Nhiệm Vụ Sinh Đẻ


Bắc Minh Đông ném điều khiển từ xa của tivi ở trong tay qua bên cạnh, đứng dậy đi đến trước mặt của hai bạn nhỏ, cười hì hì nhìn Trình Trình, lại đưa tay vuốt vuốt tóc của Dương Dương: “Ôi trời Dương Dương làm sao vậy, mắt đỏ ngầu luôn này?”

Dương Dương ngẩng đầu lên cười vui vẻ với Bắc Minh Đông: “Chú ba, không phải chú cũng vậy à, chúng ta cùng giống nhau.”

Tối ngày hôm qua Bắc Minh Đông ngủ rất trễ, không phải là bởi vì cái gì khác.



Máy chơi game của anh ta và Dương Dương đều được kết nối mạng, anh ta tham gia lượt chơi miễn phí của Dương Dương đến tối muộn rồi mới đi ngủ.



Bắc Minh Đông ra hiệu cho Dương Dương, kêu cậu đừng có nói nhiều thêm nữa.



Bắc Minh Thiện lườm hai chú cháu “cấu kết với nhau làm việc xấu” này một chút, quả thật có chút bó tay.



Lúc này chuông cửa nhà cổ nhà họ Bắc Minh vang lên, Hình Uy lập tức đi ra ngoài.



Một lát sau anh ta bước vào cùng với một vài người mang theo giỏ trái cây và một vài hộp rượu vang đỏ với những chữ hỷ to lớn.



Hình Uy chỉ huy cho bọn họ đặt những món quà này qua một bên, sau đó móc trong người ra mấy cái bao lì xì chia cho bọn họ, những người kia vui sướng hài lòng nói cảm ơn rồi sau đó thì đi ngay.



Hình Uy đi đến bên cạnh của Bắc Minh Thiện: “Ông chủ, đây là lễ vật của cậu Sở và cậu Bạch phái người đưa tới.”

Bắc Minh Thiện nhẹ nhàng gật đầu, lúc này điện thoại di động của anh lại vang lên.



Anh cầm lên nhìn, là của Sở Dung Triết gọi tới.



“A lô, có chuyện gì vậy?”

Chỉ nghe thấy ở đầu dây bên kia của Sở Dung Triết truyền đến âm thanh ầm ỉ, anh ta cười haha, lớn tiếng nói: “Bắc Minh Nhị, cậu không đáng làm anh em nha, tổ chức đám cưới là chuyện lớn như vậy, vậy mà cũng chỉ có người trong nhà của cậu tham gia, tốt xấu gì thì cậu cũng là một người nổi tiếng, có cần phải làm giống như không thể gặp người khác không vậy? Cậu làm mất mặt tôi với lão Bạch quá đi thôi, cho nên chúng tôi cũng không có ý định mặt dày mày dạn đến đó, mặc dù là chúng tôi không đi, quà thì đã đến nơi rồi, về phần có thích hay không thì đừng có kiếm chuyện với chúng tôi đó.

Chờ cậu kết hôn rồi thì nhanh chóng mang chị dâu đến mời rượu hai người chúng tôi là được rồi.”

Bắc Minh Thiện hơi cau mày lại, chắc là cái tên nhóc này lại đến quán bar của lão Bạch suốt cả đêm.



Cậu ta dám nói mình như vậy, chuyện này nói rõ nhất định đã uống say rồi.



Thế là Bắc Minh Thiện lạnh lùng nói: “Được rồi, đến lúc đó tôi sẽ chuốc say các cậu đến chết.”

Bắc Minh Thiện vừa mới cúp điện thoại, ở trên lầu liền truyền đến âm thanh của Giang Tuệ Tâm: “Thiện, con xem ai đến đây.”

Đám người quay đầu lại nhìn về phía trên lầu, chỉ nhìn thấy bà ta dẫn theo Phỉ Nhi dưới sự chen chúc của mấy người giúp việc chậm rãi bước xuống lầu.



Trên người của Phỉ Nhi mặc bộ áo cưới màu trắng vào ngày hôm qua anh đã mua, cộng thêm việc người giúp việc trang điểm tỉ mỉ cho cô ta, giống như là thay đổi thành một người khác.



...




Bắc Minh Đông giống như một tên trộm mà đi đến bên người của Bắc Minh Thiện, dùng cùi chỏ thọc vào người anh: “Chị dâu hai trang điểm như vậy thật sự không nhìn ra được là lạ ở chỗ nào.”

Bắc Minh Thiện lạnh lùng nói: “Ý của cậu là nếu như cô ấy không trang điểm thì chỗ nào cũng không bình thường à?”

Bắc Minh Đông cười hắc hắc nói: “Em chỉ nói đùa một chút mà thôi, anh đừng có xem là thật nha.

Thật ra cũng không phải nói là chị dâu xấu, em chỉ nghĩ rằng ngày hôm nay chị ấy vô cùng xinh đẹp.”

Bắc Minh Thiện lườm anh ta một cái: “Nếu như không phải ngày hôm nay là thời điểm đặc biệt, tôi đã sớm đánh cậu rồi.”

Bắc Minh Đông xám mặt cách xa Bắc Minh Thiện một chút, anh sợ là cái người này bất cứ lúc nào cũng sẽ cho anh ta một bạt tay, từ nhỏ đến lớn anh ta chịu thiệt như vậy cũng không ít.



Lúc này Phỉ Nhi được Giang Tuệ Tâm dẫn tới trước mặt của Bắc Minh Thiện.



Bắc Minh Thiện nhìn Phỉ Nhi, chỉ nhìn thấy cô ta cúi đầu.



Anh vươn tay ra nhẹ nhàng chạm vào cằm của cô ta, sau đó nâng đầu của cô ta lên.



Chỉ nhìn thấy trên mặt của cô ta không có một nụ cười nào, ngược lại lại lộ ra một bộ dạng vừa mệt mỏi lại vừa lo lắng.



Bắc Minh Thiện hơi nhíu mày lại: “Có phải là ngày hôm qua em nghỉ ngơi không tốt không?”

Phỉ Nhi cũng phát giác ra mình không ổn, nặn ra một nụ cười, nhẹ nhàng lắc đầu nói: “Thiện, không có gì đâu, có thể là bởi vì phải làm cô dâu của anh, cho nên em hơi khẩn trương.”

Dương Dương nghe xong thì bĩu môi rồi lôi kéo Trình Trình đi.



Giang Tuệ Tâm thấy như vậy, cười ha ha.



Bà ta nói với Phỉ Nhi và Bắc Minh Thiện: “Con xem xem, bọn nhỏ đều xấu hổ né tránh hết kìa.”

Thật ra thì có nơi nào giống như bà ta đã nói, Dương Dương lôi kéo Trình Trình đi tới bên cạnh của Bắc Minh Đông, nhỏ giọng nói: “Người quái dị đâu phải là khẩn trương ngủ không được đâu, chắc có lẽ là buổi tối cười trộm cả một đêm không ngủ đó chứ.”

Bắc Minh Đông đưa tay nhẹ nhàng búng lên trên trán của Dương Dương: “Cẩn thận bị ba của con và mẹ kế tương lai của con nghe được đó, nếu không thì cuộc sống sau này của con coi như thảm rồi.”

Dương Dương dùng hai tay che đầu, nhíu mày phồng má, một mặt ai oán nhìn Bắc Minh Đông.



Buổi sáng trải qua rất nhanh, đảo mắt liền tới chín giờ.



Hình Uy nhìn đồng hồ đeo tay một cái: “Ông chủ, mời ông chủ và cô Phỉ Nhi lên xe.”

Bắc Minh Thiện gật gật đầu, Phỉ Nhi đứng ở bên cạnh của anh, đưa tay khoát lên cánh tay của anh.



Hai người bọn họ chậm rãi đi ra khỏi phòng khách, giờ phút này ở trong sân của nhà cổ nhà họ Bắc Minh vang lên âm thanh pháo nổ “lốp ba lốp bốp”.



Trong tiếng pháo nổ, Bắc Minh Thiện dẫn theo Phỉ Nhi bước lên chiếc xe rolls-royce phantom đã được trang trí hoàn thiện.




Giang Tuệ Tâm kéo cánh tay của Bắc Minh Đông, Trình Trình và Dương Dương đi theo ở phía sau, cùng bước lên xe của lão Lý.



Bởi vì hiện tại ông cụ Bắc Minh đang ở bệnh viện, mặc dù bệnh tình đã có chuyển biến tốt đẹp, nhưng mà cử động vẫn bất tiện, cho nên cũng không thể đến bệnh viện đón ông ấy được, càng không thông báo cho ông ấy biết.



Trong lòng của Bắc Minh Thiện rất rõ ràng, ba không đồng ý cho anh và Cố Hạnh Nguyên ở bên nhau, nhưng càng không đồng ý để anh và Phỉ Nhi ở bên nhau.



Mặc dù là ông không nói ra, nhưng mà trước kia lúc ở nhà ông đã biểu đạt ý tứ ở phương diện này.



Hình Uy khởi động xe, Bắc Minh Thiện hỏi anh ta: “Hôm nay có cho người đến bệnh viện không vậy?”

Hình Uy gật đầu nói: “Ông chủ, lúc nãy em đã phái hai người đến chỗ của ông Bắc Minh rồi, chắc có lẽ là sắp đến rồi đó.”

Bắc Minh Thiện nhẹ gật đầu.



Cứ như vậy, hai chiếc xe đơn giản rời khỏi nhà cổ nhà họ Bắc Minh, lái xe đến sân vườn nhà riêng của nhà họ Bắc Minh.



Vừa lái xe ra ngoài không bao xa, điện thoại di động của Hình Uy vang lên.



Anh ta đưa tay ấn một cái nút ở trên tai nghe rồi trả lời: “Có chuyện gì vậy?”

Chỉ nghe thấy người ở bên kia điện thoại mang theo giọng điệu như có chút khẩn trương mà nói: “Chúng tôi đã đến bệnh viện rồi, nhưng mà tôi nghe thấy bác sĩ trực ban nói ông Bắc Minh muốn tham gia hôn lễ của ông chủ, cho nên được người của nhà họ Bắc Minh đón đi rồi.”

...



Hình Uy nghe xong, thầm than một tiếng không hay rồi.



Chuyện ông chủ tổ chức hôn lễ đều giấu diếm ông Bắc Minh, càng không thể nào để ông Bắc Minh tham gia được.



Chuyện này chắc chắn có điểm kỳ lạ.



Anh ta nhíu mày, tiếp tục hỏi: “Cậu đã hỏi bác sĩ trực ban chưa, những người muốn đón ông Bắc Minh đi đâu vậy?”

Người ở bên kia điện thoại nói: “Chúng tôi vừa mới hỏi bác sĩ rồi, ông ta nói là đến khách sạn Empire của ông chủ.”

Hình Uy hơi cau mày lại, anh ta vẫn luôn nghi ngờ cái này giống như là một vụ bắt cóc.



Nhưng mà nhìn như vậy thì lại không hề giống.



Chẳng lẽ là giống như chuyện lúc trước ở nông trường, có người tiết lộ tin tức cho ông Bắc Minh lần nữa.




“Ông chủ, lúc nãy người mà em phải đến nói với em rằng ông chủ Bắc Minh đã bị người của chúng ta đón từ bệnh viện đến khách sạn Empire rồi.” Hình Uy nói.



Bắc Minh Thiện ngồi ở phía sau, lộ ra vẻ trầm ổn như cũ, chỉ là nhăn mày suy tư một hồi, sau đó nói với Hình Uy: “Đi đến khách sạn xem xem rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.”

Hình Uy nhẹ nhàng gật đầu, tăng tốc độ nhanh chóng chạy về phía khách sạn Empire.



Phỉ Nhi nghe thấy ông Bắc Minh được người khác đón đi, trong lòng của cô ta hơi run lên.



Không phải là chuyện gì khác, mà là trong nội tâm của cô ta biết rõ ràng, người kia đã bắt đầu ra tay.



Cô ta rất muốn nói chuyện này cho Bắc Minh Thiện biết.



Nhưng mà trong lòng của cô ta lại hiểu rất rõ, nếu như nói thì Bắc Minh Thiện sẽ lập tức đuổi mình xuống xe, sau đó vĩnh viễn không gặp nhau nữa, nếu như ông Bắc Minh xảy ra chuyện ngoài ý muốn, hậu quả đó cũng không dám tưởng tượng.



...



Xe của Bắc Minh Thiện đột nhiên tăng tốc độ để những người ở trong chiếc xe đi theo phía sau cảm thấy vô cùng kỳ quái.



Giang Tuệ Tâm hơi nhíu mày lại, nói với Bắc Minh Đông ở bên cạnh: “Minh Đông, có cần phải gọi điện thoại cho Thiện không đây, hỏi xem xem có phải là đột nhiên xảy ra chuyện gấp gì không.”

Bắc Minh Đông thì lộ ra dáng vẻ bình tĩnh, anh ta an ủi Giang Tuệ Tâm: “Mẹ ơi, anh ấy có gì mà cần phải lo lắng đâu chứ, nếu như mẹ muốn biết chuyện gì xảy ra cứ để lão Lý chạy theo sau, chẳng phải là biết rồi à.”

Giang Tuệ Tâm nghĩ lại cũng đúng vậy, vội vàng nói với tài xế lão Lý: “Ông cũng tăng nhanh tốc độ đuổi theo xe của Thiện đi.”

“Vâng bà Bắc Minh.”

Trên đường phố thành phố A, hai chiếc xe nhanh chóng chạy vút qua dòng xe cộ.



...



Hơn nửa tiếng đồng hồ sau, Bắc Minh Thiện dừng xe ở một ngã tư đường cách với khách sạn Mặc Đại khoảng chừng năm mươi mét.



Ở đây có thể nhìn thấy được rõ ràng mái hiên và cửa của khách sạn Empire ở bên kia đường.



Tay của Hình Uy đang cầm vô-lăng, hồi hộp chờ đèn đỏ, trong khi anh ta vẫn còn cẩn thận quan sát cửa của khách sạn, có cái gì đó khác thường.



Lúc này anh ta mới phát hiện có một chiếc xe thương vụ màu đen chạy qua ngã tư đường ở bên kia, tạt đầu xe vào trong cổng khách sạn.



Một lát sau chiếc xe này lại lái đi, chỉ để lại một chiếc xe lăn, ở trên đó còn có một người.



Lúc này ở trong khách sạn có mấy nhân viên phục vụ bước ra, còn có quản lý sảnh của khách sạn.



Bọn họ giống như là ngôi sao xoay quanh mặt trăng, mời người ngồi trên xe lăn này vào trong.



Hình Uy hơi nhíu mày một cái, mặc dù anh ta chỉ nhìn thấy có đằng sau của xe lăn, nhưng mà vẫn có thể nhận ra được người ngồi ở trên xe lăn chính là ông cụ nhà họ Bắc Minh.




“Ông chủ, ông Bắc Minh thật sự bị người đưa đến đây.” Hình Uy vội vàng nói với Bắc Minh Thiện.



Bắc Minh Thiện lập tức ngồi thẳng người dậy, mắt không chớp nhìn những người kia đón ông Bắc Minh vào trong.



“Lái qua đó nhanh đi.” Bắc Minh Thiện nói.



Hình Uy nhanh chóng đạp chân ga, xe băng qua ngã tư đường lao về phía cửa của khách sạn giống như là một mũi tên bắn khỏi dây.



Sau đó xe thắng lại vang lên một tiếng “két...” chói tai, xe vững vàng dừng ở trước cửa của khách sạn.



Sau khi xe dừng yên ổn, Hình Uy và Bắc Minh Thiện bước xuống xe rất nhanh, sau đó đi vào trong đại sảnh của khách sạn.



...



Phỉ Nhi nhìn Bắc Minh Thiện và Hình Uy vội vàng bước xuống xe đi vào trong khách sạn.



Lúc Bắc Minh Thiện bước xuống xe, anh còn căn dặn cô ta trước tiên không cần phải xuống xe.



Giờ phút này Phỉ Nhi ngồi một thân một mình ở trong xe, trái tim hỗn loạn giống như là đang đánh trống.



Cô ta vừa nhớ đến ngày hôm đó cô ta mang theo một chiếc hộp có cái nơ màu đỏ đến khách sạn Empire.



Dựa theo chỉ thị, cô ta bỏ chiếc hộp đó vào cái thùng rác ở lối đi an toàn trên tầng sáu.



Sau đó quay người rời đi.



Cô ta không biết ở bên trong đó có chứa cái gì, từ đầu đến cuối cô ta cũng không hiểu được tại sao người điên kia lại muốn để cho mình làm, hoặc là để người nào đó đem cái vật này đến đây mà không phải là tự tay của mình làm.



Cô ta sợ đây là một cái bẫy, nhất là ngày hôm nay sau khi ngoài ý muốn nghe thấy có người đưa ông cụ Bắc Minh đến đây, cô ta càng thêm xác định ông cụ Bắc Minh như là mồi nhử cho cái bẫy.



Mặt khác, cô ta đang lo lắng chuyến đi này của Bắc Minh Thiện sẽ xảy ra chuyện gì đó ngoài ý muốn.



Mặt khác, cô ta cũng sợ ông Bắc Minh sẽ có chuyện gì đó bất trắc.



Cuối cùng Phỉ Nhi vẫn mang theo áo cưới bước xuống xe, chỉ là trở ngại mặc váy không tiện cho lắm, cho nên hành động chậm hơn rất nhiều.



Lúc cô ta vừa bước vào cửa thì đã nhìn thấy Bắc Minh Thiện và Hình Uy đang đứng ở cách đó không xa, đang đứng trước mặt của quản lý sảnh vừa mới trở ra từ trong thang máy.




.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui