Năm năm sau, thành phố A.
Trong căn hộ nhỏ ở một tòa nhà cũ kỹ, đột
nhiên có tiếng trẻ con van nài:
“Ai ui, mẹ ơi, Dương Dương biết lỗi rồi.”
Phía trước ghế sofa trong phòng khách, có
một bé trai trông bầu bĩnh, đang xoa xoa lỗ tai
của mình, chu miệng nhỏ lên vẻ đáng thương.
Cố Hạnh Nguyên nhíu mày, những ngón tay
thon nhỏ đang nắm chặt tờ bài kiểm tra.
“Cố Dương Dương, con nhìn bài thi ngữ văn
của con mà xem! Sai tùm lum tùm la, con
muốn làm mẹ tức chết có phải không!”
“Mẹ…” Cậu nhóc đáng yêu quẹt nước mắt
trên mặt, bộ dạng rất buồn bã.
“Đề thi này viết là Trời nếu có tình trời cũng
già, vậy mà con lại viết thành: Người không
phong lưu uổng tuổi xuân!”
“Hu hu, mẹ ơi…” Cậu nhóc khóc nghe vừa
yếu ớt lại vừa ngọt ngào, hy vọng mẹ sẽ không
tức giận nữa.
“Còn nữa, bắn người thì phải bắn ngựa
trước, bắt kẻ gian dâm bắt cả hai?”
“Hu khu…”
“Thằng nhóc này, đừng giả đò oan ức nữa,
cái gì mà đầu giường ánh trăng sáng, Lý Bạch
ngủ rất ngon hả? Huh?”
“…” Cậu bé đáng yêu bị dọa sợ, câm như
hến, chỉ dám thút thít.
“Còn nữa, hỏi quân vương có bao nhiêu sầu,
con lại viết thành: Giống như một đám thái
giám đến lầu xanh?!”
Cố Hạnh Nguyên mím môi, cô thật sự không
muốn nghiêm khắc với con trai như vậy nhưng
ngữ văn của đứa con trai này quá khác người.
Lúc này, mẹ Cổ là Vũ Xuân mới từ trong bếp
đi ra, cười nói:
“Bé Dương nhà chúng ta lại làm bài thi sai be
bét nữa phải không? Nào, đưa bà ngoại xem
Mái tóc đen dài được bới cao một cách tỉ mỉ.
Gương mặt trang điểm nhẹ nhàng cũng
không chê vào đâu được.
Duy chỉ có bộ váy dạ hội màu đen đêm nay
là có chút không phù hợp mà thôi.
Chậc, cô chỉnh bộ váy dạ hội của mình qua
kính xe…
Một lát sau, cô mới nhìn hình ảnh phản chiếu
của mình qua kính xe một cách hài lòng.
Nền nã, đúng mực.
Ok, xong rồi!
Cô hít sâu một hơi, ngay khi cô chuẩn bị nở
một nụ cười tự khích lệ bản thân… thì lạ kỳ
thay, cửa kính xe đột nhiên chậm rãi hạ
xuống…
.