Hai tay ông ta khoác hờ lên trên tay vịn, một tay vẫn cầm một cái tẩu làm bằng gỗ Hải Liễu nhẵn nhụi, từ độ sáng bóng của nó lại thấy được, cái tẩu đắt tiền này đã đi theo chủ nhân của nó trong thời gian không ngắn.
Người đàn ông khẽ nhíu mày nói: "Sư phụ, bây giờ con hơi nghi ngờ, có phải trước đây chúng ta lựa chọn Bắc Minh Tử Du mà không phải là Bắc Minh Triều Lâm - ba của anh ta là chính xác không?"
Người có tẩu thuốc nhíu mày, nặng nề nói: "Sao con có thể nghĩ như vậy được?"
Người đàn ông cầm điện thoại, đút một tay trong túi quần, chậm rãi bước đi trong phòng: "Sư phụ, con thấy Bắc Minh Tử Du người này hơi quá khoa trương.
Hôm nay con thấy anh ta đang khoe khoang ở trong văn phòng của Bắc Minh Thiện."
"Ha ha, kết quả thế nào?" Người có tẩu thuốc nghe vậy có vẻ rất hứng thú.
Người đàn ông nhíu mày, nói: "Anh ta khiêu khích Bắc Minh Thiện ở ngay trước mặt tất cả lãnh đạo cấp cao của Bắc Minh thị.
Nhưng Bắc Minh Thiện dường như căn bản không để ý tới anh ta, chỉ nói với anh ta không được mấy câu dẫn theo Hình Uy, người của anh ta rời đi.
Cuối cùng để lại một mình Bắc Minh Tử Du ở trong phòng họp.
Trái lại, anh ta tức giận đến mức còn đám mạnh lên bàn họp."
Người đàn ông nói đến đây, đúng là có phần không nén được tức giận: "Sư phụ, ngài xem thử bộ dạng Bắc Minh Tử Du như vậy, sốt ruột như vậy, có thể làm được chuyện lớn sao? Không bằng, chúng ta thay anh ta thành Bắc Minh Triều Lâm đi?"
Người có tẩu thuốc chậm rãi lắc đầu: "Cho nên sư phụ mới chọn Bắc Minh Tử Du, chính là nhìn trúng sự sốt ruột của anh ta ."
Người đàn ông thấy bối rối: "Sư phụ, ý của sư phụ là..."
"Ha ha, sư phụ chính là muốn tìm một người như vậy đấu với Bắc Minh Thiện, để nó giống như một con ruồi vây quanh bên cạnh cậu ta.
Cho dù nó không thể thật sự đánh bại Bắc Minh Thiện, nhưng sư phụ chính là muốn để nó tới quấy nhiễu tư tưởng của Bắc Minh Thiện.
Nếu tìm một kẻ đa mưu túc trí, vậy vở tuồng này sẽ chẳng thú vị nữa."
Sau khi người có tẩu thuốc rít sâu một hơi thuốc lại ném tàn thuốc vào trong thùng rác bên cạnh ghế ngồi.
"Thiên Trạch à, con cũng phải giống như Bắc Minh Thiện vậy, không nên nóng vội.
Cậu ta không dễ đối phó như trong sự tưởng tượng của các con đâu.
Hơn nữa, phía sau cậu ta còn có một Bắc Minh Chính."
Người đàn ông kia vừa nghe tới tên của Bắc Minh Chính, chợt cười khẽ một tiếng: "Sư phụ, ngài còn không biết đấy, Bắc Minh Chính đã nằm ở trên giường không thể động đậy nữa rồi, bây giờ ngay cả nói cũng khó.
Hơn nữa, có ai không biết ba con Bắc Minh Chính và Bắc Minh Thiện bọn họ từ trước đến nay luôn bất hòa, bây giờ lão ta làm sao còn có thể giúp được Bắc Minh Thiện chứ!"
"Thiên Trạch, chỉ cần lão ta còn một hơi thở, chúng ta sẽ không thể nắm chắc hoàn toàn.
Con cũng không nên tùy tiện đưa ra bất kỳ kết luận nào."
Người đàn ông khẽ gật đầu: "Sư phụ, con hiểu rồi."
Sau đó anh ta cúp máy, quay đầu liếc nhìn tập đoàn Bắc Minh thị đối diện, trên mặt lộ ra một nụ cười lạnh.
Anh ta xoay người kéo cửa phòng và đi ra ngoài...
Ban đầu, Phỉ Nhi có lễ phục, chính là “Váy Ánh Trăng” mà cô từng mặc trong buổi đính hôn với Bắc Minh Thiện.
Chẳng qua ngày đó lại bị hai đứa trẻ của Bắc Minh Thiện và Cố Hạnh Nguyên là Trình Trình và Dương Dương quậy cho loạn hết cả lên.
Có thể nói là cuối cùng kết thúc trong sự buồn bực.
Đây là một chuyện rất không thoải mái.
Cô cho rằng tất cả đều là do 'Váy Ánh Trăng' gây họa.
Bởi vì Cố Hạnh Nguyên từng mặc chiếc váy này trên người, chẳng qua Bắc Minh Thiện cứ cứng rắn đưa bộ váy này cho mình mà thôi.
Lần này làm đám cưới chính thức với Bắc Minh Thiện, cô muốn một chiếc váy cưới có một không hai, như vậy cô mới có khả năng nhổ đi cái gai trong lòng này.
Bắc Minh Thiện và Hình Uy đã vội vàng đi tới tập đoàn Bắc Minh thị.
Sau đó, cô nghe nói sáng sớm nay mẹ chồng tương lai Giang Tuệ Tâm đột nhiên cảm thấy trong người không được thoải mái, ở trong phòng ngủ của mình không đi ra ngoài nữa.
Vào lúc hôm trước đám cưới của cô và Bắc Minh Thiện, lại chỉ có một mình cô đi lựa chọn áo cưới.
Ông Lý - người tài xế của nhà Bắc Minh lái xe chở cô tới tòa nhà Tân Đô.
Phỉ Nhi xuống xe, ngẩng đầu nhìn bốn chữ 'Tòa Nhà Tân Đô' lại không nhịn được mà thoáng cười gượng.
Cô vẫn loáng thoáng nhớ được Bắc Minh Thiện chọn váy cho cô ở đây, đến cuối cùng cứng rắn giành chiếc váy mà Cố Hạnh Nguyên đã mặc trong người tới cho mình.
Quả nhiên, miễnường giành lấy chỉ mang đến xui xẻo cho mình.
Cô chậm rãi đi vào.
Trong tủ kính là các bộ lễ phục được khoác lên trên người manocanh, mỗi bộ đều có vẻ tao nhã và sang trọng như vậy.
Nhưng dường như chẳng có bộ nào có thể so sánh được với bộ 'Váy Ánh Trăng’ kia.
Vào lúc cô do dự không biết nên chọn bộ nào, một bàn tay ngọc có sơn móng đỏ nhẹ nhàng khoác lên vai cô ta.
Phỉ Nhi không khỏi run lên, quay đầu lại thì vừa vặn nhìn thấy Tô Ánh Uyển đang tươi cười, đeo kính râm, đứng sau lưng mình.
Lúc này cô mới thở phào nhẹ nhõm, giơ tay đánh nhẹ lên người cô ta một cái: "Sao cô tới đây mà chẳng phát ra tiếng động nào thế? Cô tính hù chết tôi à? Sao cô biết tôi ở đây vậy?"
Tô Ánh Uyển mỉm cười, nói: "Ha ha...
Hù chết cô thì Bắc Minh Thiện biết làm đám cưới với ai chứ? Là tôi hay là Cố Hạnh Nguyên đây."
Cô ta vừa nói vậy, thấy Phỉ Nhi khẽ cúi đầu.
Tô Ánh Uyển biết dường như mình nói lỡ lời, vội vàng nói: "Tôi cũng chỉ đi dạo phố, thấy xe nhà Bắc Minh đỗ ở đây nên mới tò mò tới xem thử thôi.
Không ngờ tới cô lại ở đây."
Phỉ Nhi hơi nhíu mày, không nói tiếng nào nữa.
Đối với cô, bất kể là Tô Ánh Uyển hay Cố Hạnh Nguyên, cuối cùng ai ở cùng với Bắc Minh Thiện đều là kết quả mà cô không muốn nhìn thấy.
"Sao vậy? Cô vẫn còn tức giận à? Tôi chỉ đùa cô thôi..." Tô Ánh Uyển lấy kính mắt xuống, đôi mắt to lại long lanh cong lại nhìn cô.
Cô ta nói xong, thò tay lắc cánh tay của Phỉ Nhi: "Đi thôi, tôi đi chọn áo cưới cho cô.
Ôi, cô dã nghe chưa? Tin tức đám cưới của các cô đã được đăng lên báo đấy."
Cô ta nói xong, lấy từ trong túi đeo vai của mình ra một tờ báo, tiện tay đưa cho Phỉ Nhi: "Cô cầm xem thử đi.
Báo mới ra, tôi còn chưa kịp xem đâu."
Phỉ Nhi nhận lấy báo chí mở ra xem.
Ở tít đầu giải trí không ngờ hiện ra mấy chữ lớn "Tổng giám đốc Bắc Minh Thiện của tập đoàn Bắc Minh thị sắp kết hôn."
Cô lại nhìn xuống bức ảnh kèm theo.
Đây là một bức ảnh chụp đạ được qua chỉnh sửa PS, Bắc Minh Thiện mặc lễ phục màu đen, nhưng người phụ nữ đứng bên cạnh anh lại mặc váy cưới màu trắng...
Điều này làm Phỉ Nhi hơi nghi ngờ.
Tô Ánh Uyển cũng xích lại gần, cũng lộ vẻ nghi ngờ.
Khi Phỉ Nhi và Tô Ánh Uyển thấy tấm ảnh ở trang tít đầu kia, cả hai đều sửng sốt.
Chỉ thấy còn có một dấu hỏi lớn trên mặt người mặc áo cưới màu trắng đứng bên cạnh Bắc Minh Thiện mặc bộ comple.
Đây rốt cuộc có ý gì vậy? Sao lại có một dấu hỏi.
Chẳng lẽ những tay săn ảnh trong giới giải trí đều "hoàn lương" À? Nếu không, sao chuyện dễ điều tra như vậy cũng không làm được?
Tô Ánh Uyển muốn phá tan sự xấu hổ này, cố cười giả lả, nói với Phỉ Nhi: "Phỉ Nhi, điều này cũng không có gì.
Chỉ có thể chứng tỏ Thiện rất quan tâm tới cô."
Phỉ Nhi quay đầu nhìn Tô Ánh Uyển, trong ánh mắt cô đầy nghi ngờ: "Điều này chứng tỏ Thiện quan tâm tới tôi à?"
Tô Ánh Uyển nhìn sắc mặt Phỉ Nhi có chút khó coi, chỉ trong mặt người phụ nữ trong bức ảnh.
Phỉ Nhi nhìn cô ta, tất nhiên trong lòng cũng biết rõ.
Cô chỉ cúi đầu, trong giây lát lại thấy có giọt nước mắt nhỏ lên trên bức ảnh kia.
"Phỉ Nhi, xin lỗi, xin lỗi cô..." Tô Ánh Uyển lo lắng giậm chân một cái: "Đều tại tôi lắm miệng.
Cô yên tâm, vào ngày cô cưới, tôi sẽ phái thợ trang điểm tốt nhất tới cho cô, bảo đảm cô sẽ là cô dâu xinh đẹp nhất trong ngày đám cưới đó."
Phỉ Nhi giơ tay lên lau nước mắt.
hai tay nắm lấy tay của Tô Ánh Uyển: "Cám ơn cô."
"Ha ha, không có gì.
Cô là người bạn tốt nhất của tôi, tôi có thể không giúp cô sao?" Tô Ánh Uyển nói lấy túi khăn giấy trong túi ra, đưa cho Phỉ Nhi "Được rồi, cô đừng tiếp tục thương tâm nữa.
Chúng ta nhanh chọn áo cưới đi."
Cô ta nói xong, đẩy Phỉ Nhi đi vào trong cửa hàng đồ cưới.
Bọn họ chọn áo cưới, vẻ mặt Tô Ánh Uyển lại trở nên hơi khó coi.
Phỉ Nhi nhìn cô ta: "Cô làm sao vậy?"
"Không có gì, nhưng Thiện cũng thật là… Sắp sắp kết hôn rồi, anh ấy còn để cho cô tới chọn áo cưới một mình." Mặt Tô Ánh Uyển cau có nói.
Phỉ Nhi thản nhiên nói: "Hôm nay, Thiện vốn định đi xem áo cưới với tôi, nhưng tới lúc chuẩn bị ra ngoài lại nhận được điện thoại, sau đó hấp ta hấp tấp ra ngoài.
Hình như tập đoàn xảy ra chuyện rồi." Cô nói xong lại cầm một bộ ướm lên trên người, cảm giác không thích hợp đặt trở lại.
Tô Ánh Uyển nghe Phỉ Nhi nói vậy, mặt vẫn cau có, chỉ khẽ hừ một tiếng: "Hừ, nếu tập đoàn có việc thì không tính làm gì.
Nếu là chuyện khác, vậy khó mà nói được."
Phỉ Nhi nghe ra trong câu nói của Tô Ánh Uyển có ẩn ý khác: "Sao vậy? Chẳng lẽ anh ấy bảo đi tới tập đoàn là lừa tôi à?
"Hôm nay anh ấy có lừa cô không thì tôi không biết.
Nhưng mấy hôm trước, tôi nghe một số người trong giới nói cho biết một vài chuyện.
Vào hai ngày trước, trường học quý tộc số 1 thành phố A tổ chức một buổi diễn xuất văn nghệ..." Tô Ánh Uyển nói rất bình thản, nhưng trong giọng nói vẫn kèm theo chút tức giận.
"Bọn họ tổ chức buổi diễn xuất văn nghệ thì có liên quan gì tới Thiện chứ?" Phỉ Nhi càng thêm nghi ngờ.
"Có phải hai ngày qua cô đều không gặp được Thiện, phải không?" Tô Ánh Uyển hỏi.
Phỉ Nhi khẽ gật đầu.
Ánh mắt Tô Ánh Uyển nhìn cô lại giống như chỉ tiếc dạy mãi không nên thân: "Cô đấy, mấy ngày nay ở nhà Bắc Minh, cô không xem báo chí hoặc tin tức gì sao?"
Cô ta đúng là càng nói lại càng giận: "Hai đứa con trai của Thiện cũng tham dự.
Hơn nữa theo người trở về nói, ở bên cạnh anh ấy còn có một người phụ nữ.
Theo tôi phân tích, chắc là mẹ đẻ của đứa trẻ.
Bọn họ được vệ sĩ hộ tống, nắm tay nhau bước vào hội trường! Khi đó Antony cũng có mặt, trông bọn họ còn rất quen thuộc nữa.
Cuối cùng vẫn là Thiện dẫn theo cô ta và đứa trẻ cùng rời đi."
Phỉ Nhi nghe đến đó, áo cưới cầm trong tay rơi xuống đất.
***
Tô Ánh Uyển nói đến cuối, dứt khoát vung tay lên: "Thôi đi, trong danh môn vọng tộc bọn họ cũng chẳng để ý tới loại chuyện này đâu.
Cô đã sắp cưới Thiện, gả vào nhà Bắc Minh, cô cũng phải học cách đối mặt với chuyện như vậy đi.
Có đôi khi cũng phải học cách làm như không thấy, hiểu chưa?"
Nhìn dáng vẻ mất mát của Phỉ Nhi lúc này, trong mắt Tô Ánh Uyển chợt lóe sáng.
"Ôi ôi...
Phỉ Nhi, cô vẫn chưa chọn được áo cưới, sao đã vội đi thế?" Tô Ánh Uyển nhìn vẻ mặt Phỉ Nhi mờ mịt, lau nước mắt, chạy ra khỏi cửa hàng đồ cưới.
Cô ta cũng vội vàng đuổi theo, nhưng không được mấy bước dừng lại, nhếch môi cười lạnh.
Lão Lý đang cầm điện thoại di động ra, lên mạng nhìn tin tức, đột nhiên cửa sau xe được mở ra, làm ông giật mình.
Khi quay đầu lại, ông ta vừa vặn nhìn thấy là Phỉ Nhi, đôi mắt cô đỏ hoe, còn không ngừng lau nước mắt.
"Cô, cô ơi, cô làm sao vậy?" Lão Lý vội vàng hỏi.
Phỉ Nhi không ngừng khóc thút thít: "Đừng, không cần quan tâm tới tôi, quay về, về nhà..."
Đầu óc lão Lý cũng mơ hồ.
Rõ ràng lúc xuống xe nhìn cô còn tốt mà, không ngờ mới đi chưa tới một tiếng đã khóc lóc trở về.
Bởi thời gian học bù được sắp xếp vào buổi chiều, cho nên Dương Dương bị Vân Chi Lâm lén đưa về nhà Bắc Minh cũng không bị Giang Tuệ Tâm phát hiện.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...