Editor: Ngạn Tịnh.
Tráo con chỉ mới là bắt đầu, thật ra nếu tiếp tục sai như vậy, cũng không nhất định là chuyện xấu với hai đứa trẻ, tiền đề là không gặp được tên Khúc Cửu Triều kia.
Trong mấy trăm năm Khúc Cửu Triều chưa xuất hiện, tuy rằng Tư Bạch Vi bệnh tật ốm yếu, nhưng núi Lạc Lão yên tĩnh thanh bình, đầy đủ linh khí, mỗi một đoạn thời gian cha đều sẽ đến thăm nàng, mà nàng lại là một người thích yên tĩnh, cũng không cảm thấy nhàm chán, mỗi ngày đều đọc sách, tu luyện, ngày trôi qua vui vẻ tự tại biết bao nhiêu!
Mà Tư Thanh Ca dù không cha không mẹ, nhưng vì có nhiều bạn bè trong Hồ tộc cùng lớn lên, hơn nữa các trưởng bối trưởng lão trong Hồ tộc đều yêu thương nàng có thừa, thời thơ ấu cũng trôi qua vô cùng phong phú thú vị, trực tiếp nuôi ra tính cách vô ưu vô lo, ngây thơ lãng mạn.
Thật ra nếu tiếp tục như vậy cũng không tệ, là thật sự rất tốt! Hai tỷ muội cũng không có gì để ưu sầu phiền não, lỗi lầm kia nói không chừng mới là cách tốt nhất cho cuộc đời của hai người họ!
Đáng tiếc, trời không theo ý người, Tư Bạch Vi rất nhanh đã gặp phải khắc tinh trong cuộc đời nàng, Khúc Cửu Triều.
Thiếu niên giáng từ trời xuống, cũng mang theo một cuộc gặp gỡ tốt đẹp đầu tiên trong đời nàng.
Trên gương mặt hắn mang theo ngạo mạn và bất khuất, vào lúc Tư Bạch Vi bày tỏ thiện ý thậm chí còn lấy oán trả ơn cắn nàng một nhát, mãi đến khi biết tên của nàng, thái độ mới chậm rãi tốt lên, sau đó lại ngày ngày đến thăm nàng, mang theo náo nhiệt và phồn hoa từ bên ngoài đến cho nàng.
Không biết là vì Tư Bạch Vi gặp quá ít người, hay bởi vì Khúc Cửu Triều trong mắt nàng quá ưu tú, sau vài lần ở chung, nàng lại dần dần trao trái tim cho đối phương, thói quen mỗi ngày chờ đợi cha đến lại đổi thành trông ngóng Khúc Cửu Triều đến, nỗi tương tư khắc vào xương cốt khiến nàng dần dần ý thức được bản thân giống những cô gái trong thoại bản, yêu Khúc Cửu Triều rồi.
Hơn nữa nàng còn không phải đơn phương tương tư, sau khi cảm nhận được tâm tư của mình không bao lâu, Khúc Cửu Triều đã bày tỏ với nàng, thời khắc sung sướng và hân hoan kia có lẽ cả đời này nàng cũng không thể quên được!
Đối với một người đứng xem như Bạch Vi mà nói, tình cảm này của Tư Bạch Vi, trên cơ bản là bị Khúc Cửu Triều tính toán từng bước, không ngừng trêu chọc.
Tư Bạch Vi cảm thấy hai người họ đã che giấu rất tốt, nhưng cũng chỉ là nàng cảm thấy mà thôi, ngay cả Khúc Cửu Triều cũng cảm giác được có người đang ở trong bóng tối quan sát bọn họ, người kia đúng là Tư Tu!
Vào một lần Khúc Cửu Triều gặp gỡ Tư Bạch Vi xong trở về, ông ta chặn Khúc Cửu Triều lai, một chiêu đã phế đi gần trăm năm tu vi của hắn, nhìn Khúc Cửu Triều nằm thở trên mặt đất như con chó sắp chết, cong môi cười.
“Còn tưởng rằng là thanh niên tài tuấn từ nơi nào đến bắt được tim Bạch Vi nhà ta, không ngờ tới chỉ là một con rắn yêu ngu xuẩn, thế nào? Chẳng lẽ ngươi còn ỷ vào sự yêu thích của con gái ta, cho rằng ta không dám ra tay với ngươi sao? Ha ha, ngươi có tin không, cho dù giờ ta lập tức giết ngươi, con gái ta nhiều lắm cũng sẽ chỉ đau lòng một thời gian rồi sẽ quên ngươi đi, người quan trọng nhất trong lòng nàng chính là ta!”
“Ha, vậy sao?” Khúc Cửu Triều không ngờ tới người quan sát trong bóng tối lại là cha ruột của Tư Bạch Vi, còn là Tiên tộc, tuy rằng đối phương nói rất lạnh lẽo bình tĩnh, nhưng hắn vẫn có thể cảm nhận được sự tức giận nồng đậm của ông ta.
“Nhưng theo ta thấy, bá phụ cũng không phải một người hiểu được tình cảm! Nếu Bạch Vi thật sự yêu ta, chỉ bằng tính tình đơn thuần kia của nàng, chắc chắn sẽ không quên được ta, trái lại theo thời gian trôi sẽ càng ngày càng không quên được, mãi đến khi khắc cả người ta vào xương cốt của nàng, bất tử bất diệt…” Khúc Cửu Triều cười nói.
“Tên súc sinh, ta giết ngươi!” Tư Tu giận tím mặt, giơ tay lên.
Khúc Cửu Triều thậm chí không thèm chớp mắt dù chỉ một chút, nhìn vào mắt đối phương nói, “Không bằng cho ta một cơ hội thì thế nào? Sau này ta sẽ chậm rãi ít gặp Bạch Vi lại, để nàng dần dần hết hứng thú với ta, mà về mặt khác, ta thân là một yêu quái, ở Nhân giới hẳn là cũng có thể giúp ngài hoàn thành một số việc ngài không tiện làm, thế nào?”
Khúc Cửu Triều vừa dứt lời, bàn tay Tư Tu cũng vừa đến trước mặt hắn, chưởng phong mạnh mẽ nháy mắt san bằng một tòa núi cao sau lưng hai người, nhưng trên mặt Khúc Cửu Triều không có chút thất thố kinh hoàng gì, vẫn là mặt đầy ý cười nhìn thẳng hai mắt Tư Tu, giống như chắc chắn ông ta sẽ dừng tay vậy.
Ánh mắt Tư Tu lập lòe, cũng không thu hồi bàn tay, cười lạnh một tiếng, “Ngươi cũng rất bình tĩnh, thật sự cảm thấy ta sẽ không giết ngươi?”
Khúc Cửu Triều không đáp lời, sau đó thấy ánh mắt Tư Tu lạnh lùng, bên vai trái lập tức truyền đến tiếng xương bị dập nát, “Đề nghị của ngươi đả động ta, bên phía Bạch Vi tạm thời không bàn đến, có chuyện thật ra cần ngươi làm!”
Khúc Cửu Triều vẻ mặt tái nhợt che bả vai mềm oặt lại, rũ mắt, bên trong lướt qua vẻ hung ác, không trả lời.
Chuyện Tư Tu muốn hắn làm tất nhiên chính là đi dụ hoặc Tư Thanh Ca, sau đó lừa khối Tiên cốt trên người nàng, cũng dẫn nàng đọa yêu, nếu khiến nàng chết oan chết uổng lại càng tốt. Nếu Khúc Cửu Triều có thể làm được, ông cho phép hắn ngày mười lăm mỗi tháng có thể đến thăm Tư Bạch Vi một lần!
Nghe vậy, Khúc Cửu Triều gật gật đầu, đồng ý, cũng đồng thời kéo ra đau khổ và bi thương cả đời của Tư Thanh Ca.
Chuyện yêu đương xưa của Tư Thanh Ca và Khúc Cửu Triều, trước đó Bạch Vi đã xem, cơ bản không khác gì Tư Tu cho nàng xem, chỉ là tự động bù vào những chỗ cốt truyện còn thiếu. Đúng ngày mười lăm mỗi tháng Khúc Cửu Triều đều sẽ đúng giờ đến thăm Tư Bạch Vi, thời gian còn lại đều ở bên cạnh làm bạn với Tư Thanh Ca, dẫn tới hai cô nàng đều yêu say đắm hắn, mà hắn lại chẳng hề có chút áy náy gì. Đối với Tư Thanh Ca hắn chỉ có lợi dụng, đối với Tư Bạch Vi hắn luôn là yêu quý, vậy sao phải áy náy?
Buồn cười chính là Tư Tu, thế nhưng trơ mắt nhìn hai đứa con gái của mình cùng yêu một người, mà trò hài này còn do chính ông ta thúc đẩy.
Chỉ có thể nói từ khi bị Thiên Ma xâm lấn ông ta đã vứt bỏ rất nhiều thứ, ví như nhân phẩm, giới hạn, vân vân… Mà tình yêu của ông ta với Vân Thanh cũng bị Thiên Ma vặn vẹo đến biến dạng, chuyển dời tất cả tình yêu lên người Tư Bạch Vi. Thế nhưng cũng không thể nói rằng ông ta yêu con gái ruột của mình, mà là dục vọng chiếm hữu của ông ta đã đến trình độ cực kỳ biến thái, ngoại trừ bản thân ra, ông ta thậm chí không muốn để bất cứ ai khác chiếm tâm tư của Tư Bạch Vi, dù là nam hay nữ!
Ở trong mắt ông ta, Khúc Cửu Triều chỉ là một công cụ để lợi dụng mà thôi, lối tắt mà ông ta cho để hắn thành Tiên cũng chỉ là một chút phương pháp cao minh của ma tu mà thôi, giai đoạn đầu có thể không nhìn ra được, nhưng thời gian sau, cho dù Khúc Cửu Triều muốn quấn lấy Tư Bạch Vi, cũng phải hỏi chúng Tiên tộc có đồng ý hay không!
Tư Tu tính toán tốt hết tất cả, sai sót duy nhất chính là người từ bên ngoài đến- Bạch Vi. Một bước sai, vạn bước sai, cuối cùng chỉ có thể rơi vào kết cục thua hết cả bàn cờ.
Mà Khúc Cửu Triều lừa Tiên cốt từ người Tư Thanh Ca xong lập tức giao cho Tư Tu, để ông ta đưa nó vào cơ thể Tư Bạch Vi, cứ như vậy, thân thể bệnh tật của Tư Bạch Vi không thuốc mà khỏi. Đương nhiên, đối mặt với Tư Bạch Vi, Tư Tu lại nói đó là vì ông ta cuối cùng cũng tìm đủ tất cả linh dược, điều dưỡng tốt thân thể Tư Bạch Vi, bây giờ cuối cùng cũng có thể mang theo nàng trở lại Tiên giới…
Thật không biết Tư Tu nuôi dưỡng Tư Bạch Vi ra tính tình đơn thuần ngây thơ như vậy thật sự là vì yêu quý nàng hay là đang hại nàng vậy?
Nhìn đi, bây giờ đối mặt với Tư Thanh Ca hung hổ dọa người, nàng ta vẫn chỉ bày ra vẻ mặt ngây ngốc vô tội, ngay cả một câu phản bác cũng không nói nên lời, chỉ có thể yên lặng nhìn, càng thêm có vẻ chột dạ sợ hãi.
Mà bên kia Tư Thanh Ca vẫn còn đang khóc lóc kể lể, vẻ mặt tủi thân đau lòng, Khúc Cửu Triều vẫn lạnh mặt nhìn, không nói lời nào.
Đúng lúc này, Tiên cốt trong người Tư Bạch Vi cuối cùng không chống đỡ được nữa, nàng lập tức ngã lăn quay trên mặt đất, từ bộ dáng hồ ly chín đuôi lập tức trở về hình người, nếu không phải Khúc Cửu Triều tay mắt lanh lẹ khoác chiếc áo choàng lên cho nàng, nói không chừng nàng đã phải trực tiếp lõa thể trước mặt tất cả quan khách.
Trong tiệc cưới, tân nương lỏa thể đứng trước mặt mọi người, cho dù là người rộng lượng thế nào cũng sẽ không thích mùi vị đầu có nón xanh, cho nên động tác Khúc Cửu Triều mới nhanh chóng như vậy, mặc dù cái lạy cuối cùng còn chưa hoàn thành, bây giờ ở trong mắt mọi người, Tư Bạch Vi cũng coi như là thê tử của hắn!
Mà Tư Thanh Ca vẫn luôn ở bên cạnh âm thầm tạo áp lực thấy Tư Bạch Vi cuối cùng cũng không chịu nổi biến lại hình người còn chưa kịp đắc ý, nháy mắt đã bị một màn nhanh tay lẹ mắt kia đập đến mắt phát đau!
Vì thế nàng ta lập tức buông tay lau nước mắt, “Tư Bạch Vi, không, ta nên gọi ngươi là Tư Thanh Ca mới đúng! Bây giờ chân tướng đã rõ ràng, cũng không biết ngươi còn ở đây làm bộ làm tịch để làm gì! Ngươi dám nói ngươi không hề biết Tiên cốt trong cơ thể mình là của ta sao? Ngươi dám nói ngươi không hề hay biết gì đến chuyện tráo đổi thân phận sao? Như vậy ta thật sự có chút bội phục ngươi, một thứ lai lịch không rõ ràng cũng dám để vào người, cũng không sợ có độc!”
Tư Thanh Ca mỉa mai châm chọc nói.
Bên kia Tư Bạch Vi há miệng thở dốc, lại chẳng thể nói nên lời phản biện nào, chỉ hận không thể cuộn tròn cả người vào trong lồng ngực Khúc Cửu Triều, không bao giờ muốn đối diện với điều gì nữa!
Thấy tư thế của hai người trước mặt, Tư Thanh Ca cảm giác lửa giận trong lòng càng bừng lên, giơ tay lên đánh bay Khúc Cửu Triều ở bên cạnh, biến chưởng thành trảo, đánh tới trước mặt Tư Bạch Vi, “Trả Tiên cốt lại cho ta!”
Đám người Long mẫu tuy cảm thấy có chút không ổn, nhưng nghĩ tới tiểu Thất nhà họ Tư này đã phải chịu khổ bấy lâu nay, đều im lặng không nhúc nhích.
Nếu để Bạch Vi biết suy nghĩ trong lòng bọn họ, sợ là sẽ phỉ nhổ một phen. Tư Thanh Ca chịu đau khổ cái rắm ấy, trừ bị thất tình, những chuyện như chịu lôi phạt, mất đi thần trí, bị đánh về nguyên hình, đau khổ khi xương cốt mọc lại, có cái nào mà không phải Bạch Vi thừa nhận giúp nàng ta? Mà đối phương ngay cả Tiên cốt cũng bị cướp mất hoàn toàn là vì chỉ số thông minh không được cao, trách ai được!
Nàng lập tức tỏ ý muốn Quân Vô Kỳ tiến lên giúp Tư Bạch Vi chống đỡ một chút, dù sao từ đầu tới cuối cốt truyện, Tư Bạch Vi nhiều lắm cũng chỉ được xem là một lý do thô bạo cho câu truyện ta không giết người, người lại vì ta mà chết mà thôi. Nàng ta hoàn toàn không biết chuyện Tiên cốt, chuyện tráo đổi càng hoàn toàn không hay biết gì, là một người ngây ngô ngốc ngếch chân chính. Nếu xương cốt bị lấy mất nói không chừng sẽ lập tức bị mất mạng!
Thật ra cho dù không có Tư Bạch Vi, Tư Thanh Ca sống dưới tay Tư Tu cũng tuyệt đối không được chỗ tốt gì, cả bản thân Tư Thanh Ca cũng hiểu rõ! Bây giờ nàng ta đột nhiên nổi giận đến cùng vẫn là vì Khúc Cửu Triều, vì kẻ lừa gạt tình cảm, lấy đi xương cốt của nàng ta này! Ngẫm lại Bạch Vi cũng có chút choáng!
Nhưng chờ đến lúc Quân Vô Kỳ chuẩn bị tiến lên, Tư Thanh Ca đã thu tay về, giữa lòng bàn tay nàng ta là một đoạn xương cốt trắng tinh, tốc độ quá nhanh, quả nhiên là xương cốt của Tư Thanh Ca, ngay cả một chút giãy giụa cũng không có, cảm nhận được hơi thở của Tư Thanh Ca lập tức vui vẻ chạy ra khỏi cơ thể Tư Bạch Vi!
Bên kia, Tư Bạch Vi mất đi Tiên cốt lập tức tê liệt ngã xuống mặt đất, hơi thở thoi thóp nhìn Tư Thanh Ca đang cúi đầu nhìn mình.
“Ta chỉ tới lấy lại những thứ thuộc về ta…” Nữ nhân đứng từ trên cao nhìn xuống đương nhiên mà nói.
Nói xong, nàng ta nhìn về phía Khúc Cửu Triều, “Dù sao hỉ đường cũng đã dựng lên, mà nữ nhân này cũng đã được chứng thực là kẻ lừa đảo, nếu không cũng đừng để lãng phí, chúng ta thành thân đi? Dung Khải…”
Lời này vừa ra, tất cả mọi người đều sợ hãi kinh ngạc, Tư Bạch Vi vội ho khan, ho đến khuôn mặt đỏ bừng lên, cả người đều co rút lại.
Nghe thấy hai chữ Dung Khải, Bạch Vi càng kinh ngạc hơn cả Tư Bạch Vi nữa, xem ra người này đã biết không ít thứ từ chỗ nàng!
Hai mắt Khúc Cửu Triều híp lại, ánh mắt nhìn về phía Tư Thanh Ca tràn đầy nghiên cứu và ngờ vực. Quân Vô Kỳ nắm chặt bàn tay lạnh lẽo của Bạch Vi, vẻ mặt cũng có thay đổi rất nhỏ.
“Thành thân? Nàng và ta?” Khúc Cửu Triều cười hỏi ngược lại.
“Đương nhiên.” Tư Thanh Ca ra vẻ bình tĩnh nói, đặt đôi tay có chút run rẩy ra sau lưng, “Bằng không thì còn có thể là ai với ai đây?”
“Vậy Quân Vô Kỳ thì sao?” Khúc Cửu Triều hỏi tiếp.
Nghe vậy, Tư Thanh Ca lập tức chuyển ánh mắt về phía Quân Vô Kỳ, trong lòng thầm hận Bạch Vi kia để lại cho nàng cục diện rối rắm này, trên mặt lại chẳng hiện mảy may, lả lướt hành lễ với Quân Vô Kỳ, “Quân Hoa thượng tiên tất nhiên có tính toán của riêng mình, chỉ là sau này tính toán đó không hề liên quan đến ta, đúng không?”
Tư Thanh Ca cười hỏi.
“Đương nhiên.” Quân Vô Kỳ nắm tay Bạch Vi chặt thêm một chút, trong mắt không có chút dao động gì.
Thấy y dường như có chút không vui, Bạch Vi lập tức nhón chân hôn lên má y, trấn an y một chút, lỗ tay Quân Vô Kỳ lập tức ửng đỏ lên, khiến Bạch Vi có chút buồn cười.
“Còn có vấn đề gì sao? Hay là ngươi vẫn muốn hỏi Giang Mạc một chút nữa?” Tư Thanh Ca nói tiếp.
Nghe vậy, thoáng chốc trong mắt Khúc Cửu Triều lướt qua chút kinh ngạc, sau đó cong môi cười, “Không, ta nghĩ không cần! Hỉ đường cũng đã dựng lên, ta cảm thấy xác thực không nên lãng phí!”
Hắn bước từng bước một đến bên cạnh Tư Thanh Ca, hoàn toàn làm lơ Tư Bạch Vi vẫn còn dang đau khổ giãy giụa trên mặt đất.
Bạch Vi có chút không đành lòng nhăn mày, lại bỗng nhiên phát hiện tình huống của Tư Bạch Vi dường như có chút không ổn.
Ngay khi Khúc Cửu Triều sắp nắm lấy tay Tư Thanh Ca, Tư Bạch Vi ngã trên mặt đất đột nhiên bạo nộ, một luồng sương đen đầy hơi thở tà ác đột nhiên từ ngực nàng chui ra!
Cả người trôi nổi lên, tóc đen xõa tung, đồng tử lập tức biến thành màu đỏ máu, môi và móng tay đều biến thành màu tím đen.
“Tốt, rất tốt! Khúc Cửu Triều, hôm nay ngươi phụ ta, sau này đừng trách ta tàn nhẫn độc ác! Tư Thanh Ca, ta muốn mạng của ngươi!”
Tiếng nói vừa dứt, móng vuốt đen tím của Tư Bạch Vi đã bấu thật sâu vào vai Tư Thanh Ca, sau một kích đó, cũng không dây dưa nữa, lập tức thoát đi.
Bởi vì, nàng biết, nàng nhập ma rồi…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...