Trong đình nghỉ chân, Thác Bạt Chân mặc trường bào màu lam đậm, vạt áo cùng cổ tay áo thêu bức đồ tiên hạc trên biển mây bằng chỉ bạc rất tỉ mỉ, xứng đôi với đai lưng vàng chạm trổ, đeo ngọc bội xanh biếc màu trúc, thoạt nhìn phong tư tiêu sái hơn người. Quân cờ màu đen trong tay hắn, chậm chạp vẫn chưa hạ xuống.
Lý Mẫn Phong nhìn hắn, khẽ cười nói: “Tam điện hạ còn đang lo lắng tình hình thiên tai sao?”
Trên mặt Thác Bạt Chân có biểu cảm kỳ diệu chợt loé, cuối cùng đặt quân cờ xuống: “Đâu có, chính sự đã có Thái tử chăm lo, ta chỉ làm người rảnh rỗi hưởng phú quý mà thôi.”
Lý Mẫn Phong thản nhiên nói: “Tam điện hạ, người và thần đã tương giao nhiều năm, người cần gì phải giấu giếm thần?”
Thác Bạt Chân không giấu giếm tâm tư bản thân nữa, chỉ cười nhạt, nói: “Mẫn Phong huynh, hình như đã có cách giải quyết tình hình thiên tai rồi?”
Lý Mẫn Phong hạ một quân cờ trắng xuống, thuận miệng nói: “Nói đến nói đi vẫn chỉ là khai thương mở lương khố, lỗ tai bệ hạ sắp đóng kén đến nơi rồi.”
Thác Bạt Chân gật đầu, cười nói: “Đúng thế, phụ hoàng hai ngày nay triệu tập đám quan lại mắng mấy lượt, ra lệnh trong ba ngày phải nghĩ ra thượng sách trị tận gốc tình hình thiên tai, đáng tiếc, vẫn chưa ai có gan hiến kế.”
Có lẽ không phải không dám, mà là ai cũng không nguyện ý đem quyền thế cùng địa vị của mình đi mạo hiểm. Lý Mẫn Phong không nói thẳng ra, chỉ thúc giục: “Tam điện hạ, đến lượt người.”
Thác Bạt Chân không nói gì, ánh mắt lại nhìn về phía sau Lý Mẫn Phong, Lí Mẫn Phong kinh ngạc, quay đầu lại nhìn. Thấy trên hành lang gấp khúc thật dài có hai thiếu nữ, không nói muội muội của hắn vốn dĩ đã xinh đẹp, giờ đây trên người còn có thêm khí chất điềm tĩnh dịu dàng, quả thật là đi đến đâu, cảnh vật xung quanh đều phải thất sắc. Khiến Lý Mẫn Phong bất ngờ là thiếu nữ nhỏ tuổi hơn đi bên cạnh Trường Nhạc, vẻ ngoài tuy chỉ thanh tao tú lệ, nhưng lại có đôi mắt xinh đẹp dẫn người chú ý. Nếu như lúc trước, có lẽ Lý Mẫn Phong sẽ thấy muội muội thiếu một chút khí chất như thiếu nữ này, nhưng từ khi trở về phủ, hắn tinh tường cảm giác muội muội càng thêm hoàn mỹ.
Lý Mẫn Phong vội quay lại nhìn Thác Bạt Chân, quả nhiên, trong ánh mắt đối phương hiện lên một tia dao động.
Trong lòng Lý Mẫn Phong cười thầm, trên đời này không có nam nhân nào nhìn thấy muội muội mình không động tâm, dù Thác Bạt Chân tính cách lạnh lùng, cũng chỉ là một nam nhân tầm thường. Hắn nhíu mày nói: "Trường Nhạc muội đúng là biết chọn thời gian, sớm không đến muộn không đến, lại đến ngay lúc này, làm hại Tam điện hạ quên cả chơi cờ!"
Hán Hoa nhìn Thác Bạt Chân, gật đầu cười nói: "Có việc trì hoãn nên đến chậm, Trường Nhạc lấy trà thay rượu, tạ tội với Tam điện hạ."
Thác Bạt Chân đứng dậy, ánh mắt khẽ lướt qua thiếu nữ đứng bên cạnh, rồi mỉm cười ôn hòa với nàng:
"Thế sao được, Đại tiểu thư xinh đẹp thanh thoát như bạch liên, cho dù có phải chờ cả đời, ta cũng cam tâm tình nguyện."
Lời này có chút thâm ý, có điều Hán Hoa vẫn cười dịu dàng: "Đây là Tam muội Lý Vị Ương của Trường Nhạc."
Lần này, ánh mắt của Thát Bạt Chân mới dừng lại trên người Lý Vị Ương, vừa vặn đụng phải ánh mắt của thiếu nữ. Ngay tại lúc hai ánh mắt chạm nhau, trên khuôn mặt bình tĩnh đến dị thường của nàng đột nhiên hiện ra vẻ tươi cười, hàm răng trắng bóng, con ngươi chợt sáng, nụ cười tươi sáng lạn dị thường, trong nháy khiến Thát Bạt Chân phải kinh ngạc, tuy nàng ta cười với hắn, nhưng không biết vì sao, hắn lại cảm thấy nàng ta không ưa mình. Nghĩ vậy, Thát Bạt Chân vẫn mỉm cười gật đầu.
Lý Thường Tiếu và Lý Thường Hỉ vừa thấy Hán Hoa tới liền thu mình cúi đầu xuống. Từ cái ngày nàng dẫn theo nô tỳ tới phơi bày kế hoạch tỉ mỉ của Tứ di nương và Lý Thường Hỉ, còn nói Lý Thường Hỉ đã trúng độc. Ba mẹ con Tứ di nương nào còn dám có nhị tâm, âm thầm phối hợp với nàng làm cho nữ chính thất bại một ván.
"Vừa rồi Tam điện hạ lo lắng vì tình hình thiên tai sao?" Hán Hoa vén áo khoác ngồi xuống, ánh mắt đen ẩn chứa sự lo lắng nhìn hắn.
Thác Bạt Chân chìm sâu vào đôi mắt xinh đẹp ấy, vẻ mặt sầu lo gật đầu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...