Từ sau lần trước làm chuyện đó với người thuê
xong, Cố Hạnh Nguyên không còn tới biệt thự
của anh ta nữa.
Trợ lý nói nếu lần này còn không mang thai
thì lần sau sẽ sắp xếp lại.
Nên Cố Hạnh Nguyên cứ yên lặng chờ đợi.
Vào những ngày cuối tuần, trong khuôn viên
trường, gió vẫn hiu hiu thổi qua mặt hồ như
thường lệ.
Còn học sinh thì tụm năm tụm ba, vui chơi,
cười đùa ven hồ.
Riêng Cố Hạnh Nguyên ngồi một mình ở
phía xa xa, quan sát những gương mặt trẻ
trung rạng ngời dưới ánh mặt trời của họ, trong
lòng bỗng dưng dâng lên một niềm chua xót.
Cô càng thêm hy vọng mình có thể giống
như trước kia, cho dù cuộc sống có khó khăn
đi nữa thì chí ít cô vẫn có quyền được hạnh
phúc.
“Cố Hạnh Nguyên!”
Có tiếng người gọi.
Cô ngoái đầu nhìn lại, hai mắt đã hơi ươn
ướt.
Diệp Long, một anh chàng được đánh giá là
đẹp trai nhất nhì trường.
Anh vừa ưu tú lại vừa đẹp trai nên dường
như đã trở thành người tình trong mộng của
toàn bộ cô gái trong trường.
“Tại sao lại trốn tránh anh?” Diệp Long cao
ráo, anh tuấn đứng yên trước mặt cô.
Sự hoảng loạn xuất hiện trong ánh mắt của
Cố Hạnh Nguyên: “Không có.”
“Anh nghe nói gần đây nhà em xảy ra
chuyện? Có cần anh giúp đỡ gì không?”
Diệp Long ngồi xuống cạnh cô, chẳng mấy
chốc bọn họ đã thu hút sự chú ý của những
người khác.
“Không cần đâu, cảm ơn anh.” Cố Hạnh
cũng giấu được bé thứ hai! Nào, chúng ta tiếp
tục…”
“Cám ơn cô, Linda…”
Cố Hạnh Nguyên cảm động đến rơi nước
mắt.
Linda lại bắt đầu đỡ đẻ lần nữa…
.