Nhiệm Vụ Của Vật Hy Sinh

Editor: Ngạn Tịnh.

Tiểu hồ ly đang lăn lộn vui vẻ, cửa phòng đột nhiên bị người gõ, Quân Vô Kỵ vung ống tay áo lên, chỉ thấy một cô nương mặc đồ thị nữ màu đỏ thướt tha đứng trước cửa, trên tay bưng một cái khay, lúm đồng tiền như hoa.

"Chủ..." Vừa mở miệng nói một từ, giống như đột nhiên bị cái gì nghẹn ở cổ, cô nương hồng y thấy hồ ly nhỏ vô ưu vô lự lăn lộn vui vẻ trên giường, trong đáy mắt nhanh chóng lướt qua thứ gì đó, nhưng vẫn làm một bộ như không có việc gì, đi đến, đặt cái khay ở một bên, thở dài.

"Thì ra A Ly ở chỗ chủ tử, thế mà lại khiến ta tìm kiếm thật lâu, lần sau không được nghịch ngợm như vậy nữa biết không? Chủ tử còn phải tu luyện, ngươi suốt ngày chơi đùa ở chỗ này của người, còn không phải đang cản trở chủ tử sao. A Ly ngoan, trở về cùng Hồng Cẩm tỷ tỷ nào, lần sau không được phép không nghe lời như vậy đâu nha..." Nữ tử hồng y nói xong liền muốn tiến lên ôm lấy hồ ly nhỏ.

Đôi mắt hồ ly nhỏ hiện vẻ mịt mờ, chẳng lẽ nó đang làm chậm trễ chủ nhân sao? Vậy thì A Ly thật đúng là không ngoan...

Vì thế cũng vươn một đôi móng vuốt nhỏ ra chuẩn bị để thị nữ hồng y kia bế mình đi, nó cũng không thể làm chậm trễ chủ nhân được, chủ nhân đối xử tốt với A Ly như vậy, A Ly không thể không ngoan...

Nhưng nữ tử hồng y kia mới vừa tiến lên hai bước, Quân Vô Kỳ đã lập tức chắn trước mặt nàng ta, trong mắt lướt qua ánh sáng lạnh, lạnh giọng nói, "Không cần, A Ly chỉ là một con hồ ly, ở chỗ ta sẽ không cản trở ta, bởi vì gần đến mười lăm, vì thân thể của A Ly, một đoạn thời gian tiếp theo nó sẽ ở tại chỗ ta, tiện cho trị liệu. Hồng Cẩm, nếu ngươi không có việc gì thì lui xuống trước đi. Đúng rồi, lúc trước ta cứu ngươi cũng chỉ là thuận tay làm, bây giờ thương thế của ngươi đã khỏi hẳn, vẫn là xuống núi đi, Cô Vụ phong không cần người hầu hạ!"

"Chủ tử..." Thị nữ hồng y nghe vậy, trong lòng kinh hãi, nước mắt không ngừng rớt xuống, nhìn qua rất đáng thương, "Chủ tử, là Hồng Cẩm làm sai chỗ nào sao? Vì sao chủ tử lại muốn đuổi Hồng Cẩm xuống núi? Bây giờ Hồng Cẩm không nhà để về, chỉ có chủ tử là nơi dựa vào, cầu chủ tử đừng đuổi Hồng Cẩm xuống nùi, Hồng Cẩm van cầu người..."

Nói xong, nàng ta liền dập đầu với Quân Vô Kỳ, một tiếng lại một tiếng nện trên mặt đất, nghe vào tai cũng thấy đau.

Hồ ly nhỏ thấy Hồng Cẩm tỷ tỷ chăm sóc mình khóc thành như vậy, tuy rằng không hiểu lắm, nhưng vẫn lập tức nhảy từ trên giường xuống, kéo vạt áo của Quân Vô Kỳ, đôi mắt thật to lấp lánh ánh nước, mũi cùng môi phấn nộn, nhìn qua liền cảm thấy trong lòng mềm mại như một bãi nước xuân, giống như không nâng tất cả đồ tốt trên thế gian này tới trước mặt nó, lòng sẽ sinh bất an vậy!

Hồng Cẩm đang dập đầu nhìn thấy hồ ly nhỏ, ánh mắt đột nhiên sáng ngời lên, quỳ lết tới hai bước, "Chủ tử, Hồng Cẩm van cầu người, ta biết chủ tử không cần ta hầu hạ, nhưng A Ly còn nhỏ như vậy, cái gì cũng không hiểu, còn cần người chăm sóc, không phải sao?"

Nói xong nước mắt lại chảy dài, cúi đầu, vẻ mặt dịu dàng nhìn về phía hồ ly nhỏ, "A Ly, ngươi thích Hồng Cẩm tỷ tỷ không? Thích Ngọc Lộ cao Hồng Cẩm tỷ tỷ làm không? Thích Hồng Cẩm tỷ tỷ chăm sóc ngươi không?"


Nghe vậy, hồ ly nhỏ gật gật đầu, tiến lên hai bước cọ cọ đầu gối của nữ tử hồng y, trong mắt tràn đầy vui mừng, nó rất thích, rất thích tỷ tỷ biết là điểm tâm ngọt ngào, nó không muốn nàng đi... Nghĩ như vậy nó liền quay đầu, đôi mắt trông mong nhìn về phía Quân Vô Kỳ, mặt lộ vẻ cầu xin.

Thấy thế, trong lòng thị nữ hồng y theo bản năng căng thẳng, căn bản không dám ngẩng đầu nhìn về phía chủ tử nhà mình, nàng sợ đối phương vẫn muốn đuổi mình đi, nhưng như vậy sao được? Nàng thương y, cho dù nàng là yêu quái, đối phương là tiên, nhưng nàng có thể tu luyện, vì y, mặc kệ ăn bao nhiêu khổ cực cũng chẳng sao cả, chỉ cầu đối phương cho nàng cơ hội, nàng không muốn ngay cả một cơ hội cạnh tranh bình thường cũng không có!

Nàng có thể làm mọi chuyện vì y, cho dù là đi tìm chết cũng có thể! Con hồ ly kia thì có thể làm được gì chứ, tâm trí chưa mở, suốt ngày chỉ biết ăn uống chơi bời, rốt cuộc có tác dụng gì chứ, dựa vào cái gì, dựa vào cái gì nó lại được Quân Vô Kỳ yêu thích, dựa vào cái gì?

Chỉ là một con súc sinh mà thôi!

Hồng Cẩm buông mắt xuống, không tiết lộ một chút phẫn hận cùng oán hận gì, đây là sở trường giữ mạng của nàng ta, bằng không sao nàng ta có thể trốn ra khỏi nơi quỷ quái kia được chứ? Ha...

Quân Vô Kỳ cúi đầu nhìn thoáng qua hồ ly nhỏ đang mở to mắt cầu xin nhìn mình, biểu tình không chút thay đổi, sau đó khẽ thở dài một tiếng, bế nó lên, cười cười hỏi, "A Ly thích nàng sao?"

A Ly thích.

Hồ ly nhỏ dùng sức gật gật đầu.

"Vậy sao..." Nam tử kéo dài âm điệu, làm cho trái tim nữ tử hồng y cũng chậm rãi kéo căng ra, không thể, nàng không thể...

"... Vậy thì ngươi cứ ở lại đi, chỉ là ở trong sân của ngươi là được, không có việc gì thì đừng đến sân của ta, ta không thích trong viện có mùi hương của người khác, hiểu chưa?"

"Còn có, sau này loại thủ đoạn không ra gì này không cần sử dụng trước mặt ra, A Ly không hiểu chuyện, ta sẽ bao dung, ngươi không hiểu chuyện, lập tức rời đi cho ta, hiểu chưa?" Lời phía sau này Quân Vô Kỳ cũng không nói rõ ra, mà là dùng cách truyền âm trực tiếp truyền vào trong tay Hồng Cẩm, "Tự giải quyết cho tốt..."

Nghe vậy, thân thể thị nữ hồng y theo bản năng run lên, cúi người xuống đáp một tiếng "vâng", liền lui xuống.


Đi đến viện của mình, thầm oán cùng phẫn hận trong mắt đều hoàn toàn hiển lộ ra, A Ly, A Ly, chỉ là một con hồ ly mà thôi, thật đúng là xem như bảo bối! Con súc sinh kia làm sao có thể so được với mình...

Mà Quân Vô Kỳ thấy Hồng Cẩm đã rời đi híp hai mắt lại, nữ nhân này chỉ sợ là sẽ không cam tâm tình nguyện, sao y có thể cho phép một u ác tính như vậy ở bên cạnh hồ ly nhỏ được? Chỉ là y cũng không thích làm kẻ ác...

Ba ngày sau, Quân Vô Kỳ để lại hồ ly nhỏ cùng Hồng Cẩm, bản thân đến tiên giới tham gia tiệc hoa đào. Lúc này người tổ chức là Long mẫu nương nương, năm đó từng có ơn cứu mạng y, cho nên mặc dù y không thích kết giao với người khác, cũng không thể không cho bà mặt mũi, đến tham gia náo nhiệt. Mà yêu khí trên người hồ ly nhỏ vẫn chưa tiêu trừ sạch sẽ, y không thể mang theo đến tiên giới, chỉ có thể để nó lại cho Hồng Cẩm chăm sóc, hy vọng cảnh báo lần trước sẽ khiến nữ nhân kia có đầu óc một chút, nếu không...

Quân Vô Kỳ đi rồi, hồ ly nhỏ liền có chút cảm thấy trong lòng vắng vẻ, ai, hồ ly nhỏ không có chủ nhân bầu bạn thật quá cô đơn... Chỉ là chủ nhân đã đồng ý với nó rồi, chờ yêu khí trên người nó được tiêu trừ sạch sẽ, nó lại ngoan ngoãn một chút, lần tới sẽ mang nó cùng đi. Tiên giới đó, cũng không biết là bộ dáng gì nữa, thức ăn có ngon hay không, chỉ cần nghĩ một chút hồ ly nhỏ đã cảm thấy kích động muốn lăn lộn, sau này nhất định phải ngoan ngoãn nghe lời! Ừm!

"A Ly, có ăn Ngọc Lộ cao hay không? Ta làm rất nhiều đó!" Sau khi Quân Vô Kỳ rời đi, Hồng Cẩm mới dám đi vào Cô Vụ phong, bưng một mâm điểm tâm trong suốt ý cười nhẹ nhàng đứng ở cửa sân.

"Ngao!" Hồ ly nhỏ hưng phấn hét to một tiếng, liền xông đến, thích nhất chính là Ngọc Lộ cao Hồng Cẩm tỷ tỷ làm ~[≧▽≦]/~ chủ nhân không có ở đây, nó chỉ có thể hóa bi phẫn thành thèm ăn thôi! Ngọc Lộ cao, ta tới đây!

Nhưng ăn một chút, hồ ly nhỏ bỗng nhiên cảm thấy bản thân hình như có chút choáng váng buồn ngủ, chẳng lẽ lần này Hồng Cẩm tỷ tỷ đã bỏ quỳnh tương ngọc dịch vào trong Ngọc Lộ cao hay sao? Đầu thật choáng...

Hồng Cẩm vẻ mặt không chút thay đổi nhìn chằm chằm nhóc con ngã trái ngã phải bước vài bước trên mặt đất, sau đó ầm một tiếng ngã xuống, hô hấp đều đặn, ngủ.

Nhất Mộng Tam Sinh, đừng nói là một con hồ ly, cho dù là một con trâu nàng ta cũng có thể làm gục ngã, ha ha...

Nhìn hồ ly nhỏ ngủ vô ưu vô lo, đột nhiên trong lòng dâng lên cơn tức giận, nâng chân lên đá vào bụng nó, trực tiếp đá nó văng lên tường viện, sau đó nặng nề ngã xuống, cơn giận trong lòng mới chậm rãi tán đi. Chỉ là, một con hồ ly khô cằn như vậy ngay cả nơi kia cũng không muốn đâu, Hồng Cẩm không phải chưa từng ác độc nghĩ đến.

Sau đó nàng ta lấy từ trong túi tùy thân ra một viên thuốc màu hồng phấn, trực tiếp nhét vào trong miệng hồ ly, sau đó nhìn nó khổ sở lăn lộn trên mặt đất, cười đến vui vẻ vô cùng.


Viên thuốc hóa hình này nàng ta phải mất hơn nửa đời mới tích tụ ra đó, hy vọng con hồ ly này không khiến nàng ta phải lãng phí... Ha ha...

Hồng Cẩm cứ như vậy đứng tại chỗ nhìn hồ ly nhỏ dần dần biến lớn, sau đó mọc ra cánh tay cánh chân trắng nõn thon dài, lộ ra một gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tuyệt trần, tóc đen như gỗ mun, hai hàng mi cong cong, chiếc mũi cao dài khéo léo, đôi môi hồng nhuận, cùng đôi tai hồ ly chưa biến mất trên đỉnh đầu, cộng thêm một cái đuôi hồ ly trắng tuyết. Ý cười trong mắt nàng ta dần dần tiêu tán, tâm tình đột nhiên trở nên giận không thể át, lúc đnag chuẩn bị lại động tay động cân, liền khắc chế lại, dù sao có vết thương thì sẽ không bán được với giá tốt...

Thật không hổ là hồ ly tinh, mới nhỏ tuổi như vậy đã câu dẫn người như thế, đồ đê tiện, ta sẽ đưa ngươi đến nơi nên đến! Trong lòng ả hung ác nghĩ như vậy.

Sau đó thu nửa người nửa hồ bất tỉnh nhân sự vào trong túi, nhấc chân liền chạy xuống núi.

"A,a a, hồ ly nhỏ sao vẫn chưa đến chứ? Hôm nay chắc không phải sẽ không đến đó chứ? Ta đã mang theo Hoa Quế cao thơm ngào ngạt còn có mức quả nữa đó! Không đến thì không phải sẽ lãng phí sao?" A Thiết trông mong nhìn về con đường hồ ly nhỏ hay đi, lòng nóng như lửa đốt. Nói giống như A Ly sẽ ăn đồ ăn của bọn họ vậy, trước kia những thứ kia chẳng phải đều vào hết bụng của bọn họ sao!

"Sao có thể không đến chứ... Chờ đã, xong rồi, ta quên mất... Ta nghe sư phụ nói Quân sư thúc tổ đến tiên giới tham gia tiệc hoa đào rồi, chưa qua một tháng là chưa trở về được, sư thúc tổ không ở trên núi, hồ ly nhỏ khẳng định sẽ không xuống hái hoa, dù sao nó cũng vì sư thúc tổ mới mỗi ngày chịu đựng vất vả đi hái hoa, xong rồi, ta vậy mà lại quên mất..." Thiếu niên tên Thạch Đầu vỗ mạnh đầu một cái, hối hận nói.

"Hả? Vậy là hôm nay ta sẽ không gặp được hồ ly nhỏ sao? Tại sao có thể như vậy? Hức hức." Vẻ mặt A Thiết đầy thất vọng, hắn thích hồ ly nhỏ như vậy, một ngày không gặp được nó liền không thấy vui vẻ.

Đang miên man suy nghĩ như vậy, hắn đột nhiên bị hai người khác kéo mạnh xuống đất, miệng lập tức bị bịt kín, "Có người đến..."

Sau đó ba người trốn trong một bụi cỏ thấy một nữ nhân hồng y yểu điệu vội vã từ trên núi xuống, vừa đi còn vừa nhìn chung quanh, hành vi thật sự có chút lén lút.

Ba người lập tức ngừng hô hấp, thu liễm lại tức giận, cố gắng giấu giếm không để lộ một chút sơ hở nào, ánh mắt trao đổi với nhau chớp chớp một cái, liền trơ mắt nhìn nữ nhân kia biến mất trong tầm mắt của bọn họ.

Lúc này, mấy người mới rốt cuộc thả lỏng xuống, A Thiết là người đầu tiên đưa ra câu hỏi, "Người kia hình như là tỳ nữ của sư thúc tổ đúng không, lúc này nàng không phải nên ở trên núi chăm sóc hồ ly nhỏ sao? Vì sao lại xuất hiện ở đây? Hành vi còn lén lút như vậy? Chẳng lẽ... Chẳng lẽ nàng ta là gian tế?"

"Không thể nào..." Nhưng sau khi liếc mắt nhìn nhau một cái, ba người vẫn là quyết định đi theo xem sao, nói không chừng bọn họ bởi vì chuyện này mà lập được công lớn thì sao, đến lúc đó đừng nói là hoa Ngọc Châu Ngọc lưu Ly, bảo bối gì mà không có. Nghĩ như vậy, ba người chỉ cảm thấy máu nóng dồn lên não, liền rón ra rón rén đi theo.

Ba người đi theo nàng ta bảy cong tám quẹo, đến một nơi tên là Thiên Hương lâu, lúc A Thiết chuẩn bị đi theo vào, hai người khác lập tức mặt đỏ tai hồng kéo hắn lại.


"Làm gì vậy? Không theo vào sao? Nàng ta đi vào rồi..." A Thiết có hcuts sốt ruột.

Nhưng hai đồng bạn của hắn lại càng đỏ mặt hơn, "Cái kia... Nơi đó chúng ta không tiện đi vào..."

"Làm sao vậy?" Vẻ mặt A Thiết đầy nghi hoặc, sau đó như đột nhiên nghĩ tới cái gì, biểu tình ác liệt lôi kéo hai đồng bạn vào trong một ngõ hẻm, "Chẳng lẽ... Chẳng lẽ là nơi yêu tộc cư trụ?" Vẻ mặt thiếu niên đầy chờ mong.

"Ạch... Dù sao không thể vào là được, nếu để sư phụ biết chúng ta tiến vào loại nơi này tuyệt đối sẽ trục xuất chúng ta khỏi sư môn!" Thạch Đầu liếc trắng mắt nói.

"Ai nha, rốt cuộc đây là nơi nào, sao các ngươi lại không nói với ta chứ... Ta mặc kệ, ta sẽ đi vào.... Đã theo tới nơi này, sao có thể bỏ dở giữa chừng được!"

"Ai dà, các tên ngu ngốc nhà ngươi!" Một thiếu niên khác kéo tay hắn qua một bên, ghé vào tai hắn nói nhỏ vài câu, chỉ thấy hai má xanh đen của thiếu niên đột nhiên ửng đỏ lên, ngay cả lỗ tai và cổ cũng không tránh thoát.

Bên này ba người rối rắm thế nào tạm thời không đề cập tới, bên kia Hồng Cẩm đã ngựa quen đường cũ đi đến chỗ giao dịch.

Ném A Ly đã hôn mê xuống mặt đất, "Ra giá đi, ta biết loại nửa người nửa yêu này ở chỗ này chính là cực phẩm cao cấp nhất, linh ngọc có thể đưa ít, nhưng ta muốn chậm nhất chính là đêm nay phải bán được nàng ta đi!"

Ả ác độc nói.

Mà bên kia bà chủ quầy giao dịch thấy mặt hàng cực phẩm như vậy, ánh mắt đã sớm thòm thèm không dời đi được, chỉ lo gật đầu, không ngừng nói "Được, được!" Cũng nhanh chóng thanh toán, cười nhe răng không thấy cả mắt.

Hồng Cẩm cầm linh ngọc trên tay, quay đầu nhìn thoáng qua hồ ly vẫn ngủ mê mang không biết gì, cười lạnh một tiếng.

Người có thể ở bên cạnh Quân Vô Kỳ chỉ có thể là mình, ngươi tính là thứ gì chứ!

- --

Editor: Up 1c tạm biệt 2019, à mà quên thông báo, tôi đi làm rồi các cô ạ, công việc khá bận rộn nên chủ nhật rảnh mới làm được, mấy cô ráng chờ đi nhé (๑˙❥˙๑)


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui