Bắc Mịnh Diệp Long nhíu mày, vẫn đồng tình với cách nói của Hình Uy: “Nếu mọi người đều nhờ tôi rồi, tôi cũng không thể giống như ai đó vô tâm như thế được.”
Nói đến đó anh ta đứng dậy đó đến bên cạnh Mặc Minh Thiện, vỗ vỗ ngực của mình: “Người đó thật ra chính là tôi.”
Người đàn ngồi dùng ánh mắt nghi ngờ với Bắc Mịnh Diệp Long.
Dù sao người ở đây tuy biết anh ta là cậu chủ nhà họ Bắc Minh, nhưng không hề biết bản lĩnh của Bắc Mịnh Diệp Long như thế nào.
Thật ra, người phụ trách bộ phận thiết kế - lão Dư cũng ngồi ở trong đó, anh ta đối với tình trạng của bộ phận thiết kế cũng không phải cái gì cũng biết, nhưng do năng lực bản thân có hạn.
Hiện nay Bắc Mịnh Diệp Long tự tiến cử mình thì anh ta không nhịn được hai: “Cậu Bắc Minh, vậy phải làm sao chứng minh cậu chính là người cứu vãn bộ phận thiết kế chứ?”
Bắc Mịnh Diệp Long cười cười: “Điều này rất dễ chứng minh, các anh hỏi thử chú hai của tôi sẽ rõ thôi.” Nói rồi liền chỉ vào Bắc Minh Thiện.
Nhìn thấy thế, Bắc Minh Thiện cuối cùng nhìn thấy đuôi hồ ly của Bắc Mịnh Diệp Long lộ ra rồi, anh ta đây là nhắm tới vị trí của bộ phận thiết kế.
Nếu đã nói đến đây, Bắc Minh Thiện cũng nên cho một thái độ rồi.
Anh ta cất giọng trong trẻo: “Bộ phận thiết kế tồn tại vấn đề, hơn nữa cậu Bắc Minh này cũng có ý kiện mang tính xây dựng nhất định.
Cậu ta nếu buông xuống thân phận đại cổ đông đứng thứ hai của Bắc Minh Thị, muốn đến giúp đỡ bộ phận thiết kế, mặt mũi này tôi cũng không thể không cho.”
Nói đến đây, Bắc Minh quay đầu, ánh mắt dừng trên người của lão Dư – người phụ trách của bộ phận thiết kế.
Lão Dư thấy thần thái và giọng điệu của Bắc Minh Thiện.
Trong lòng cũng hiểu vài phần, anh ta sắp xếp lại tài liệu trên tay, sau đó điều chỉnh lại cảm xúc: “Bắc Minh tổng, nếu cậu Bắc Minh có năng lực này, tôi cũng không có gì nghi ngờ cả.
Tôi sẽ chỉnh lý tất cả tư liệu của bộ phận thiết kế giao cho cậu ấy.
Xin Bắc Minh tổng yên tâm, từ nay về sau tôi sẽ cố gắng hỗ trợ cậu Bắc Minh làm tốt công việc của bộ phận thiết kế.”
Câu nói này chính là lời Bắc Mịnh Diệp Long thích nghe nhất, khóe môi anh ta không khỏi lộ ra nụ cười đắc ý: “Lão Dư không cần vội vàng như thế, cái tôi có là sự nhẫn nại chờ đợi.”
Anh ta vốn dĩ còn nghĩ, Bắc Minh Thiện nếu như ngăn cản, bản thân nến dùng thủ đoạn gì để ứng đối.
Nhưng bây giờ xem ra, thật sự là phí công hoàn toàn rồi.
Bắc Minh Thiện, chẳng qua chỉ có vậy.
Chỉ có điều Bắc Mịnh Diệp Long còn chưa đắc ý được bao lâu, một loại lời tiếp theo giống như một gáo nước lạnh gội thẳng trên đầu của anh ta.
Bắc Minh Thiện nhìn lão Dư nói: “Lão Dư, anh đến Bắc Minh Thị mấy năm rồi?”
Lão Dư đẩy gọng đẩy màu đen của anh ta lên: “Bắc Minh tổng, thời gian tôi đến Bắc Minh Thị làm việc không lâu, cũng khoảng 10 năm mà thôi.”
Bắc Minh Thiện khẽ gật đầu: “Đến Bắc Minh Thị 10 năm rồi, vậy anh cũng tính là nhân viên lâu năm của Bắc Minh Thị rồi.”
Lão Dư xua xua tay; “Bắc Minh tổng nặng lời rồi, so với lão Hoàng, lão Hạ bọn họ mà nói tôi vẫn là người mới.”
Bắc Minh Thiện nói tiếp: “Vấn đề tồn tại của bộ phận thiết kế, tôi quyết định giải quyết như thế là được rồi.” Anh chỉ vào Bắc Mịnh Diệp Long: “Sau này cậu ta...”
Bắc Mịnh Diệp Long đợi Bắc Minh Thiện nói “sau này cậu ta thay thế công việc của anh”.
Nhưng lại vượt khỏi dự liệu của anh ta.
Bắc Minh Thiện nói: “Sau này cậu ta làm nhân viên cấp dưới của anh, mặc anh điều động.”
Câu nói này vừa dứt, Bắc Mịnh Diệp Long và lão Dư đều sững người.
Lão Dư vội đứng dậy, anh ta mặt mày khó coi, đầu toát mồ hôi: “Bắc Minh tổng, tôi tự biết năng lực của mình có hạn, cậu Bắc Minh lại có tài như vậy, hà tất gì để tôi lãnh đạo cậu ấy chứ, tôi cảm tâm làm cấp dưới của cậu ấy, làm ít việc phù hợp với sức mình là được rồi.”
Lời lão Dư nói thật ra cũng không phải không có đạo lý.
Hơn nữa mấy lần giao phong giữa hai chú cháu bọn họ, anh ta cũng nhìn ra đây rõ ràng chính là tranh đấu giữa bọn họ, bây giờ lại vô tội cuốn anh ta vào, đây đã trêu ai chọc ai rồi.
Bắc Mịnh Diệp Long vẫn phản ứng nhanh hơn một chút, anh ta đi mấy bước đến đằng sau lão Dư, hai tay khẽ đè vai của lão Dư, để anh ta ngồi xuống.
Sau đó mặt mày treo một nụ cười: “Lão Dư, anh sao có thể nói như thế.
Tôi dù sao ở đây vẫn là người mới, anh là nhân viên lâu năm của Bắc Minh Thị vẫn là có gì cần cứ chỉ bảo tôi.
Nhớ kỹ, không cần coi tôi là cậu chủ của nhà Bắc Minh, thân phận của người nhà Bắc Minh ở Bắc Minh Thị không có tác dụng.”
Lão Dư cũng ngại ngùng gật đầu: “Cậu Bắc Minh, không dám nói đến chỉ bảo.
Từ nay về sau trong công việc chúng ta vẫn nên giúp đỡ lẫn nhau.”
“Vậy chúng ta vỗ tay hoan nghênh một chút, đại cổ đông đứng thứ hai của Bắc Minh Thị chúng ta, cam tâm làm một nhân viên nhỏ mới vào của bộ phận thiết kế.” Bắc Minh Thiện nói rồi bản thân dẫn đầu vỗ tay.
Những người khác ngồi đó đều ngượng ngập mang theo nụ cười, vỗ tay theo Bắc Minh Thiện.
Nhìn cảnh tượng hôm nay thì có thể liên tưởng đến ngày sau, hai chú cháu này còn có bao nhiêu chiêu, lại muốn kéo bao nhiêu người vào.
Vẫn tuân theo một câu: “Ít nhiều làm việc, duy chỉ có như thế mới có thể giữ lại chỗ của mình dưới cục diện như thế này.”
“Được rồi, cũng nói đến đây rồi, chuyện của bộ phận thiết kế cũng coi như có một số cách giải quyết.
Vậy tôi yên lặng chờ kết quả.” Bắc Minh Thiện nói rồi thì đứng dậy rời khỏi.
Lúc này Bắc Minh Tử Di mỉm cười đi đến trước mặt của Bắc Minh Thiện: “Chú hai, sau này chú cũng đừng cứ bận chuyện khác, cũng nên để ý đến công việc của bộ phận thiết kế của chúng tôi.
Nếu không, tôi chắc chú sẽ bỏ lỡ rất nhiều thứ đặc sắc.”
Bắc Minh Thiện lạnh lùng nhìn Bắc Mịnh Diệp Long: “Tôi còn tưởng rằng cậu ở bộ phận thiết kế sẽ giống như con chuột.
Không ngờ cậu có gan đến vậy.
Được, nếu cậu đã đưa ra cách nghĩ như thế thì tôi không phản bác cậu nữa.
Cậu tốt nhất làm cho sạch sẽ dứt khoát, đừng để tôi túm được điểm gì.”
“Hừ hừ, dễ mà dễ mà.” Bắc Mịnh Diệp Long thoải mái nói.
Sau đó anh ta lại xoay người hướng về phía bàn họp: “Đúng rồi, nói cho mọi người một tin tốt, ngày mai chính là ngày cưới của Bắc Minh tổng chú hai tôi, chúng ta có phải lên chúc mừng chú ấy tân hôn vui vẻ, cùng thím hai dung mạo như hoa sống đến đầu bạc răng long hay không.”
Vừa dứt lời Bắc Mịnh Diệp Long dẫn đầu vỗ tay, người ngồi đó cũng đều đứng dậy vỗ tay với Bắc Minh Thiện.
Hình Uy lông mày hơi nhíu lại, anh ta biết Bắc Mịnh Diệp Long đây rõ ràng là mỗi mỉa mai ông chủ trước mặt mọi người.
Anh ta lo lắng liếc nhìn ông chủ, chỉ thấy Bắc Minh Thiện cuộn tay thành nắm đấm, hơn nữa còn siết chặt lại.
Hình Uy âm thầm oán trách Bắc Mịnh Diệp Long, lại lo lắng ông chủ sẽ thật sự không khống chế được mình, ở trước mặt mọi người mà đấm vào mặt của Bắc Mịnh Diệp Long.
Có điều vẫn may, chuyện anh ta lo lắng cuối cùng không có xảy ra.
Bắc Minh Thiện sau khi liếc nhìn Bắc Mịnh Diệp Long, quay sang nói với Hình Uy: “Chúng ta đi.”
Nói xong, anh dẫn Hình uy rời khỏi phòng họp.
Bắc Mịnh Diệp Long thấy Bắc Minh bất ngờ rời khỏi, mắt hơi híp lại, khóe môi lộ ra nụ cười khinh thường.
Bắc Mịnh Diệp Long về đến chỗ ở của mình, không kìm được hưng phấn khi mình hôm nay đã đả kích thành công Bắc Minh Thiện, cầm một chai rượu vang và một chiếc ly, để chúng lên bàn trà.
Sau đó ngồi trên sô pha, thả lỏng gân cốt của mình.
Bị Bắc Minh Thiện đè ép lâu như vậy, cuối cùng có cơ hội trở mình rồi.
Lúc này, điện thoại của anh ta lại đổ chuông.
Bắc Mịnh Diệp Long không cần nhìn cũng biết là ai gọi đến, thật ra anh ta rất phản cảm người này cả ngày cứ như cái bóng ma nhìn chằm chằm mình.
Điều này khiến anh ta cảm thấy mình giống như một con rối có dây bị người ta khống chế.
Có điều tâm trạng hôm nay của anh rất tốt, thuận tay cầm lấy điện thoại: “Có chuyện gì, mau nói.”
“Ha ha, hôm nay cậu thành công chọc Bắc Minh Thiện phải tức giận rời khỏi, lẽ nào không đáng chúc mừng sao?” Người đàn ông ngồi mũ lưỡi trai ngồi trên sô pha nói.
Bắc Mịnh Diệp Long cầm ly rượu lên, khẽ khàng gõ vào chai rượu.
Thủy tinh phát ra tiếng va chạm giòn giã.
Sau đó nói: “Anh nghe thấy chưa, tôi bây giờ đang mở rượu chúc mừng đó.
Có cần qua đây uống cùng với tôi vài ly không?”
Bắc Mịnh Diệp Long tuy thường cùng người đàn ông đội mũ lưỡi chai nói chuyện điện thoại, nhưng anh ta cũng chưa từng gặp người này rốt cuộc anh ta có dáng vẻ gì.
Tuy biết người này thần bí, không lúc nào không giám sát mình.
Anh ta cũng rất muốn tìm ra người này, nhưng cuối cùng vẫn thất bại mà bỏ cuộc.
Bởi vì người này từ đầu đến cuối không có chỗ cố định, vốn dĩ khi cho rằng ở trước mắt, anh ta lại dùng cuộc gọi cách hàng nghìn dặm khiến manh mối của anh ta bị đứt đoạn.
Vì thế, ai cũng được.
Chỉ cần có thể giúp anh ta giành lại Bắc Minh Thị, vậy thì có thể làm đồng đội.
Hơn nữa, còn có một điều quan trọng nhất chính là: trong tay người ta cầm chuôi, không thể không hợp tác với anh ta được...
Nhận được lời mời của Bắc Mịnh Diệp Long, người đàn ông đội mũ lưỡi trai chỉ cười khan vài tiếng vào trong ống nghe: “Cậu Bắc Minh, cậu vẫn là tự mình chúc mừng đi.
Tôi nếu như đến chắc sẽ phá vỡ nhã hứng của cậu.
Được rồi, tôi cũng không nói nhiều nữa, vậy nợ đó chúng tôi sẽ suy nghĩ giảm bớt lãi cho cậu.”
Sau khi nói xong tất cả, người đàn ông đội mũ lưỡi trai dường như một câu ẩn chứa sự cảnh cáo: “Chỉ cần hai ba con các cậu ngoan ngoan nghe lời của chúng tôi, hai bên chúng ta cùng thắng, nếu không...” Anh ta kéo dài hơi, sau đó nói: “Cuối cùng chịu thiệt chỉ có các người!” Dứt lời, thì nghe thấy tiếng tút tút từ ống nghe.
Bắc Mịnh Diệp Long để điện thoại sang một bên, sau đó rót một lý rượu đầy, ngửa đầu uống sạch.
Sau đó rời khỏi chỗ ở của mình, lái xe đến một căn biệt thự ở cạnh thành phố A.
Chỗ này là điểm dừng chân cuối cùng của Bắc Minh Triều Lâm ở thành phố A, ông ta và Lan Hồng sống ở đây.
Bắc Mịnh Diệp Long bước vào cửa, Lan Hồng vội vàng ra đón, thấy thần sắc của con trai, còn mùi rượu nhàn nhạt tỏa ra từ trên người, không khỏi khiến bà ta hơi nhíu mày.
Làm gì có người mẹ nào không thương con trai, bà ta có hơi không nhịn được mà nói: “Tử Du, vì chuyện của ba con thật sự làm khó cho con rồi.”
Bắc Mịnh Diệp Long nhìn mẹ, phần lệ khí trong mắt đó nháy mắt tan biến: ‘Mẹ, không cần nói như thế.
Ba nợ con trả là chuyện hiển nhiên, hơn nữa đây cũng không đơn giản có điểm này, còn cả ân oán.”
Nói đến đây, Bắc Mịnh Diệp Long nhìn xung quanh một lát: “Mẹ, ba con đâu?”
Lan Hồng thở dài: “Ông ấy nói tâm trạng không tốt, lái xe ra ngoài hít thở, đã đi được một lúc rồi.”
Bắc Mịnh Diệp Long gật đầu, đỡ vai của Lan Hồng ngồi xuống trước sô pha, quan tâm hỏi: “Người giúp đỡ đó không có đến làm phiền mẹ và ba chứ?”
Lan Hồng khẽ lắc đầu.
Bắc Minh Thiện dẫn Hình Uy rời khỏi tập đoàn Bắc Minh Thị, vừa lên xe đã phân phó Hình Uy, gọi người đổi nơi tổ chức hôn lễ từ khách sạn lớn Daredevil Empire thành gia viên tư nhân toàn cây cách khách sạn chỉ một con phố, tổ chức trên một khoảng xanh của cây cỏ.
Hình Uy cũng rất nhanh sắp xếp được người lo liệu, mọi thứ sau khi sắp xếp ổn thỏa, anh ta không nhịn được hỏi Bắc Minh Thiện: “Ông chủ, tại sao muốn tổ chức ở đó, tổ chức ở khách sạn không phải rất tốt hay sao?”
Bắc Minh Thiện khẽ lắc đầu: “Tôi chỉ nghĩ ở đó tổ chức một hôn lễ đơn giản, không muốn có bất cứ người ngoài nào đến tham gia hôn lễ.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...