Editor: Ngạn Tịnh
"Thế nào? Vẫn là tao thắng! Mày cho rằng mày có thể thắng được tao sao? Nực cười, đã sinh ra là hạ nhân thì cả đời mang mệnh tiện, vĩnh viễn cũng không có khả năng vượt lên đầu chủ nhân!"
Bạch Vi vừa tỉnh lại liền nghe thấy một giọng nói mềm nhẹ như vậy, giọng nói nhỏ chỉ đủ để mình cô nghe thấy, lại rất ác độc. Cái này khiến cho cô bỏ qua cảm giác mê muội trong đầu, ngẩng đầu nhìn qua. Chỉ thấy một cô gái xinh đẹp phía đối diện đang mỉn cười nhìn cô, nếu xem nhẹ lời cô ta vừa nói, hiện tại cũng có thể xem là hình ảnh cảnh đẹp ý vui.
"Được rồi, em nói xong rồi. Thật là đói bụng! A Ngạn chúng ta đi ăn cơm đi, Bạch Vi chúng ta không cần lo lắng đâu, để cậu ấy chờ một mình ở đây cũng được mà!" Cô gái xinh đẹp nói xong liền đi đến, lôi lôi kéo kéo cánh tay một chàng trai mặc áo trắng, làm nũng nói.
"Được" Giọng nói nam từ tính vang lên, bên trong tràn đầy sủng nịnh.
Nghe thấy giọng nói này, Bạch Vi nhất thời cảm giác trong lòng dâng lên một trận chua xót, nước mắt thiếu chút nữa liền chảy ra, cũng may cô nhịn xuống. Cô thậm chí còn chưa nhìn xem chàng trai mặc áo trắng kia trông như thế nào, đối phương liền với người kia tay trong tay rời đi.
Hít sâu một hơi, để cho tình cảm của nguyên chủ dần dần tan đi, Bạch Vi mới tìm một chỗ ngồi xuống chậm rãi nhận kịch tình.
Tiểu thuyết lần này nữ chính tên Trình Bảo Nhi, là một tiểu thư. Cha đã sớm chết, mẹ là một nữ cường nhân, sau khi cha cô ta qua đời liền một tay xử lý sản nghiệp trong nhà, thậm chí còn tốt hơn cả cha cô. Điều này cũng khiến cho Trình Bảo Nhi gần như là từ nhỏ đều ngâm ở trong mật mà lớn, làm người mặc dù có chút kiêu ngạo bá đạo, nhưng không mất đi sự đáng yêu của tinh linh. Có quan hệ rất tốt với bạn học, cách đối xử với người cũng có vài phần phong phạm của mẹ cô, từ nhỏ đến lớp học tập luôn là cầm cờ đi trước, chưa bao giờ làm cho mẹ thất vọng một lần, xem như cũng là một thiên chi kiêu nữ.
Nhưng người Bạch Vi xuyên tới lần này là một cô gái Tô Bạch Vi tính cách gần như hoàn toàn tương phản với cô ta. Yếu đuối nội hướng, cũng không thích nói chuyện, ngày thường ngoại trừ ngẫu nhiên đi cùng một chỗ với Trình Bảo Nhi, gần như không có bạn bè nào khác. Diện mạo thật ra khá tương xứng với Trình Bảo Nhi, nhưng bởi vì tính cách âm trầm cho nên xem có vẻ yếu thế hơn, càng đừng nói cô luôn thường xuyên xõa một đầu tóc đen, cúi đầu không nhìn người. Ngoài trừ học tập có thể sánh ngang với Trình Bảo Nhi ra gần như không còn chỗ nào có thể sánh với người ta.
Mà cô ngay cả xuất thân cũng vậy, mẹ của Phương Bạch Vi là Phương Nhược Vân năm đó cũng là đóa hoa mười tám, cũng là đồng hiệu đồng học với mẹ của Trình Bảo Nhi là Dương Y. Nhưng Phương gia có vẻ nghèo khó, Phương Nhược Vân không học qua hai năm thì đã nghỉ. Sau đó mang thai, tên tra nam là cha của Phương Bạch Vi lại không thu nhận bà, còn bị người thân đuổi ra khỏi nhà, cuối cùng được Dương Y thu lưu, giúp bà ta làm vài việc lặt vặt. Danh xưng là quản gia, thật ra trên cơ bản sống không khác gì người hầu. Mãi cho đến sau khi Phương Bạch Vi lên cấp ba mới rời khỏi Trình gia, một thân một mình mang theo Phương Bạch Vi đi kiếm ăn, tuy rằng nghèo khó nhưng vẫn có thể để Phương Bạch Vi học hết đại học.
Mà loại tính cách kia của Phương Bạch Vi cũng chính là được dưỡng thành từ lúc ở Trình gia, Trình Bảo Nhi bá đạo cường thế, Dương Y tùy ý phóng khoáng, Phương Nhược Vân thỏa hiệp thoái nhượng, nhất là Phương Nhược Vân. Luc còn nhỏ Phương Bạch Vi bị Trình Bảo Nhi bắt nạt đi tìm Phương Nhược Vân khóc lóc kể lể, đối phương liền thường xuyên nói câu đầu tiên là, "Bạch Vi, sao con có thể không hiểu chuyện như vậy? Người ta là đại tiểu thư, dù làm gì con cũng phải nhịn, bây giờ chúng ta đang trú nhờ Trình gia đấy, đừng để mẹ phải khó xử, ngoan!"
Một câu ngoan này Bạch Vi liền thật sự ngoan ngoan, người cũng càng ngày càng hướng nội, càng ngày càng không thích nói chuyện. Phương Nhược Vân thấy cô như vậy, đành phải khuyên cô, "Bạch Vi chúng ta phải nhận mệnh, con xem mẹ cũng đã nhận mệnh, năm đó ở trong trường học mẹ cũng tương xứng với Dương Y, nhưng hiện tại con xem, cái nghèo đánh chết tri thức, đừng suy nghĩ đến những chuyện bản thân không làm được, nhất định sẽ sống vui vẻ hơn".
Nhưng Phương Bạch Vi có vui không? Cô không hề vui vẻ, tính cách của cô cũng không phải là yếu đuối như thể hiện, trong khung vẫn có một chút gì đó cứng cỏi gì đánh vẫn không gãy. Điều này khiến cho cô càng liều mạng trong việc học tập, tin tưởng một ngày nào đó cô có thể dựa vào hai bàn tay của chính mình thay đổi vận mệnh của mình. Đến lúc đó cô sẽ để cho mẹ của mình xem thật kỹ những thành công mà mình đã tạo được.
Nhưng ai ngờ, suy sụp liên tiếp đến hông ngừng, lúc cô thi đạt điểm đậu đại học, Trình Bảo Nhi liền sai người vụng trộm sửa lại nguyện vọng của cô. Cuối cùng cô được một trường đại học hạng ba chọn, trường kia mọi thứ đều không tốt, chỉ được cái học phí khá rẻ, cho nên rất nhiều người đều cho rằng cô vì nhà quá nghèo nên mới chọn trường đó, nhưng nguyên nhân thật chỉ có bốn người biết mà thôi. Dương Y khi đó tuy rằng cảm thấy con gái mình làm vậy có chút không vẻ vang gì, nhưng nghĩ đến đối phương là con gái của Phương Nhược Vân cũng liền mở một mắt nhắm một mắt.
Lúc biết được tin này Phương Bạch Vi cảm thấy như muốn điên, ước mơ của cô cứ như thế bị Trình Bảo Nhi phá hủy, cả người liền bắt đầu trở nên u ám. Bởi vì nhìn đến điều kiện hiện tại của gia đình không thể cho cô đi học lại một năm nữa, càng không thể tạo cơ hội để cô thực hiện ước mơ, đời này của cô xem như hủy. Cho nên khi đó cô không quan tâm chuyện gì đi tìm Trình Bảo Nhi đánh một trận, thậm chí còn cào mặt cô ta, và rồi đến cuối cùng cô và mẹ đều bị đuổi khỏi Trình gia.
Cô vĩnh viễn không quên được ngày đó, Dương Y ở trên bậc thang, dùng ánh mắt từ trên cao nhìn xuống cô và mẹ.
Lên đại học, cô và Trình Bảo Nhi vẫn ở cùng một thành phố, chỉ là khác trường học mà thôi. Ngẫu nhiên cũng sẽ gặp, hai bên vẫn không hề nói chuyện với nhau. Sau Phương Bạch Vi thầm mến một nam sinh vĩ đại ở trường học của cô, tên là Tống Ngạn. Đối phương cảm giác đối với cô cũng rất tốt, ngay lúc tâm phòng của Bạch Vi chậm rãi mở ra, người cũng dần dần sáng sủa hơn, lại phát hiện Tống Ngạn thế nhưng thường xuyên qua lại với Trình Bảo Nhi. Thế ấy mới có một màn, Phương Bạch Vi lấy hết dũng khí đến hỏi Tống Ngạn cho rõ ràng có phải hắn không phải đang quen với Trình Bảo Nhi hay không, lại chỉ nhận lại một trận nhục mạ của Trình Bảo Nhi và thái độ không thèm liếc mắt một cái của Tống Ngạn.
Phương Bạch Vi chịu đả kích quá lớn về nhà liền uống một lượng thuốc ngủ lớn để tự sát, lúc chết còn để lại một bức thư, nói cảm thấy quá tuyệt vọng về thế giới này, cô đã đến mức đường cùng, cho nên không muốn tiếp tục sống.
Mà Trình Bảo Nhi sau khi biết Phương Bạch Vi tự sát giống như sau một đêm liền trưởng thành, yếu ớt bá đạo gì đó sau một đêm cũng biến mất, người cũng ngày càng thàn thục, giống như cái chết của Phương Bạch Vi đã tạo nên một đả kích rất lớn đối với cô. Cô rất tự trách, cảm thấy trong chuyện đó cô cũng có một phần trách nhiệm. Nếu cô không nói những lời quá đáng đó, Phương Bạch Vi cũng sẽ không nghĩ không thông như vậy, là lỗi của cô.
Trình Bảo Nhi rất đau khổ, nhờ Tống Ngạn làm bạn an ủi mới chậm rãi nguôi ngoai. Nhưng không ngờ chỉ qua nửa năm, Tống Ngạn lại trượt từ trên mái nhà trường học xuống, chết.
Sau đó cảnh sát vào cuộc mới biết được thì ra đối phương không phải vô ý ngã, mà là có người cố ý đẩy. Sau khi điều tra biết được lúc ấy ở đó không chỉ có Tống Ngạn, còn có Trình Bảo Nhi và con trai của lái xe riêng nhà cô, Hàn Khải. Hàn Khải này từ nhỏ lớn lên cùng Trình Bảo Nhi và Phương Bạch Vi, luôn ngoan ngoãn phục tùng Trình Bảo Nhi. Nhờ có hắn hỗ trợ, Phương Bạch Vi mới bị Trình Bảo Nhi khi dễ từ nhỏ đến lớn, tính cách cũng ngày càng âm trầm.
Hàn Khải không nghi ngờ chính là thích Trình Bảo Nhi, cho nên cảnh sát hoài nghe rất có thể hắn vì yêu sinh hận, muốn đưa Tống Ngạn vào chỗ chết. Ngay lúc đang chuẩn bị triển khai điều tra thì lại có người đến đầu thú, chính là mẹ của Phương Bạch Vi, Phương Nhược vân. Khi cảnh sát vẫn còn cảm thấy khó hiểu, lời khai của bà liền gỡ bỏ nghi hoặc của họ. Thì ra Bạch Vi đã sớm qua lại với Tống Ngạn, thậm chí còn mang trong mình đứa con của đối phương, nhưng không ngờ Tống Ngạn lại là tên bội tình bạc nghĩa, Phương Bạch Vi nhất thời luẩn quẩn trong lòng liền tự sát, Phương Nhược Vân sau khi đọc nhật ý của con gái mình lưu lại mới biết chuyện này, nhất thời giận quá liền theo Tống Ngạn lên lầu, sau đó đẩy hắn xuống.
Mà cảnh sát sau khi điều tra cũng biết quả thực có người chứng kiến Phương Nhược Vân theo Tống Ngạn lên lầu, mà trong nhật ký của Phương Bạch Vi đích xác cũng ghi lại chuyện này, cho nên cảnh sát liền tạm giam Phương Nhược Vân. Cho dù là tự thú, nhưng chờ đợi bà vẫn chỉ có thể là bốn bức tường giam.
Mà ngay thời gian Phương Nhược Vân ra tự thú, Dương Y vì tim không tốt phải nằm viện liền bệnh tái phát mà qua đời. Trình Bảo Nhi biết được tin liền chịu đả kích lớn, cả xác và hồn cũng muốn hỏng, nếu không phải Hàn Khải luôn bên cạnh chống đỡ với cô, chỉ sợ người tiếp theo đến bệnh viện chính là Trình Bảo Nhi.
Xử lý xong tang sự của Dương Y không bao lâu sau Trình Bảo Nhi liền xuất ngoại với Hàn Khải, thẳng đến ba năm sau Phương Nhược Vân bệnh chết trong tù mới trở về. Dù sao Phương Nhược Vân cũng xem cô lớn lên, cô đáng lý nên gọi một tiếng dì Phương. Mà Phương Bạch Vi đã sớm qua đời, cho nên hậu sự của Phương Nhược Vân cũng do hai người xử lý.
Lại sau đó, Trình Bảo Nhi bắt đầu tiếp nhận sản nghiệp Dương Y lưu lại. Dưới sự trợ giúp của Hàn Khải, của cải thế nhưng lại còn nhiều hơn so với lúc Dương Y tiếp quản. Hai người sau khi đưa công ty vào quỹ đạo, không lâu sau liền kết hôn, hạnh phúc đến hết đời.
Xem đến cuối cùng, lực chú ý của Bạch Vi đều tập trung vào lá thư Phương Nhược Vân gửi cho Trình Bảo Nhi trước khi vào tù. Bức thư này cũng vạch trần chuyện quan trọng nhất trong truyện, thì ra Trình Bảo Nhi mới là con gái ruột của Phương Nhược Vân, còn Phương Bạch Vi mới là con gái ruột của Dương Y.
Lúc còn đi học, Phương Nhược Vân đã thích chồng của Dương Y là Trình Thuân. Đối phương cũng rất thích bà, sau khi bày tỏ liền qua lại. Đáng tiếc sau đó Phương Nhược Vân phải bỏ học, thời gian ở chung của hai người ngày càng ít, Phương Nhược Vân đành phải tìm một nhà trọ đơn giản gần trường học, làm vài công việc vụn vặt, mỗi ngày đều nấu mấy món ăn nóng hổi giống như người vợ trẻ chờ Trình Thuân đến, đoạn thời gian kia thật đúng là ký ức trân quý nhất mà hai người muốn lưu giữ. Thật ra nếu diễn biến tiếp tục như vậy cũng không phải không tốt.
Nhưng Dương Y lại xen vào, nhà bà khi ấy có tiền có quyền, người theo đuổi nịnh bợ không ít, nhưng bà lại cố tình thích dáng vẻ thư sinh Trình Thuân, lớn mật theo đuổi ông. Chính là loại mà người ta thường nói nữ theo đuổi nam chỉ cách một tầng sa, càng đừng nói Dương Y vẫn là một thiếu nữ xinh đẹp, nhiệt tình lại hào phóng, cho nên Trình Thuân thực dễ dàng đổ ngã. Nhưng về phương diện khác ông lại không muốn buông tay Phương Nhược Vân, cho nên liền một chân đạp hai thuyền.
Nhưng điều này làm sao có thể đứng ôn yển được chứ, không qua bao lâu liền bị Phương Nhược Vân phát hiện. Bà liền náo loạn cãi nhau với ông, lại phát hiện chỉ càng đẩy đối phương ra xa, bà không cam lòng. Nhưng bởi vì bà gần như không hề có gì cả, cho nên liền nhẫn nhịn nhiều năm, thậm chí Trinh Thuân đã kết hôn với Dương Y, Phương Nhược Vân vẫn không thể thấy ánh sáng. Điều này làm cho Trinh Thuân lòng đầy áy náy, thậm chí toàn bộ tâm chí đều hướng về phía bà, Phương Nhược Vân ngày trôi qua cũng khá tiêu dao.
Nhưng ngày lành luôn không được bao lâu, Trinh Thuân kết hôn với Dương Y không quá hai năm liền bởi vì uống say trượt chân rơi vào hồ chết đuối, Phương Nhược Vân bởi vì vậy cũng mất đi nguồn cung cấp kinh tế. Nhưng càng không may hơn là bà đã mang thai, cũng đã hơn ba tháng. Vì muốn nuôi lớn đứa bé trong bụng, bà đã đi tìm Dương Y, bà biết đối phương thích nhất chính là nhục nhã bà. Lúc còn đi học cũng vậy, mỗi ngày đều dày vò miệng, quần áo của bà, thậm chí còn bởi vì mọi người đánh đồng hai người bọn họ mà thấy thẹn.
Lúc này đây bà chủ động đưa lên cửa cho ả nhục mạ, bà tin tưởng đối phương tuyệt đối sẽ không từ chối, bởi vì Dương Y rất thích ra vẻ hào phóng. Đến mới biết được thì ra Dương Y cũng mang thai, so với bà không kém vài ngày. Nhìn bụng của Dương Y, một kế hoạch liền xuất hiện trong đầu bà.
Hai người gần như sinh cùng một thời gian, ngồi trên giường bệnh, Phương Nhược Vân vẻ mặt tái nhợt nhìn cô bé htrắng như tuyết trong tay, nhếch môi nở nụ cười, "Con gái, con gái của mẹ, đứa nhỏ mệnh khổ của mẹ!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...