Đối mặt với khuôn mặt tang thi máu thịt trộn lẫn, tái nhợt, sưng tấy này một lần nữa, Biên Lãng không để lộ ra chút cảm xúc tiêu cực nào vì đã sớm chuẩn bị sẵn sàng. Hắn chăm chú mà nhìn vào đôi mắt đen của cô, thứ duy nhất giống với nhân loại, nhìn nhìn nửa ngày, cuối cùng ngượng ngùng nghẹn ra được một câu: “Xin lỗi.” Nói xong, lấy ra mặt nạ trước đó, đeo lại cho cô một cách cẩn thận.
Nguyệt Linh im lặng đợi hắn đeo xong, sau đó liền xoay người rời đi, không hề muốn cùng hắn nói thêm một câu.
“Chờ chút, cô định đi đâu?” Hắn lại một lần nữa đứng trước mặt cô, nhưng lần này lịch sự hơn nhiều, hai tay hắn thận trọng chặn trước vai cô.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nguyệt Linh thờ ơ mà vòng qua hắn, tiếp tục đi, “Một sinh vật như tôi, còn có thể đi đâu nữa?”
Biên Lãng lại một lần nữa kiên trì ngăn cản cô, thuyết phục: “Nơi này hoang vu nguy hiểm, cô đi với tôi đi.”
Cô bực mình khi phải dừng lại, không nhịn được nữa mà trừng mắt nhìn hắn, gầm nhẹ: “Đối với tôi, thứ nguy hiểm không phải tang thi, mà chính là con người như anh đó. Anh hiểu rồi chứ?”
Biên Lãng coi như không nghe thấy, cứ một tấc lại một tấc nắm chặt lấy tay cô, cương quyết nói: “Cô nhất định phải đi theo tôi. Tôi đưa cô đi khám bệnh, tôi chắc chắn sẽ tìm được người chữa khỏi cho cô!”
Đùng là ông nói gà bà nói vịt!
Nguyệt Linh ra sức mà vung cổ tay, cố gắng thoát khỏi bàn tay của tên này. Nhưng Biên Lãng đứng thứ 13 trong bảng xếp hạng thế giới về kĩ năng chiến đấu, cô có làm gì cũng không thể thoát được. Cô hít một hơi thật sâu, buộc bản thân phải bình tĩnh lại, ngẩng đầu nhìn hắn, “Tại sao anh cứ quấn chặt lấy một người phụ nữ xấu xí như tôi hả?”
“Vậy sao cô cứ trốn tránh một soái ca như tôi chứ?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Anh không sợ tôi hiểu lầm sao?”
“Nếu không phải hiểu lầm cô liền không lo lắng nữa?”
Nguyệt Linh sửng sốt, ngay sau đó liền cười lạnh, cô hung hăng tháo mặt nạ xuống, lộ ra khuôn mặt trải qua tai nạn thảm khốc, quát: “Anh trêu tôi à!”
Vượt ngoài sức tưởng tượng của cô, đối mặt với khuôn mặt cực kỳ ghê rợn và xấu xí này thế mà Biên Lãng lại có thể bật cười khúc khích, nhìn cô bằng đôi mắt trong veo, bình thản nói: “Tôi không ngại nói cho cô biết, Nguyệt Linh, tôi có chút tình cảm đối với cô, cho dù bộ dáng của cô như này.” Nguyệt Linh vừa nghe liền giật giật miệng, một chữ của hắn cô cũng không tin, cuối cùng kết luận hắn có âm mưu khác. Biên Lãng vừa nhìn liền biết cô nghĩ gì, vội vàng xua tay “Cô nghe tôi nói đã.”
“Tôi - Biên Lãng là người nào chứ, hẳn cô cũng nghe thấy một số thông tin về tôi. Người như tôi, vẫn luôn hành động một mình, đừng nói bạn gái, liền bạn bè cũng không có mấy người...”
“Bởi vì mắt anh cao hơn đầu, người bình thường căn bản là không lọt được vào mắt anh.” Nguyệt Linh lạnh lùng xen miệng vào nói.
“Không tồi, người bình thường chính là không lọt được vào mắt tôi. Nhưng cô không phải.” Đôi mắt Biên Lãng sáng rõ bắn ra bốn phía , khi nói lời này, thần thái hắn bay bổng, cả khuôn mặt cũng trở nên sinh động hơn, như là đang thảo luận thứ khiến hắn cực kỳ thích thú, hắn nhìn chăm chú vào Nguyệt Linh, thở dài cảm thán nói: “Có một thân thể như vậy nhưng cô vẫn bước tiếp về phía trước, sống một cách tinh tường thế, rõ ràng hiểu bản thân đã rơi vào bước đường này, vẫn còn nghĩ đến việc cứu người. Sao tôi lại có thể không thích cô chứ? Lúc trước do không biết tình huống của cô, cứ nghĩ cô cũng như bao người phụ nữ khác phụ thuộc vào đàn ông để sinh tồn. Và hiện tại tôi đã biết, cô không chỉ không có dựa vào đàn ông, ngay cả người xã giao bình thường cũng không có, là chân chân chính chính dựa vào sức mình mà sinh tồn. Tôi không biết làm sao cô có thể lấy được tình báo từ hai căn cứ kia, lúc trước khi biết cô có thể vào trong mà không bị hệ thống an ninh phát hiện —— tôi đã âm thầm khâm phục cô, hiện tại biết rõ được cô sau, tôi càng thưởng thức cô hơn. Tuy rằng loại tình cảm này còn lâu mới là tình yêu nam nữ. Nhưng việc tôi muốn giúp cô, sự chân thành là trăm phần trăm.”
Dưới lời giải thích đầy kiên nhẫn và thành tâm, sự bực bội, tự ti của Nguyệt Linh rốt cuộc cũng dịu đi, khôi phục lại sự bình tĩnh ban đầu. Tuy nhiên, ngược lại với điều trên tảng đá trong lòng cô ngày càng nặng hơn——một người đàn ông chân thành, xuất chúng, đội trời đạp đất như vậy, cô sao có thể nhẫn tâm đùa giỡn với tình cảm của hắn đây?
Nguyệt Linh thở dài, rũ mắt xuống không nhìn hắn, giọng nữ trầm ổn không nhanh không chậm vang lên: “Cảm ơn lòng tốt của anh, nhưng tôi nghĩ mình không đủ khả năng nhận nó. Tôi cứu anh là vì có mục đích. Đại tiểu thư của căn cứ Sông Hồng cùng ta có chút quen biết, tôi thường xuyên lẻn vào căn cứ của cô ấy để lấy vật đổi vật. Cô ấy rất hâm mộ anh, biết tin anh bị thương cái liền bảo tôi chờ ở căn cứ gần đó, canh chuẩn thời cơ cứu anh thoát hiểm. Còn đồng ý với tôi, nếu có thể đưa anh đến căn cứ sông Hồng thì sẽ đưa mười viên tinh hạch cấp ba. Sau khi cứu được anh, tôi vốn định tranh thủ lúc anh hôn mê đưa anh đi suốt đêm luôn, đáng tiếc là tối hôm qua thủ lĩnh của căn cứ sông Hồng đột nhiên trở về, hắn cũng giống anh là dị năng giả cấp ba, tôi lo lắng hắn sẽ phát hiện được dấu vết của tôi nên mới không hành động hấp tấp. Đêm nay có tang thi triều, thủ lĩnh căn cứ sông Hồng sẽ cùng với người của mình ra để bảo vệ căn cứ, tôi định đưa anh đi khi đấy, nhất định sẽ không bị hắn phát hiện —— nếu anh thật sự muốn giúp, vậy thì đêm nay đi cùng với tôi đến căn cứ sông Hồng, để tôi lấy được tinh hạch rồi hẵng chạy.”
Nói xong, cô giật giật tay phải, ý bảo Biên Lãng thả mình ra, Biên Lãng không những không nới lỏng ra mà còn nắm chặt hơn, cô cau mày ngẩng đầu lên nhìn, thì thấy hắn ngoài cười nhưng trong không cười, hừ nói: “Một người như tôi, chỉ đáng giá mười cái tinh hạch cấp ba?”
“Lại muốn thêm đại tiểu thư sông Hồng liền không trả được.”
“Cô không thể đổi người mua sao?”
“Tìm một người mua lợi hại hơn, tôi không hold được.”
Biên Lãng ưỡn ưỡn ngực, ý bảo cô để ý tới mình, “Cô có thể tìm tôi làm giao dịch nè?”
Nguyệt Linh trợn tròn mắt, nâng lên tay phải, đem cổ tay đang bị nắm chặt đưa lên trước mắt hắn, “Anh chính là loại người tôi không hold được đó!”
...
Khuyên can hết nửa ngày, Biên Lãng cuối cùng cũng buông Nguyệt Linh ra. Lúc này, hai người đang song song ngồi bên đống lửa, đặt nồi cháo lạnh lên giá để đun nóng lại.
“Cho nên, nếu không muốn ăn thịt người thì cô nhất định phải ăn tinh hạch để có thể duy trì tỉnh táo?”
“Đúng vậy. Nhưng càng tăng cấp thì càng yêu cầu phẩm cấp tinh hạch cao hơn. Trước kia khi là tang thi cấp một, lúc đó chỉ cần ba viên cấp một là có thể khiến tôi no bụng cả ngày. Mà tôi hiện tại đã lên tới cấp ba nên chỉ có ăn tinh hạch cấp ba mới có thể cảm thấy no, nếu như ăn bậc một bậc hai, dù nhiều hay ít vẫn sẽ luôn thấy không đủ.”
Tang thi cấp ba thực sự rất hiếm, trong mấy chục vạn tang thi, e rằng cũng chỉ có một con là cấp ba. Hơn nữa, số lượng chúng dù ít nhưng lực lượng rất mạnh mẽ, thuộc tính có yếu chút thì vẫn mạnh, nếu là thuộc tính hiếm tự nhiên giống hắn thì sát thương cũng sẽ mạnh ngang dị năng giả cấp ba như hắn —— sức chiến đấu mạnh nhất trên thế giới hiện tại.
Biên Lãng nhìn Nguyệt Linh đã đeo mặt nạ, hắn thật sự tò mò không biết sao cô có thể chịu đựng nhiều năm như vậy. Theo như lời cô thì bốn năm trước cô đã lên cấp ba rồi, bốn năm này, cô ấy lấy tinh hạch từ đâu chứ? Lời nói bên môi nhưng hắn lại không nói ra được, hắn thật sự không muốn nghe câu trả lời đó chút nào.
“Cô dùng cách này để lên cấp thì khi đến cấp bốn, cô phải làm sao bây giờ?”
Nguyệt Linh không để tâm lắm nói: “Tôi cũng không biết, tạm thời tôi chưa muốn tính đến chuyện tương lai, tôi chỉ muốn giải quyết vấn đề trước mắt.”
“Lúc trước khi gặp được tôi, cô không có kế hoạch nào sao? “
Nguyệt Linh hừ lạnh một tiếng, “Gặp anh sớm thì cũng thế thôi.” Cô quay đầu nhìn về phía Biên Lãng, hai người bốn mắt nhìn nhau, “Biên Lãng, tôi nhấn mạnh với anh một lần nữa, tôi rất cảm ơn lòng tốt của anh, nhưng tôi là tôi, anh là anh, đừng có tự tiện can thiệp vào cuộc sống của tôi. Sau khi tôi đưa anh đến căn cứ sông Hồng vào đêm nay, chúng ta liền đường ai nấy đi, ngày sau có duyên gặp lại.”
Biên Lãng nhướng mày từ chối ý kiến, cười nói: “Được thôi, như cô muốn.” Đồng thời trong lòng thầm nói: Mới là lạ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...