Nhiệm Vụ Sinh Đẻ




Huống hồ vẻ mặt của cô khi rúc vào lòng Vân Chi Lâm hôm ấy lại càng như lửa cháy đổ thêm dầu!

Nếu không phải tòa án triệu tập chỉ sợ là sẽ không thể ép người phụ nữ ấy ra mặt!

Anh nhìn thoáng qua ông cụ cùng Giang Tuệ Tâm: “Dì Tâm, ngày mai dì hãy giao bản hợp đồng mà năm xưa người phụ nữ ấy từng ký cho Hình Uy, ngược lại con muốn xem xem cô ta làm thế nào để thắng được vụ kiện này!"

Hôm sau.



Xe của Bắc Minh Thiện vừa chạy vào tầng hầm đỗ xe của tòa nhà Bắc Minh thị thì một bóng dáng quen thuộc đột nhiên xuất hiện trước mắt anh.



Quả nhiên Cố Hạnh Nguyên đã chờ anh xuất hiện ngay tại vị trí đỗ xe quen thuộc của anh từ trước.



Dừng xe xong, Bắc Minh Thiện lạnh lùng bước xuống, làm như không thấy Cố Hạnh Nguyên, anh lập tức đóng sầm cửa rồi tiến về phía thang máy.



"Từ từ!" Cố Hạnh Nguyên vội vàng tiến lên, chặn anh lại.



Thấy anh vẫn lạnh lùng, tàn khốc, không chút cảm xúc như trước, trái tim cô bất giác cũng đau hơn một chút.



Cô hít sâu một hơi rồi cũng bắt chước dáng vẻ lạnh lùng của anh, mặt không chút cảm xúc cất lời: "Vụ án còn chưa ra tòa, ngày nào tòa án còn chưa tuyên án thì anh không có quyền đưa Dương Dương đi, thưa ông Bắc Minh!"

Ánh mắt lạnh lùng của anh chợt lóe, được lắm, cô vậy nhưng lại gọi anh là ông Bắc Minh một cách xa lạ như vậy!

"Cô cho rằng cô có tư cách ra điều kiện với tôi sao? Hay là cô cảm thấy Vân Chi Lâm có bản lĩnh giúp cô giành lại con?" Bắc Minh Thiện lạnh lùng nhếch mép cười nhào: “Có phải cô ngây thơ quá rồi không, thưa cô Cố?"

Ba chữ “Thưa cô Cố” khiến cho con tim cô bàng hoàng.



Ánh mắt của cô bất chợt ảm đạm nhưng ngay lập tức cô nhìn thẳng vào mắt anh: "Vụ kiện này là do anh khơi mào trước! Có nói gì đi nữa thì tôi cũng sẽ không buông bỏ quyền giám hộ Dương Dương, hơn nữa anh cũng đã có Trình Trình rồi!"

"Vậy thì sao chứ? Chỉ cần là dòng giống của tôi, tôi tuyệt đối không cho phép nó lưu lạc bên ngoài! Năm xưa cô Cố bắt cóc con tôi lẽ ra nên biết sẽ có ngày hôm nay!" Giọng điệu lạnh lùng của anh như thể đang bàn chuyện làm ăn vậy.




Dứt lời, anh lập tức định tiến về phía trước.



Còn cô mặt mày tái nhợt, cắn môi vội vàng đuổi theo: “Vậy rốt cuộc anh muốn như thế nào mới không giành Dương Dương với tôi? Dù gì anh cũng đâu thích thằng bé, đúng không?"

Đột nhiên, anh dừng bước.



Suýt chút nữa là cô đâm sầm vào lưng anh nhưng may mắn à dừng lại kịp lúc.



Anh nhìn cô, lạnh lùng nhướn mày đánh giá cô từ trên xuống dưới: "Tôi không thích thằng bé không có nghĩa là tôi không cần chúng nó! Thích và sở hữu là hai nghĩa khác nhau!"

Sở hữu?

Anh lại còn nói anh chỉ muốn sở hữu đứa nhỏ thôi sao?

"Bắc Minh Thiện!" Cô bị anh chọc giận: “Trình Trình đi theo anh đã rất không hạnh phúc rồi, chẳng lẽ anh còn muốn cướp đi sự ngây thơ chất phác của Dương Dương sao? Anh là một kẻ kỳ quái còn chưa đủ sao, hà cớ gì anh còn muốn bộn trẻ cũng giống như anh?!"

"Kỳ quái?" Mắt anh xẹt qua một tia sáng lạnh, anh khẽ nhíu mày, lạnh lùng tàn khốc nhìn người phụ nữ trước mặt…

"Cô đừng cố gắng khiêu chiến giới hạn cuối cùng của tôi! Biết sao không, Cố Hạnh Nguyên, tôi chưa từng vì chuyện cô là mẹ ruột của hai đứa nhỏ mà cảm thấy vui vẻ, ngược lại còn cảm thấy nực cười vì lúc trước từng làm những chuyện ngu xuẩn vì cô! Vì đứa bé mà tiếp cận tôi, một kẻ khốn nạn, đê tiện, cặn bã như lời cô nói, cô có cảm thấy ghê tởm không?

Quả thật, lúc này đây, khi nhớ lại những lời cưng chiều cô, thương cô, yêu cô, muốn cô ấy, tôi cảm thấy chúng rất ghê tởm! Tại sao tôi lại cho rằng một người phụ nữ tình nguyện đẻ thuê cho một người đàn ông xa lạ lại có thể cam tâm tình nguyện trở thành người phụ nữ của tôi chứ? Có lẽ thứ cô cần là tiền mới đúng, buồn cười thay khi tôi yêu chiều cô hết mực nhưng lại chưa từng cho cô tiền!

Mà tôi cũng không vì tự dưng có thêm một đứa con mà vui sướng đâu, giống như cô nói, loại người như tôi không thích có con, một đứa, hai đứa hay nhiều đứa đối với tôi mà nói cũng chỉ là con số mà thôi! Nhưng tôi lại thích con của tôi giống tôi, sống một cuộc đời không hạnh phúc!"

Đồng tử cô chợt co rút, từng lời nói của anh chẳng khác nào mũi dao lạnh lẽo khoét vào tim cô, đâm vào tận xương tủy.



Cô bật cười, một giọng cười chế giễu: "Quá khứ của tôi thật sự khiến anh ghê tởm vậy sao? Vậy còn anh? Anh không phải cũng giống như tôi tìm một cô gái để thuê cho mình sao? Dựa vào cái gì mà người phụ nữ sinh con cho anh lại bị anh chê là dơ bẩn còn anh lại tự khiên mình là cao thượng như vậy chứ? Bắc Minh Thiện, anh hoàn toàn là một kẻ tiêu chuẩn kép, anh là loại người xem thường phụ nữ từ tận xương tủy! Nhưng bất luận thế nào đi nữa tôi cũng sẽ không từ bỏ Dương Dương! Tôi cần Dương Dương! Chỉ cần Dương Dương thôi!"

Ánh mắt thâm thúy của anh lóe lên một tia sắc lạnh: “Vậy tôi sẽ chống mắt lên xem, hãy bảo gã Vân Chi Lâm của cô phô bày hết bản lĩnh thật sự đi! Đừng làm cho tôi chê cười!"

Vừa dứt lời anh lập tức sải bước vào thang máy.



Cố Hạnh Nguyên sững sờ nhìn theo bóng lưng anh, hai mắt nhạt nhòe.




Hai người họ tại sao lại trở thành thế này?

Ban đêm.



Trong quán bar, lại có người uống rượu.



Bạch Điệp Quý ngồi trước quầy bar, lạnh lùng lau chùi chai rượu quý.



Tuần trước anh ta đã làm một trận với Bắc Minh Thiện, vết bầm tím vẫn còn chưa hết.



Nhìn chằm chằm gã đàn ông đang điên cuồng nốc rượu, Bạch Điệp Quý rốt cuộc ngồi không yên, đang định lại đó…

"Ôi chao, lão Bạch, anh bình tĩnh, bĩnh tĩnh đi mà!" Sở Dung Triết vội vàng ngăn cản Bạch Điệp Quý.



"Cậu Sở, anh ấy lại muốn đánh một trận nữa à! Biết rõ tôi vẫn còn tức anh ta vậy mà vẫn chạy tới quán tôi uống rượu!"

"Được rồi được rồi! Anh cứ coi như hormone của anh ấy mất cân đối, thông cảm một chút ha!"

Sở Dung Triết khuyên bảo lão Bạch để anh ta không lại gần, sau đó tự mình ngồi xuống cạnh Bắc Minh Thiện, tiện tay cầm lấy chén rượu nốc vào mồm…

"Ai ya, sao rượu lại nóng như vậy chứ!"

Mới uống hai ngụm rượu, Sở Dung Triết liền chịu hết nổi vậy mà anh chàng Bắc Minh Thiện này lại dốc hết cả bình?

Sở Dung Triết vỗ vai cậu hai Bắc Minh, thở dài một hơi: "Tôi nói này cậu hai Bắc Minh, chuyện của anh tôi cũng nghe được loáng thoáng.

Nhưng tôi vẫn phải thật lòng chúc mừng anh vì rốt cục anh cũng tìm lại được đứa con đã thất lạc bấy lâu..."

Cạch!


Chén rượu bị dằn mạnh xuống mặt quầy bar.



Bắc Minh Thiện say khướt, sắc mặt nặng nề đột nhiên quay sang, đôi mắt hút hồn nhìn chằm chằm Sở Dung Triết: “Chúc mừng? Cậu chút mừng tôi cái mẹ gì? Cậu có biết là tôi cảm thấy nó phiền muốn chết không hả!"

Sở Dung Triết nắm chén rượu nhún vai, cười cười: “Cậu phiền cái lông á? Lần trước khi cậu nằm viện, đã biết tình yêu là gì, sao rồi, lần này có cần anh đây dạy cho cậu biết cái gì gọi là tình thân không?”

Vừa nhắc đến lý luận tình yêu sởn tóc gáy của Sở Dung Triết, sắc mặt của Bắc Minh Thiện lại càng lạnh lẽo!

"Cút! Bớt dốt mà còn nhờ con mẹ nó đi!"

"Ha ha, đừng có gắt gỏng vậy mà! Có phải mấy tháng nay Nguyên không cho cậu thỏa mãn nên cậu thiếu thốn không?" Sở Dung Triết nhướn mày, tròn mắt cười hè hè nói: “Có điều nói đi cũng phải nói lại, thật sự không ngờ Nguyên lại là mẹ của con trai cậu...

Ai, thảo nào tôi có làm gì cô ấy cũng không chịu chấp nhận tôi..."

Mắt Bắc Minh Thiện chợt lóe, anh nắm chén rượu lên, nốc cạn một hơi rồi buồn rầu gằng giọng: "Đừng có nhắc đến người phụ nữ đó với tôi nữa!"

Sở Dung Triết nhếch miệng: “Chật! Anh đúng là một thằng quái vật! Đổi lại là thằng khác nếu biết người phụ nữ của mình cũng chính là mẹ của con mình, không biết đã vui đến mức cứ thế mà động phòng hoa chúc chứ làm gì chau mày đau khổ như anh, trông chẳng khác nào mấy ông già sắp chết! , sầu mi khổ kiểm đắc rất giống đã chết lão ba dường như! À , đương nhiên ý của tôi không phải nói đến bác Bắc Minh đâu.



Bắc Minh Thiện nhíu mày, mãi một lúc sau, anh mới phun ra một ngụm rựu: "Cậu Sở, tôi cứ nghĩ mãi! Tôi rất để tâm con mẹ nó đến chuyện này!"

"Sao thế, để tâm chuyện cô ấy gạt cậu à! Hay để tâm chuyện hóa ra cô ấy là người phụ nữ đẻ thuê?"

"..." Bộ mặt thường ngày đơ như cây cơ của Bắc Minh Thiện giờ đã đỏ bừng, sưng tấy lên vì say rượu, một người khó lộ ra khuôn mặt u sầu như anh, giờ phút này có thể dùng mây đen mù sương để hình dung...



Sở Dung Triết thở dài rồi choàng vai Bắc Minh Thiện: “Chúng ta là anh em với nhau nên tôi hiểu! Mùi vị bị phụ nữ lừa gạt rất khó chịu, huống chi cứ nghĩ đến chuyện người phụ nữ của mình từng vì tiền mà đi đẻ mướn cho đàn ông, trong lòng lại càng khó chịu hơn! Mà anh lại là một người cuồng sạch sẽ nên hiển nhiên là anh lại càng để tâm đến chuyện này! Nhưng cậu ngốc vừa thôi, đối tượng đẻ thuê của Nguyên là cậu mà, đồ ngốc!"

"..." Bắc Minh Thiện nhíu chặc mày, giữ chặc ly rượu: “Nếu lỡ người đó không phải tôi mà là người khác thì có phải cô ấy cũng tình nguyện không? Ví dụ như...

Bắc Minh Diệp Long? Hay là Vân Chi Lâm?"

"Bắc Minh Diệp Long thì nhất định là sẽ tình nguyện rồi..."

"...

!" Ánh mắt của một nào đó như biến thành phi đao bay tới!

"Chậc, hà hà, tôi là ăn ngay nói thật mà thôi! Dù sao Bắc Minh Diệp Long cũng là mối tình đầu của người ta, lại đẹp trai, trắng trẻo, nếu năm đó Diệp Long không nghèo thì anh cho rằng ai sẽ thèm để ý đến một ông chú như anh chứ?”

"Cậu Sở!" Người nào đó phùng mang trợn mắt cảnh cáo!

"Ái chà, được rồi, tôi cũng có nghe qua về tên nhóc Vân Chi Lâm, là thằng con xấu xa của Vân Thân Nghiêu, đương nhiên không giàu bằng cậu...

Nhưng người ta hơn cậu ở chổ ăn nói ngọt ngào, dịu dàng, nên có duyên với phụ nữ hơn cậu nhiều, còn cậu thì vừa mở miệng là ăn nói độc địa...

Chà chà…"

"Sở Dung Triết!" Người nào đó sắp phát tát đến nơi rồi.




"Được rồi! Quay lại vấn đề chính nhé, cậu bây giờ đã thắng người ta một ván rồi, cậu còn rối rắm cái gì nữa?"

"Cô ấy biết rõ mình là mẹ của con tôi thì lẽ ra không nên bỏ trốn cùng Bắc Minh Diệp Long!"

"Chà chà, thím hai mang theo cháu trai bỏ trốn, sao nghe cứ vô lý thế nào ấy nhỉ..."

"Sở Dung Triết, hôm nay cậu tới đây là để chọc vào nỗi đau con mẹ nó của tôi đúng không?!" Người nào đó đã nổi trận lôi đình.



"Ha ha… Đừng nóng đừng nóng…" Sở Dung Triết trấn an cười nói: “Cậu phải hiểu, người ta gặp đến trước còn cậu chỉ là kẻ đến sau!”

Kẻ đến sau mà Sở Dung Triết nói chỉ là một cách ví von mờ nhạt nhưng lại ấn định sự xem thường trong đó!

"..." Người nào đó im lặng một lúc lâu, gương mặt anh tuấn tỏ rõ sự bực bội: “Cậu Sở, cậu không hiểu đâu…”

"Còn cần phải hiểu sao?" Sở Dung Triết trừng mắt: “Thật không biết anh bị chạm dây thần kinh nào mà đi kiện nữa? Tức quá hóa rồ sao? Cần gì phải giành chứ? Có được cả mẹ lẫn con thì mọi người cùng vui vẻ rồi!”

"Biến mẹ nó cái sự vui mừng của cậu đi, tôi không vui, được chưa!" Bắc Minh Thiện nói xong, lại nốc một ngụm rượu.



Sở Dung Triết thở dài lắc đầu, giơ chén rượu lên cùng anh chạm cốc: “Có phải anh vẫn còn khúc mắc chuyện năm xưa không? Tựa như bài hát ‘Trăng treo đáy nước’ mà Nguyên từng hát, trong lòng mỗi người đều khắc sâu một bóng hình không cách nào có được, nhưng anh hai Bắc Minh này, đã mười năm rồi, anh nên học cách buông bỏ đi thôi…”

Bắc Minh Thiện lại một mình uống một ngụm rượu buồn.



Sau một lúc lâu.



Anh mới giãn mày, thản nhiên lắc đầu: "Không phải là tôi không bỏ xuống được, cậu cũng nói, mười năm rồi, đã sớm cảnh còn người mất.

Lúc trước tôi vẫn còn nhìn thấy cô ấy trong ảo giác...

Cậu Sở, cậu có biết tôi thà ở lại Tây Ban Nha chứ không quay về, tôi thà chưa bao giờ gặp được Cố Hạnh Nguyên...

Như vậy, cuộc sống bình yên của tôi cũng sẽ không rối rắm như bây giờ ..."

Sở Dung Triết gật gật đầu: “Tôi hiểu mà người anh em! Cái cảm giác rối rắm ấy tôi cũng từng trải qua.

Giống như anh đã quen với cuộc sống bình yên như mặt hồ, quen kiểm soát mọi thứ rồi thì bỗng một ngày, mọi chuyện bất ngờ xảy ra và không nằm trong tầm kiểm soát của anh, anh sẽ lúng túng không biết phải làm gì, thậm chí còn làm rối tung mọi thứ lên ...

Tôi hiểu tất cả những điều này mà..."


.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui