Cái tên thuộc hạ Hình Uy này làm gì cũng được, chỉ có điều khi đối mặt với phụ nữ thì biến thành một quả hồng mềm.
Anh đưa tay đẩy Phỉ Nhi rời khỏi thân thể của mình, cúi đầu nhìn khuôn mặt đẫm nước mắt của cô ta: "Tôi không phải đã về rồi sao bây giờ cô trở về nghỉ ngơi cho tốt đi, tôi hơi mệt, có gì ngày mai lại nói sau."
"Đúng vậy cô Phỉ Nhi, đã trễ thế này rồi cũng không nên quấy rầy cậu chủ Bắc Minh nghỉ ngơi." Một người giúp việc nữ đi nhanh lên phía trước cẩn thận đỡ Phỉ Nhi, vừa nói vừa chậm rãi đưa cô ta về phòng ngủ.
Phỉ Nhi vừa đi vừa quay đầu lại, lưu luyến không rời nhìn Bắc Minh Thiện.
Nhưng Bắc Minh Thiện lại không buồn nhìn cô ta một cái nào mà chỉ nhíu mày lại, đi về phía phòng làm việc của mình.
Hình Uy cũng đi theo Bắc Minh Thiện trong phòng.
Cố Hạnh Nguyên cùng bọn nhỏ đi xe của Noton về tới thành phố, cô cũng không để Noton đưa mình về nhà mà dừng lại ở cổng một nhà hàng.
Cố Hạnh Nguyên nói với Noton: "Noton, lần trước còn chưa kịp cảm ơn anh mà lần này lại làm phiền anh đưa bọn tôi về.
Như vậy đi, tôi mời anh vào nhà hàng này anh cơm, xem như là lời cảm ơn của tôi với anh."
Khóe miệng Noton nhếch lên, lộ ra một nụ cười mỉm mê người: "Được, nếu cô đã muốn mời khách vậy thì tôi cũng không từ chối nữa."
Mặc dù đây là một nhà hàng không lớn lắm nhưng cũng hai tầng, trang trí khá đặc biệt, giống như là quay về thời hồng kỳ và kỷ nguyên bốn cuộc hiện đại hóa của nhân dân.
Bốn người chọn một bàn ở gần cửa sổ ngồi xuống, một nhân viên phục vụ mặc đồng phục màu xanh lục đi tới, trong tay còn cầm một cuốn thực đơn và bút sổ để ghi chép.
Cô ta liếc nhìn Noton một cái lập tức ngẩn người, có lẽ là từ trước tới nay cô ta chưa từng gặp qua người đàn ông nào đẹp trai như thế.
Noton hướng về phía cô ta khẽ cười một tiếng khiến cơ thể nhân viên phục vụ nữ kia không khỏi rung động.
"Chào cô, xin hỏi tôi có thể gọi món ăn được chưa?" Giọng nói của anh ta giống như một cơn gió mát thổi qua, lại như mang theo một tia nắng ấm.
Nhân viên phục vụ nữ kia cũng biết mình thất thố, xấu hổ đỏ mặt đưa thực đơn cho Noton: "Mời, mời anh gọi món ăn."
Noton mỉm cười khẽ gật đầu với cô ta, ưu nhã nhận lấy thực đơn sau đó lại lịch sự đưa sang cho Cố Hạnh Nguyên đang ngồi ở đối diện: "Trong trường hợp này có lẽ là phụ nữ gọi món ăn sẽ hợp lý hơn."
Cố Hạnh Nguyên mỉm cười nhận lấy thực đơn: "Noton, anh có muốn ăn gì không, tôi nghĩ anh thường xuyên đi du lịch các nơi nên chắc đã nếm thử hết đồ ăn của các nước rồi nhỉ."
Noton chống hai cánh tay lên trên bàn, ngón tay thon dài trắng nõn đan vào nhau đặt ở dưới cằm của anh ta.
Lông mày hơi nhíu lại: "Thật ra tôi thích đi du lịch kiểu hưởng thụ hơn, đối với phương diện ẩm thực thật sự yêu cầu của tôi rất thấp."
Nghe anh ta nói như vậy, Cố Hạnh Nguyên dứt khoát chọn mấy món mặn phổ biến và cả một tô canh nữa, sau đó trả lại thực đơn cho nhân viên phục vụ.
Sau khi nhân viên phục vụ đi rồi, Cố Hạnh Nguyên lại nhìn sang Noton: "Còn dám nói anh có yêu cầu thấp với đồ ăn, đồ ăn vặt trong xe của anh mà hai lần vừa rồi tôi ăn cũng không kém đâu."
Noton cười cười nói: "Ha ha, cô Cố quá khen rồi, những thứ đó chỉ là tôi tiện tay làm một chút thôi, không đáng để nhắc tới."
Dương Dương đang ngồi ở trên ghế, nhìn Noton nói: "Chú đẹp trai, lúc nào chú dạy cháu làm cánh gà nướng nhé?"
Noton đưa tay vuốt ve cái đầu nhỏ của Dương Dương: "Chú sẽ ở lại đây mấy ngày, nếu như cháu muốn học thì bảo mẹ cháu gọi điện cho chú, bất cứ lúc nào chú cũng dạy được."
Nói xong anh ta lấy ra một tấm thẻ trắng viết lại số điện thoại của mình lên đó rồi đưa cho Cố Hạnh Nguyên: "Rất xin lỗi, tôi không quen dùng danh thiếp, chỉ cần gọi đến số điện thoại này là có thể gặp được tôi."
Cố Hạnh Nguyên nhận lấy danh thiếp, chữ viết của Noton cũng đẹp giống như người vậy.
"Noton, như vậy chúng tôi có làm phiền anh quá không?" Cố Hạnh Nguyên tỏ ra hơi xấu hổ.
Noton lắc đầu: "Thật ra tôi vừa trở về từ nước ngoài, đến đây cũng là để thăm bạn cũ thôi, thoải mái đi, sao lại quấy rầy tôi được chứ."
Dương Dương hoan hô: "A, vậy thì cháu có thể nhờ chú đẹp trai dạy cháu thật nhiều món ăn ngon rồi."
Rất nhanh, các món ăn vừa gọi đã được mang lên.
Bốn người vừa nói vừa cười ăn hết đồ ăn.
Noton lấy khăn tay ra ưu nhã lau miệng: "Cảm ơn cô Cố đã mời tôi ăn cơm, rất ngon miệng."
Mọi người đi ra khỏi nhà hàng, Noton mở cửa xe: "Cô Cố có cần tôi đưa mọi người về nhà không?"
Cố Hạnh Nguyên lắc đầu: "Noton, anh bận thì cứ đi đi, làm trễ nải thời gian của anh đã là quá đáng lắm rồi, vừa ăn cơm xong nên tôi muốn cùng bọn nhỏ tản bộ một chút."
"Được, vậy thì tôi đi trước đây, Dương Dương muốn học gì thì cứ gọi điện thoại cho chú nhé." Noton nói xong, còn giơ tay lên tạo dáng gọi điện thoại sau đó lái xe hòa vào dòng xe cộ trên đường phố.
Cố Hạnh Nguyên mang theo bọn nhỏ chậm rãi đi bộ về nhà, Dương Dương ăn no rồi lại càng thêm oai phong lẫm liệt, chỉ có Trình Trình là nhìn có vẻ hơi uể oải.
Cố Hạnh Nguyên nhìn con trai: "Bảo bối, con có chuyện gì không vui à?"
Trình Trình nhíu mày, làm ra một dáng vẻ rất ưu sầu, ngẩng đầu nhìn Cố Hạnh Nguyên nói ra: "Con nhớ dì, nhớ cả bà ngoại nữa."
Nghe thấy Trình Trình nói nhớ bà ngoại và cả dì nữa, trái tim Cố Hạnh Nguyên khẽ run lên, sao cô lại không nhớ bọn họ chứ.
Chẳng qua là mấy ngày nay xảy ra hết chuyện này tới chuyện khác, khiến cả thể xác lẫn tinh thần của cô đều mệt mỏi.
Cố Hạnh Nguyên ngồi xổm xuống, nhìn Trình Trình mỉm cười nói: "Được rồi, vậy mẹ dẫn hai đứa tới thăm bà ngoại nhé, nhưng các con phải ngoan ngoan nghe lời đấy, bởi vì bây giờ bà ngoại vẫn chưa khỏe hẳn nên không chịu được khi các con làm ồn hay cãi nhau đâu."
Từ khi Bắc Minh Thiện đưa mẹ cô vào bệnh viện tốt nhất ở thành phố A còn sắp xếp cho bà một phòng bệnh VIP giống như ông cụ Bắc Minh nữa, có người tận tình chăm sóc suốt hai mươi bốn giờ.
Nhưng mẹ cô vẫn cứ hôn mê không tỉnh như cũ, chuyện này vẫn là một nỗi lo trong lòng Cố Hạnh Nguyên mãi không bỏ xuống được.
Sau khi cô dặn dò bọn nhỏ những chuyện cần chú ý xong, đặc biệt là dặn dò kỹ Dương Dương lại một lần nữa đưa tay vẫy một chiếc xe taxi, chở ba mẹ con chạy về bệnh viện trung tâm.
Rất nhanh, xe taxi dừng ở lại cửa bệnh viện.
Cố Hạnh Nguyên mang theo hai đứa bé không đi thẳng vào bệnh viện mà quay người đi vào một tiệm bán hoa tươi ở bên cạnh đó.
"Chào cô, bán cho tôi một bó hoa lan...
Hai bó đi." Cố Hạnh Nguyên đột nhiên nghĩ đến, nếu đã vào bệnh viện thăm mẹ thì không bằng thuận tiện thăm ông cụ Bắc Minh luôn.
Mặc dù ông cụ vẫn có thành kiến đối với mình nhưng dù sao ông ta cũng là ông nội của bọn nhỏ.
Lúc trên tay cô ôm hai bó hoa tươi, mang theo hai đứa bé đẩy cửa phòng bệnh của Lục Lộ đi vào, y tá đang trực trong phòng vội vàng đứng lên: "Chào cô Cố."
Cố Hạnh Nguyên hơi gật đầu: "Mấy ngày nay bệnh tình của mẹ tôi thế nào rồi?"
"Hiện tại tình trạng của mẹ cô đã ổn định, hôm trước mấy bác sĩ điều trị của chúng tôi đã hội chẩn một chút, kết quả rất khả quan, các chức năng của các cơ quan đang dần dần hồi phục, tin rằng chỉ cần hợp tác điều trị với chúng tôi thì rất nhanh bà ấy sẽ tỉnh lại và bình phục." Y tá nói qua tình hình một chút.
"Cám ơn cô đã nói cho tôi tin tức tốt này." Tâm trạng u ám của Cố Hạnh Nguyên mấy ngày qua lập tức trở nên khá hơn không ít.
Sau đó, cô để Trình Trình và Dương Dương chờ ở bên cạnh chỗ y tá còn mình thì lặng lẽ đi vào, đem một bó hoa đặt ở trên tủ đầu giường.
Quay đầu nhìn Lục Lộ đang hôn mê nói: "Mẹ, con mang hoa tươi và cả hai đứa cháu nữa đến đây thăm mẹ, nhưng bây giờ con còn phải mang một bó hoa tới chỗ ông cụ Bắc Minh nữa, mẹ cứ nghỉ ngơi cho thật tốt, lát nữa con sẽ quay lại thăm mẹ."
Nói xong, cô dẫn theo hai đứa trẻ rời khỏi của phòng bệnh Lục Lộ, dựa theo trí nhớ đi tới phòng bệnh của Bắc Minh Chính.
Nhưng lúc cô đang chuẩn bị đẩy cửa đi vào, đột nhiên lại hơi do dự.
Cô nhớ lại tình cảnh mấy ngày trước đây: Bắc Minh Thiện dẫn cô vào thăm ông cụ Bắc Minh, bởi vì ông cụ Bắc Minh bị đột quỵ nên chỉ nằm ở trên giường hoạt động rất rất khó khăn, thậm chí nói năng còn không rõ.
Nhưng khi ông ta nhìn thấy Cố Hạnh Nguyên đi theo sau lưng Bắc Minh Thiện thì vẫn tỏ ra chán ghét như cũ, chuyện này đến nay cô vẫn khó mà quên đi được.
Nghĩ tới đây, bước chân của cô lại hơi chùn lại.
Nếu vẫn giống như ngày đó, vậy cô tình nguyện cho bọn nhỏ đi vào một mình còn mình thì chờ ở bên ngoài phòng bệnh.
"Mẹ, sao chúng ta lại không đi vào vậy?" Trình Trình nhìn Cố Hạnh Nguyên đang do dự không vào ở cửa phòng bệnh, cậu cũng biết ông nội không thích mẹ, có phải vì vậy nên mẹ mới lo lắng không đi vào hay không?
Cố Hạnh Nguyên cúi đầu nhìn Trình Trình và Dương Dương, sau đó dứt khoát quyết tâm liều mạng, cho dù ông cụ Bắc Minh không muốn nhìn thấy mình cũng không quan trọng, dù sao ông cụ cũng là ông nội của hai bảo bối, về tình về lý thì cũng nên cho hai đứa bé gặp ông nội của mình.
Nghĩ tới đây, Cố Hạnh Nguyên hít sâu một hơi sau đó đẩy cửa phòng bệnh ra.
Đã tới đây lần thứ hai nên y tá trực trong phòng cũng nhận ra cô, cho nên không ngăn cản bọn họ đi vào.
Bắc Minh Chính đã từng uy phong một thời, đã từng tự tay sáng lập ra để quốc Bắc Minh Chính ở Bắc Minh thị, lúc đó ông ta có biết bây giờ mình sẽ thành như thế này không.
Cố Hạnh Nguyên thấy ông cụ Bắc Minh nằm im ở trên giường bệnh, hai mắt nhắm chặt, trên khuôn mặt già nua đã không còn vẻ hồng hào như trước nữa...
Cô giơ tay ra dấu im lặng với bọn trẻ xong, ba người mới rón rén đi tới bên cạnh giường bệnh của Bắc Minh Chính.
Cô đem hoa tươi bày ở trên tủ đầu giường của ông cụ Bắc Minh, sau đó định cùng bọn nhỏ lặng lẽ ở lại đây một lát rồi đi.
Người ta nói là mẹ con đồng lòng, cha con trời sinh, cách một đời lại càng cảm ứng mãnh liệt hơn.
Trong lúc hai đôi mắt tròn vo, đen lúng liếng đang nhìn mình, Bắc Minh Chính chậm rãi từ trong giấc ngủ mơ tỉnh táo lại.
"Ông nội ông tỉnh rồi..." Trình Trình nhẹ nhàng kêu một tiếng, thân thể nhỏ ghé vào bên cạnh giường, ông cụ Bắc Minh chỉ cần hơi nghiêng sang là có thể nhìn thấy cậu.
"Ông nội..." Dương Dương cũng song song ghé vào bên cạnh giường giống như Trình Trình.
Có lẽ là ông cụ Bắc Minh vừa mở mắt đã nghe được giọng nói của các cháu, đôi mắt lúc đầu còn có vẻ hơi vẻ mệt mỏi lập tức có mấy phần sáng lên.
Ông ta cố gắng nghiêng đầu nhìn về phía Trình Trình và Dương Dương ở bên cạnh một chút, nhìn thấy hai đứa cháu nhỏ rồi, trên khuôn mặt già nua nhiều hơn mấy phần ý cười.
"Trình...
Dương..." Ông ta cố gắng gọi tên hai đứa cháu.
Cũng cố gắng run run rẩy rẩy vươn đôi tay có vẻ hơi khô héo ra, có lẽ là ông cụ muốn sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của cháu mình.
Mấy ngày vừa qua ông ta một mình ở trong phòng bệnh thật sự rất quạnh quẽ, quạnh quẽ đến mức ông ta từng ngày tính toán xem đã qua mấy ngày kể từ lần Bắc Minh Thiện tới đây...
Cố Hạnh Nguyên hơi không đành lòng, cô đi đến bên cạnh hai đứa bé: "Trình Trình, Dương Dương, bây giờ ông nội đang bệnh nặng, đưa tay ra rất khó khăn, còn không mau cầm lấy tay ông nội đi."
Trình Trình và Dương Dương nghe xong thì ngoan ngoãn đưa tay nhỏ tới đặt vào trong tay ông cụ Bắc Minh.
Cứ như vậy, cuối cùng ba cái tay cũng đã nắm chặt lấy nhau.
Cố Hạnh Nguyên nhìn đến đây, cũng lộ ra nụ cười cảm động.
Cùng lúc đó, Bắc Minh Chính cũng mới nhìn thấy Cố Hạnh Nguyên đứng ở phía sau bọn trẻ.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...