Nhiệm Vụ Sinh Đẻ


Dương Dương ở bên cạnh đắc ý nói: “Cô bé bán báo thì sao chứ, còn có lời thoại mà.

Vì con là nam chính, thế nên con nói chuyện người khác đều nghe, con đề cử Trình Trình diễn, kết quả không một ai phản đối, thấy con có mặt mũi không."

Trình Trình liếc nhìn Dương Dương, tức giận nói: “Tất nhiên không ai phản đối rồi! Có cái thằng hỗn thế ma vương là em phá đám bên trong, hơn nữa không có ai ghi tên diễn cô bé bán báo đó.

Em ấy tiến cử con, cô đương nhiên sẽ đáp ứng vô điều kiện rồi."

Được rồi, cuối cùng đã hiểu rõ đầu đuôi câu chuyện.



Vừa nghĩ tới chuyện Dương Dương biểu diễn, hơn nữa còn là một nhân vật quan trọng, Cố Hạnh Nguyên không khỏi bắt đầu lo lắng.



Hi vọng đừng như lời Trình Trình nói, để thằng nhóc hỗn thế ma vương Dương Dương này vào sẽ quấy rối cả vở kịch nhi đồng.



Cô nhìn Dương Dương, nghiêm túc hỏi: “Cục cưng, con chắc chắn mình biết làm sao biểu diễn sao?"

Dương Dương ra vẻ đã tính toán kĩ càng: “Tất nhiên con biết làm sao biểu diễn rồi, con từng thấy trong ti vi rồi.

Trên mặt trang điểm, sau đó mặc bộ đồ biểu diễn vào, đọc thêm mấy lời thoại, chỉ đơn giản thế thôi."

Mọi người ở đây lập tức bất lực không nói nên lời.



Ôi trời ạ.

May mắn cô Lý không nghe được những lời này.



Nếu không cô ấy nhất định sẽ hối hận khi đó đã quyết định để Dương Dương diễn vai nam chính.



Nhưng lúc này, có hối hận hay rút khỏi đã không kịp nữa rồi.

Chiều diễn tập, mai phải biểu diễn chính thức rồi.



Cố Hạnh Nguyên nghĩ tới đây, lập tức thấy nhức đầu.



Cuối cùng đành cắn răng, giậm chân, hạ quyết tâm, vẫn cứ đưa Dương Dương đi diễn tập thôi, bây giờ cũng chỉ có thể coi ngựa chết thành ngựa sống thôi.



"Hai đưa ăn cơm cả chưa?" Cố Hạnh Nguyên nhìn đồng hồ, đã gần một giờ chiều rồi.



Dương Dương vỗ bụng nhỏ của mình: “Ba Chi Lâm nấu thịt kho tàu và đùi gà rim nước tương cho bọn con ăn rồi."


Vân Chi Lâm đi tới bên cạnh Cố Hạnh Nguyên: “Hạnh Nguyên, em vừa từ bệnh viện về, chắc em cũng chưa ăn nhỉ.

Anh để dành cho em một phần đấy."

Vừa nói anh ta vừa xoay người đi vào phòng bếp, không lâu sau, một bát cơm nóng hổi và ba đĩa thức ăn nóng được bày lên bàn nhỏ uống trà.



Cố Hạnh Nguyên mỉm cười với Vân Chi Lâm: “Cảm ơn anh đã chuẩn bị cho em một phần." Vừa nói cô vừa ngồi xuống sofa, cúi đầu ăn cơm.



Vân Chi Lâm nhìn dáng vẻ ăn cơm của Cố Hạnh Nguyên, hài lòng gật đầu: “Em xem anh là ông chủ văn phòng luật sư, thế mà còn phải kiêm luôn làm bảo mẫu."

Cố Hạnh Nguyên nghiêng đầu sang nhìn: “Sao thế, chê mẹ con em cản trở anh rồi sao?"

Vân Chi Lâm vội vàng khoát tay: “Hạnh Nguyên, anh nào dám chê em cản trở chứ.

Làm việc cho bọn em anh vui còn không kịp nữa là."

"Thế còn được.

Đến lúc em lấy được giấy phép hành nghề luật sư, giúp anh nhận nhiều vụ án coi như để trả ơn anh." Cố Hạnh Nguyên vội vã ăn cơm xong, buông đũa xuống, kiểm tra lại cái túi mang theo bên người: “Cục cưng à, mẹ đưa con đến trường diễn tập nhé."

"Con tới rồi đây..." Dương Dương nhanh chóng chạy tới cửa mang giày của mình.



Vân Chi Lâm quay đầu lại nhìn Trình Trình đang ngồi trên sofa ôm laptop: “Trình Trình, Dương Dương cũng đi diễn tập rồi, sao con còn không đi?"

Trình Trình bỏ laptop trong tay xuống: “Con không cần đi, nhân vật của con đơn giản lắm, chỉ cần đi từ đầu này đến đầu kia sân khấu là được."

"Cục cưng à, nghe Dương Dương nói con vẫn có lời thoại mà?" Cố Hạnh Nguyên nghi ngờ nói.



Trình Trình rõ ràng hơi không biết làm sao: “Thật ra cũng chỉ có một câu: "Bán báo đây, ai mua báo không?", chỉ vậy thôi." Nói xong, cậu nhóc lại cúi đầu, tiếp tục xem máy tính.



Cố Hạnh Nguyên và Vân Chi Lâm đều sững sờ, đây chính là mặt mũi của nam chính Dương Dương, nhân vật đề cử cho Trình Trình lại là: Một cô bé bán báo chỉ có một lời thoại, lên sân khấu chưa tới một phút...



Đúng thế, bạn không nhìn nhầm đâu: Cô! Bé! Bán! Báo!

Vân Chi Lâm và Trình Trình ở nhà, hai người bọn họ dùng ánh mắt đồng cảm muốn giúp mà chẳng được tiễn Cố Hạnh Nguyên và Dương Dương.



Nhà của Vân Chi Lâm không thể so với nhà Cố Hạnh Nguyên được, cách trường học của Dương Dương xa hơn một chút.

Dọc đường đi trong lòng Cố Hạnh Nguyên như đang hát một ca khúc y chang Cung Lâm Na – ca khúc Thấp thỏm.



Nghiêng đầu nhìn Dương Dương, cậu nhóc kéo kính lên đỉnh đầu, hai mắt nhắm nghiền, vô tư tựa vào ghế xe taxi mà ngủ.




Vốn là một chặng đường rất dài, nhưng đã trở nên ngắn lại khi tâm trạng của Cố Hạnh Nguyên cứ lên xuống thất thường.



Cảm giác vừa lên xe đã đến cổng trường rồi.

Cô xác nhận qua cửa kính xe, đúng là đã đến trường thật rồi.



Vì ngày mai có buổi biểu diễn văn nghệ, lúc này có rất nhiều học sinh đi tới trường để diễn tập lần cuối cùng cho ngày mai.



Sân diễn tập vở kịch nhi đồng của Dương Dương ở bên trong kịch trường nhỏ của trường học, cũng chính là hội trường diễn văn nghệ ngày mai.



Lúc này cô Lý dẫn theo một nhân viên trường học trang trí hội trường.

Trên sân khấu đã có mấy học sinh đứng đó khẩn trương học lời thoại.



"Hi." Dương Dương đeo cặp kính râm lên, sau khi đi vào hội trường như một ngôi sao nhí thì toe toét vẫy chào những bạn nhỏ với người nhà đi cùng, và cả nhân viên trường học trang trí hội trường ở dưới sân khấu.



Ánh mắt của mọi người trong hội trường đều tập trung lên người Dương Dương, Cố Hạnh Nguyên đi sau lưng cậu nhóc cũng hơi ngại ngùng, vỗ lên đầu cậu.

Thằng nhóc thối này, có thể đừng đắc ý thế không.



"Dương Dương..." Lúc này giọng nói lanh lảnh của một bé gái vang lên từ sau lưng họ.

Cố Hạnh Nguyên nhìn thấy là một cô bé khá xinh xắn, cô bé cười hì hì chạy về phía Dương Dương.



Dương Dương quay đầu lại nhìn cô bé này, lập tức quay đầu lại, bước chân cũng nhanh hơn.



"Dương Dương đợi tớ với." Cô bé vừa nói vừa chạy tới trước mặt Dương Dương, cười hì hì nhìn cậu nhóc.



Sau đó lại nhìn thấy Cố Hạnh Nguyên đi theo sau Dương Dương, cô bé vẫy tay với Cố Hạnh Nguyên: “Chào dì ạ."

Cố Hạnh Nguyên cũng đành phải mỉm cười với cô bé: “Chào bạn nhỏ."

Cô Lý thấy Dương Dương tới, bố trí ổn thỏa cho nhân viên trường học nên trang trí thế nào xong, đi nhanh tới trước mặt Dương Dương thì lại thấy một cô bé bên cạnh cậu: “Bạn học Cố Dương Dương, bạn học Triệu Tịnh Di, hai em chuẩn bị xong chưa?"

Dương Dương ngửa đầu chìa tay với cô Lí, khoa tay múa chân ra hiệu OK.




Triệu Tịnh Di cũng chìa tay ra, khoa tay múa chân làm động tác OK.



"Được rồi, hai em mau lên sân khấu chuẩn bị đi." Sau đó nhìn Cố Hạnh Nguyên: “Oh, chị là mẹ của Cố Dương Dương đúng không? Chị trước tiên tìm chỗ ngồi đi nhé, buổi diễn tập của bọn em sắp bắt đầu rồi."

Nhìn bóng lưng hai đứa bé chạy tới sân khấu, cuối cùng Cố Hạnh Nguyên cũng tỉnh ngộ, thì ra cô bé này chính là Triệu Tịnh Di, thật ra cô bé cũng không xấu như Dương Dương nói mà.



Sau khi cô Lý thu xếp ổn thỏa xong thì vỗ tay một cái, hội trường vốn hơi ồn ào lập tức yên tĩnh hơn hẳn.



Cô Lý đi băng qua chỗ ngồi, đi tới phía dưới sân khấu, nhìn các học sinh ở trên: “Các em không cần phải khẩn trương, hôm nay tất cả cứ biểu diễn trong trạng thái tốt nhất nhé."

Cô giáo nói xong, các bạn học lên sân khấu theo thứ tự ra sân trước sau, lúc đầu cũng tiến hành rất thuận lợi.



Nhưng sau đó, sau khi Triệu Tịnh Di và Dương Dương ra sân, tình hình lập tức thay đổi.



Một Dương Dương khỏe như vâm, không sợ trời không sợ đất, không biết tại sao mà khi lên sân khấu lại như biến thành một người khác.



Thực tế là Triệu Tịnh Di nói lời thoại khá lưu loát, nhưng chuyện rắc rối lại cứ nằm trên người Dương Dương.



Sau khi Triệu Tịnh Di nói xong một lời thoại, Dương Dương tiếp lời rất gượng gạo, hơn nữa còn hơi cà lăm.



Cô Lý đứng dưới sân khấu làm động tác tay ra hiệu dừng lại, sau đó nói với Dương Dương: “Bạn học Cố Dương Dương, em đừng khẩn trương, nói chuyện như bình thường là được rồi.

Lí Hiểu Lượng, em cần tự nhiên hơn một chút.

Vương Nhạc Nhạc, em đọc lời thoại nhanh quá rồi, chậm lại một chút nhé."

Cô Lý phê bình kĩ năng diễn xuất của các bạn học một lần, sau đó cô nói: “Bây giờ chúng ta diễn thêm một lần nữa."

Mỗi một bạn học được chỉ điểm diễn xuất, lần biểu diễn này càng lưu loát hơn, cô Lý đứng bên dưới xem liên tục gật đầu, trên môi mỉm cười.



Chỉ tiếc, ngày vui ngắn chẳng tày gang, lại đến phiên Dương Dương và Triệu Tịnh Di đồng diễn.



Lần này không chỉ còn tồn tại vấn đề của lần trước, mà lần này còn thêm cả việc đi bộ cũng mất tự nhiên, thậm chí còn cả quên từ và nói sai lời thoại, khiến cho phụ huynh ở bên dưới sân khấu liên tục cười.



Nhìn con trai biểu diễn, Cố Hạnh Nguyên ngồi ở hàng ghế sau mà vẫn muốn tìm lỗ để chui xuống.

Cố Dương Dương ơi là Cố Dương Dương.

Trước khi tới con thổi phồng khoác lác, lúc này lại lực bất tòng tâm thế rồi.



Cô Lý đứng dưới sân khấu cũng nhíu mày, có lẽ bây giờ cô ấy đang hối hận vì đã chọn Dương Dương làm nam chính rồi.

Nhưng giờ đã đến giờ phút quan trọng, tạm thời đổi người, thứ nhất là khó, thứ hai là cũng khó mà nhớ lời thoại nhanh thế được.




Cô Lý lại tạm dừng buổi biểu diễn trên sân khấu: “Các bạn học khác đã diễn tốt lắm rồi, ngày mai cứ diễn theo buổi diễn tập hôm nay là không thành vấn đề.

Bây giờ các em có thể về nhà rồi."

Vừa nghe đến về nhà, Dương Dương lập tức vui vẻ, hô to lên: “Về nhà thôi." Rồi chuẩn bị nhảy xuống sân khấu.



Không ngờ cô Lý nói: “Những bạn học khác có thể về nhà, còn hai bạn Cố Dương Dương và Triệu Tịnh Di ở lại tiếp tục luyện tập."

Dương Dương lập tức ủ rũ.



Đợi đến lúc mọi người đi cả rồi, trong hội trường lớn như thế cũng chỉ còn còn cô Lí, Dương Dương và Triệu Tịnh Di ở trên sân khấu, và Cố Hạnh Nguyên ở dưới sân khấu.



Cô Lý kiên nhẫn nói với Dương Dương: “Bạn học Cố Dương Dương, em là một học sinh rất thông minh, thật ra đối với em có lẽ biểu diễn không phải là một chuyện khó.

Chỉ cần nghiêm túc biểu diễn thì sẽ không xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Em hiểu chứ?"

Dương Dương cúi đầu dẩu môi.



Cố Hạnh Nguyên cũng không nhìn nổi, đi lên sân khấu, ngồi xổm xuống nhìn Dương Dương: “Cục cưng à, con đừng nản, con có thể biểu diễn tốt mà."

Cô Lý nhìn đồng hồ: “Bạn học Cố Dương Dương, bạn học Triệu Tịnh Di, hai em chuẩn bị bắt đầu biểu diễn.

Đây là lẫn diễn tập cuối cùng, mong hai em chú ý một chút."

Sau khi Cố Hạnh Nguyên đi khỏi sân khẩu, biểu diễn bắt đầu.



Nhưng có vẻ những lời nói khích lệ Dương Dương lúc trước cũng không có hiệu quả xíu nào, Dương Dương biểu diễn vẫn lắp bắp như cũ, có lúc Triệu Tịnh Di còn nhỏ giọng nhắc nhở vài câu.



Đến cuối thì Triệu Tịnh Di nói gì cậu bèn nói theo nấy, đến nỗi câu nói mà cô bé an ủi Dương Dương, Dương Dương cũng nói lại theo.



"Dừng! Dừng!" Cô Lý hô hai tiếng, sau đó thì đi lên sân khấu, sắc mặt cũng không dịu dàng như trước.



Cô trở nên rất nghiêm túc: “Bạn học Cố Dương Dương, ngày mai chúng ta phải biểu diễn chính thức rồi." Sau đó chỉ tay xuống dưới khán đài: “Đến lúc đó mọi người sẽ ngồi kín chỗ này."

Bị lời nói của cô Lý hù dọa, gương mặt nhỏ nhắn của cậu cứng lại.



Cô Lý nói tiếp: “Có lẽ làm một đứa bé, em sẽ không sợ người khác cười mình.

Nhưng em sẽ khiến mọi người cười nhạo cô, còn có cả người nhà của em nữa."

Một lúc sau, cô Lý lại cúi người xuống, hai tay nắm lấy bả vai của Dương Dương, nhìn cậu.




.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui