Nhiệm Vụ Sinh Đẻ


“Ba anh...

bị đột quy” Anh khó khăn nói ra mấy chữ này.Cô sững sờ, đang êm đẹp sao ông cụ Bắc Minh lại bị đột quy rồi? Ngay sau đó, cô uông một ngụm nước rồi nhố bọt trong miệng ra: “Đi!”

“.." Anh cảm thấy hơi bất ngờ: “Đi đâu?”

Cô nắm tay anh đi vào trong phòng: “Thu dọn hành lý vê thành phố A!”

Anh nhìn dáng vẻ vội vàng của cô, hơi ấm từ lòng bàn tay cô truyên đến, vô tình sưởi ấm trái tim anh...



Thành phố A.



Vừa xuống máy bay.



Lập tức cảm nhận được lạnh buốt giá rét ngày đông của thành phố A.



Đây là khí hậu hoàn toàn tương phản với Sabah.

Lại cũng trong chớp mắt, đóng băng tất cả nhiệt tình của cô ở Sabah.



Nhất thời Cố Hạnh Nguyên chưa thể quen được, ôm lấy cánh tay co rúm lại.

Bắc Minh Thiện cởi áo khoác của mình ra khoác lên vai cô: “Mặc vào, đừng để bị lạnh”

Ngay sau đó, câm tay cô đi vê phía cửa chính của sân bay...



“Đợi đã” Cô dừng bước.



“Em đang sợ cái gì?” Ánh mắt anh lộ rõ vẻ không vui, bệnh tình của ba đã đủ khiến anh lo lắng lắm rồi, cô còn cự nự cái gì chứ?

“Em.." Cô do dự lắc đầu: “Anh đã đồng ý với em, không công khai quan hệ hiện giờ của chúng ta”

Có chút không nỡ buông tay cô ra, ngay sau đó anh bước nhanh chân đi ra ngoài...



Cổ Hạnh Nguyên ngơ ngẩn nhìn bóng lưng cao lớn của anh, bất chợt vành mắt đỏ bừng.



Rõ ràng, anh là ba của đứa bé, cô là mẹ của đứa bé.



Nhưng vì sao lại biến thành mối quan hệ không thể chấp nhận được như vậy?

“Bắc Minh Thiện, nếu anh thật sự yêu em, vì sao lại phải kết hôn với Phỉ Nhi chứ..




Cô nỉ non, thở dài, trái tim dần dần nguội lạnh.



Sau đó Hình Uy đi đến: “Cô Cố, tôi đã sắp xếp vận chuyển chiếc đàn dương cầm gỗ tử đàn kia bằng đường hàng không, hai ngày nữa là có thể đưa đến”

“Ừ, cảm ơn anh, Hình Uy” Cố Hạnh Nguyên bối rối chớp chớp mắt, sợ Hình Uy nhìn thấy nước mắt của mình.



Hình Uy dừng bước lại, hơi do dự: “Cô Cố, cô không sao chứ?”

“Không sao...” Cô lắc đầu.



“Vậy tôi đi trước” Hình Uy nói xong, xoay người đuổi theo bước chân của cậu chủ.



“Đợi đã” Cô vội vàng hô lên một tiếng: “Hình Uy, phiền anh nhắc nhở anh ấy nhớ thay thuốc cho vết thương..



“Tôi biết rôi” Hình Uy gật đầu rời đi.



Cố Hạnh Nguyên khoác áo khoác của Bắc Minh Thiện đi đến cửa chính sân bay.



Ngẩng đầu, làn gió khô lạnh đập vào mặt.



Cô khum tay hà hơi, bắt một chiếc taxi...



Bắc Minh Thiện nhanh chóng lái xe đến bệnh viện ở trung tâm thành phố A.



“Cậu hai, cuối cùng cậu cũng về rôi” Quản gia Vương đã chờ ở cửa chính bệnh viện một lúc lâu.



“Ông chủ sao rồi?” Bắc Minh Thiện không trả lời, xuống xe rồi lập tức đi vào trong bệnh viện.



“Ông chủ còn đang ở trong phòng chăm sóc tích cực..”

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Đang yên lành sao lại đột quy!” Anh cau mày, trong giọng nói chất chứa hoang mang khó có thể nhận ra, một ngày trước tết âm lịch, ba còn gọi điện thoại cho anh.

Bây giờ mới trôi qua mấy ngày ngắn ngủi, sao lại bị đột quy rồi?

“Tôi...


tôi không rõ lãm...” Quản gia Vương lắc đầu: “Khi tìm thấy ông chủ, ông chủ đã hôn mê bất tỉnh ngã trên mặt đất rồi”

“Những người khác đâu? Tất cả mọi người đều đang ở nhà, lại không có một người nào biết sao?”

“.." Quản gia Vương không trả lời được.



Bắc Minh Thiện cõ nén lửa giận, vội vàng đi vào phòng chăm sóc tích cực...



“Thiện..” Hai mắt Giang Tuệ Tâm đẫm lệ: “Con trở về rồi..



Vợ chông Bắc Minh Triều Lâm đang im lặng ngồi cạnh giường.



Bắc Minh Đông thì ngồi trên ghế sofa, buồn bã uống rượu.



Khi Bắc Minh Thiện nhìn thấy ông cụ đeo mặt nạ dưỡng khí, đầu tóc bạc trắng nằm trên giường bệnh, trong lòng anh chấn động.



Mới mấy ngày không gặp mà ba đã bệnh không dậy nổi rồi.



Bắc Minh Chính mở to hai mắt, nhìn thấy Bắc Minh Thiện, ánh mắt khẽ nhúc nhích.



Nhưng sau khi bị đột quy, dây thần kinh mặt bị tê liệt, làm thế nào cũng không biểu lộ được cảm xúc.



“.." Ông cụ muốn lên tiếng, lại chỉ có thể ú ớ phát ra mấy từ đơn âm tiết: “Nhị..



Ai có thể ngờ được, Bắc Minh Chính trước đây càng già càng dẻo dai, bây giờ đã gần đất xa trời.



“Ba, con về rồi” Bắc Minh Thiện khàn giọng nói, cầm tay Bắc Minh Chính: “Xin lỗi, con đến chậm rồi”

Bỗng nhiên vành mắt Bắc Minh Chính đỏ bừng, bàn tay run rẩy, a a ê ê nói không nên lời.



Lại dùng ánh mắt nói cho con trai, ông ta chờ tiếng gọi "ba" đây chân thành này rất nhiều năm rồi...



Hoặc cũng là, một tiếng “xin lỗi" này của Bắc Minh Thiện khiến cho trong lòng ông ta cảm thấy áy náy.




Trong ba người con trai, ông ta thiên vị con cả nhất, cưng chiêu con thứ ba nhất, tán thưởng con thứ hai nhất, nhưng hết lần này đến lần khác ông ta lại cũng nợ con thứ hai nhiêu nhất...



Bắc Minh Thiện hít sâu một hơn, chợt khẽ gâm lên với người đang ngôi gần đó.



“Ai có thể nói cho tôi biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì không?”

Anh không ngờ đi một chuyến đến Sabah, sống cuộc sống mơ màng như người say rượu mãy ngày, trở về lại có loại ảo giác nhân gian đã mấy năm rồi.



Rốt cuộc đã bỏ lỡ điều gì? Điêu gì khiến cho ba đột nhiên bị đột quy nhập viện?

“Thiện...

xin lỗi...

là lỗi của mẹ...” Đột nhiên Giang Tuệ Tâm bật khóc thành tiếng: “Nếu như mẹ phát hiện ra sớm, Chính sẽ không ra nông nỗi này..



Bắc Minh Triều Lâm đứng bên cạnh, cúi đầu khúm núm nói: “Là lỗi của tôi.

Mấy ngày ăn tết này, ba vui vẻ, kéo tôi uống mấy ly rượu nhỏ..”

Râm!

Đột nhiên, một cú đấm đánh lên trên mặt Bắc Minh Triều Lâm!

“A...

ông xã..” Nương theo tiếng hét chói tai của Lan Hông, Bắc Minh Triều Lâm bị Bắc Minh Thiện đánh ngã xuống đất.



Bắc Minh Thiện oán hận trừng mắt nhìn Bắc Minh Triều Lâm: “Anh biết rõ ông ấy bị cao huyết áp không thể uống rượu, anh thế mà lại không khuyên ngăn ông ấy? Bắc Minh Triều Lâm, anh cho rằng ông ấy chết thì anh có thể được chia một phần tài sản của ông ấy sao!”

Bắc Minh Triều Lâm hoảng sợ, mặt tái mét, đau đớn gào khóc: “Tôi không có! Là ba nói ông ấy vân luôn uống thuốc, uống hai ngụm cũng không sao cả...

Hơn nữa, ba rất nhớ mẹ tôi, ông ấy kéo tôi đi tâm sự, tôi có lỗi gì?!

Không thể nghi ngờ câu "ba rất nhớ mẹ tôi của Bắc Minh Triêu Lâm đã đạp trúng chỗ đau của Bắc Minh Thiện!

“Im ngay!” Trong nháy mắt Bắc Minh Thiện tức giận đỏ cả vành mắt.



“Sao vậy? Cậu ghen ty à?” Bắc Minh Triều Lâm lau vết máu rướm nơi khóe miệng: “Người phụ nữ mà cả đời này ba yêu nhất mãi mãi chính là mẹ tôi! Cậu, còn cả bà..”

Đột nhiên Bắc Minh Triều Lâm chỉ vào Giang Tuệ Tâm.



“Ai cũng không thể thay thế được địa vị của mẹ tôi trong lòng ba!” Bắc Minh Triều Lâm lảo đảo đứng dậy, con ngươi chợt lóe vẻ âm trầm: “Cuối cùng người ba thương nhất vẫn là tôi! Bắc Minh Thiện, cậu vĩnh viễn chỉ có thể ghen ty! Ngay cả mẹ của con trai cậu, cũng là người phụ nữ mà Diệp Long nhà chúng tôi từng chơi..."

Rầm!

Bắc Minh Triều Lâm còn chưa nói xong, một cú đấm lại đánh về phía ông ta!

“Anh im miệng!” Bắc Minh Thiện giận đến mức toàn thân tỏa ra hơi lạnh thấu xương: “Cho dù Hạnh Nguyên từng thích Bắc Minh Diệp Long, thì cô ấy cũng tuyệt đối là một cô gái giữ mình trong sạch! Cô ấy không bẩn thỉu như anh nghĩ!”

“Hừ!” Bắc Minh Triều Lâm cười lạnh: “Sao đã thành Hạnh Nguyên rôi? Không phải cậu muốn cưới Phỉ Nhi xãu xí quái dị kia sao? Bắc Minh Thiện, đừng nói như bản thân cao thượng lắm, không phải cậu cũng một chân đạp hai thuyên ư!”

Bắc Minh Thiện siết chặt nắm đấm, mắt thấy lại muốn đánh tiếp!

Giang Tuệ Tâm kéo anh lại: “Đừng đánh nữa, Thiện, ba con đang nhìn đấy..




“.." Bắc Minh Thiện khẽ giật mình, quay lại trông thấy ba đang nẵm trên giường, vẻ mặt lo lắng.



Bắc Minh Đông đặt ly rượu xuống, lúc này mới cau mày đi đến, liếc nhìn Bắc Minh Triều Lâm: “Anh cả anh cũng thật là, ai chả biết ông già yêu mẹ anh nhất, anh có cần phải luôn miệng nói chuyện này hai mươi mấy năm không? Anh không chán nhưng tôi nghe chán lắm rồi! Có bản lĩnh thì đào mẹ anh từ trong quan tài ra rồi đi mà khóc lóc kể lể với mẹ anh!”

“Cậu..” Bắc Minh Triều Lâm tức đến mức xanh mét mặt mày.



Bắc Minh Đông nhún vai, sau đó lại nói với Bắc Minh Thiện: “Bắc Minh Nhị, suốt ngày đánh một thằng tội nghiệp, anh không mệt à? Ông già vốn bị cao huyết áp, đúng lúc lại gặp phải chuyện kích thích, lập tức bị đột quy, không đi đời đã là may mắn lắm rồi!”

“Đông Đông! Sao lại nói ba mình như vậy!” Giang Tuệ Tâm trừng mắt lườm Bắc Minh Đông.



Bắc Minh Thiện nhíu mày: “Chuyện kích thích gì?”

Bắc Minh Đông nhìn Bắc Minh Triều Lâm nói: “Tôi chỉ biết là, chạng vạng tôi hôm qua nhìn thấy anh cả đi ra từ trong phòng ông già, trong đêm ông già bị đột quy ngã xuống..”

“Cậu nói vậy là ý gì?” Bắc Minh Triều Lâm la lên: “Nghĩ muốn trách móc tôi sao? Lúc tôi đi ra ba vẫn khỏe mạnh đấy!”

“Khỏe mạnh?” Bắc Minh Đông cười xùy một tiếng: “Là ai ở trong phòng ầm ï muốn ông già lấy lại cổ phần của Bắc Minh Thị giúp mình? Là ai ầm ĩ muốn độc chiếm nhà tổ của nhà họ Bắc Minh? Lại là ai ầm ĩ đòi sáu mươi tỷ trả nợ cờ bạc cho mình?!”

Bắc Minh Đông vừa nói xong, sắc mặt Bắc Minh Triều Lâm lập tức xám xịt, Lan Hồng trốn sau lưng Bắc Minh Triều Lâm cũng không dám lên tiếng.



Đáy mắt Bắc Minh Thiện lập tức cuộn lên sóng lớn, gắn từng chữ: “Bắc Minh Triều Lâm! Anh có gan thì đến âm ï với tôi! Hơn bốn mươi tuổi rồi mà mẹ đó vẫn chỉ là một tên vô dụng, anh không cảm thấy xấu hổ sao?!”

“Tôi vô dụng, tôi xấu hố? Không phải những điều này đều do Bắc Minh Thiện cậu ép sao!” Bắc Minh Triều Lâm tức giận rống to: “Ở nhà họ Bắc Minh, rõ ràng tôi là con trai trưởng, lại lớn hơn cậu nhiều tuổi như vậy, khi tôi làm ba, cậu vẫn chỉ là một thằng oắt con không biết gì! Bắc Minh Thị vốn nên do tôi kế thừa, nhưng dựa vào cái gì năm đó cậu vừa từ Tây Ban Nha trở về đã tiếp quản Bắc Minh Thị? Ngồi lên vị trí Tổng giám đốc? Ép tôi rời xa quê hương, khiến cho con trai tôi ngay cả họ Bắc Minh cũng không dám nhận! Bắc Minh Thiện, những điều này đều là do cậu ép!”

“Hừ!” Bắc Minh Thiện cười lạnh một tiếng, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chảm khiến cho Bắc Minh Triều Lâm túa ra đây mồ hôi lạnh.



Không có nhân thì nào có quả?

Chuyện hồi anh em nhà họ Bắc Minh còn trẻ, đối với ai cũng là một vết sẹo hẳn trong tim.



Chỉ là, lúc nào anh cả Bắc Minh cũng để lộ vết sẹo ra bên ngoài, cứ như ai cũng mắc nợ ông ta vậy.



Vết sẹo của Bắc Minh Nhị là sâu nhất đau nhất, lại được che giấu kín đáo nhất, ai cũng không nhìn thấy, cho dù thối rữa nhiễm trùng, lan khắp cơ thể, anh cũng không kêu rên một tiếng.



Bắc Minh Tam còn tấm bé, vết sẹo nhẹ nhất, nhẹ đến mức gân như không nhìn thấy.



“Anh cả, lời này của anh không công bằng với Bắc Minh Nhị” Bắc Minh Đông tiếp lời: “Năm đó rõ ràng là anh tự tìm đường chết ức hiếp Bắc Minh Nhi, anh có ngày hôm nay cũng đều do một tay anh tạo ra! Hơn nữa, ngoại trừ Bắc Minh Nhị, nơi này không có người nào có tư cách quản lý Bắc Minh Thị hơn anh ấy!"

“Đông Đông, đừng nói nữa” Giang Tuệ Tâm cắt ngang lời Bắc Minh Đông, cau mày nói: “Con còn ngại anh cả và anh hai con cãi nhau chưa đủ sao?

Bây giờ mặc kệ ai đúng ai sai, đều đã qua cả rồi! Quan trọng là anh em các con đồng lòng, hiếu thảo với ba các con, đó mới là việc đúng đắn!”

Ba anh em cùng im lặng.




.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui