“Dương Dương, có chuyện gì xảy ra vậy, con vừa chui vào chuồng chó hay là bới ổ gà?” Cô thở dài ngồi xốm xuống, cô thả Trình Trình xuống rồi phủi bụi cho Dương Dương.
“Hu hu ——”
Một tiếng khóc lớn thê lương đến rung trời vang lên, Dương Dương nhào vào lòng mẹ, ôm chặt lấy cô, nước mắt và nước mũi cùng với bùn đất gì đó cọ vào lòng mẹ, trong miệng còn bĩu môi trách móc——
“Mẹ...
Cuối cùng mẹ cũng tới, Dương Dương nhớ mẹ...
Hu hu...
Dương Dương không có chui chuồng chó, Dương Dương cũng không có bới ổ gà...
Dương Dương chỉ ăn cỏ heo một chút...
Hu hu...
Á..”
Cậu nhóc khóc quá sức nên suýt nữa ngất ởi.
“Gâu Gâu..” Trái Banh" ở dưới chân Dương Dương kêu hai tiếng giống như đang lẩm bẩm: [ Dương Dương là đồ con khỉ! Cậu có chắc chỉ ăn cỏ heo hay không, không phải cậu nhổ hết cỏ heo của người ta đi, chỉ vì ép bọn họ làm Nhị sư đệ (Trư Bát Giới) của cậu sao? Hừ, khinh bỉ cậu! }
“.” Cố Hạnh Nguyên bất đắc dĩ thở dài, khó trách tên nhóc này lại có mùi phân heo.
“Hu hu...
Dương Dương không muốn lão ba chim chết, Dương Dương chỉ cần mẹ...
Mẹ không muốn không muốn Dương Dương sao...
Hu hu...
Lão ba chim chết chỉ biết mắng chửi người ta, còn mang theo người xấu xí kia đi khoe khắp nơi, Dương Dương chán ghét ông ấy...
Hừ..”
Dương Dương chôn đầu nhỏ vào giữa hai chân mẹ dùng sức lắc đầu, hai mắt vẫn không quên liếc Phỉ Nhi xuống xe đi tới, hừ!
Phỉ Nhi cắn môi, sắc mặt tái nhợt.
Cô ta không chỉ tức giận Dương Dương một hai ngày, nhưng đứa nhỏ này lại là con của Bắc Minh Thiện, cô ta...
Chỉ có thể nhẫn nhịn chịu đựng.
“Gâu gâu.." “Trái Banh" cảm giác mình bị liên lụy, đôi mắt như viên bi trừng mắt nhìn Dương Dương, nghiến răng: [Dương Dương đáng chết, thì ra cậu không cho ba mình tán tỉnh người xấu xí! Vậy thì liên quan gì đến tôi? Tôi là kẻ vô tội đó...
"Trái Banh" lưu luyến không rời nhìn con chó lông vàng lúc nãy, gâu gâu, làm gì còn bóng dáng của nó chứ?
"Trái Banh" không cam lòng gãi móng chó, lặng lẽ nức nở: [ Gâu gâu, người ta thích chó gây có bộ lông vàng, sao lại xấu chứ?...
Người ta thích màu vàng...
Á, hì hì, tuy rằng màu này có hơi sáng nhưng người ta thích thì sao, càng vàng càng tốt...
Còn thích gây, còn thích đất nữa, còn thích xương nhỏ, nhỏ thì sao, gâu gâu...
Dương Dương, cậu đưa chó lông vàng đến đây cho tôi...}
“Hu hu hu, hu hu hu..” Dương Dương khóc muốn sập trời sập đất làm cho Cố Hạnh Nguyên đau lòng không thôi.
Cô thở dài, vội vàng ôm con trai vào lòng: “Con trai ngoan, không phải mẹ đang ở đây sao, đừng khóc đừng khóc, nhé?”
Mặc kệ con mình khóc thật hay khóc giả thì người mẹ không thể chịu đựng được con trai chịu tủi thân!
Trình Trình cực kỳ nhã nhặn liếc mắt.
Dương Dương rất có năng lực diễn xuất, nếu không phải như vậy, ba có thể tha cho cậu sao?
“Bối Lạp ——” Trình Trình cụp mắt nhìn chú chó đang ngồi cào móng vuốt.
“Gâu gâu..” Bối Lập ngẩng đầu, vẻ mặt ủy khuất chạy đến chân Trình Trình dùng sức cọ cọ, nghẹn ngào: [Cậu chủ nhỏ, vẫn là cậu thương tôi nhất.
tên Bối Lạp này thật là khí chất! Người ta...
À không, chó ta mới không cần cái tên “Trái Banh" thối nát này đâu! ]
Dương Dương còn ở trong lòng Cố Hạnh Nguyên tìm đường chết.
“Hu hu, mẹ, người ta không muốn nhìn thấy lão ba chim chết kia!”
Cố Hạnh Nguyên liếc khuôn mặt Bắc Minh Thiện xanh mét thì không khỏi thở dài, người đàn ông này đẹp trai như vậy, sao tính cách lại thối như thế!
Không phải là lãng phí của trời sao? “Được được được, không nhìn thì thôi, Dương Dương đừng khóc...”
Bắc Minh Thiện càng nắm chặt tay lại.
Dương Dương được nước lấn tới, mở hai đôi mắt to lanh lợi, thỉnh thoảng nhìn Phi Nhi bằng đôi mắt hình viên đạn bắn qua: “Hu hu hu hu, người ta
cũng không muốn nhìn thãy người xấu xí kia!!!”
Quả nhiên câu nói người xấu xí này làm cho Phỉ Nhi xấu hổ muốn khóc...
“Dương Dương, không được mất lễ phép như thế!” Cố Hạnh Nguyên thấp giọng trách cứ, cô gật đầu xin lỗi Phỉ Nhi: “Trẻ con không hiểu chuyện, cô đừng để trong lòng”
Phỉ Nhi nước mắt như mưa nhưng vẫn cười: “Ha ha, tôi không sao..”
Cô ta khóc như vậy mà còn nói không sao?
“Chủ nhân, anh đã tới ——” Hình Uy đúng lúc đi ra khỏi phòng, hiển nhiên anh ta đã bỏ lỡ nửa câu truyện, hoàn toàn không biết nhà này đã xảy ra chuyện gì: “Còn tưởng răng chủ nhân đã tới trước, không nghĩ tới chúng tôi lại đến trước”
Hình Uy không biết Bắc Minh Thiện phải đi qua đón Phỉ Nhi nên mới đi đường vòng.
Chẳng qua Hình Uy cũng giống như Dương Dương, cả người đầy bùn đất, mặt mày dơ bẩn, thê thảm không nỡ nhìn...
“Này, chú đầu bếp, chú thối quá..” Dương Dương vội vàng che mũi nhỏ lại, ánh mắt vô cùng ghét bỏ nhìn Hình Uy.
Hình Uy trung thực, ngay thẳng, khí thế đàn ông vang dội khắp trời...
Run rấẩy một chút!
Tên nhóc này, cậu chủ nhỏ Dương Dương, không phải cậu cũng thối như thể sao!
“Khụ..” Bắc Minh Thiện nhíu mày ho một tiếng nói, hiển nhiên mùi này ảnh hưởng đến người đàn ông có bệnh sạch sẽ, anh trừng mắt nhìn Hình Uy và Dương Dương: “Hai người vừa mới làm cái gì?”
Hình Uy khó xử nhìn Dương Dương: “Hả...
Không có gì, cậu chủ nhỏ Dương Dương chưa thấy chuông heo ở nông thôn, cho nên nhất thời ham chơi...
Tôi xin lỗi chủ nhân, là thuộc hạ không bảo vệ tốt cho cậu chủ nhỏ!”
Hình Uy đương nhiên đã lược bớt chuyện xấu hổ của Dương Dương ở chuồng heo, cố gắng ôm trách nhiệm lên người mình.
Có trời mới biết, anh ta vừa giải quyết cho cậu chủ nhỏ xong.
Cố Hạnh Nguyên và Trình Trình nghe xong thì hiểu rõ trong lòng.
Lúc này người phục vụ của nông trại “Giang Nam Công Xã” vội vàng chạy tới ——
“Anh Bắc Minh, anh tới rôi! Bà chủ đang chờ anh ở bên trong”
Hoàng hôn dần biến mất, màn đêm cũng dần bao trùm rạng mây đỏ.
Ở đây là vùng ngoại thành rời xa thành phố ồn ào náo nhiệt, tô điểm thêm đèn đuốc.
Bên trong nông trại là một khung cảnh yên tĩnh.
Phỉ Nhi kéo cánh tay Bắc Minh Thiện đi theo người phục vụ, đi qua hành lang gỗ mộc, dọc theo đường đi có một hàng đèn tường chiếu xuống bóng người thon dài.
“Anh Bắc Minh, mời”
Người phục vụ dừng lại trước một cánh cửa gỗ, cung kính khom lưng với Bắc Minh Thiện, kẽo kẹt ——
Cánh cửa gỗ cổ xưa được nhẹ nhàng mở ra, tiếng cười lập tức truyền ra tới ——
“Ha ha...”
“Bà chủ, anh Bắc Minh tới rồi” Người phục vụ nói.
Người phụ nữ đang cười to ở trong phòng mới quay đầu lại: “Thiện, chờ con lâu rồi! Mau vào ngôi đi!”
“Cô” Bắc Minh Thiện gật đâu, tháo xuống kính râm xuống, ánh mắt dịu dàng.
Phỉ Nhi nhìn thấy khuôn mặt hiên từ của người phụ nữ trước mắt thì thâm kinh ngạc, hình như cô ta chưa nghe nói Bắc Minh Thiện có cô...
Cô ta vội vàng nở nụ cười, cung kính gọi: “Con chào cô, con là Phỉ Nhi ”
“Ngoan, gọi cô là cô Phương đi” Cô Phương cười tủm tỉm gật đầu lại nhìn phía sau bọn họ: “Này, Thiện, sao không thấy mẹ bọn nhỏ? Còn có hai đứa
nhỏ đâu?”
Phỉ Nhi nghe vậy thì sắc mặt trắng bệch.
Bắc Minh Thiện nói: “Bọn nhỏ chơi dơ nên cô ấy đưa tụi nó đi tắm rồi.
Sợ thiếu lễ phép trước mặt cô”
“Đứa nhỏ ngốc! Cô đã ở nơi hoang vu này mấy chục năm rồi, còn lễ nghĩa gì với cô nữa?” Cô Phương cười, sau đó chỉ vào tivi trên tường: “Vừa rồi đứa nhỏ quậy phá ở chuồng heo là anh hay em? Máy giám sát đã quay lại hết rôi! Ha ha...
Quả nhiên trên tivi chiếu lại hình ảnh con khỉ nhỏ Dương Dương quậy phá chuồng heo.
Bắc Minh Thiện nhíu mày: “Đứa nhỏ này không ra hôn.
Xin lỗi đã gây phiên phức cho cô rồi”
“Con đấy...
Hiếm khi đến chỗ cô một chuyến, hôm nay con lại lần đầu tiên đưa con đến, cô vui mừng còn không kịp, sao lại là phiền phức chứ? Mau đi đón tụi nhỏ đến đây, lát nữa sẽ ăn cơm!”
“Vâng” Bắc Minh Thiện rất kính trọng cô Phương làm cho Phỉ Nhi có chút kinh ngạc.
“Thiện, hay là em đi xem bọn họ nhé, anh ở đây với cô Phương đi”
Phỉ Nhi vừa chuẩn bị xoay người thì cô Phương kéo tay lại: “Ha ha, mấy chuyện này phải để người làm ba tự mình làm.
Thiện mau đi đi.
Phi Nhi đến đây nói chuyện với cô Phương nhé?”
“Dạ, cô Phương...
Phỉ Nhi dịu dàng cười cười, ánh mắt lưu luyến không rời nhìn bóng lưng của Bắc Minh Thiện, dân cảm thấy lo lắng.
Trong phòng tắm nhà gỗ ở nông trại.
Không khí đầy sương mù, tiếng cười vui vẻ vang lên.
“A——"
Ào ~.
Một múc nước dội lên đầu nhỏ của Dương Dương, tắm rửa sạch sẽ cậu nhóc.
Sau khi rửa đi vết dơ bẩn thì lộ ra da thịt trắng nõn...
“Á ——" Dương Dương lại hưng phấn kêu một tiếng: “Mẹ, quá thoải mái, một lần nữa đi!!!”
“Được rồi bé cưng, đã tắm mãy thùng gỗ nước rồi, không thể tắm quá nhiêu, nếu không thì da bị nhăn nheo” Cố Hạnh Nguyên vừa cười vừa lấy khăn lông lau cho Dương Dương.
“Không sao, mẹ, người ta còn muốn tắm nữa..” Dương Dương chu miệng không đồng ý.
Trình Trình đứng bên cạnh cửa gỗ nhìn Dương Dương cách đó mấy mét nói một câu: “Bắc Minh Chăn Nuôi, em muốn một thùng mì ăn liên sao?”
“Cút! Anh mới là chăn nuôi! Anh mới muốn ăn mì ăn liên!” Dương Dương tức giận.
Đối với Dương Dương thì cái tên Bắc Minh Tư Dương đúng là...
Nỗi đau của đàn ông!
Bắc Minh Tư Trình, vừa nghe đã thấy được khí thế ngút trời, ý nghĩa khiêm tốn trong xa hoa, cao quý lạnh lùng?!
Vì sao đến lượt cậu lại là Bắc Minh Chăn Nuôi, thô tục cấp thấp, quê mùa khác người, không lẽ là theo trào lưu quê cha đất tổ chứ!!
“Hu hu, mẹ...
Con không muốn gọi là Bắc Minh Tư Dương, con muốn theo họ mẹ được không...”
Họ?
Tay Cố Hạnh Nguyên đang lau cho Dương Dương dừng một chút, lướt qua một chút buồn phiền.
Cô nhớ tới người mẹ Lục Lộ vẫn còn hôn mê bất tỉnh ở bệnh viện, tuy rằng qua nhiều năm rồi cô mới tìm được mẹ ruột, nhưng mặc dù đã gặp mặt, hai mẹ con cũng không thể nhận nhau.
Điều khiến cô không biết được rốt cuộc mình họ gì?
Cô bất đắc dĩ thở dài: “Bé cưng, con nên ngoan ngoãn theo họ Bắc Minh của ba con đi, sau này cũng đừng nghĩ đổi họ được không?”
Lời này đúng lúc vừa vặn truyên đến tai Bắc Minh Thiện đang định đi vào phòng tắm.
Trong lòng anh mềm nhữn.
Khuôn mặt đẹp trai hoàn mỹ lạnh như băng đột nhiên dịu dàng một chút.
Con anh đương nhiên phải theo họ anhI
Khóe miệng anh cong lên không dễ phát hiện, anh mở cửa vào lại nghe thấy Dương Dương nói ——
“Ôi, con không muốn...
Người ta không muốn gợi là Bắc Minh Chăn Nuôi, rất khó nghe, bạn học ở trong trường luôn cười nhạo..”
“Sao vậy, tên Bắc Minh Thiện Đất Đen thì dễ nghe sao?” Một giọng nói trong trẻo lạnh lùng vốn tức giận lại cực kỳ dịu dàng.
Cả ba mẹ con trong phòng tắm không hẹn mà run lên.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...