“Đau là đúng rồi, để em luôn luôn nhớ đến tôi nghĩ về tôi..” Trong ánh mắt anh lóe ra ánh sáng không đứng đắn.
Cô trừng mắt lườm anh: “Anh như thể này bảo tôi làm sao ra ngoài gặp người ta đây?”
“Vậy thì không gặp, mỗi ngày tắm rửa sạch sẽ ở nhà chờ tôi là được rồi..
"
“Đi chết đi!”
Cô lườm anh, mặc dù dáng vẻ vô lại này của anh thật sự rất gợi đòn.
Nhưng lần này cô lại nhìn thấy ánh sáng khác lạ nơi đáy mắt anh.
Đột nhiên nghiêm túc nhìn anh, cô nhíu chặt mày lại...
“Bắc Minh Thiện...
bây giờ anh quyết định, muốn dùng cách của một người ba tốt đối xử với Trình Trình và Dương Dương rồi sao?”
Lòng bàn tay thô to của anh vuốt ve ấn đường cô: “Vì sao khi hỏi vấn đề này, trông em có vẻ rất lo lắng? Chẳng lẽ cho đến bây giờ tôi đối xử với bọn chúng không tốt sao?”
Cố Hạnh Nguyên lắc đầu, rất khẳng định nói: “Không tốt”
“.." Anh thở dài một hơi, kéo cô vào trong ngực, đặt cằm mình lên đỉnh đầu cô: “Tôi thừa nhận, thái độ của tôi đối với bọn nhỏ không hề giống dáng vẻ của một người ba..."
“Đâu chỉ vậy, chính là rất tệ!” Cô nhớ đến cuộc sống trong những năm này của Trình Trình, đáy lòng không nhịn được chua xót: “Anh biết những năm này anh đối xử với Trình Trình tệ thế nào không? Nó vẫn chỉ là một đứa bé nhỏ như vậy, sao anh có thể một lần rồi lại một lần không quan tâm đến nó?
Lạnh lùng hà khắc, vô tình bạc bẽo của anh chính là vết thương tâm hồn lớn biết nhường nào đối với con trai, anh có biết hay không...
“Tôi biết rõ hơn bất kỳ ai” Cơ thể anh khẽ run rẩy, trong ánh mắt xẹt qua đau buồn: “Tôi cũng từng trải qua như vậy..”
“Nếu anh đã biết, vì sao lại muốn để cho con trai dẫm vào vết xe đổ của anh?” Cô biết Dư Như Khiết mang đến cho anh tổn thương đáng sợ biết nhường nào, nhưng điều này không phải để anh sao chép loại bất hạnh này lên người con mình!
“Không..” Anh cười khổ một tiếng: “Có lẽ tôi không phải là một người ba tốt, tôi cũng không biết phải trở thành một người ba tốt như thế nào.
Như vậy chẳng thà đánh gãy suy nghĩ của Trình, hai ba con tôi cứ tôn trọng nhau như vậy cả đời là được rồi.
Ít nhất, nó không chờ mong sẽ không thất vọng, không thất vọng sẽ không đau thương..
Bắc Minh Thiện buôn bã nói ra câu này.
Quá khứ cũng bởi anh tràn đây chờ mong đối với Dư Như Khiết, cho nên mới sẽ một lần rồi lại một lân thất vọng, mãi đến khi tuyệt vọng...
Cũng mới bởi vậy mà bị bà ta làm tổn thương đến mức máu me đầm đìa, phủ lên bóng mờ tâm lý cả đời.
Đáy lòng Cố Hạnh Nguyên siết chặt, ngón tay kìm lòng không đậu nắm chặt lấy vạt áo anh: “Anh nói là...
anh đối xử với nó lạnh lùng là bởi vì sợ Trình Trình ôm hi vọng với anh, mà anh căn bản không thể làm một người ba tốt, anh sợ sẽ làm tổn thương nó hơn?”
“Ừ..” Bỗng nhiên cổ họng anh khô rát, nhắm mắt lại, ấn đường nhíu chặt lại: “Hạnh Nguyên, em biết mà...
ba mẹ tôi sinh tôi trong tình huống như thế nào...
mặc dù năm đó ba cản một nhát dao thay tôi, nhưng tôi vẫn oán hận ông ta, oán hận ông ta tại sao cho tôi sinh mạng này, lại không cho tôi một gia đình bình thường...
Ba càng yêu người vợ đã mất của ông ta, tôi lại càng oán hận.
Ông ta càng yêu thương con trai cả, tôi lại càng chán ghét.
Vì vậy tôi thề, tôi muốn cướp hết tất cả, tôi muốn chiếm hết tất cả của nhà họ Bắc Minh, tôi muốn Bắc Minh Triêu Lâm không được chia một đồng nào...
Nói đến đây, giọng nói của anh trở nên nghẹn ngào.
Cố Hạnh Nguyên vô ý thức ôm chặt anh, đau lòng vì anh.
Ho khan một tiếng, anh tiếp tục nói: “Tôi dùng khả năng của mình chứng minh tôi mạnh mẽ hơn bọn họ.
Nhưng đúng lúc này ba lại nói, nhất định phải có con nối dõi mới có thế lấy được quyền thừa kế.
Khi đó Bắc Minh Triều Lâm đã có Bắc Minh Diệp Long rồi, mà tôi không có...
Khi đó, trong lòng tôi đã đấu tranh rất lâu..."
“Nhưng anh vẫn lựa chọn tìm người mang thai hộ..” Cô nghe anh kể lại chuyện năm đó, mũi không nhịn được cay cay: “Anh bằng lòng tạo ra một đứa bé không hạnh phúc cũng không muốn từ bỏ quyên thừa kế.
Bởi vì thứ con cả quan tâm nhất là quyên thừa kế, lại bị người con thứ như anh cướp đi, anh cho rằng đây là đả kích lớn nhất đối với ông ta!”
“Ừ..” Anh cười khổ: “Nhưng liên quan đến vấn đề con nối dõi của mình, tôi vẫn còn do dự...
vì để không cho mình có cơ hội lùi bước, tôi ủy thác chuyện này cho dì Tâm đi làm.
Em nói đúng, tôi sợ mình sẽ mềm lòng, sợ sẽ tạo ra một đứa trẻ có vận mệnh giống mình..."
Đây là lần đầu tiên cô nghe thấy tiếng lòng của anh.
Hốc mắt Cố Hạnh Nguyên ẩm ướt: “Vì vậy, bảy năm trước, đêm đó trong phòng tối, tôi thật sự đoán không sai, anh cũng chán ghét sinh con bằng cách đó..."
“.." Anh mở mắt ra nâng khuôn mặt cô lên: “Hạnh Nguyên, em biết không, khi Trình vừa mới sinh ra, người giúp việc ôm nó đưa đến trước mặt tôi...
nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Trình, thậm chí tôi sinh ra cảm giác tội lỗi vô cùng mãnh liệt...
Tôi cảm thấy mình rất đáng sợ, sau đó lại tạo ra một người đáng sợ khác...
Thậm chí tôi nhìn cũng không dám nhìn nó...”
Trong ánh mắt sâu thắm của anh tràn đầy u buồn: “Sau này, Trình càng ngày càng lớn...
Mỗi lần tôi xuất hiện, nó đều sẽ mừng rỡ xông về phía tôi...
nó mỉm cười gọi tôi là ba”, mà tôi lại không biết mình phải đối mặt với nó như thế nào...
Mỗi lần nhìn thấy khuôn mặt nho nhỏ kia tôi lại nghĩ đến mình ngày xưa...
Bởi vì khi còn bé tôi cũng như vậy, mỉm cười chạy đến trước mặt người phụ nữ kia, cuối cùng...
bị bà ta hại đến mức thương tích đầy mình...
Bắc Minh Thiện khàn giọng nói: “Đối với tôi mà nói, Trình cũng chỉ là sản phẩm của một giao dịch lạnh giá, nó giống như tôi, đều là đứa bé không được chúc phúc...
Mỗi khi nhìn thấy nó tôi như đang nhìn thấy chính mình, tôi chán ghét bản thân như vậy...
Vì thế, cho dù tôi tận mắt nhìn thấy nó ngã nhào trên mặt đất thì cũng thờ ơ, thậm chí là...
chạy trối chết...
Đột nhiên Cố Hạnh Nguyên bật khóc.
Cô không ngờ, tổn thương mà năm đó dì Như Khiết gây ra cho anh lại khắc sâu như vậy...
Bóng mờ tuổi thơ này, nhiều năm như vậy rồi vẫn luôn chôn dấu dưới đáy lòng anh, giống như là một loại chất độc, lan tràn nảy nở, mọc rễ nảy mầm trong cơ thể anh...
đần dần ăn mòn linh hồn anh...
Thảo nào anh vẫn luôn không chịu tha thứ cho dì Như Khiết.
Thảo nào anh chưa từng hòa nhã với hai đứa trẻ...
“Bắc Minh Thiện..” Cô nghẹn ngào, lệ rơi đầy mặt, nhìn thẳng vào đôi mắt u buồn sâu lăng của anh: “Xin lỗi...
tôi không biết những điều này...
tôi không biết thì ra khi anh đối mặt với Trình Trình và Dương Dương cũng sẽ đau khổ như vậy...
xin lỗi..
"
Anh gượng cười: “Hạnh Nguyên...
đồng ý với tôi, cắt đứt hoàn toàn quan hệ với vợ chồng Mạc Cẩm Thành, được không? Tôi không muốn em có bất kỳ liên quan nào đến bọn họ, trong lòng tôi thấy ghê tởm..”
Cô cần môi suy nghĩ một lát: “Tôi...
tôi sẽ cố gắng..
”
Dù sao khi bé con đến thành phố A, cơ hội đời này trở về Sabah của cô cũng rất mong manh.
Chỉ là, năm đó nhầm tưởng ba Mạc là ba ruột của mình, mới có mối quan hệ sâu xa như vậy.
Lại không ngờ chó ngáp phải ruồi, gặp được mẹ ruột Dư Như Khiết của Bắc Minh Thiện.
Có lẽ chuyện đời chính là trùng hợp như vậy, nếu nhất định có duyên phận với một người, dù thế nào cũng có thể gặp được, mà không có duyên phận...
ví dụ như ba mẹ ruột của cô, làm thể nào cũng không gặp được...
Anh ôm chặt cô vào trong ngực, hít lấy hương thơm ngọt ngào của cô, trái tim lập tức dễ chịu hơn...
Cô lại nói thêm: “Nhưng mà...
anh cũng phải đồng ý với tôi, sau này phải đối xử tốt với bọn nhỏ, không được quát bọn chúng, phải yêu thương bọn chúng, quan tâm bọn chúng nhiều hơn, làm một người ba tốt! Nếu không, chờ tôi lên làm luật sư rồi, tôi sẽ tố cáo lên tòa, cướp lại bọn chúng!”
Trong lời nói của cô mang theo chút uy hiếp.
“Không cho phép!” Anh ôm chặt lấy cô: “Tôi trả cho em một đứa, cũng chỉ còn lại một đứa thôi..."
Quan trọng nhất chính là, tất cả con đều thuộc về cô, ba mẹ con cô sẽ còn quan tâm đến anh sao?
Câu trả lời đương nhiên là không rồi!
“Đúng rồi! Còn ba tuần, anh phải trả cho tôi một bảo bối!”
Mày anh khẽ nhăn lại, dường như rất không thích nghe thấy chữ "ba tuân này.
“Vậy em định muốn ai?” Anh dịu dàng hỏi một câu.
“.." Môi cô khẽ run rẩy, mở ra hồi lâu cũng không nói được chữ nào.
“Muốn cả hai?” Anh cong môi khẽ mỉm cười.
Mắt cô lập tức trừng to, ánh mắt bản ra tia sáng: “Thật sao? Có thể chứ?”
“Không thể!” Anh không chút lưu tình dập tắt hi vọng của cô.
Cô sầm mặt lại, bĩu môi: “Hai đứa con trai, cho dù chọn ai cũng đều rất khó! Bọn nhỏ đã xa nhau năm năm rồi, giờ lại bắt bọn chúng xa nhau nữa, thật sự là một chuyện tàn nhẫn...
Cũng không biết có phải anh đang cố ý không!”
“Anh cố ý cái gì?” Con ngươi anh lóe ra ánh sáng gian xảo, cười trêu tức.
“,.” Cô liếc nhìn anh: “Nói chung tôi mặc kệ, tránh cho anh quỵt nợ, tôi muốn anh viết một bản hợp đồng, thời hạn cưới thay vừa kết thúc, phải lập tức trả một đứa con cho tôi!"
Cô mặc kệ những thứ này, có thể chọn một thì chọn một, sau này cô lại nghĩ cách tiếp.
“Thật sự muốn một bản hợp đồng sao?”
“Đương nhiên!"
“Được.
Tôi sẽ làm như em muốn”
Anh vừa dứt lời, cúi xuống khóa môi cô.
“Ừm..” Cô bất ngờ không kịp đề phòng...
Đương nhiên anh sẽ không nói cho cô, anh sẽ không ngu như hai năm trước nữa đâu.
Cướp con của cô, lại ép cô chạy mất.
Trả lại cô một đứa con, lại có thể trói chặt cô.
Cô cho rằng sau ba tuần, thật sự có thể hoàn toàn kết thúc với anh sao?
Không, anh không nỡ buông tay, hơn nữa càng ngày càng không nỡ buông tay.
Đối với người phụ nữ này, anh thật sự có thể cưng chiều đến tận cùng...
Chỉ là, Phỉ Nhi, anh nghĩ đến cái tên này, bỗng nhiên trong đầu nảy ra suy nghĩ chùn bước, cho dù là phụ lòng lần nữa...
Nhưng...
đầu lại đau nhức.
Không nghĩ nữa.
Giờ phút này, anh chỉ muốn cùng người phụ nữ tên là Cố Hạnh Nguyên này...
Trầm luân.
Trầm luân vào cõi chết...
Chỉ mong thời gian dừng lại ở đây, mãi mãi không muốn tỉnh lại...
Trong phòng nhanh chóng bốc lên một ngọn lửa nóng.
Tổng giám đốc Bắc Minh không đi làm cũng được, dù sao anh là ông chủ.
Nhưng Cố Hạnh Nguyên không được! Dù sao bây giờ cô cũng là người có lý tưởng có hoài bão.
Cô không thể sa ngã cùng anh...
“Ưm.."
“Ừm..”
“Đừng...
đừng..."
“Đừng mà..."
Trong lúc lộn xôn, tiếng chuông cửa vang lên.
“Ưm...
có người...
“Quản cái khỉ gió, các con sẽ đi mở cửa..."
“A, đau...
đã nói không hôn chỗ đó rồi mà..”
“Chỗ nào? Chỗ này? Chỗ này? Hay là chỗ này?”
“Ừm, anh cái đồ lưu manh...
trồng dâu tây nghiện rồi phải không..”
“Tôi không ngừng trồng dâu tây đã nghiền, còn có chuyện lại càng đã nghiền hơn...
Chỉ là, Hạnh Nguyên, cũng đã một tuần, có phải em nên thực hiện nghĩa vụ của một người vợ rồi không?”
“Là vợ thay thế”
“Mặc kệ...
bây giờ tôi muốn..”
“Anh điên rồi! Bây giờ là giữa ban ngày..
“Nói vậy, buổi tối có thể sao?”
“Ặc...
không phải! Ý của tôi là, vết thương của anh còn chưa khỏi, không nên hao tốn thể lực..”
“Vậy lúc nào mới có thể hao tốn thể lực?”
“Ít nhất cũng phải nghỉ ngơi mấy tháng..
“...
Đừng mơ! Tôi bị thương ở bả vai, chỗ ấy vẫn còn sung sức lắm!”
“Ừm...
không muốn, bọn nhỏ còn ở bên ngoài..
”
Vừa dứt lời, đột nhiên...
Uỳnh ~"!
Tiếng động vang lên thật lớn, bỗng nhiên cửa phòng bị mở ra.
“A...” Cố Hạnh Nguyên giật nảy mình.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...