Nhiệm Vụ Sinh Đẻ


Lúc này, người đi ra là một y tá, bọn họ nói với nhau mấy câu rồi y tá mới rời đi.



Người kia đứng tại chỗ đợi một hồi, sau đó mới xoay người đi vào phòng bệnh.



Nhìn đến đây, Bắc Minh Thiện nhướng mày: "Cậu phóng to cảnh người kia đứng ở cửa phòng bệnh lên một chút."

Hình Uy cầm di động, hướng camera của điện thoại về phía trước, tua lại video rồi dừng hình, sau đó phóng to hình ảnh vừa rồi lên.



Bắc Minh Thiện nhìn chằm chằm người trong ảnh, nhưng bởi vì độ phân giải của camera hạn chế, cho nên anh nhìn mãi cũng không ra khuôn mặt của người này.



Lúc này, Hình Uy giống như phát hiện được cái gì, anh ta dùng ngón tay chỉ vào túi áo của người kia: "Anh xem, có một xấp giấy ở túi áo anh ta."

Bắc Minh Thiện nhìn theo, quả thật có một xấp giấy gì đó: "Tiếp tục phát video."

Hình Uy cho video tiếp tục phát.



Đợi cho đến lúc người kia đi ra khỏi phòng bệnh, Hình Uy lại bấm dừng video.



"Anh xem, xấp giấy ở túi tiền của anh ta không còn nữa!"

Bắc Minh Thiện nhíu mày và chậm rãi gật đầu, thông qua hai lần tạm dừng video, anh đã tìm ra một số đặc điểm của người này.



Giờ phút này, đại não của anh đang không ngừng xoay chuyển tìm tòi ra người có đặc điểm trùng khớp với người này.



Ánh mắt Hình Uy đầy mong chờ, có vẻ vô cùng tức giận: "Cậu chủ, hiện tại có thể khẳng định người đặt tờ báo vào phòng bệnh chính là người này.

Chúng ta toàn lực muốn che dấu chuyện này, thế mà không ngờ rằng kẻ này lại muốn nói chuyện này cho ông cụ Bắc Minh biết.

Thế này không phải rõ ràng là đang muốn mạng của ông cụ sao!"

Hình Uy nói xong những lời này, vẻ mặt đã đanh lại, hai tròng mắt như bùng lên ngọn lửa phẫn nộ, từ sau khi anh ta vào nhà họ Bắc Minh, cả nhà Bắc Minh chỉ có hai người đối xử tốt với anh ta nhất, một người là Bắc Minh Thiện, người thứ hai chính là Bắc Minh Chính.



Hình Uy thật sự nổi giận, tuy rằng người trong video không hại chết ông cụ Bắc Minh nhưng kẻ đó làm như vậy, giống như là dùng dao cùn cứa vào da thịt, làm cho người ta muốn sống không được, muốn chết không xong, trái tim bị tra tấn suốt ngày.



Anh ta xoay người, tay nắm chặt lấy tay nắm cửa.



Cùng lúc đó, bả vai của anh ta bị Bắc Minh Thiện giữ lại: "Cậu muốn làm gì?"

"Cậu chủ, tôi muốn đi điều tra về người đàn ông trong video.


Bắt được kẻ đó, hỏi xem vì sao anh ta lại có thể đối xử nhẫn tâm với một người đã nằm trên giường bệnh như vậy." Hình Uy híp mắt, nghẹn sự tức giận trong lòng như vậy, không chừng nếu anh ta tìm được người kia thì tuyệt đối không thể hành động như lời anh ta nói là chỉ hỏi đơn giản như thế.



Bắc Minh Thiện rất hiểu tâm trạng của Hình Uy lúc này, Hình Uy là người hiếm có đối xử trung thành với hai ba con anh như vậy.



Nhưng phía sau, bọn họ cũng không có đủ người để phân tán sức lực, càng không thể hành động theo cảm tính để làm loạn được.



Bắc Minh Thiện kéo Hình Uy xoay người lại, một tay nắm lấy áo anh ta, con ngươi lạnh lùng nhìn chằm chằm đôi mắt anh ta, dùng âm lượng chỉ hai người bọn họ nghe được nói: "Hiện tại chúng ta phải đối mặt với rất nhiều chuyện, cậu có thể đi tra, nhưng tuyệt đối không được hành động thiếu suy nghĩ, biết không?"

Nói xong, Bắc Minh Thiện buông lỏng tay ra.



Hình Uy cũng đẩy cửa đi ra ngoài.



Bắc Minh Thiện quay đầu nhìn ba mình đang ngủ say trên giường, sau đó cũng rời khỏi phòng bệnh.



Lúc này khoa nội trú của bệnh viện rất yên tĩnh, hành lang thắp đèn sáng như ban ngày, ngoài mấy y tá thỉnh thoảng đi kiểm tra phòng bệnh ra thì không còn một ai khác.



Anh hồi tưởng lại người mình vừa nhìn được, người kia cố ý làm cho ba biết tin tức cô Phương đã qua đời.



Như vậy, có lẽ kẻ đó cũng là người đầu tiên biết tin tức này.



Cũng rất có thể người này biết người phóng hỏa trang trại là ai, mà có lẽ cũng không phải không có khả năng chính người này là người phóng hỏa....



Bắc Minh Thiện nhướng mày, anh cảm thấy dường như có một đôi mắt đang nhìn chằm chằm sau lưng mình, một bóng người cũng dần dần xuất hiện sau lưng anh.



Tuy rằng người này không tự mình ra tay, nhưng hết lần này đến lần khác tổn thương đến ba anh, đến người thân bên cạnh anh...



Có thể lợi dụng nỗi đau của người bên cạnh sau đó chuẩn xác đả kích đến người bên cạnh Bắc Minh Thiện...



Đột nhiên, có một cái tên lập tức nhảy vào đại não của anh, Đường Thiên Trạch!

Anh lập tức nghĩ đến bàn tay của Dư Như Khiết được ngâm trong bình formalin ...



Đúng, chỉ có Đường Thiên Trạch mới làm được chuyện như vậy!

Nghĩ tới đây, thần kinh của Bắc Minh Thiện dần căng chặt, vốn bọn họ đã có ân oán, bất luận Đường Thiên Trạch đối xử với anh như thế nào thì cũng không sao cả.




Nhưng anh ta lại đụng đến người nhà của anh, điều này khiến Bắc Minh Thiện cảm thấy mình cần phải bắt được anh ta càng sớm càng tốt, để tránh càng có nhiều chuyện xấu xảy ra hơn, gây hại cho nhiều người vô tội hơn.



Trong lúc vô thức, Bắc Minh Thiện không biết mình đã đi đến đâu rồi, anh ngẩng đầu nhìn số phòng bệnh, phát hiện đây chính là phòng bệnh của mẹ Cố Hạnh Nguyên.



Anh nhẹ nhàng đẩy cửa ra, y tá bên trong thấy người đến là Bắc Minh Thiện thì vội vàng đứng lên chào hỏi anh: "Anh Bắc Minh."

Bắc Minh Thiện hơi gật đầu, anh nhìn Lục Lộ đang yên tĩnh nằm ngủ trên giường bệnh.



Ngay sau đó, đôi lông mày đang nhíu chặt của anh lập tức giãn ra, con ngươi xuất hiện ôn nhu mềm mại.



Bởi vì anh thấy được ở bên cạnh Lục Lộ có một người quen thuộc đang nằm ở mép giường bệnh, dường như đang ngủ say.



Hơn nữa ở tủ đầu giường cũng đặt một bó hoa giống như bó hoa ở trong phòng bệnh của ba anh.



Anh nhỏ giọng hỏi y tá: "Tinh hình người bệnh ở đây thế nào?"

Y tá lật xem bản ghi chép, nói: "Anh Bắc Minh, bệnh tình của bệnh nhân Lục Lộ không quá nghiêm trọng, mấy ngày này các chuyên gia của chúng tôi cũng đã tiến bàn luận và bắt đầu trị liệu cho bà ấy vào mấy ngày qua, tổng thể tình huống có thay đổi tốt.

Có lẽ sau vài lần trị liệu thì bà ấy có thể tỉnh lại."

Bắc Minh Thiện khẽ gật đầu, ra dấu giữ im lặng với y tá.



Sau đó anh nhẹ nhàng đi vào phòng bệnh.



Yên lặng đứng bên hai mẹ con Lục Lộ, hai mẹ con họ khó khăn lắm mới nhận ra nhau, nhưng lại gặp phải chuyện như vậy.



Liếc mắt nhìn xuống Cố Hạnh Nguyên, khóe miệng hiện lên ý cười, hôm nay lần đầu tiên sư tử nhỏ cô phát uy, dáng vẻ cô tức giận kia so với dáng vẻ bình thản thường ngày của cô quả thật giống như hai người khác nhau.



Cô nói không phải không có lý, tình yêu là hai bên tương trợ, giúp đỡ lẫn nhau, bạch đầu giai lão.

Không có khả năng một phân thành hai, nếu không sẽ không chỉ làm tổn thương một người.



Tuy rằng chuyện xảy ra ở biệt thự vào sáng nay chính là cách anh làm để đền bù cho Cố Hạnh Nguyên, nhưng vẫn không như mong muốn, cuối cùng cô vẫn hiểu lầm.




Buổi tối, phòng bệnh vẫn hơi lạnh, lúc này cơ thể Cố Hạnh Nguyên không khỏi co lại.



Bắc Minh Thiện vội vàng cởi áo khoác âu phục của mình ra, lấy đồ trong túi ra bỏ vào chỗ khác, sau đó nhẹ nhàng khoác áo lên người Cố Hạnh Nguyên.



Có lẽ áo vẫn còn mang theo hơi ấm của cơ thể anh, cũng có lẽ là mùi hương đặc biệt trên áo, khiến cho cơ thể Cố Hạnh Nguyên không run rẩy nữa mà trở nên an ổn hơn.



Bắc Minh Thiện xoay người ra khỏi phòng bệnh, nhẹ giọng nói với y tá: "Các cô nhất định phải cẩn thận chú ý, cố gắng hết khả năng giúp bà ấy khỏe mạnh lại."

Y gật đầu thật mạnh: "Anh Bắc Minh, mong anh yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ dốc hết toàn lực."

Sau khi rời khỏi phòng bệnh, không đi được bao lâu thì anh nhận được cuộc gọi của Hình Uy.



"Cậu chủ, vừa rồi em đã đi đến phòng trực ban, tìm được danh sách sắp xếp y tá đi trực ban, em đã tìm được y tá trực hôm đó rồi, chẳng qua hiện tại cô ta đã hết giờ làm, buổi chiều ngày mai mới quay lại.

Tuy nhiên em đã lấy được địa chỉ của y tá kia, ngày mai em sẽ phái người đến nhà cô ta."

Bắc Minh Thiện gật đầu: "Nhớ kỹ chuyện này nhất định phải làm thật bí mật, để tránh đánh rắn động cỏ.

Tôi đến dưới nhà chờ cậu."

Ở trong xe, Hình Uy ngồi ở ghế lái quay đầu nhìn Bắc Minh Thiện ngồi phía sau: "Cậu chủ, em đã sắp xếp đâu vào đấy chuyện điều tra người kia rồi, đảm bảo không ai biết."

Bắc Minh Thiện gật đầu, anh nâng tay xoa xoa giữa hai chân mày, hiện tại thứ anh cần đối mặt ngoài một đám nhằm vào cổ phiếu của Bắc Minh thị để xuống tay mà tạm thời vẫn chưa điều tra được, thì bây giờ lại thêm một kẻ ẩn núp sau lưng bọn họ.



Nhưng có thể xác định được, dường như bọn họ đều hướng tới một mục tiêu, mục tiêu đó chính là anh.



Nếu là như vậy, liệu bọn họ có liện hệ với nhau không?

Nếu có mối liên hệ, bất kể manh mối nào được tìm thấy, đầu mối khác cũng sẽ xuất hiện.



"Cậu chủ, chúng ta có phải về nhà cô Cố không?" Hình Uy nhìn Bắc Minh Thiện, trên mặt đã lộ rõ vẻ mệt mỏi.



Bắc Minh Thiện lắc đầu, sau đó dùng giọng nói có phần ủ rũ trả lời: "Quay về nhà cũ."

Hình Uy khởi động ô tô, chiếc xe Rolls-Royce Phantom màu đen chở Bắc Minh Thiện biến mất ở giữa trời chiều.



Giờ phút này ở nhà cũ, ngọn đèn sáng sáng trưng rực rõ, nhưng ngôi nhà to lớn này lại ít người lui tới hơn thường ngày, có vẻ im ắng lạ thường.



Cửa lớn chậm rãi mở ra, Hình Uy lái xe đi vào.



Sau khi xe của "cậu chủ Bắc Minh" dừng hẳn, một người làm vội vàng chạy ra mở cửa.



Bắc Minh Thiện xuống xe, ngẩng đầu nhìn căn nhà tổ này.

Sau đó anh đi vào phòng khách dưới sự dẫn đường của Hình Uy.




Phỉ Nhi ngây người một mình ở nhà tổ nhà Bắc Minh đã một ngày, lấy thân phận vị hôn thê của Bắc Minh Thiện để ở trong này, nhóm người giúp việc đều khá kính cẩn và lễ phép với cô ta.



Nhưng làm mẹ chồng tương lai, Giang Tuệ Tâm lại đối xử với cô ta khá lạnh nhạt.

Chỉ có lúc ăn sáng trên bàn ăn, thản nhiên nói với cô ta một câu: "Cô đã đến rồi".

Sau đó không còn nói lời nào với cô ta nữa.



Những lúc khác Giang Tuệ Tâm đều ở trong phòng ngủ của mình, thỉnh thoảng sẽ ra ngoài để hít thở không khí, nhưng phía sau bà ta luôn cầm điện thoại không ngừng nói: "Con, thằng nhóc này, bây giờ trong nhà xảy ra chuyện lớn như vậy, con không thể trở về một chuyến được à? Có chuyện gì có thể quan trọng hơn chuyện trong nhà hả.

Nói cho con biết, đây chính là vấn đề có quan hệ đến vị trị của con ở nhà họ Bắc Minh.."

Thật sự là nhà nào cũng có chuyện khó giải quyết, người nghèo như thế, người giàu cũng như thế.



Từ sau khi Bắc Minh Thiện đưa Phỉ Nhi đến nhà họ Bắc Minh thì cô ta không thể liên lạc với anh được nữa.



Thậm chí cô ta hỏi người ở nhà tổ nhà Bắc Minh cũng chỉ nhận được câu trả lời là hai chữ "Không biết."

Không sao cả, chỉ cần có thể thuận lợi tiến vào nhà họ Bắc Minh thì tiếp thu loại vắng vẻ gì, cô ta cũng đều chấp nhận được.



Buổi tối, đang lúc Phỉ Nhi một mình nằm trên giường trằn trọc khó ngủ, chợt nghe thấy dưới nhà có tiếng cửa lớn được mở ra.



Tiếp theo là ánh đèn chiếu lên bức rèm trong phòng cô ta.



Còn có cả giọng nói mà cô ta muốn nghe thấy nhất: "Cậu chủ Bắc Minh."

Giờ phút này, Phỉ Nhi mừng rỡ như điên, cô ta mặc áo ngủ, mở cửa ra rồi lập tức chạy xuống nhà.



"Thiện, anh trở lại rồi." Lúc này, dùng câu vui quá mà khóc để hình dung tâm trạng của Phỉ Nhi cũng không coi là nói quá, cô ta chạy chậm vài bước, sau đó dang tay ôm chặt Bắc Minh Thiện.



Bắc Minh Thiện chỉ có thể đứng yên tại chỗ, mày hơi nhíu lại.



Hình Uy chạy nhanh đến bên người Phỉ Nhi : "Cô Phỉ, hôm nay cậu chủ rất mệt nhọc, có chuyện gì thì để ngày mai rồi nói.



Nói xong, anh ta muốn kéo Phỉ Nhi ra khỏi người cậu chủ.



Nhưng lại ngại cô ta mặc áo ngủ, cảm thấy không biết nên xuống tay như thế nào.



Bắc Minh Thiện nhìn vẻ mặt khó xử của Hình Uy, anh bất đắc dĩ lắc đầu.




.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui