Cái tát này như một chậu nước lạnh thấu xương tạt lên trái tim nóng bỏng của tên béo lùn.
“Này! Anh đánh em làm gì?” Tên béo lùn che đầu, trừng mắt tên cao gây, hắn thật sự không hiểu, con vịt béo đã tới tận miệng còn không mau ăn đi.
“Đánh cậu, đánh cậu cũng xem như nhẹ rồi!” Tên cao gầy ngón tay run run chỉ vào hắn: “Cậu làm gì đó? Cậu thả cô ta ra rồi cậu còn có thể có tiên sao? Nói cho cậu biết, chỉ cần cô ta đi ra, thì sẽ báo cảnh sát, còn dám đưa địa chỉ cho cô ta, cậu là cần tiên không cân mạng nữa à!”
“Cô ấy không phải nói có thể thả đứa bé ra trước, đợi anh lấy được tiền rồi thả cô ấy sao.
Không sợ cô ấy hối hận, chúng ta còn có con tin mà” Tên béo lùn mặt đầy tủi thân nhìn tên cao gầy.
“Cậu hiểu cái rắm, cô ta đang lừa cậu.
Nếu cô ta thật sự là phú bà, sao lại chạy tới nơi này?” Tên cao gầy nói rồi lại chỉ vào Bối Lạp trong hố: “Nếu cô ta là phú bà thì có thể nuôi loại chó này sao? Con chó này vừa nhìn là biết là loại chó lai giống với Đại Hoàng trong thôn rồi”
Tên béo lùn há hốc mồm nghe đến ngây ngốc, đây là lần đầu tiên hắn nghe thấy tên cao gầy nói logic rõ ràng như vậy, phân tích trật tự rõ ràng.
Không nhịn được trong lòng sinh ra cảm giác kính nể với hắn ta.
Hắn cũng cho rằng đời này theo hẳn ta nhất định có thể làm ra sự nghiệp lớn.
Tên béo lùn chép chép miệng, tên cao gầy nói có lý như vậy.
Tiếp đó, hẳn như một oán phụ bị lừa dối nhìn Cố Hạnh Nguyên.
“Con nhỏ này, làm tổn hại tình cảm của chúng tôi nghiêm trọng.
Mặc dù chúng tôi cùng thôn, nhưng cô cũng không thế đánh giá thấp trí tuệ của chúng tôi như vậy!” Tên béo lùn tức giận lại kéo băng keo vàng, ra sức dán lên miệng Cố Hạnh Nguyên.
“Ai ai, tôi nói cậu ít dùng băng keo chút.
Thứ này không rẻ, ba chục nghìn một cuộn” Tên cao gầy đau lòng kêu lên với hắn.
Cố Hạnh Nguyên muốn khóc mà không ra nước mắt, cô thừa nhận, ban đầu cô muốn dụ hai người này thả Dương Dương ra trước, bản thân cô lại tìm cơ hội chạy trốn, sau đó là thật lòng muốn của đi thay người, giao chút tiền chuộc để thả mình và con, dù sao Bắc Minh Thiện không thiếu tiền, cùng lắm sau này trả lại anh.
Nhưng than ôi: Trí tuệ của hai người trước mắt này quả thực không thể khen tặng, hoặc là nói họ thông minh bị thông minh hại, ngay cả Bối Lạp là giống chó lai cũng tính tới.
Tên cao gầy đi tới trước mặt Cố Hạnh Nguyên, ngồi xổm xuống.
Hắn mở miệng, lộ ra ba cái răng cửa lớn, ý tứ sâu xa nói: “Cô gái, tôi nói với cô.
Cô đừng sợ, cũng đừng phí sức chạy trốn.
Mặc dù chúng tôi làm việc bắt cóc mua bán người, nhưng nói nhỏ cũng xem như là vì giải quyết vấn đề hôn nhân của thặng nam lớn tuổi chưa kết hôn.
Nói lớn là vì cống hiến ít ỏi để xây dựng xã hội hòa hợp”
Cố Hạnh Nguyên từng gặp người thiếp vàng lên mặt mình, lại chưa từng thấy ai thiếp vàng lên mặt mình như vậy.
Bắt cóc bán người lại là vì giải quyết hôn nhân của đàn ông, thật sự là hoang đường cực điểm!
Lại nhìn động tác tay và lời nói hắn bày ra khi nói chuyện, không cần nói cũng biết, tám phần là hắn thường nhìn lãnh đạo trong thôn nói chuyện học lóm được.
Tên cao gầy còn chưa phát biểu xong sự nghiệp "vĩ đại của hắn: “Chúng tôi có ranh giới đạo đức.
Nhìn cô trắng trẻo gọn gàng, hản là cô gái trong sạch.
Cho nên chúng tôi tuyệt đối sẽ không bán cô tới nơi không thể gặp người đó, hơn nữa còn sẽ tìm một gia đình tốt cho cô”
Cố Hạnh Nguyên tức giận thở hốn hển trừng mắt tên cao gây, hắn thật sự là nói ngày càng không có ranh giới.
Tên mập lùn ở cạnh nghe lại máu huyết sôi sục, tám phần là hản đã bị tẩy não thành công rồi, cho rằng họ đang làm một việc tốt lợi nước lợi dân.
Hăn vươn tay lau hốc mắt lưng tròng, tiếp đó vươn đôi tay nắm chặt tay tên cao gầy: “Anh rể, anh nói quá đúng, quá tốt!”
Tiếp đó, hắn nhìn Cố Hạnh Nguyên, ánh mắt giống như đang cực lực cứu vãn một người phụ nữ đã sa chân: “Cô gái, cô yên tâm.
Theo kinh nghiệm thành công nhiều lần chúng tôi có, lần này chúng tôi cũng sẽ tìm một người tốt cho cô, đảm bảo cô ba năm ôm hai, đủ nếp đủ tẻ”
Cố Hạnh Nguyên thật sự bị hai người này nói đến cạn lời, dứt khoát nghe xem họ còn khoác lác gì.
Tên mập lùn xoa đầu hơi hỏi, thật lâu sau hẳn bỗng nhiên vỗ một cái, hưng phấn nói với Cố Hạnh Nguyên: “Tôi nhớ tới một nhà, nơi đó có thể xem là gia đình lớn ba mẹ đã chết hết ở đây, nhà họ có thể nói là ngôi không ngồi rồi.
Cô tới đảm bảo ăn ngon mặc đẹp!"
Nói rồi, hắn rít hơi thuốc thật sâu, sau đó vứt tàn thuốc còn dư xuống đất, lại giơ chân đạp tắt.
Hắn giống như bà mối giới thiệu với Cố Hạnh Nguyên: “Nói tới nhà này, một nhà bảy người, ở nhà ngói to bốn phòng.
Sáu người trong đó cả ngày không nói không rằng, ngoại trừ ăn uống vệ sinh đều ở trên giường, thì xem như không có vấn đề gì.
Người sống với cô là anh hai trong nhà này, cũng là người được yêu thương nhất.
Anh ta có năng lực hơn sáu người kia, có thể đi có thể nói, ngoại trừ thỉnh thoảng động kinh thì cũng xem là người bình thường”
Tên béo lùn nói rồi giống như nhớ tới gì đó, nghiêng đầu nhìn tên cao gầy nói: “Đúng rồi anh rể, dứt khoát đưa cô ta và đứa bé này tới nhà đó đi, dáng vẻ đó của Ngô lão nhị cũng không sinh con được, em thấy đứa bé này rất hoạt bát, hơn nữa còn là con cô gái này..
Không đợi tên béo lùn nói xong, tên cao gầy đã tức giận đến lại cho hắn một cái tát: “Kêu cậu lắm miệng này! Nói với cậu bao nhiêu lần rồi, trước khi đạt thành giao dịch, tuyệt đối không được lộ ra tư liệu khách hàng.
Nếu không tin tức lộ ra, tự người ta đi tìm chủ mua, chúng ta không cần kiếm tiên nữa, ngay cả phí môi giới cũng không có!”
Cố Hạnh Nguyên lúc này lại muốn khóc mà không có nước mắt, não ai thần kinh lại tranh họ đi tìm nhà già yếu bệnh tật đó.
Trời ạ, ai đến cứu chúng tôi đi...
“Ọt ọt..”
Bụng tên béo lùn bắt đầu kêu, hắn cẩn thận nhìn tên cao gây một cái: “Anh rể, em đói”
Tên cao gầy đứng dậy lườm hản: “Dẫn cậu ra ngoài chưa làm được gì chỉ biết ăn.
Hai ngày nay ăn hết hai thùng mì mang tới rồi”
Tên béo lùn ủy khuất nói: “Em đói mà, hơn nữa của anh làm một tô to có canh có nước, của em chỉ có một mẩu khô khốc, không ăn nhiều một chút làm sao no”
Ồ, hợp tác với tên này vẫn luôn là ăn khô!
Tên cao gầy thật sự bị hắn chọc tức giận: “Cậu chịu đựng cho tôi!”
“Ọt ọt..”
“Tôi đã nói rồi, kêu cậu chịu đựng cho tôi!”
“Anh rể, không phải em, là anh..
”
Tên cao gầy bổng cảm thấy bụng mình trống rỗng.
“Anh rể, anh rế” Tên béo lùn cẩn thận kéo tay áo hẳn, sau đó giãu miệng về phía hố.
“Cậu làm gì?” Tên cao gầy có chút không hiểu.
“Anh rể, vừa nãy không phải anh nói có thịt chó ăn sao..” Tên béo lùn cẩn thận nói, sau đó lập tức lại lùi về sau vài bước, hắn sợ lỡ nói sai gì sẽ bị đánh.
Tên cao gầy lườm hắn: “Đều là bị cậu chọc tức đến mơ hồ”
Sau đó vươn tay chỉ vào hố: “Vậy cậu còn sững ra đó làm gì, mau bắt con chó đó lên cho tôi, chúng ta thịt nó ăn”
“Dạ, dạ, em chỉ đợi câu này” Hai mắt tên béo lùn bắt đầu phát sáng, vội vàng xắn tay áo đi tới bên hố.
Đến bên hố, hắn móc cuộn dây thừng khỏi túi, một đầu nắm trong tay, đầu khác vứt xuống hố.
Sau đó cười hề hề nói với Dương Dương: “Cậu bé, buộc con chó đó lại.
Lát nữa làm thịt xong, tôi chia cho cậu một cái chân chó”
Dương Dương bĩu môi, nhìn Bối Lạp.
“Ô..” Bối Lạp mở to đôi mắt cầu cứu nhìn Dương Dương.
Dương Dương đi tới cạnh Bối Lạp, ôm nó lên.
Nhưng không dùng dây buộc nó lại, mà là dùng thân thể nhỏ bé của mình bảo vệ nó.
Dương Dương ngẩng đầu nhíu mày nhìn tên béo lùn, khí thế không chút thua kém Bắc Minh Thiện: “Muốn ăn chó của tôi, các người nằm mơ đi! Còn nữa, mau thả tôi và mẹ ra, nếu không các người sẽ hối hận!”
“Ai ui, nhóc con ngu ngốc này, nói đàng hoàng với mày mày không nghe, đừng cho rằng tao không bắt được chó của mày” Tên béo lùn bị mấy câu của Dương Dương chọc tức.
Hắn vòng vài vòng bên hố, sau đó đặt dây thừng lên cạnh hố, bản thân dứt khoát nhảy xuống hố.
Cái hố này vốn để làm bẫy dã thú, cho nên không sâu mấy.
“Muốn tới bắt chó của tôi, mơ tưởng!” Dương Dương không biết lấy đâu ra sức lực, lúc tên béo lùn nhảy xuống, cậu dùng sức ném.
Bối Lạp lên trên hố.
“Trái Banh, chạy mau, đi tìm Trình Trình!” Dương Dương hét to.
Bối Lạp lấy lại thăng băng, nó thấy Cố Hạnh Nguyên đã bị trói.
Nó dường như cũng hiểu rõ đã xảy ra chuyện gì, kéo chân ngắn chạy tới con đường lúc tới.
Tên béo lùn nhảy vào hố vô hụt, sau đó hét to với bên trên: “Anh rể, mau bắt con chó đó lại!"
Chuyện xảy ra trong tích tắc, tên cao gây còn chưa kịp phản ứng, Bối Lạp đã chạy vào rừng cây không còn tung tích.
Bữa thịt chó thịnh soạn chạy mất trước mắt, đối với tên béo lùn đã đói lả mà nói như giống như sấm sét giữa trời quang.
Hẳn tức giận phừng phừng kéo Dương Dương tới trước mặt, trừng mắt hung ác nói: “Oắt con lại dám thả bữa sáng của chúng tao, mày biết hậu quả mày làm vậy là gì không!”
Dương Dương thấy Bõi Lạp chạy thoát thành công, trong lòng xem như thở phào: “Tôi đương nhiên biết hậu quả là gì, chính là các người sẽ tiếp tục bị đói”
Mặc dù bị bắt, nhưng Dương Dương biết tên đáng ghét này sẽ không làm gì mình.
Hi vọng duy nhất bây giờ của cậu đều phó thác lên người “Trái Banh, hi vọng nó có thể sớm tìm được Dương Dương và ông chú làm bếp, dẫn họ tới đây cứu cậu và mẹ.
“Nhóc con, nói cho mày biết.
Con nít chỗ chúng tao không nghe lời thì chỉ có một kết cục, đó chính là bị đánh!” Tên béo lùn nói rồi liên giơ tay muốn đánh Dương Dương.
“Ngừng tay! Đồ ngu.
Tay cậu không biết nặng nhẹ, nếu đánh thằng nhóc này bị thương, sẽ bán không được bao nhiêu tiên” Chính vào lúc Dương Dương nhắm chặt mắt chuẩn bị đón cái tát, một câu của tên cao gầy xem như cứu cậu.
Cái tát của tên béo lùn lắc lư trên không trung cuối cùng không rơi lên người Dương Dương, hắn dứt khoát dậm chân, thật không nghĩ tới trẻ con thành phố, hù dọa không sợ, đánh lại không thể đánh...thật bực bội.
Dương Dương lại như được ân xá lớn, tâm trạng rất tốt.
Chó đã chạy rồi, ở đây có thể làm gì? Tên béo lùn thả Dương Dương xuống, hai tay bám tường hố bò lên.
Dương Dương cười hì hì đứng một bên nhìn hắn, giống như đang xem gấu ngựa trong gánh xiếc biểu diễn trên cây.
Chỉ là, tên béo lùn không linh hoạt như gấu ngựa.
Hắn nhiều thịt người nặng, bò không tới hai mươi phân đã trượt xuống.
Tiếp đó, hẳn lại thử cơ hội, nhưng kết quả vẫn là thất bại chãm dứt.
“Anh rể, anh đến kéo em lên!” Tên béo lùn cuối cùng cầu xin giúp đỡ.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...