Nhiệm Vụ Của Vật Hy Sinh

Editor: Ngạn Tịnh.

Giữa không trung, Lê An An dần dần cúi đầu xuống, khiến người không thấy rõ biểu tình của cô ta. Ở phía sau, một vòng ánh trăng sáng ngời mà chói mắt, giống như cho tới bây giờ đều không có gì thay đổi cả.

Bạch Vi đứng ở phía dưới, vẫn không nhúc nhích nhìn chăm chú vào sự biến đổi của Lê An An, sau đó đột nhiên nghe cô ta nói chuyện, giọng nói uyển chuyển êm tai như chim hoàng oanh, ở trong đêm trăng này lộ ra một cỗ mị hoặc khôn kể, khiến người say mê.

Lê An An dần dần ngẩng đầu, đôi mắt đen tối, liếc cũng không liếc nhìn chằm chằm Bạch Vi, "Báo ứng của tôi? Tôi gặp phải báo ứng gì chứ? Sao tôi lại không biết? Biệt thự thì làm sao vậy? Ở trong biệt thự kia, tôi cứu trợ nhiều người như vậy, mỗi ngày bọn họ đều cảm kích tôi, tôi gặp được báo ứng gì chứ, tôi đối xử với bọn họ tốt như vậy, gần như kính dâng tất cả của tôi, vì giúp người khác tất cả đều là tôi cam nguyện! Lương tâm của tôi chưa bao giờ chịu dày vò dù chỉ một ngày! Mà cô thì sao, Thiệu Bạch Vi, cô cũng không giúp bất kỳ ai, ích kỷ đến mức làm người giận sôi, xem lợi ích của bản thân là quan trọng nhất, thời khắc nguy cấp thậm chí có thể vứt vỏ chị em tốt ở chung nhiều năm đến thế, trái lại tôi thật muốn hỏi cô một câu, Thiệu Bạch Vi, cô rốt cuộc có trái tim hay không?"

Biểu tình của Lê An An có chút điên cuồng, ánh mắt của Bạch Vi lại vẫn không có chút thay đổi nào. Cô thật muốn bổ đầu của người phụ nữ này ra xem bên trong rốt cuộc có nơi nào khác người bình thường, bằng không sao vẫn luôn có ý tưởng kỳ cục như thế. Nhưng là cũng càng khiến cô thêm khẳng định ở biệt thự khẳng định đã xảy ra chuyện gì đó, ha ha, còn dám nói Thiệu Bạch Vi vứt bỏ cô ta, là cô ta tự dẫn sói đến, chẳng lẽ cũng kỳ vọng Thiệu Bạch Vi giống như cô ta lấy thân đút sói sao? Thật có lỗi, người ta là người bình thường!

Chỉ là, đây cũng là một ý tưởng đối với Bạch Vi, nếu muốn trả thù người phụ nữ này, thủ đoạn thông thường tuyệt đối không có tác dụng! Vì thế cô khẽ nhúc nhích tinh thần lực, gieo một ám chỉ nho nhỏ xuống, bây giờ là lúc phòng tuyến tâm lý của Lê An An yếu nhất, đúng là thời cơ tốt nhất!

Thấy Bạch Vi không trả lời, Lê An An lại tự nhiên nở nụ cười, sau đó thừa dịp lúc Bạch Vi không chú ý, vận khởi dị năng, lôi kéo Lộ Húc xoay người bỏ chạy.

"Thiệu Bạch Vi, tôi chờ kết cục của cô!"

Bỏ lại một câu như vậy, một trận gió thổi qua, Lê An An cùng Lộ Húc đã không còn bóng dáng.


Bạch Vi cũng không đuổi theo, bây giờ còn chưa đến lúc, cô cũng không gấp. Mầm mống đã gieo xuống, ở thời điểm thích hợp thỏa đáng, nhất định có thể nở rộ ra một đóa hoa xinh đẹp!

Một bên khác, đám người thôn dân Kiều Khẩu còn đang ôm chân la to, mà đám người TRần Phương cũng tỉnh táo lại, vừa mở mắt ra mọi người đều có chút mờ mịt, ai cũng không rõ sao bản thân lại ngủ, thật sự có chút quỷ dị!

Nhưng sau khi bọn họ tỉnh lại, tìm kiếm như thế nào cũng không thấy được Lộ Húc cùng Lê An An, chỉ nhìn thấy ba người Thiệu Bạch Vi, Cố Thời và Chử Kiều đang đứng, điều này làm cho bọn họ không tự giác liền nghĩ đến có phải sau khi bọn họ ngủ say, ba người này đã liên hợp đuổi hai người Lê An An đi rồi hay không. Tâm tư thật ngoan độc, thế nhưng đơn độc đuổi An An cùng Lộ Húc đi, tận thế nguy hiểm như vậy, hai người bọn họ có thể sẽ không sống nổi. Ba người kia thật sự nghĩ An An đi rồi, bọn họ sẽ lấy Thiệu Bạch Vi làm chủ, sai đâu đánh đó sao? Nghĩ cũng thật đẹp, bọn họ căn bản sẽ không để ba người kia thực hiện được, Thiệu Bạch Vi thực lực mạnh mẽ thì có làm sao, bọn họ căn bản không hiếm lạ, người bọn họ tán thành trừ An An ra, sẽ không bao giờ có người thứ hai! Thiệu Bạch Vi? Kiếp sau đi!

Nghe xong đám người Trần Phương oai hùng nói rõ, biểu tình của Bạch Vi, Cố Thời đều đột nhiên trở nên cực kỳ cổ quái. Mà khi nhìn thấy bọn họ chủ động đến đỡ đám người thôn dân Kiều Khẩu, biểu tình của hai người đó càng kỳ quái!

"Thiệu Bạch Vi, những thôn dân kia có phải là cô đánh hay không? Tâm địa của cô thật sự rất độc, bọn họ rốt cuộc làm cái gì đáng để cô ra tay ngoan độc như vậy, có phải là bọn họ ngăn đón không cho cô đuổi An An đi hay không? Tôi biết ngay mà, Thiệu Bạch Vi, tôi nói cho cô biết, đám người chúng tôi cả đời này cũng sẽ không thông đồng làm bậy với cô, chúng ta đi! Đi tìm An An!" Trần Phương lòng đầy căm phẫn nói.

Cảm ơn! Bạch Vi chân thành nói trong lòng, cô nghĩ dịu dàng còn sót lại của cô giành cho đám người này chính là không nói toạc ra, đi đi không tiễn, chúc các người thuận buồm xuôi gió!

"Chờ đã..." Bạch Vi đột nhiên như là nhớ tới cái gì, gọi bọn họ lại.

"Chuyện gì? Thiệu bạch Vi, nếu cô còn muốn trở mặt, cũng đừng đưa ra yêu cầu muốn lên đường cùng chúng tôi gì đó, như vậy chúng tôi sẽ rất buồn nôn!" Trần Phương trào phúng nói.

Toàn bộ thôn dân thôn Kiều Khẩu được bọn họ đỡ đều cúi đầu, biểu tình quỷ dị,


"Không phải, tôi chỉ là muốn nhắc nhở mấy người, nơi đó còn có một người đấy, đừng bỏ người ta lại!" Bạch Vi chỉ Hồng Phong nằm ở bên khác không biết sống hay chết, vứt bỏ đồng đội là hành vi không tốt đâu nha!

"Hừ!" Trần Phương hừ lạnh một tiếng, liền bảo hai người tới đỡ Hồng Phong lên. Khi nhìn thấy hai tay Hồng Phong bị chặt đứt, toàn dân thôn Kiều Khẩu nhất thời rùng mình một cái, tuyệt không dám liếc mắt nhìn Bạch Vi, đầu lại càng cúi xuống dưới. Mà đám người Trần Phương đều là tức giận không chịu được, bọn họ biết khẳng định là Thiệu Bạch Vi đã ra tay, nhưng bọn họ dù liên hợp lại cũng đánh không lại Thiệu Bạch Vi, ả tiện nhân này, bọn họ chờ xem đến rốt cuộc cô ta có thể chết già hay không!

Nhìn đám người Trần Phương dần dần đi xa, Bạch Vi cười tủm tỉm đứng tại cỗ, vẫy vẫy tay với bọn họ. Hy vọng các người có thể thuận thuận lợi lợi tìm được Lê An An nha!

"Bọn họ đi rồi sao?" Giọng nam gần trong gang tấc đột nhiên vang lên.

"Ừm..." Bạch Vi theo bản năng trả lời, đột nhiên cảm thấy sau tay ngứa một cái, sau đó trước mắt liền bắt đầu biến thành từng mảng đen, "Anh..."

Cô thế nhưng thấy Chử Kiều ở bên cạnh cầm một ống tiêm đang tiêm vào tay cô, bên trong còn lưu lại một ít chất lỏng màu lam, ngay cả câu nói đầy đủ cũng chẳng kịp nói, liền ngất đi, hình ảnh cuối cùng chính là nụ cười tủm tỉm biến thái của Chử Kiều, Cố Thời...

Chử Kiều vừa vặn vươn tay đỡ được cô, sau đó mạnh mẽ lùi về sau hai bước. "Phập phập phập---" Nơi ban đầu hắn đứng lập tức bay đến ba cây tên băng, ôm lấy Bạch Vi, Chử Kiều ngẩng đầu nhìn qua, đúng lúc đối diện với đôi mắt lạnh lẽo của Cố Thời.

"Buông!" Cố Thời nói, trên tay lập tức ngưng tụ ra một mũi tên băng, né qua Bạch Vi đang hôn mê, rất nhanh bay đến Chử Kiều. Vừa rồi chẳng qua bị đám người Trần Phương làm chấn động tam quan một chút, Bạch Vi ở ngay bên cạnh anh bị tổn thương, đều là lỗi của anh!


"A, thật là nguy hiểm đấy!" Chử KIều không giận trái lại còn cười, dáng điệu uyển chuyển lại nhảy đi lùi lại vài bước, cánh tay ôm lấy Bạch Vi lại chưa từng lơi lỏng ra.

Mũi tên của Cố Thời không ngừng bay đến, "Trả Bạch Vi lại cho tôi!"

"Trả lại cho anh là không thể rồi, chỉ là..." Chử Kiều vừa trốn vừa đáp, "Nhưng có thể gọi một ít bé đáng yêu đến chơi đùa với anh!" Tiếng nói vừa dứt, hắn đột nhiên phát ra một tiếng cười.

Cố Thời chỉ cảm thấy mặt đất đều rung động vài cái, trong lòng anh đột nhiên phát ra một loại cảm giác nguy cơ không tốt, động tác trên tay lại càng nhanh chóng. Anh phải lập tức đoạt Bạch Vi lại, sau đó nhanh chóng thoát khỏi nơi này.

Nhưng Chử Kiều giống như cá chạch trong nước, mặc kệ Cố Thời bức bách đường lui của hắn thế nào, hắn đều có thể tránh thoát, thậm chí còn dùng Bạch Vi đang hôn mê làm gỗ chắn, một bộ dáng dương dương tự đắc.

Tiếng chấn động ngày càng gần, mặt Cố Thời càng trở nên trầm tĩnh, càng là thười khắc nguy cấp anh càng phải tỉnh táo, Chử Kiều lại bật cười, "Đến rồi, anh cứ chơi đùa một lát với sủng vật của tôi đi, tạm biệt!"

Sau đó Chử Kiều trực tiếp ôm theo Bạch Vi bay thẳng về phía mũi tên của Cố Thời. Cố Thời thấy thế, lập tức ném chuột sợ vỡ đồ vội vàng thu lực, bởi vì thu rất mạnh, trực tiếp bị phản phệ, lui về sau vài bước. Chử Kiều nhân cơ hội này, rất nhanh lướt qua anh chạy đi.

Cố Thời mạnh mẽ quay đầu lại, đồng tử kịch liệt co rút lại. Anh thế nhưng thấy vài tên zombie to con, chính là loại giống zombie to con anh cùng Bạch Vi gặp mấy tháng trước như đúc, thậm chí còn to lớn lực lưỡng hơn nữa. Chúng nó dường như không nhìn thấy Chử Kiều dưới mí mắt, lại lập tức chạy về phía Cố Thời, hung thần ác sát, giống như muốn xé nát anh ra vậy. Mà lúc này Cố Thời rốt cuộc cũng hiểu sủng vật trong miệng Chử Kiều rốt cuộc có bộ dáng gì, đồng thời anh cũng sinh ra nghi vấn thật lớn với lai lịch của người kia.

Hắn, rốt cuộc là ai?

-


Bởi vì có linh khí trong người, cho nên Bạch Vi cũng không mê man lâu lắm, rất nhanh liền thức tỉnh dậy. Nhưng là cô vừa tỉnh lại liền cảm giác tình cảnh của mình không thích hợp, cô thế nhưng bị người trói lại, dưới thân lạnh lẽo, hẳn là bản sắt gì đó. Mà ở đây trừ chỗ của cô là sáng ngời, nơi còn lại đều tối đen như mực, nhìn cực kỳ quỷ dị.

Như là nghe thấy động tĩnh bên chỗ cô, một tiếng bước chân từ xa đến gần. Chờ đến khi người nọ lộ ra dưới ánh đèn, Bạch Vi mới rốt cuộc thấy rõ bộ dáng của người nọ, không phải Chử Kiều thì còn có thể là ai. Chỉ thấy trên người hắn là một cái áo khoác dài như áo bác sĩ, bên trong là tây trang, còn buộc cà vạt, tóc chải chuốt chỉnh tề, trên sống mũi còn mang theo một chiếc kính mắt tơ vàng, nhìn qua hào hoa phòng nhã. Trong tay hắn lắc lư một ly rượu đỏ, cũng không uống, chỉ là cầm lắc lư rồi lại ngửi ngửi, nhìn qua giống như một tên mặt người dạ thú, còn là một tên mặt người dạ thú đang trang bức! (Tỏ ra/ Giả vờ mạnh mẽ, bí hiểm)

Thấy là hắn, không biết vì sao, lòng Bạch Vi đột nhiên yên tĩnh lại, "Anh rốt cuộc là ai? Bắt tôi tới nơi này làm gì?" Đồng thời ngón tay khẽ nhúc nhích, một tia linh khí lặng lẽ cuốn lấy tấm thép dưới thân.

"Hửm? Tôi chính là Chử Kiều nha, sau vừa đổi một bộ áo quần vào đạo cụ cô đã không nhận ra tôi rồi? Tôi mời cô đến đây có thể làm gì, đương nhiên là hy vọng cô có thể tới nhà tôi làm khách ròi. Hương vị trên người cô cực kỳ đặc biệt, tôi rất thích. Mà vật đặc biệt có thể giải trừ virus T trên người đàn ông kia cũng khiến tôi cực kỳ tò mò, xin hỏi cô có thể nói cho tôi biết không? Gần đây thí nghiệm của tôi gặp phải bình cảnh, tôi cũng rất là buồn rầu đây, tin tưởng có cô đến, sẽ có giúp sức cho tôi!" Chử Kiều tao nhã nói.

Mẹ nó chứ, mời cô đến làm khách mà thế này à? Làm thí nghiệm? Chắc không phải muốn làm thí nghiệm cô chứ? Người đàn ông này thật sự rất xứng với Lê An An, Bạch Vi đột nhiên nhảy ra một ý nghĩ như vậy.

Thấy Bạch Vi không trả lời, Chử Kiều nhíu nhíu mày, đột nhiên như là nhớ tới cái gì, hai mắt hắn sáng lên, lấy một điều khiển từ xa ra tới trước mặt Bạch Vi, nhẹ nhàng nhấn một cái. Bạch Vi liền cảm thấy trước mặt sáng ngời, cô theo bản năng nhắm mắt lại, sau đó liền nghe Chử Kiều tràn đầy lễ tiết ân cần thăm hỏi.

"Hoan nghênh Thiệu Bạch Vi tiểu thư quang lâm căn cứ thực nghiệm số 7 của otoi, hy vọng cô sẽ thích nơi này!"

Lại mở mắt ra lần nữa, Bạch Vi thiếu chút nữa muốn phát điên. Cô đang nhìn thấy thứ gì? Chung quanh thế nhưng đều là đồ bị gãy không trọn vẹn của con người, tay, chân, đầu, tahan thể cái gì cần có đều có, mà khủng bố nhất chính là một bình thủy tinh đựng đầy con mắt trước mặt Bạch Vi, thiếu chút nữa khiến Bạch Vi mắc chứng sợ lỗ luôn rồi.

Bạch Vi hít một hơi thật sâu, tận lực làm cho bản thân tỉnh tái lại, mẹ nó, căn bản không thể bình tĩnh xuống được mà. Tên khốn kiếp trước mắt chính là siêu cấp biến thái luôn á, nghe nói nơi này là căn cứ số 7 của hắn, nói như vậy rất có thể còn có căn cứ số 1, số 2, số 3, vân vân... Bạch Vi thực sự cảm thấy cô nhất thời không tiếp nhận được, cô chưa bao giờ gặp loại người như vậy trong khi làm nhiệm vụ, cố tình tên đầu sỏ gây tội kia còn đang cười tủm tỉm, một bộ mặt người khuông chó nhìn cô.

Cô nghĩ, có lẽ cô biết nên đối phó Lê An An thế nào rồi. Dù sao nơi này có một tên đàn ông vì cô ta mà sinh ra rồi... Mà người đàn ông này cô nhất định sẽ không buông tha...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui