Nhiệm Vụ Của Vật Hy Sinh

Editor: Ngạn Tịnh.

"Vẫn là nên ăn một chút đi, một lát nữa có lẽ phải chiến đấu, không ăn no bụng là không chơi được đâu!" Bạch Vi lại nâng cằm, ánh mắt vẫn như cũ nhìn về phía Tiêu Tử Ngang, trong nụ cười còn mang theo chút sủng nịch.

Giọng nói mềm mại dịu dàng làm cho trái tim Tiêu Tử Ngang vô thức nổi trống, căn bản không dám chuyển đầu về phía Bạch Vi, trong đầu giống như bị người thả vào một con mèo trắng nhỏ mềm mại phấn nộn, càng không ngừng gãi, thậm chí anh còn có thể ẩn ẩn nghe tiếng meo meo đòi sữa của nó.

Tiêu Tử Ngang, mày là tên súc sinh!

Anh ở trong lòng không ngừng phỉ nhổ bản thân, cũng không còn cách nào, anh thật sự hết cách cmnr, anh thầm muốn gần cô thêm một chút, lại gần thêm một chút...

Người bên ngoài màn hình, nhìn màn ảnh chỗ khác, có người bị đánh đến chết khiếp, đoạt đi tất cả, hít vào nhiều thở ra ít, có người trực tiếp lọt vào địa bàn của dã thú, bị hơn mười con sói mắt lập lòe ánh sáng xanh nhìn chằm chằm, có người thì bị cự mãng dọa sợ tới mức trốn chạy lung tung, bước chân không cẩn thận một cái, biến thành bãi bùn máu dưới một vách núi đen. Rồi lại nhìn nhìn hình ảnh như trong phim thần tượng của hai người bên này, cộng thêm không khí màu hồng và bong bóng trái tim kia, không khỏi ha ha một tiếng...

Qùy cầu cái đội ngũ phía sau đánh chết hai tên điên này điii!!!

Mà bên này, Tiêu Tử Ngang nghe Bạch Vi nói như vậy, nghĩ nghĩ, liền gật gật đầu, sau đó lại sợ động tác của mình quá nhỏ đối phương không nhìn thấy rõ, lại "Ừm" một tiếng, giọng có chút lớn, Bạch Vi ngẩn người, sau đó nở nụ cười.

Tiếng cười của cô gái giống như tiếng chuông gió đung đưa trong biểu chiều mùa hạ, thanh thúy dễ nghe, làm cho Tiêu Tử Ngang cũng kìm lòng không đậu nở nụ cười theo, chỉ là cả gương mặt anh đều giấu đằng sau áo bào màu đen, không có người có thể thấy rõ anh rốt cuộc có biểu tình gì.

Bên này hòa thuận vui vẻ, đoàn người đi theo đằng sau mưu toan bọ ngựa bắt ve kia, đứng trong đống bụi rậm đen sì, cống hiến một bữa no cho đám muỗi, bọn họ cảm giác dường như tất cả muỗi trong khu vực này đều chạy tới người mình dùng bữa tối, một đám ăn no đến không lết nổi mới thôi, bọn họ rốt cuộc tạo nghiệp gì vậy?

Gã đầu lĩnh đám người kia, ánh mắt nhìn ảnh lửa cách đó không xa, trong mũi ngửi từng đợt hương gà nướng truyền tới, trong lỗ tai nghe tiếng vù vù của lũ muỗi, sắc mặt dường như muốn hòa thành một với màn đêm. Cố tình đám người hành tinh R chẳng biết xem sắc mặt kia còn ở bên cạnh hưng phấn mù quáng.

"Cũng sắp đến mười hai giờ rồi, ha ha, đến lúc đó nhiều người chúng ta vây lại xem nhóc con kia hoàng hoành thế nào được! Đến lúc đó ông đây nhất định phải chặt cánh tay kia của nó đút cho chó ăn, đợi lát nữa..."


"Đợi con mẹ nhà mày!"

Người nọ còn chưa nói xong, bàn tay to như gạt hương bồ của gã đầu lĩnh đánh lên ót hắn, đánh đến gã kia mắt nổi đầy sao, nửa ngày cũng không hồi thần được!

"Còn chờ cái rắm, theo tao qua, chỉ nói không thể giết người, cũng không nói là không thể đánh, trước đánh hai súc sinh kia đến chết khiếp, đợi qua mười hai giờ lại một đao giết chết chúng nó!" Giọng của gã đàn ông kia tràn đầy lệ khí.

"Vâng!" Một đám người lập tức cao giộng đồng ý, bọn họ đã sớm đút muỗi đến phiền, giờ phút này cũng không sợ hai người bên kia nghe được tiếng sẽ chạy trôốn, tràn đầy ác ý hoan hô.

Khoảng cách không xa, bỗng nhiên phát ra tiếng hô rập ràng như vậy tất nhiên đưa tới sự chú ý của Bạch Vi cùng Tiêu Tử Ngang, chỉ thấy hai người đang chậm rãi ngẩng đầu nhìn qua, vừa vặn thấy một đám đông nghìn ngịt đi tới, biểu tình của hai người cũng không thay đổi quá lớn, chỉ có Tiêu Tử Ngang hơi hơi nhíu mày, cánh tay vươn đến sau lưng.

Chỉ một mình anh thì không sao, đánh không lại thì còn có thể chạy, chỉ là nhóc con này ở đây anh lại không nỡ bỏ đi, sợ cô bị thương.

"Em đi trước đi, tôi sẽ đến sau!" Nói xong, Tiêu Tử Ngang đứng mạnh lên, lấy cung tên từ phía sau, lắp lên ba mũi tên, kéo căng dây nhắm về phía trước.

Thấy thế, đám người như hổ rình mồi bên kia lập tức ngừng lại, gã đầu lĩnh đi tuốt đàng trước trong con ngươi lướt qua chút ánh sáng lạnh. Trước kia sở dĩ gã mang theo một đám người mai phục ở chỗ kia đút muỗi, chính là kiêng kỵ người đàn ông nhìn không ra sâu cạn này. Bây giừ nhìn đầu mũi tên lượn lờ tia sáng lạnh nguy hiểm kia, gã liền hiểu được trực giác của mình không sai, tên này thật đúng là gốc cứng, sợ là nếu thật sự đối đầu, bên gã ít nhất cũng sẽ mất hơn nửa số người, rất không có lời!

Vì thế gã tiến lên hai bước, không thèm để ý đến bản thân đã bại lộ trong tầm ngắm của đối phương, vươn hai cánh tay ra, trên mặt lộ ra nụ cười ôn hòa, "Anh không cần phải khẩn trương, chúng tôi không có ác ý! Bây giờ vẫn chưa tới thời gian, cho dù chúng tôi muốn ra tay, cũng sẽ bị trừng phạt, cho nên anh căn bản không cần phòng bị như vậy! Chúng tôi cũng chỉ muốn con nhóc bên cạnh anh thôi, trước đó ở trên phi thuyền nó đánh gãy tay mấy anh em của tôi, chúng tôi muốn cũng không nhiều, đánh gãy hai tay hai chân của nó là được, tuyệt không tổn thương đến tính mạng của nó, thế nào?"

"Mày muốn chết!"

Gã đàn ông tự nhận bản thân đã rất nhẹ nhàng ôn hòa rồi, lại không ngờ ánh mắt đối phương phát ạnh, hoàn toàn không nhìn quy củ, giơ tay lên liền muốn mạng của bọn họ!


"Mày..." Gã đàn ông sợ tới mức nhảy nhanh về phía sau, té ngã trên mặt đất, trên trán che kín mồ hôi lạnh, nhắm hai mắt lại, đau đớn trong dự đoán cũng không đánh úp lại, giương mắt nhìn, lại phát hiện một đôi tay non nớt bé nhỏ thế nhưng đặt trên cổ tay người đàn ông, sau đó nhóc con kia cười tủm tỉm đi lên trước.

Đang lúc gã nghĩ đối phương rốt cuộc muốn giở trò quỷ gì, chỉ thấy cô nhìn thẳng sau lưng gã, thu lại nụ cười, lãnh khốc nói, "Còn chưa ra tay, đứng đó làm gì!"

Trong nháy mắt, hơn hai mươi người của hành tinh Trục Xuất khác lập tức rời xa người hành tinh R, trợn mắt nhìn bọn họ. Năm nam bốn nữ hành tinh R chỉ cảm thấy hết đường chối cãi, không ngừng xua tay.

"Không phải, không phải chúng tôi, là nó lừa mấy người, tay của chúng tôi đều bị nó bẻ gãy, sao có thể giúp nó được chứ, mấy người phải tin tưởng chúng tôi..."

"Dong dài làm gì, vì sao còn chưa ra tay? Kế hoạch đặt ra trước đó quên hết rồi sao? Chúng tôi cũng đã đến đây theo lời mấy người, mấy người còn đứng đó bày vẽ cái gì, tôi bẻ gãy tay mấy người lúc này, cánh tay cánh chân tôi nhỏ thế này, bẻ được sao? Lúc trước không phải mấy người đều nhất trí quyết định đẩy tôi ra làm mồi dụ sao? Bây giờ rốt cuộc sao lại thế này?

Bạch Vi ôm cánh tay vẻ mặt không kiên nhẫn, nào còn bộ dáng con thỏ nhỏ đáng yêu khờ khạo ngây thơ ngốc nghếch hiền lành dễ mến như lúc nãy! Thậm chí ngay cả Tiêu Tử Ngang cũng có chút không rõ được cô.

"Thối lắm! Bọn tao lập kế hoạch bẫy người với mày lúc nào? Mạc Bạch Vi, người khác không biết mày, bọn tao còn lạ gì mày chứ? Mạc Nhiễm đưa ra đề nghị tăng số người tham gia Cuộc chiến trốn giết chính là chị gái ruột của màu, mày cùng đám người ở hành tinh chủ rõ ràng cùng một phe, đã sớm điều động nội bộ cho mày thắng, toàn bộ chúng ta đều là vật hy sinh, sao chúng ta có thể liên hợp với mày chứ? Mọi người nhất định không được tin tưởng lời của cô ta!" Một người phụ nữ tóc ngắn da đen đột nhiên cao cổ họng thét lên.

Lời nói này có hiệu quả không tệ, nháy mắt liền đánh mất gần nửa nghi ngờ của những người kia.

Nhưng Bạch Vi chẳng có chút kinh hoảng nào, trái lại hé miệng cười cười, hai mắt nhìn chằm chằm một người đàn ông gầy yếu trong đó.

Biến cố nảy sinh trong khoảnh khắc, một người đàn ông gầy yếu của hành tinh R đột nhiên nâng đao bổ về cánh tay của người bên cạnh, máu tươi phun trào mà ra.

"A!"


Trong một mảnh yên tĩnh, tiếng hô đau đớn dọa một đám chim chóc, một cánh tay cũng xem là tránh kiện đột nhiên bay lên, rồi nặng nề nện trên mặt đất. Sắc mặt người đàn ông trắng bệch ngã xuống đất, những ngón tay còn gắn liền với mạch máu thân thể chỉ về phía người đàn ông cầm đao kia, bi phẫn nói:

"Mày... Lão đại, bọn họ là... Gian tế..."

"A Hoa, sao anh lại..." Những người còn lại của hành tinh R cũng là vẻ mặt không thể tin.

"Tôi không.... Tôi không biết..." Người đàn ông tên a Hoa kia phản ứng lại, không thể tin ném đao nhiễm máu trong tay xuống, lại không ngờ giây tiếp theo đã bị người thọc bụng.

"Mày không biết, tao cho mày biết cái gì gọi là không biết! Cánh tay em tao cứ như vậy bị mất... Mày còn khống biết xấu hổ nói không biết!" Một người đàn ông con ngươi phiếm hồng, giống như mất đi lý trí đâm càng sâu vào bụng A Hoa kia, hung ác nghiến răng.

Hai đao này nháy mắt liền châm ngòi ý chí chiến đấu của mọi người, trường hợp lập tức trở nên hỗn loạn. Người tới tham gia Cuộc chiến trốn giết không ai muốn chết cả, mà nếu không muốn cho người khác cơ hội ra tay giết mày thì nhất định phải ra tay trước chiếm lợi trước!

Một trận gió nhẹ nhẹ nhàng thổi qua rừng, Bạch Vi giật giật mũi, ngửi ngửi, nhẹ giọng nói, "Đến rồi..."

Nghe vậy, Tiêu Tử Ngang nghiêng đầu nhìn cô, đúng lúc đối diện với đôi mắt tràn đầy ý cười của cô, "Giúp em bắn thủng đùi những người còn có thể chiến đấu, được chứ?"

Anh gật gật đầu, cũng không hỏi nhiều, giơ tay lên bắn mấy mũi tên liền trực tiếp làm cho mấy người còn lại nháy mắt mấy lực hành động.

"Chúng nó đến rồi! Đi! Nhanh!" Bạch Vi giữ chặt tay Tiêu Tử Ngang, ngay cả chỗ ngủ ấm áp cùng con gà nướng thơm phức cũng không kịp quan tâm đến, cầm lấy ba lô liền chạy vào sâu trong rừng rậm.

Tiêu Tử Ngang bị kéo đi, theo bản năng nhìn thoáng qua đằng sau, đúng lúc đối diện với một đôi mắt xanh mượt, trong lòng anh rùng mình, là sói hoang!

Những người đó sợ là một người cũng không sống thoát được...

Nghĩ như vậy anh lại quay đầu nhìn về phía thiên hạ nho nhỏ bên cạnh, trong đầu phức tạp suy nghĩ, nhưng cuối cùng cũng chỉ là thoáng điều chỉnh tay mình, sau đó ôm lấy bàn tay nho nhỏ của cô vào trong tay mình, dùng sức nắm chặt, mang theo cô vùi đầu chạy càng sâu vào trong rừng cây.

Cảm nhận được sự thay đổi của đối phương, Bạch Vi đầu tiên là sửng sốt, sau đó khóe miệng khẽ nhếch, mặc kệ ở thời không nào, Giang tiểu Mạc vĩnh viễn vẫn là Giang tiểu Mạc!


Chỉ chừng mười lăm phút, hai người liền hoàn toàn biến mất không thấy, phía sau vốn có mấy con sói hoang đuổi theo, thấy thế cũng chỉ có thể trở về.

"Mạc Bạch Vi, a... Chân của tôi..."

"Mạc Bạch Vi, tao thành quỷ cũng sẽ không buông tha cho mày!"

"A! Cứu mạng! Tôi không muốn chết..."

Tại chỗ, tiếng kêu thảm thiết không dứt bên tai.

Thật ra lúc ở trên phi thuyền, Bạch Vi đã bắt đầu kế hoạch. Cô biết đám người kia tuyệt đối không từ bỏ ý đồ, so với vươn tay chịu trói, không bằng chủ động phóng ra. Cô liếc mắt liền nhìn thấy tên A Hoa gầy yếu nhất kia, đồng thời cũng là kẻ có tinh thần lực yếu kém nhất, trong quá trình thuyền di chuyển liền bắt đầu thôi miên, động tác rất nhỏ, cho nên căn bản không bị bất kỳ ai phát hiện.

Những hành động trước đó mặc dù có chút xíu xìu xiu là cô thật sự muốn ăn, phần lớn là vì có nhiều thời gian thôi miên, mà con gà kia cô cũng không có ý định sẽ thưởng thức, từ đầu tới cuối đều là vì dẫn sói đến, dẫn đến không chỉ có sói thật, cũng có người khoác da sói nữa!

Cuối cùng, quả nhiên không nằm ngoài dự đoán của cô, dều dẫn đến hết, cũng không biết ai thắng ai thua!

"Lão đại... Đều chết hết..."

Trên một đỉnh núi cách đó không xa, một người đàn ông tay cầm kính viễn vọng không tự chủ nuốt một ngụm nước miếng, đưa kính vĩnh vọng trong tay cho người đàn ông áo đen khuôn mặt kiên nghị bên cạnh, sắc mặt trắng bệch, cánh tay có chút run run.

"Không cần, nghe thấy đều nghe thấy được..." Người đàn ông híp mắt, liếm liếm môi, "Xem ra Cuộc Chiến Trốn Giết lần này người thú vị không ít... A...."

- --

Editor: Thật ra còn có một đoạn đại đại giới thiệu truyện mới, là một bộ truyện công lược là chính, tôi lười edit quá, các cô muốn đọc thì gõ tên đại đại tìm, hẳn là... có.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui