"Chi Lâm, thật ra em trách anh đối xử quá tốt với em và Dương Dương...
Có lẽ kiện tụng này làm cho em thấy rõ bản thân, em mất đi Dương Dương là vì em thật sự không xứng làm mẹ, so với Bắc Minh Thiện thì anh ta thật sự có thể cho bọn nhỏ một tương lai chắc chắn...
Mà hiện tại em không có gì cả, em chỉ có bảo bối còn sót lại trong bụng, em không còn gì có thể chiến đấu với anh ta cả...
"
"Hạnh Nguyên, em muốn làm gì? Em đừng làm anh sợ!" Vân Chi Lâm sửng sốt, Cố Hạnh Nguyên càng bình tĩnh thì anh ta càng cảm thấy hoảng sợ.
Cố Hạnh Nguyên lắc đầu, cười nhạt một tiếng: "Em chỉ cảm thấy mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi một chút."
"Anh hiểu rồi! Em có thể nghỉ ngơi nhưng không được làm chuyện ngốc nghếch!" Vân Chi Lâm vội vàng đứng lên: "Vụ kiện thua thì chúng ta còn có thể kháng án! Mấy ngày nay anh vẫn luôn tìm lỗ hổng trong vụ kiện này, chúng ta còn có cơ hội xoay chuyển...
"
"Chi Lâm, cho dù." Cố Hạnh Nguyên thở dài một hơi: "Cho dù Dương Dương quay lại bên cạnh em thì em phải làm thế nào? Mang theo đứa bé rửa chén qua ngày sao? Mấy năm nay, cuộc sống của em lung tung lộn xộn...
Có lẽ Bắc Minh Thiện đúng, Dương Dương xứng đáng với thứ tốt hơn, huống hồ, Trình Trình có Dương Dương làm bạn cũng sẽ vui vẻ hơn nhiều...
Em đã nghĩ kỹ, không thể ích kỷ như vậy...
Mà đứa bé trong bụng em nhất định cực khổ tiếp tục đi theo em...
"
"Hạnh Nguyên..." Vân Chi Lâm luống cuống tay chân vòng qua bàn làm việc, đi đến trước mặt Cố Hạnh Nguyên, ngón tay vò đầu: "Em định từ bỏ bọn nhỏ sao..."
Cố Hạnh Nguyên mím môi, lúm đồng tiền như hoa, lắc đầu: "Không, em chưa từng nghĩ tới từ bỏ."
"Nhưng em..." Vân Chi Lâm bỗng nhiên cảm thấy mình không hiểu Cố Hạnh Nguyên: "Dáng vẻ này của em khiến anh cảm thấy hoảng sợ...
"
Cố Hạnh Nguyên thở sau: "Chi Lâm, cảm ơn anh đã chăm sóc cho em và Dương Dương những ngày qua, nhưng em không thể dựa dẫm vào anh...
"
"Không ——" Vân Chi Lâm sợ hãi cắt ngang lời cô nói, nắm chặt tay cô: "Hạnh Nguyên, em có ý gì? Không thể dựa dẫm vào anh?"
"Chi Lâm, buông tay ra, được không?" Cô vô cùng bình tĩnh, trong đôi mắt đầy ánh sáng.
"Anh không buông, không buông..."
"Anh như vậy thì em rời đi cũng không yên tâm..."
"Em rời đi?" Vân Chi Lâm sửng sốt một chút: "Vì sao phải rời đi? Em biết không ngại quan hệ của em và Bắc Minh Thiện, em biết anh không ngại em có con, em biết anh không để bụng những chuyện đó..."
Lúc này, Vân Chi Lâm khóc, khóc giống như đứa bé...
Cô lạnh nhạt lắc đầu, rút tay ra, nhẹ nhàng lau nước mắt cho Vân Chi Lâm: "Chi Lâm, thật ra trong lòng anh biết rõ hơn em, chúng ta mãi mãi không thể là người yêu, đúng không?"
"Hạnh Nguyên...
"
Cổ họng Vân Chi Lâm nghẹn ngào, nước mắt của đàn ông chảy xuống.
Cuối cùng, anh ta chỉ có thể trơ mắt nhìn Cố Hạnh Nguyên rời đi...
Có lẽ cô nói đúng, từ khi anh ta biết được cô là người phụ nữ của Bắc Minh Thiện thì đã xác định hai người không thể làm người yêu...
Từ đầu đến cuối anh ta đơn phương mơ một giấc mơ.
Chỉ thế thôi...
Bầu trời đêm đầy sao.
Sau khi Bắc Minh Thiện thắng kiện, đa số thời gian trong nhà Bắc Minh có bầu không khí đông cứng, mây đen bao phủ.
Vô cùng yên tĩnh.
"Cậu chủ nhỏ Trình Trình, cậu chủ nhỏ Dương Dương, cầu xin hai người đừng tuyệt thực nữa..." Quản gia Vương đã khuyên đến miệng mọc thành kén, vẫn không khuyên nổi hai cậu chủ nhỏ.
Trình Trình yếu ớt nằm trên giường, môi tái nhợt.
Dương Dương trợn mắt, lần này mặc kệ bụng đói kêu lên nhưng cậu nhóc rất kiên quyết: "Không có mẹ thì chúng tôi chết đôi còn hơn!"
Ông cụ Bắc Minh là Bắc Minh Chính và Giang Tuệ Tâm canh giữ ở ngoài cửa phòng, lại vội vừa lo.
"Bác sĩ Trần có tới không! Mau đi thúc giục! "Giang Tuệ Tâm nói.
"Bà chủ, bác sĩ Trần nói trên đường kẹt xe nên sẽ đến trễ một chút."
"Vậy Thiện đâu? Không thông báo sao?"
"Cậu hai...
Không gọi được cho cậu hai..."
Ông cụ Bắc Minh tức giận đến mức bốc khói: "Thằng khốn! Tên nhóc thối đó giành lại đứa bé rồi mặc kệ sao!"
"Nhưng, vậy phải làm sao bây giờ, nếuTrình Trình và Dương Dương tiếp tục không ăn uống cũng không phải là cách...
" Giang Tuệ Tâm không đành lòng nói, bọn nhỏ được như ý nguyện trở lại nhà họ Bắc Minh, nhưng trái tim lại trên người của mẹ tụi nó...
Ông cụ Bắc Minh cau mày im lặng một lúc lâu, rốt cuộc đưa ra quyết định ——
"Tuệ Tâm, bà mời Cố Hạnh Nguyên đến đây, để cô ta thuyết phục hai đứa nhỏ."
Giang Tuệ Tâm ngẩn ra: "Nhưng..."
"Đừng do dự! Làm theo lời tôi nói!"
Trình Trình và Dương Dương tuyệt thực nên Giang Tuệ Tâm không còn cách nào khác, vẫn đi tìm Cố Hạnh Nguyên.
Lúc này, Cố Hạnh Nguyên đã chuẩn bị xong hành lý.
"Cô..." Giang Tuệ Tâm hiển nhiên bất ngờ, nhìn hành lý của cô và căn phòng dọn dẹp sạch sẽ: "Cô muốn rời khỏi đây?"
Cố Hạnh Nguyên sửng sốt một chút, sau đó nhún vai: "Phải.
Như bà mong muốn."
"..." Trong lòng Giang Tuệ Tâm có chút phức tạp, bà từng muốn Cố Hạnh Nguyên rời đi, nhưng đến lúc này: "Cô nỡ bỏ Trình Trình và Dương Dương sao?"
Cố Hạnh Nguyên khẽ cười một tiếng, hỏi ngược lại: "Bà Bắc Minh sẽ cho tôi có cơ hội không nỡ bỏ sao?"
Giang Tuệ Tâm nghẹn lời.
Cố Hạnh Nguyên chợt xoay người, lại thu dọn hành lý.
Giang Tuệ Tâm im lặng, cuối cùng vẫn mở miệng: "Sau khi hai đứa nhỏ biết cô thua kiện thì tuyệt thực mấy ngày, nếu tiếp tục như vậy thì tôi sợ bọn nhỏ sẽ xảy ra chuyện...
"
Cơ thể Cố Hạnh Nguyên run lên.
Giang Tuệ Tâm lại tiếp tục nói: "Tôi hy vọng cô giúp tôi khuyên nhủ hai đứa nhỏ, dù sao đi theo nhà họ Bắc Minh còn hơn sống cực khổ với cô."
Cố Hạnh Nguyên đưa lưng về phía Giang Tuệ Tâm, cô cắn môi, trái tim xiết chặt lại: "Được, tôi sẽ khuyên nhủ bọn nhỏ...
"
Nhà Bắc Minh.
Cố Hạnh Nguyên không ngờ gặp lại hai bảo bối của mình trong hoàn cảnh này...
Hai đứa nhỏ đều gầy, trong trí nhớ của cô, vẻ mặt hai anh em sáng láng, bây giờ lại gầy gò tái nhợt...
"Trình Trình...
Dương Dương..." Cô nghẹn ngào gọi một tiếng, rốt cuộc không nhịn được rơi nước mắt.
"Hu hu...
Mẹ..."
"Hức hức...
Mẹ..."
Hai đứa nhỏ chạy vào lòng cô khóc lóc...
"Có phải mẹ không cần Dương Dương nữa đúng không, vì sao mẹ không đưa Dương Dương đi..." Dương Dương luôn vui vẻ hoạt bát, chưa bao giờ đau lòng như thế.
"..." Trình Trình im lặng dựa vào lòng mẹ khóc nức nở, trong lòng buồn bã.
"Đứa bé ngốc, sao mẹ không cần Dương Dương chứ?" Hai mắt Cố Hạnh Nguyên đẫm lệ, cười nhéo mũi nhỏ của Dương Dương: "Chỉ là mẹ cảm thấy mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi một chút.
Cho nên Dương Dương đi theo ba được không?"
"Hu hu, Dương Dương không muốn ở với ba người chim đó, Dương Dương muốn nghỉ ngơi với mẹ..." Dương Dương chơi xấu vùi vào lòng mẹ.
Cố Hạnh Nguyên hít mũi: "Đứa bé ngốc, con không thể thông cảm cho mẹ một chút sao? Mấy năm nay mẹ mang theo con rất vất vả!"
"...Mẹ vất vả sao..." Dương Dương mong chờ chảy nước mắt.
"Đúng vậy! Mẹ rất vất vả, Dương Dương có thể nghe lời một chút, ngoan ngoãn đi theo ba trước, để mẹ lười biếng một chút được không?"
"Nhưng không có mẹ, Dương Dương sẽ rất cơ đơn và mất mát..."
"Đứa bé ngốc, còn có Trình Trình ở đây, sao Dương Dương sẽ cô đơn và mất mát chứ đâu?" Cố Hạnh Nguyên cưng chiều ôm Dương Dương, sau đó dịu dàng nhìn Trình Trình, hy vọng nhóc sẽ hiểu nỗi khổ của cô: "Trình Trình đồng ý với mẹ, chăm sóc tốt cho em trai được không?"
Trình Trình mím môi, cố nén nước mắt, nghẹn ngào nói: "Mẹ nghỉ ngơi xong thì còn đến tìm chúng con không?"
Câu này chạm vào trái tim Cố Hạnh Nguyên: "Đương nhiên! Mẹ nhất định sẽ đến tìm hai đứa!"
"Ngoắc tay!" Trình Trình đưa ngón tay nhỏ ra.
"Con cũng muốn!" Dương Dương rơi nước mắt, cũng vươn ngón tay nhỏ ra.
Cố Hạnh Nguyên đưa tay, dịu dàng ngoắc tay với hai anh em: "Trình Trình và Dương Dương phải đồng ý với mẹ ngoan ngoãn nghe lời, ăn cơm, cố gắng học tập, hai anh em phải yêu thương nhau, đối xử tốt với đối phương, mỗi ngày phải vui vẻ hạnh phúc được không?"
"Mẹ cũng phải đồng ý với tụi con, nghỉ ngơi xong rồi thì phải nhanh chóng tới tìm chúng con..."
"Mẹ nhất định phải đón Dương Dương trở về...
Dương Dương chán ghét ba người chim..."
"Được..."
Từ đó về sau, hai anh em mong chờ mẹ nghỉ ngơi xong sẽ tới tìm bọn họ, nhưng không ngờ đợi một năm lại một năm nữa...s
Bắc Minh Thiện lảo đảo ra khỏi quán bar.
Anh đã không nhớ rõ đây là đêm bao nhiêu chật vật như thế...
Hình Uy vội vàng bước xuống xe, đi tới đỡ anh: "Chủ nhân, bà chủ vừa gọi điện thoại tới nói hai cậu chủ nhỏ đã chịu ăn cơm."
Thần kinh Bắc Minh Thiện kéo căng, giọng điệu vẫn lạnh nhạt như cũ: "Thật sao?"
"Đúng vậy.
Phu nhân còn nói là vì mời cô Cố qua đó mới khuyên được hai cậu chủ nhỏ."
Bắc Minh Thiện dừng bước!
Con ngươi lập tức sắc bén: "Khốn nạn! Ai cho cô ta cái quyền này, cho phép cô ta đi gặp đứa bé chứ?!"
Hình Uy khẽ thở dài, giống như đoán được chủ nhân sẽ tức giận như thế: "Chủ nhân, bà chủ sợ anh trách cứ nên mới thông báo cho anh một tiếng."
"Đây là tiền trảm hậu tấu!" Bắc Minh Thiện đầy mùi rượu.
"...Bà chủ nói cho dù chủ nhân muốn trách, chỉ sợ cũng không có ý nghĩa gì.
Bởi vì cô Cố định lên máy bay vào đêm nay rời khỏi thành phố A." Hình Uy bình tĩnh kể lại sự thật này.
Bắc Minh Thiện bản năng nắm chặt tay lại!
Con ngươi lướt qua bất ngờ, còn có...
Ngay cả anh cũng không biết rõ cảm xúc đó, sau đó cắn răng gầm nhẹ ——
"Cô ta chuẩn bị phủi mông đi luôn sao!"
"Chủ nhân, bà chủ nói trước khi cô Cố rời đi, hy vọng anh đối xử tốt với hai đứa nhỏ."
"Đáng chết! Cô muốn nói gì thì sao không tự mình nói với tôi?!"
Hình Uy thở dài: "Chủ nhân, anh cho rằng với thái độ này của anh, cô Cố có thể bình tĩnh nói chuyện với anh sao?"
Bắc Minh Thiện ngẩn ra, lại bực bội đẩy Hình Uy ra, lảo đảo đi đến bên cạnh xe: "Mẹ nó tôi có thái độ gì? Cô ta còn muốn tôi thế nào? Muốn tôi ăn nói nhỏ nhẹ cầu xin cô ta đừng đi sao? Hình Uy, cậu cảm thấy có khả năng sao!"
Không ngờ Hình Uy liếc anh một cái: "Chủ nhân, ở tòa án anh lại tàn nhẫn đả kích cô Cố như thế, hơn nữa còn cướp cậu chủ nhỏ Dương Dương, cho dù anh ăn nói nhỏ nhẹ cầu xin cô Cố đừng đi, chỉ sợ cũng không có khả năng...
"
"Cậu...
Khốn nạn!" Bắc Minh Thiện trừng mắt nhìn Hình Uy, thằng nhóc này muốn anh tức chết sao!
Hình Uy hơi cúi đầu: "Cậu chủ, nếu Hình Uy có chỗ mạo phạm thì mong chủ nhân tha thứ.
Nhưng Hình Uy có mấy lời không nói không được, chủ nhân có bệnh thích sạch sẽ, trong mắt không chứa được hạt cát, càng không thể chịu đựng bị người ta lừa gạt và vứt bỏ..."
"Mẹ nó, ai nói tôi bị vứt bỏ!" Bắc Minh Thiện nổi giận đùng đùng rống lên.
"...Chủ nhân, ngày đó cô Cố vứt bỏ anh, lựa chọn cậu chủ Trình Trình bay đến châu Úc, thậm chí anh phá nát một bức tranh đầy tâm huyết, Hình Uy biết anh thật sự tức giận..."
"Mẹ nó không phải là vứt bỏ!" Anh ảo não gầm nhẹ một tiếng: "Cô ta muốn cùng Bắc Minh Diệp Long cao chạy xa bay!"
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...