, sẽ không đến ăn cơm.
Nhưng mà tôi đã đưa một phần đồ ăn đến phòng của cô ấy rồi." Người giúp việc trả lời.
"Các cô buổi chiều tìm bác sĩ khám cho em ấy đi." Bắc Minh Thiện nói xong bưng chén cơm lên, nhìn hai hai đứa con trai: "Ăn cơm."
Sau khi Phỉ Nhi được lão Lý đưa về nhà tổ nhà họ Bắc Minh, liền chạy lên lầu, tự nhốt mình trong phòng ngủ.
Sự việc hôm nay thật là đã dọa sợ cô ta rồi.
Lòng của cô ta vẫn là kinh hoàng không thôi, áo cưới trên người đã bị mồ hôi lạnh thấm ướt.
Cô ta há miệng thở phì phò, nhằm giúp mình bình tĩnh lại, nhưng mà đã qua nửa tiếng vẫn như cũ.
Dứt khoát thay áo cưới ra, đi đến phòng tắm dùng nước lạnh để tắm rửa.
Lúc nước lạnh như băng xối lên người cô ta, cô ta mới không còn loại nóng nảy như trước.
Cứ như vậy, cô ta đứng dưới vòi hoa sen rất lâu rất lâu.
Tuy rằng sự cố thang máy làm cho ông cụ Bắc Minh ngoài ý muốn bỏ mình.
Cô ta rõ hơn ai hết, việc này là do người làm.
Mà chính mình lại là đồng lõa của người đó, thậm chí có một lần cho rằng là chính tay mình hại chết ông cụ Bắc Minh.
Cô ta cầm khăn tắm dùng sức xoa xoa cơ thể của mình, giống như chỉ có như vậy mới có thể rửa sạch sẽ “vết bẩn” của mình.
Tới cuối cùng toàn thân đã đỏ bừng, cũng không còn có khí lực.
Thế là cô ta ngồi chồm hổm xuống, ngay tại trong phòng tắm, trong dòng nước lạnh như băng của vòi hoa sen đó, bụm mặt khóc rống lên.
Thẳng đến giữa trưa cô ta mới từ trong phòng tắm chậm rãi đi ra.
Giờ phút này cơ thể của cô ta rét lạnh giống như khối băng, thỉnh thoảng còn lạnh run.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...