Lúc cô thất vọng và buồn bã, chỉ cần nhớ đến ba đứa trẻ thì cảm xúc tiêu cực sẽ trôi đi, giống như bé cưng đi nặng mỗi khi nhìn thấy ‘Thần Toa Lét’ vậy, những thứ không sạch sẽ đều bị dội đi hết…
“Mẹ ơi…” Trình Trình nhìn cô, cậu bé buồn bã mím môi lại: “Nếu như ba và mẹ không thể ở bên nhau thì Trình Trình hy vọng mẹ sẽ hạnh phúc hơn ba gấp trăm lần!”
Hạnh phúc gấp trăm lần?
Câu nói của cậu bé có thể khiến cho tâm trạng con người trở nên tươi tỉnh hơn.
Cố Hạnh Nguyên sụt sịt mũi, cô ôm Trình Trình thật chặt, nghẹn ngào không nói nổi nên lời, lòng cô cảm động sâu sắc…
Cô khựng lại đôi chút, rồi quay đầu sang nở nụ cười rạng rỡ với Sở Dung Triết.
“Có điều trước lúc tôi chưa chọn được người đàn ông nào, tôi hy vọng Dung Triết anh có thể hẹn hò với tôi như một đôi tình nhân!”
“Hả?” Sở Dung Triết sợ đến mức cằm cũng muốn rớt xuống!
Bắc Minh Nhị đính hôn, cô hẹn hò.
Hai người này thật sự là…
Nhưng mà đừng có làm khó anh như vậy chứ… Sở Dung Triết khóc thầm trong lòng…
Trình Trình không sao hiểu nổi.
Cố Hạnh Nguyên hít sâu một hơi khí lạnh, nụ cười của cô đầy ẩn ý: “Dung Triết, chỉ một yêu cầu nho nhỏ như thế sao mà anh cũng không chịu giúp tôi sao?”
“Không, đương nhiên là không phải…” Sở Dung Triết lắp bắp, nếu là trước đây thì anh ta còn mong được nắm tay Hạnh Nguyên đi hẹn hò, nhưng bây giờ… khi nãy Bắc Minh Nhị vừa mới nói như thế, khiến cho anh ta không dám mơ mộng gì đến Hạnh Nguyên nữa…
“Nếu không phải thì cứ coi như chú Sở Nhị đã đồng ý với mẹ rồi! Huống hồ chi Trình Trình cảm thấy chú Sở Nhị nên bồi thường một chút cho chuyện này, chú Sở Nhị nói xem có phải không?” Trình Trình chợt nở nụ cười xán lạn, mặc dù cậu bé hiểu được ý đồ của mẹ, nhưng cậu bé sẽ ủng hộ quyết định của mẹ mình vô điều kiện!
“Trời ạ…” Sở Dung Triết nhìn nụ cười của nhóc Trình, sống lưng anh ta lạnh lẽo.
Cuối cùng, Sở Dung Triết không biết có phải mình đã bị quỷ vỗ ngực rồi hay không, thế mà anh lại bất chấp cái chết, đồng ý với yêu cầu của cô.
Thế là chuyện đáng sợ nhất trong mùa đông năm ấy sắp sửa xảy ra rồi…
Tuyết đã ngừng rồi.
Gần cuối năm, người đi mua đồ mới cũng nhiều hơn.
Rất nhiều đôi tình nhân trẻ tuổi xúm quanh trước cửa rạp chiếu phim, đang hưởng thụ cảm giác ngọt ngào trong làn gió lạnh lẽ trước khi năm mới đến.
Cố Hạnh Nguyên mặc áo khoác lông, cô vùi đầu vào trong áo khoác của áo, đeo túi đeo chéo, trông rất giống với học sinh.
Cô xoa xoa tay, đứng hứng gió trước rạp chiếu phim.
Cô đã đợi ở đây tròn hai mươi phút rồi!
Cho đến khi sắp sửa chiếu phim cô mới nhìn thấy bóng dáng một người mặc áo khoác đen, đội nón lưỡi trai, đeo cặp kính mát lén lúc đi về phía mình…
Cô nhíu mày lại, rồi bước lên túm cổ áo Sở Dung Triết: “Sở Dung Triết, anh làm gì đó? Đóng 007 hay là đóng đặc công Agent Smith?”
Sở Dung Triết sững sờ, anh ta cúi đầu xuống, tháo kính đen ra: “Tôi mặc kín thế này mà cô vẫn nhận ra tôi hả?”
Cố Hạnh Nguyên lườm anh ta: “Kêu anh đi hẹn hò với tôi mà thôi! Anh có phải là ngôi sao lớn đâu, có cần phải đề phòng như vậy không?”
“Ôi trời, cô không biết đâu…” Sở Dung Triết lại đeo kính đen lên, anh ta nhìn dáo dác xung quanh, lỡ như bị tai mắt của Bắc Minh Nhị nhìn thấy thì biết làm sao đây?
Hôm nay anh ta đã làm liều để đi xem phim với người phụ nữ của bạn mình…
Mọi người đều nói không thể đụng đến vợ bạn, tới lượt anh ta thì vợ bạn lại chẳng khách sáo gì với mình.
Nếu như bị Bắc Minh Nhị phát hiện thì anh ta sẽ lóc xương anh mất!
“Đừng lề mề nữa.
Sắp chiếu phim rồi kìa, tôi đã mua vé rồi, đi thôi, chúng ta vào đi…” Khó khăn lắm Cố Hạnh Nguyên mới thoải mái như vậy, cô vừa cười nói, vừa duỗi tay nắm tay Sở Dung Triết…
“Má ơi…” Sở Dung Triết sợ đến mức rụt tay về, anh ta trừng mắt nhìn bàn tay của Cố Hạnh Nguyên, hức hức, anh ta cũng muốn nắm lắm chứ, nhưng mà anh ta nào có dám đâu…
“Sao thế?” Cô liếc Sở Dung Triết, không phải người này được gọi là cậu hai trong giới hắc đạo hả? Không ngờ lại nhát cấy thế này?
“Ồ…không có gì, chúng ta xem phim gì đấy?” Sở Dung Triết nặn ra nụ cười còn khó coi hơn cả khóc.
Cô cúi đầu, lấy tấm vé xem phim ra đưa cho Sở Dung Triết: “Nè! Anh tự xem đi!”
Sở Dung Triết cầm tấm vé, vừa nhìn đã kinh ngạc.
Giọng nói của anh ta run run, tên là ‘Tôi lên giường với bạn gái của bạn thân rồi’?
Ha…
Tiếng nôn ra máu vang dội trong lòng Sở Dung Triết, có cần phải xem bộ phim đáng sợ đến mức này hay không… Bắc Minh Nhị sẽ giết anh ta mất…
“Ừm, đây là bộ phim nước ngoài vừa mới được ra mắt đấy, nghe nói còn được nhận cả giải thưởng nữa.
Đi thôi, vào trong mua ít đồ ăn…” Cố Hạnh Nguyên nói, cô đẩy Sở Dung Triết vào trong rạp chiếu phim.
Trong rạp chiếu phim có bán thức ăn, cô hối Sở Dung Triết đi mua một ít mang về…
Sở Dung Triết miễn cưỡng bước đi, tránh tránh né né, trông giống hệt như tên trộm, anh sấn đến nói chủ quầy: “Cho ông hai phần bắp rang! Một ly coca!...” Anh ta khựng lại, rồi nói tiếp: “Một chai Whisky!”
Chủ quầy cảm thấy hơi ngạc nhiên: “Ồ, chào anh, anh xem phim mà lại uống Whisky?”
“Cô quan tâm lắm thế làm gì!”
“…Nhưng xin lỗi anh, chúng tôi không có bán Whisky, chỉ có bia Heineken thôi, có được không?”
“…” Sắc mặt Sở Dung Triết xanh như tàu lá: “Vậy thì lấy rượu Bordeaux thượng hạng!!”
“Tôi…xin lỗi, thưa anh, chúng tôi là rạp chiếu phim…chỉ có bia Thanh Đảo…” Có ai đi xem phim mà đòi rượu Bordeaux không? Huống hồ chi uống rượu rượu Bordeaux với bắp rang đó hả?
“…” Sắc mặt Sở Dung Triết sầm xuống, anh ta gắt lên: “Thế thì hai lon coca!!”
“Dạ được, thưa anh.”
Anh ta miễn cưỡng lấy hai phần bắp rang, hai lon coca bực dọc đi đến bên cạnh Cố Hạnh Nguyên.
Nhưng thấy cô cầm ipad, lướt lướt viết viết, không biết là đang làm gì.
“Cô đang viết gì đấy?” Sở Dung Triết sấn lại gần rồi hỏi cô.
“Ồ…” Cố Hạnh Nguyên sững sờ, cô vội vàng nhét ipad vào túi, cười tươi tắn: “Không viết gì cả, mua xong rồi à? Đi thôi, vào trong rạp nào…”
Sau khi nói dứt lời, cô khoác cánh tay Sở Dung Triết, vừa cười vừa kéo anh ta vào trong rạp.
Cô sẽ không nói cho anh ta biết, sở dĩ cô muốn hẹn hò với anh ta là vì có liên quan đến cuốn sách thứ hai mà mình đang sáng tác.
Huống hồ chi, Bắc Minh Thiện cũng sắp ăn ở với Phỉ Nhi của anh ta rồi.
Cô không cần phải đau lòng vì người đàn ông ấy nữa!
Vì ba đứa con của mình, cô bắt buộc phải quay về với cuộc sống bình thường, huống hồ chi, còn phải vui vẻ hơn trước kia nữa…
Khách hàng ngồi kín trong rạp chiếu phim tối om.
Thực chất, bản phim tiếng nước ngoài của ngoài của ‘Tôi và bạn gái của bạn thân lên giường rồi’ kể về chuyện tình của một thiếu niên và một thiếu nữ.
“Dung Triết, nơi này tối như thế mà anh còn không tháo mắt kính ra à?”
“…Không cần đâu, tôi thích đeo kính râm xem phim cơ…”
“Đồ điên!”
“…”
Bộ phim bắt đầu chiếu…
Sở Dung Triết nhấp nhổm như ngồi trên thảm đinh, anh ta cầm bắp rang, thỉnh thoảng lại hết dáo dác sang trái sang phải, trông cứ như ăn cướp vậy.
Trời ạ, cả đời này anh ta chưa từng hẹn hò trong khốn khó giống như vầy bao giờ đâu…
Nhất là, không phải bộ phim này phản ánh về anh ta à…
Vừa xem phim, Cố Hạnh Nguyên vừa hậm hực: “Dung Triết, anh xem nam chính kìa, anh ta đúng là một tên khốn nạn, không hề xem trọng bạn gái một chút nào cả, bạn gái anh ta có lên giường với bạn thân anh ta cũng là đáng đời!”
Sở Dung Triết căng thẳng: “…”
Một lúc sau, cô lại nói tiếp: “Trời ạ, căng thẳng quá đi mất… nam chính đi bắt gian rồi…”
“…” Sở Dung Triết đầm đìa mồ hôi, trái tim anh ta đập thình thịch như thể nam chính trong bộ phim đến bắt gian mình vậy…
“Ôi ha ha… đúng rồi! Nữ chính đừng sợ, phải cắm sừng nam chính đi…”
“…”
Bàn tay cầm bắp rang bơ của Sở Dung Triết bắt đầu run lẩy bẩy, anh ta kéo nón xuống, hết nhìn trái rồi lại nhìn phải…
Đột nhiên!
Dây thần kinh của anh ta rung lên hệt như trông thấy cái gì vậy!
Hình như anh ta nhìn thấy có một người giống hệt như mình ngồi ở hàng ghế thứ ba bên trái, đã vào rạp chiếu phim mà vẫn còn đeo kính đen!!
Anh hít một hơi khí lạnh!
Anh tháo cặp kính đen xuống theo quán tính, muốn nhìn cho rõ mặt mũi của người đeo kính đen ấy…
Nhưng nào ngờ người đó lại nhìn bọn họ trân trân…
“Ối…”
Bộp.
Bắp rang đổ đầy đất.
“Sao thế? Dung Triết?” Cố Hạnh Nguyên quay đầu lại nhìn bắp rang rơi vãi đầy sàn.
Sở Dung Triết nhanh chóng quay đầu đi, lần này xong đời
Anh ta nói, lá gan run run rẩy rẩy: “Ôi… đột nhiên tôi có nhu cầu gấp, tôi phải đi vệ sinh một chuyến, Hạnh Nguyên, cô cứ từ từ mà xem ha…”
Sở Dung Triết vừa nói vừa nhảy dựng lên như lửa cháy sém mông, cơ thể cao ráo của anh ta khom lại, nhanh chóng chạy vụt ra ngoài…
Cố Hạnh Nguyên sững sờ nhìn dáng người chạy biến nhanh như chớp ấy: “Ruột của người này bị sao thế? Gấp đến mức này à…”
Sở Dung Triết vừa chạy ra khỏi rạp chiếu phim…
Đột nhiên có vài gã vệ sĩ mặc quân phục bao vây anh ta lại!
“Cậu hai Sở, đắc tội rồi!”
Rồi kéo anh ta vào nhà vệ sinh…
“Á á! Mấy người lớn gan thật! Có biết tôi là ai hay không mà vô lễ thế…”
Sở Dung Triết hoang mang thốt lên, ôi, vệ sĩ áo đen của anh ta đâu rồi?
Cũng có thể nhìn thấy rõ ràng là…
A a a, một đám thùng cơm vô dụng đó không đánh lại vệ sĩ mặc quân phục
Sở Dung Triết bị những gã vệ sĩ mặc quân phục lôi vào trong nhà vệ sinh.
Lúc bây giờ, mấy bị khách đi vệ sinh đều bảo: “Ối… sợ đến muốn tè ra quần…”
“Cút ra ngoài hết!”
Chẳng bao lâu sau, một người đàn ông mặc áo khoác đen đi vào như quỷ hồn…
Ầm!
Cánh cửa nhà vệ sinh nam đã bị khóa lại rồi!
Sở Dung Triết cười gượng gạo, sống lưng anh ta lạnh buốt.
Người đàn ông áo đen lấy khăn tay trẳng ra, đôi mắt bên dưới lớp mắt kính thóang có vẻ lạnh lùng.
Rõ ràng là người ấy không thích nơi này…
“Ha ha… Bắc Minh Nhị…” Sở Dung Triết nhún vai: “Sao cậu lại ở đây?”
Bắc Minh Thiện tháo kính đen xuống, nhìn Sở Dung Triết trân trân, ánh mắt trở nên hung ác.
Giọng nói của anh ta rất đỗi uể oải, nhưng lại có vẻ bình tĩnh trước khi giông gió kéo đến: “Cậu có thể đến đây thì sao tôi không thể?”
Trên thực tế, anh muốn nắm hành tung của Cố Hạnh Nguyên là một chuyện hết sức dễ dàng!
Chỉ có điều không ngờ rằng cô ấy bảo hẹn hò với Sở Dung Triết, thế mà lại nói thật!
“Ôi, mọi chuyện không giống như những gì cậu nhìn thấy đâu…”
“Thế nào?” Bắc Minh Thiện lạnh lùng.
“…Tôi, tôi có thể giải thích…” Sở Dung Triết cảm thấy chuyện oan nhất trên đời này, chính là chưa kịp làm gì đã bị bắt gian rồi!
“Giải thích sao cậu lại đi xem phim ba xu ‘Tôi và bạn gái của bạn thân lên giường rồi’ với bạn gái của bạn thân à?
Sở Dung Triết cười gượng: “Tôi… ha ha, Bắc Minh Nhị, cậu đừng kích động… tôi thật sự bất đắc dĩ lắm mới phải làm thế… huống hồ chi vết thương của cậu còn chưa lành, tức giận không tốt cho sức khỏe…”
Sở Dung Khiết chỉ và băng gạc trên trán Bắc Minh Thiện.
Bốp!
Một nắm đấm giáng mạnh vào bụng anh ta.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...