Nhiệm Vụ Sinh Đẻ


Cố Hạnh Nguyên thở dài một hơi, trong mắt lộ vẻ bất lực: “Tốt thì ích gì, hiện giờ mẹ cũng còn chưa tỉnh lại.”

Vân Chi Lâm nhớ ra gì đó: “Đúng rồi, nghe nói ông cụ Bắc Minh cũng bị bệnh, cũng nằm ở bệnh viện này.”

Cố Hạnh Nguyên gật đầu: “Ông Bắc Minh nằm ở phòng bệnh gần đây, lúc nãy em đã dẫn tụi nhỏ sang thăm rồi.”

Vân Chi Lâm lấy làm lạ: “Ông cụ Bắc Minh thấy em, lẽ nào không đuổi em ra ngoài sao? Theo anh biết, ông ấy không phải luôn có ấn tượng không tốt với em sao.”

“Ông không đuổi em ra ngoài, ông ghét em là vì trước đây luôn cho rằng em là một người phụ nữ hám tiền, dựa vào con cái để tiếp cận nhà họ Bắc Minh mà thôi.

Có điều hiện tại em đã nói rõ ràng với ông, đương nhiên hiểu lầm trước kia đều không còn.” Cố Hạnh Nguyên nói rất thản nhiên.



Vân Chi Lâm nhướng mày: “Nếu ông cụ Bắc Minh cũng không ghét em nữa, vậy có phải em và Bắc Minh Thiện có thể…”

Cố Hạnh Nguyên lắc đầu: “Cứ cho là ông cụ bắc Minh gật đầu, em và Bắc Minh Thiện cũng sẽ không ở bên nhau.”

Vân Chi Lâm chau mày, bộ dạng khó hiểu: “Sao vậy?”…

“Chi Lâm, đừng hỏi những chuyện này được không, bây giờ em không rảnh nghĩ đến mấy chuyện yêu đương này.

Em chỉ nghĩ duy nhất một chuyện, chính là mẹ có thể mau chóng tỉnh lại, mau chóng tìm ra là ai đã khiến bà thành như vậy.”

Cố Hạnh Nguyên nói với giọng điệu kiên quyết, thái độ thể hiện cũng vô cùng kiên định.



Vân Chi Lâm cũng biết ý không nói gì nữa.



Một lát sau, Cố Hạnh Nguyên nhìn Vân Chi Lâm nói: “Chi Lâm, em có thể cầu xin anh một chuyện không?”

Vân Chi Lâm khẽ cười: “Có chuyện gì mau nói là được, không cần cầu xin.”

Cố Hạnh Nguyên gật đầu, nhìn mặt trời đã khuất dạng ngoài cửa sổ: “Chi Lâm, tụi nhỏ có thể ở chỗ anh một đêm không? Em muốn ở bên mẹ đàng hoàng, đã lâu rồi, em vẫn chưa từng bầu bạn gì bên bà.

Em nghĩ bà nhất định cũng muốn thời gian em ở cạnh bà nhiều hơn một chút.”

“Chuyện nhỏ, đừng nói một đêm, có lâu hơn nữa cũng được.

Vậy còn em tính tối nay sao?” Vân Chi Lâm nhìn vẻ mặt mệt mỏi của Cố Hạnh Nguyên, lo lắng hỏi.



“Anh không cần lo cho em, gần đây cái gì cũng có, buổi tối em còn có thể kêu họ kê thêm một cái giường ở đây.” Cố Hạnh Nguyên nói xong, xoa đầu Trình Trình: “Cục cưng à, tối nay con và Dương Dương cứ ngủ ở nhà ba Chi Lâm nhé, mẹ phải ở bên bà ngoại.”

Vừa nghe thấy tối nay có thể ở chung với ba Chi Lâm, ánh mắt của Dương Dương nhất thời sáng rực: “Yeah, có thể có thể ra ngoài chơi với ba Chi Lâm rồi…”

Trình Trình lại không hào hứng như Dương Dương, cậu bĩu môi: “Mẹ, con muốn cùng mẹ ở bên bà ngoại…”


“Cục cưng à, bây giờ con còn nhỏ lắm, phải dắt theo Dương Dương ngoan ngoãn đi ngủ, biết chưa, nếu không mẹ sẽ không vui đâu.”

Nghe Cố Hạnh Nguyên nói, Trình Trình ra sức gật đầu: “Mẹ cũng phải nghỉ ngơi đàng hoàng ạ, nếu không bà ngoại sẽ không vui.”

Cố Hạnh Nguyên khẽ cười: “Mẹ biết rồi, mẹ cũng sẽ làm một đứa con ngoan của bà ngoại.” Nói xong, cô khẽ vỗ mông Trình Trình: “Đi đi con, đi về với ba Chi Lâm đi.”

Sau đó, điều chỉnh nét mặt nói với Vân Chi Lâm và Dương Dương: “Còn hai người, tối nay đừng có giở trò quậy phá gì cho em, nếu không…” Nói đến đây, Cố Hạnh Nguyên trừng mắt một cái, khuôn mặt xinh đẹp sầm xuống.



Vân Chi Lâm và Dương Dương lập tức sợ co vòi, lạnh cả sống lưng.

Hai người họ chẳng sợ ai, duy chỉ sợ Cố Hạnh Nguyên trừng mắt.



Dương Dương cười hi hi vẫy tay: “Mẹ ơi, mẹ yên tâm đi, con và ba Chi Lâm đều rất ngoan.”

“Đúng đó, đúng đó.

Hạnh Nguyên, em giao tụi nhỏ cho anh thì cứ yên tâm đi.” Nói xong vội ôm Dương Dương xoay người, đưa lưng về phía Cố Hạnh Nguyên.



Hai người đồng thời nhướng mày, le lưỡi.



Nhìn Vân Chi Lâm dẫn hai đứa nhỏ rời khỏi phòng bệnh, Cố Hạnh Nguyên bắc một cái ghế ngồi cạnh giường Lục Lộ.



Cô vươn tay, nhẹ nhàng chải tóc của bà: “Mẹ, đừng trách con không cho mấy đứa nhỏ ở cạnh mẹ lâu thêm một chút.

Bây giờ chúng vẫn còn nhỏ, cần nghỉ ngơi, cần phát triển.”

“Vừa nãy Vân Chi Lâm đến, cũng là người con quen biết.

Anh ấy đối xử với mẹ con con rất tốt, tụi con cũng đối đãi với anh ấy như người thân.

Khi nãy con dẫn tụi nhỏ đi thăm ông nội của chúng, có một số việc rốt cuộc cũng đã được giải quyết.

Hiện giờ, xem như gánh nặng trong lòng con đã được cởi bỏ.

Hai ngày nữa, con cũng không còn quan hệ gì với Bắc Minh Thiện nữa, cuộc sống của con cũng sẽ bắt đầu lại từ đầu.

Mẹ, mẹ phải sớm tỉnh lại, con và tụi nhỏ đều đang đợi mẹ.”…

Ánh nắng ban mai xuyên qua cửa sổ thủy tinh, nhẹ nhàng chiếu vào phòng bệnh của Lục Lộ, tựa như đôi tay của mẹ đang dịu dàng ôm lấy Cố Hạnh Nguyên.



Cố Hạnh Nguyên từ từ mở mắt, cô đang nằm bò bên giường bệnh của Lục Lộ, ngủ cả đêm, ngọt ngào cả đêm, tựa như ngủ trong vòng tay ấm áp của mẹ.




Nhẹ nhàng đứng lên, duỗi từng khớp xương tê cứng trên người.



“Lộp cộp” Một chiếc áo vest chế tác tinh xảo, cắt may tỉ mỉ trượt xuống từ người cô, rơi trên đất.

Măng sét tinh xảo va chạm với mặt đất, phát ra tiếng vang thanh thúy.



Cố Hạnh Nguyên xoay người, cúi xuống nhặt lên, trong lòng khẽ rung động.



Chiếc áo trong tay nhìn có vẻ quen thuộc, cả mùi hương tản ra bên trên, cũng khiến cô nghi đến người đàn ông kia, người đàn ông đã cho cô ba đứa con.



Tối qua, anh đã ghé lại.



Bắc Minh Thiện vẫn như bình thường, từ sớm đã ngồi ở vị trí chủ tọa trong phòng ăn.



Trên bàn ăn, người giúp việc đã lên đủ cả bàn thức ăn phong phú ngon lành.



Anh đang cầm dao nĩa tinh xảo, nho nhã từ tốn xắt miếng thịt nướng mật ong óng ánh trên chiếc đĩa trắng.



Hình Uy mặc một thân tây trang màu đen, đứng thẳng tắp sau lưng Bắc Minh Thiện, một tay rũ xuống, một canh tay gấp lại, bên trên đang vắt áo vest của Bắc Minh Thiện.



Lúc này, Giang Huệ Tâm đang được người giúp việc giúp đỡ, vẻ mặt mệt mỏi cất bước vào phòng ăn.



Vì tối qua bà gọi điện, kiên nhẫn cầu xin đứa con yêu quý Bắc Minh Thiện kia về nhà làm chủ tình hình, nhưng Bắc Minh Thiện lại không muốn dính dáng chút gì đến chuyện lặt vặt trong nhà.



Sau khi để điện thoại xuống, Giang Huệ Tâm nằm trên giường cả buổi cũng không ngủ được, cuối cùng vẫn phải uống xong hai viên thuốc an thần mới nặng nề thiếp đi.




Vì vậy, nửa đêm Bắc Minh Thiện trở về, tuy gây ra tiếng động rất lớn, bà ở trong phòng ngủ cũng không nghe thấy gì.



Khi bà thấy Bắc Minh Thiện ngồi bên trong, đã sững người vì khá bất ngờ.



Trên mặt nặn ra một nụ cười: “Minh Thiện về khi nào vậy, con xem xem mẹ chẳng biết gì cả…”

Bắc Minh Thiện không trả lời, vẫn rũ mắt ăn sáng như cũ.



Hình Huy vội trả lời: “Thưa bà, cậu chủ trở về lúc tối qua.

Sắc mặt bà có vẻ không khỏe, có phải đã làm phiền bà nghỉ ngơi không ạ?”

Giang Huệ Tâm lắc đầu: “Không có phiền đến tôi, tối qua tôi đã uống hai viên thuốc an thần nên ngủ từ sớm rồi.”

Bắc Minh Thiện đặt dao nĩa xuống, lấy một miếng giấy ăn lau miệng: “Dì Tâm sao lại không khỏe vậy, có cần con sai người đưa dì đi bệnh viện khám một chút không?”

Giang Huệ Tâm vội xua tay, sau đó bày ra bộ dạng khó xử: “Thực ra cũng không việc gì, còn không phải tức giận em ba của con sao.”

Bắc Minh Thiện khẽ cau mày: “Thằng ba làm sao, có phải nó đã chọc tức dì không?”

Giang Huệ Tâm lắc đầu: “Từ sau khi đứa lớn dọn khỏi nhà họ Bắc Minh thì không thấy tăm hơi nữa.

Con đó, vì tập đoàn Bắc Minh thị mà cả ngày công việc chồng chất.

Con nói xem, trong nhà không có đàn ông làm sao mà được.

Không nói cái khác, từ sau khi ba con nằm viện, Minh Đông cả nhà cũng không thèm về.

Gọi điện kêu nó về nhà, nó cứ viện cớ nói cái gì mà quay phim không có thời gian, nếu không thì là có thông báo không dứt ra được.”

Nói đến đây, Giang Huệ Tâm thở dài một hơi: “Đúng là con trai lớn không cần mẹ.

Haiz…”.

Sau đó bà nhìn Bắc Minh Thiện, trong mắt lộ vẻ khẩn cầu: “Chi bằng con gọi điện cho Minh Đông, kêu nó về một chuyến, không cần làm gì, chí ít cũng phải đến bệnh viện thăm ba nó chứ.”

Bắc Minh Thiện gật đầu: “Dì Tâm, dì an tâm, con sẽ gọi điện cho thằng ba kêu nó về nhà một chuyến.”

Sau khi Bắc Minh Thiện uống xong một ly sữa, đứng dậy sửa soạn quần áo một chút: “Dì Tâm, dì cứ từ từ dùng bữa sáng, con đến tập đoàn đây, gần đây xảy ra chút chuyện nên khá bận rộn.”

Nói xong, anh vẫy tay về phía Hình Uy, Hình Uy giúp anh khoác áo vest lên.



Giang Huệ Tâm quan tâm hỏi: “Tập đoàn xảy ra chuyện sao? Lớn hay không, haiz… con xem trong nhà này, cả một người có thể đỡ đần cho con cũng không có, nếu ba con khỏe mạnh thì tốt, có lẽ còn có thể ra ngoài làm ăn.

Minh Thiện, để con nắm giữ cả một gia nghiệp lớn thế này, cũng đã làm khó con rồi.”

“Dì Tâm, ai bảo con mang họ Bắc Minh chứ.

Con có nghĩa vụ phải đảm đương gia nghiệp này.” Bắc Minh Thiện nói xong, Hình Uy theo anh rời khỏi phòng ăn.




“Minh Thiện…”

Khi Bắc Minh Thiện và Hình Uy ra khỏi phòng ăn, đi ngang phòng khách, sau lưng họ có tiếng gọi của Phỉ Nhi.



Xoay đầu lại, nhìn thấy Phỉ Nhi đang nắm tay vịn cầu thang lon ton chạy xuống.



Vẻ mặt cô ta gấp gáp: “Minh Thiện, anh định đi đâu, chi bằng đưa em đi cùng…”

Bắc Minh Thiện nhìn Phỉ Nhi, vẻ mặt lạnh lùng không có một chút biểu cảm.



Hình Uy vội chắn trước mặt Phỉ Nhi: “Cô Phỉ Nhi, tôi và cậu chủ phải đi làm việc, cô ở nhà thì hay hơn.”

Phỉ Nhi không nghe, cô ta gần như bật khóc: “Anh vứt bỏ em ở nhà một mình, sẽ không phải để đi gặp Cố Hạnh Nguyên chứ, mấy ngày này em đã để ý hai người các người, em không lên tiếng nhưng không có nghĩa em không biết…”

Bắc Minh Thiện khẽ cau mày, nheo mắt.

Anh lách qua người Hình Uy đến trước mặt Phỉ Nhi, cúi đầu nhìn khuôn mặt đẫm nước mắt của cô ta, hơi thở lạnh lùng tỏa ra từ người anh.



Anh giữ chặt cánh tay của Phỉ Nhi : “Đừng có suy nghĩ lung tung, tụi anh đi làm việc công, em cứ ở nhà nghỉ ngơi đàng hoàng.” Nói xong, anh quét mắt nhìn xung quanh một vòng.



Một nữ giúp việc mau chóng chạy đến bên Phỉ Nhi , hai tay nhẹ nhàng đỡ lấy vai cô ta: “Cô Phỉ Nhi, chúng ta đi ăn sáng trước, sau đó tôi cùng cô đi dạo trong vườn hoa.”

Bắc Minh Thiện buông tay, xoay người cùng Hình Uy khuất bóng sau cửa chính.



Một chiếc Rolls-Royce Phantom màu đen phóng như bay trên con đường đông đúc như một tia chớp đen, Bắc Minh Thiện ngồi trong xe gọi điện thoại.



“Bắc Minh nhị, anh có thể gọi điện cho em, đúng là trước nay hiếm có nha.

Có chuyện gì mau nói đi, lát nữa em còn phải quay phim.” Đầu bên kia, Bắc Minh Đông đang nhàn tản nằm trên ghế dài ở trường quay Hoành Điếm.



Bộ “Những người kế thừa đến từ trái đất” kia của anh đang gấp rút quay phim.



“Đã mấy ngày rồi chú chưa về nhà, anh hạn cho cậu trong vòng ba ngày quay về, nếu không bộ phim nhảm nhí tên gì gì đó của cậu đừng có mơ được công chiếu.” Bắc Minh Thiện lạnh lùng nói.




.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui